Home Blog Page 404

Bạo lực tình dục trong Giáo hội: một tức giận vô bờ

Bạo lực tình dục trong Giáo hội: một tức giận vô bờ

Các giám mục Pháp họp khoáng đại tại Lộ Đức tháng 11-2022

la-croix.com, Isabelle de Gaulmyn, 2022-11-07

Lạm dụng tình dục: thông báo của tổng giám mục chủ tịch Hội đồng Giám mục Pháp Éric de Moulins-Beaufort về việc có mười một giám mục, trong đó có hồng y Jean-Pierre Ricard bị các cơ quan tư pháp hoặc giáo hội “cáo giác” đã cho thấy một hệ thống trái khoáy ở cấp cao nhất của giám mục, hành vi đồi trụy của một số giám mục đã chạm đến sự bất lực của các giám mục khác, họ bị cuốn vào những xung đột của sự trung thực không thể gỡ được.

Sầu khổ, buồn bã? Không, tức giận, một tức giận vô bờ ở Lộ Đức ngày thứ hai 7 tháng 11, khi chính tổng giám mục Éric de Moulins-Beaufort cho biết ít nhất có mười một giám mục hiện đang bị chính quyền tư pháp hoặc giáo luật buộc tội vì hành vi lạm dụng tình dục. Trong số này có hồng y Jean-Pierre Ricard, tổng giám mục danh dự của giáo phận Bordeaux, đồng thời là chủ tịch Hội đồng Giám mục Pháp trong một thời gian dài, được bầu hai lần năm 2001 và năm 2004, có nghĩa là người chủ của Giáo hội.

Còn gì khác hơn là sự tức giận khi nghe tiết lộ tin này? Làm thế nào còn tin được Giáo hội sẽ vượt qua, sẽ có phương tiện để hoán cải chính mình khi chính bản thân Giáo hội bị tác động sâu sắc như vậy? Vì các giám mục là “người đứng đầu” Giáo hội. Vì họ có trách hiệm bảo đảm sự hợp nhất, giáo huấn, kỷ luật cho dân Chúa! Nhưng chúng ta thấy gì ở thành phần “ưu tú” này, trước hết họ có được giáo hoàng và các văn phòng của ngài chọn lựa cẩn thận không? Sự đồi trụy của một số, nghiêm trọng, sâu sắc, tội phạm. Với những người khác, đây là một sự lỏng lẻo không thể hiểu nổi, dẫn đến một trạng thái bất lực vô cùng.

Lạm dụng tình dục trong Giáo hội: một thách thức cho sự thật

Vì những sự kiện thật nghiêm trọng. Nhưng có lẽ chỉ các giám mục là không thấy khi đó là trường hợp của một người trong số họ. Tinh thần của thể xác nơi họ đã quá nặng từ lâu. Với hồng y Ricard, nạn nhân là một cô bé 14 tuổi. Và một trong những “giám mục anh em” của hồng y không có gì khác để bào chữa cho bạn mình, chỉ nói vì “ông đang yêu”. “Đang yêu”, một cô gái nhỏ hơn mình ba mươi tuổi… Một giám mục khác, giám mục Hervé Gaschignard, mà một số gia đình chỉ trích đã có “thái độ không đúng” với những người trẻ, vẫn tiếp tục cử hành thánh lễ, làm lễ cưới, giảng dạy, và thậm chí mang mũ miện trong các buổi lễ. Không ai trong số các “giám mục anh em” của giám mục này thấy có điều gì sai trái ở đây.

Hệ thống trái khoáy

Những gì chúng ta kinh hoàng khám phá ngày nay là một hệ thống trái khoáy và ở cấp cao nhất của giám mục. Trái khoáy, tất cả các thủ phạm. Bởi vì những người này đã nghiên cứu thần học và luật pháp trong nhiều năm, vậy mà họ dám làm những chuyện xấu xa nhất. Họ lại nhận trách nhiệm giám mục mà không tự vấn. Chắc chắn, và đây là điều trầm trọng nhất, họ bị xâu xé trong chính nội tâm họ, đơn giản là họ từ chối không nhìn đến mặt tối của mình. Đáng để bỏ công dạy đạo đức… Vì thế giám mục Santier, khi bị đưa vào một nhà dòng nữ đã không thể nhận ra lỗi lầm của mình, đã tâm sự với các nữ tu mình là nạn nhân của một âm mưu.

Hệ thống trái khoáy vì các đồng nghiệp của họ – các giám mục khác – thấy mình bị mắc vào những mâu thuẫn không thể vượt qua và xung đột về tính trung thực đã làm cho họ hoàn toàn bất lực. Một mặt, Rôma tiếp tục xin họ im lặng khi một giám mục bị liên lụy. Cũng cần biết ở Giáo triều, người đứng đầu bộ Giám mục không ai khác là hồng y Marc Ouellet, chính ông cũng đã bị buộc tội tấn công tình dục khi ở Canada… Mặt kia, họ cảm thấy đoàn kết với những “giám mục anh em” tội lỗi của họ, không thể lường được mức độ về những tội ác đã phạm để đưa ra phán quyết, trong sự thật.

Một thảm kịch soi mòn đạo công giáo

Ngày nay, bi kịch kép này soi mòn đạo công giáo. Ai sẽ chấp nhận tiếp tục “tin vào Giáo hội”, như chúng ta đọc mỗi chúa nhật? Ngôi nhà dường như đã bị hư hại ở phần móng. Vì điều này, xin các giám mục nhủ lòng thương hại, phải chấp nhận chia quyền. Để xem lại hệ thống quản trị cảm hứng từ những nơi khác trên thế giới. Tránh những trường hợp giải quyết một  mình, tin tưởng vào người khác để giải quyết, vì không có gì tệ hơn là bị đồng nghiệp của mình phán xét. Về cơ bản, người ta không xin các giám mục từ bỏ quyền lực của họ. Nhưng thực hiện nó. Và nhanh chóng: sự bất lực mà quý vị để bản thân khép mình trong đó kéo tất cả chúng ta xuống chỗ tồi tệ nhất.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm: Ở Rôma, rụng rời sau khi công lý cáo giác vụ mười một giám mục Pháp lạm dụng

Ở Rôma, rụng rời sau khi công lý cáo giác vụ mười một giám mục Pháp lạm dụng

Ở Rôma, rụng rời sau khi công lý cáo giác vụ mười một giám mục Pháp lạm dụng


Các giám mục Pháp họp khoáng đại tại Lộ Đức tháng 11-2022

la-croix,com, Loup Besmond de Senneville, Rôma, 2022-11-07
Ngày thứ hai 7 tháng 11, những tiết lộ về vụ mười một giám mục Pháp, kể cả hồng y Jean-Pierre Ricard đã tạo cú sốc ở Rôma, một số giám chức thấy cần phải thay đổi các quy tắc giữ bí mật bao quanh giáo luật.
Giáo hoàng có biết về thông báo của Hội đồng Giám mục Pháp ngày thứ hai 7 tháng 11 về vụ công lý dân sự hoặc giáo luật cáo giác mười một giám mục không? Trong cuộc họp báo trên máy bay từ Bahrain về Rôma ngày chúa nhật 6 tháng 11, khi được hỏi về các vụ lạm dụng, Đức Phanxicô không nói rõ trường hợp nào, nhưng một lần nữa ngài khẳng định, Giáo hội muốn “làm rõ mọi chuyện”. Ngài nói: “Có những người trong Giáo hội chưa nhìn mọi thứ theo cách này, đó là thủ tục mà chúng tôi phải can đảm thực hiện và không phải tất cả chúng tôi đều có can đảm.”
Hồng y Ricard xác nhận việc lạm dụng một bé gái tuổi vị thành niên 35 năm trước
Nếu Vatican không phản ứng chính thức trước thông báo của Pháp, nhưng các nguồn tin báo La Croix có được ở Rôma đều cho biết họ bị sốc và kinh hoàng. Chấn động càng mạnh hơn khi chính hồng y Jean-Pierre Ricard trong một thông cáo báo chí đã xác nhận có những hành động “đáng trách” với một cô gái vị thành niên 14 tuổi cách đây 35 năm. Hồng y là thành viên của Bộ Tín Lý có nhiệm vụ xét xử các thủ phạm của tội ấu dâm. Hồng y là hồng y thứ tư của Giáo hội công giáo có những hành vi như vậy. Ở cấp độ Giáo hội hoàn vũ, hồng y Ricard sẽ là hồng y thứ tư của Hồng y đoàn dính líu đến các hành vi ấu dâm sau hồng y Áo Hermann Groër (Vienna), hồng y Anh Keith O’Brien (Baltimore) và hồng y Mỹ Theodore McCarrick (Washington).
Những lời chỉ trích chống lại Ciase
Các dịch vụ của giáo hoàng đã biết rõ về một số trường hợp được chủ tịch Hội đồng Giám mục Pháp nêu ra. Như thường lệ, sứ thần Tòa thánh tại Pháp luôn tham dự các cuộc họp toàn thể của các giám mục. Ngoài ra, một quan chức của Bộ Tín Lý cũng tham dự cuộc thảo luận của họ trong vài ngày.
Những tiết lộ mới này được đưa ra chỉ hơn một năm sau báo cáo của ủy ban Ciase, đã có tác động mạnh ở Vatican. Dù báo cáo của ủy ban Ciase được đón nhận tích cực nhưng cũng đã có những chỉ trích về hai điểm: các số liệu đưa ra và bản chất “hệ thống”, đó là trọng tâm của báo cáo của ủy ban Sauvé. Một số không ngần ngại khẳng định các giám mục Pháp đã tự hại mình.
Lạm dụng tình dục trong Giáo hội: một thách thức cho sự thật
Ngày nay, nhiều người ở Rôma thấy cần phải “thay đổi mọi thứ”. Sau vụ giám mục Santier, một nguồn tin của Vatican cho biết: “Chúng ta phải cố gắng tìm cách nói mọi thứ, nói sự thật, nhưng không chìm sâu trong minh bạch.”
Một quan sát viên sành sỏi về Giáo triều Rôma dự đoán: “Có khả năng những tiết lộ mới này sẽ gây ra nhiều phản ứng khác nhau, từ những chỉ trích về tính minh bạch của các giám mục cho đến những lời kêu gọi hành động. Điều này dù sao cũng gây một cú sốc đáng kể, sẽ đặt tất cả mọi người đứng trước một văn hóa giáo sĩ đã ăn mòn Giáo hội.”
Hệ quả sau này của vụ này là gì? Khó trả lời ở thời điểm này. Tại Rôma mọi người còn nhớ năm 2018 các giám mục Chi-lê đã xin từ chức tập thể vì họ thất bại trong việc quản lý các vụ lạm dụng ở đất nước họ. Một mô hình khó xảy ra vì ở Vatican, người ta cho rằng sự ra đi đồng loạt của tất cả hay của phần lớn trong số 100 giám mục Pháp sẽ không giải quyết được cuộc khủng hoảng mà Giáo hội Pháp đang ngập sâu.
Hướng tới sự minh bạch của các hình phạt?
Chúng ta có nên minh bạch các biện pháp trừng phạt không? Một nguồn tin ở Vatican trả lời: “Chúng ta phải phân biệt rõ ràng đâu là tội, đâu là tội phạm. Trong trường hợp tội phạm, phải có hình thức công khai.”
Một chuyên gia giải thích: “Về mặt lý thuyết, việc giữ bí mật của các hình phạt không có trong luật. Nhưng đúng là nó đã trở thành phong tục của Giáo triều la-mã. Các giám mục của Pháp đang đặt câu hỏi về thực hành này và nhất định phải thay đổi mọi thứ.”
Như thông lệ sau mỗi lần họp khoáng đại, tổng giám mục chủ tịch Hội đồng Giám mục Pháp sẽ đến Rôma trong những tuần tới.  Ngoài ra các giám mục Pháp cũng sẽ tham dự các buổi làm việc do Bộ Tín Lý tổ chức. Các buổi làm việc này được Rôma đề xuất cho các giám mục Pháp theo yêu cầu của các giám mục xin có các chuyến kinh lý tông tòa cho tất cả giáo phận Pháp. Nhưng do thiếu nhân lực, Rôma đề nghị với Hội đồng Giám mục Pháp tiến hành theo cách này, và văn phòng của hồng y Ladaria, tổng trưởng Bộ Tín Lý cho biết họ sẵn sàng tiếp các giám mục  Pháp tại Vatican.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Bài đọc thêm: Bạo lực tình dục trong Giáo hội: một tức giận vô bờ

Lạm dụng tình dục trong Giáo hội: một thách thức cho sự thật

Lạm dụng tình dục trong Giáo hội: một thách thức cho sự thật
la-croix.com, Jérôme Chapuis, 2022-11-07
Hình minh họa
Trong một tuyên bố bất ngờ, tổng giám mục chủ tịch Hội đồng Giám mục Pháp Éric de Moulins-Beaufort cho biết có mười một giám mục hoặc cựu giám mục bị liên lụy trước công lý dân sự hoặc giáo luật.
Làm thế nào để mô tả cuộc khủng hoảng bất tận mà Giáo hội Pháp đang trải qua? Động đất? Sụp đổ? Thảm họa? Có lẽ một chữ thích hợp trong trường hợp này, đó là khải huyền, được hiểu theo nghĩa đen là “tiết lộ”. Vì đây đúng là một thử thách cho sự thật mà người công giáo đã phải đối diện từ hơn một năm nay kể từ khi báo cáo Ciase về tình trạng lạm dụng tình dục trong Giáo hội Pháp được công bố.
Liên tiếp hết tuần này đến tuần kia, những hành vi rất nghiêm trọng được đưa ra ánh sáng làm dấy lên sự ghê tởm, khó hiểu, suy sụp. Những tiết lộ của Hội đồng Giám mục Pháp thứ hai 7 tháng 11 thật đáng kinh ngạc. Mười một giám mục Pháp đã hoặc đang bị buộc tội trước công lý dân sự hoặc giáo luật trong các trường hợp khác nhau, bao gồm một hồng y, là cử tri tại mật nghị lần cuối và chính ngài là chủ tịch Hội đồng Giám mục Pháp hai lần năm 2001 và 2004.
Hồng y Jean-Pierre Ricard, tổng giám mục danh dự giáo phận Bordeaux, đã xác nhận trước các đồng nghiệp những hành vi sai trái đã gây ra cho một cô gái tuổi vị thành niên cách đây 35  năm. Hồng y Jean-Pierre Ricard là thành viên của Bộ Tín Lý, một trong những người có nhiệm vụ kiểm tra chính xác các trường hợp lạm dụng do các giáo sĩ thực hiện. Tự nó, sự kiện này gần như đủ để giải thích cho một cơ chế mù quáng trong đó thể chế giáo hội đã tự khóa mình lại. Không ai còn có thể đặt vấn đề về bản chất hệ thống của các vụ lạm dụng: chúng ta có bằng chứng trước mắt.
Bạo lực tình dục trong Giáo hội: một tức giận vô bờ
Liệu một ngày nào đó, đứng ngoài cảm nhận phản bội, có một hình thức biết ơn nào đó với những người, trong tòa giám mục, thực hiện công việc sáng suốt đau đớn này không? Đối với nhiều giáo dân, điều này là quá đòi hỏi. Mỗi việc có một thời. Bây giờ là thời của tức giận và kinh hoàng. Thời tái xây dựng sẽ đến. Với thời này, các giám mục không có chọn lựa nào khác ngoài việc dựa vào giáo dân để cùng họ vượt qua thử thách này.
Marta An Nguyễn dịch
Bài đọc thêm: Hồng y Ricard xác nhận việc lạm dụng một bé gái tuổi vị thành niên 35 năm trước
Ở Rôma, rụng rời sau khi công lý cáo giác vụ mười một giám mục Pháp lạm dụng

Bài họp báo của Đức Phanxicô trên chuyến bay từ Bahrain về Rôma ngày chúa nhật 6 tháng 11-2022

Bài họp báo của Đức Phanxicô trên chuyến bay từ Bahrain về Rôma ngày chúa nhật 6 tháng 11-2022

Đức Phanxicô: Ba chiến tranh thế giới trong một thế kỷ, lời kêu hòa bình

vaticannews.va, 2022-11-06

Trong cuộc họp báo trên chuyến bay từ Bahrain về Rôma ngày chúa nhật 6 tháng 11-2022, Đức Phanxicô đã nói về Ukraine và nhiều cuộc xung đột trên thế giới, về tình bạn giữa ngài với thượng giáo sĩ Ahmed Al Tayeb, về tầm quan trọng của việc trao quyền cho phụ nữ và bình đẳng phụ nữ, về người di cư, về lạm dụng trẻ em. Ngài cũng đề cập đến thượng hội đồng Đức, ngài không muốn một “giáo phái phúc âm” được thành lập ở đây.

Sau đây là cuộc họp báo trên máy bay.

Nhà báo Fatema Alnajem, Thông tấn xã Bahrain

Trước khi đặt câu hỏi, tôi muốn nói với cha một chuyện, cha có một vị trí rất đặc biệt trong trái tim tôi, không chỉ vì cha đến thăm đất nước tôi, nhưng ngày cha được bầu làm giáo hoàng, đó là ngày  sinh nhật của tôi. Tôi xin hỏi cha, cha đánh giá như thế nào về kết quả chuyến đi này và về những nỗ lực của Bahrain nhằm củng cố và thúc đẩy cuộc sống chung, trong mọi lĩnh vực xã hội, tôn giáo, mọi giới tính và với các chủng tộc?

Đức Phanxicô: Đây là hành trình gặp gỡ trong mục đích tìm thấy chính mình trong đối thoại giữa các tôn giáo, với hồi giáo, với thượng phụ Bartholomew. Những ý tưởng của thượng giáo sĩ Ahmed Al Tayeb chính xác đi theo hướng này, hợp nhất trong hồi giáo bằng cách tôn trọng các sắc thái, sự khác biệt nhưng trong tinh thần đoàn kết, hiệp nhất người tín hữu kitô với các tôn giáo khác, với đối thoại liên tôn hoặc đại kết, nhưng phải giữ bản sắc riêng của mình. Chúng ta không bắt đầu bằng một bản sắc chung chung. Tôi là người hồi giáo, tôi là người kitô giáo, tôi có bản sắc này và tôi nói chuyện với bản sắc này.

Khi mình không có bản sắc riêng thì sẽ khó đối thoại, hai vị khách của chúng tôi là thượng giáo sĩ Ahmed Al Tayeb và thượng phụ

Bartholomew là những người có bản sắc mạnh. Và như thế là tốt.

Về quan điểm liên quan đến hồi giáo, tôi đã nghe kỹ ba bài phát biểu của thượng giáo sĩ và tôi ấn tượng cách ngài nhấn mạnh nhiều đến đối thoại nội bộ hồi giáo, để không phải xóa bỏ khác biệt nhưng hiểu nhau, cùng làm việc với nhau và không chống lại nhau.

Đức Phanxicô và thượng giáo sĩ Ahmed Al Tayeb

Tín hữu kitô chúng ta, chúng ta có một lịch sử về sự khác biệt khá xấu đã dẫn đến những cuộc chiến tôn giáo: người công giáo chống người chính thống giáo, người công giáo chống giáo phái Luther. Tạ ơn Chúa, bây giờ sau Công đồng đã có một sự thống nhất và chúng ta có thể đối thoại và cùng làm việc với nhau, điều này rất quan trọng, bằng chứng là trong những chuyện tốt đẹp chúng ta đã làm cho người khác.

“Đó là một hành trình gặp gỡ. Với tôi đó là điều mới lạ khi tìm hiểu một nền văn hóa mở cửa cho tất cả mọi người. Ở đất nước của quý vị có chỗ cho tất cả mọi người.”

 

Sau đó, các chuyên gia, các nhà thần học thảo luận về các vấn đề thần học nhưng chúng ta phải đi cùng nhau như người tín hữu, như bạn bè, như anh em để làm điều tốt. Tôi cũng ấn tượng khi nghe buổi nói chuyện của Hội đồng Các nhà hiền triết về tạo dựng và bảo vệ Tạo dựng, đó là mối quan tâm chung của mọi người không phân biệt tôn giáo. à đây là mối quan tâm chung của tất cả mọi người, hồi giáo cũng như kitô giáo. Bây giờ hồng y ngoại trưởng Vatican và thượng giáo sĩ Ahmed Al Tayeb đang đi cùng chuyến máy bay từ Bahrain đến Cairo, họ đi như người anh em và đó là một cái gì rất xúc động. Sự hiện diện của Thượng phụ Bartholomew – người có thẩm quyền trong lĩnh vực đại kết – cũng là một điều tốt. Chúng tôi đã thấy công việc đại kết chúng tôi đã làm và cả trong những lời ngài tuyên bố trước đó. Ngoài ra tôi rất ấn tượng trước đông đảo tín hữu người Philippine, người Ấn Độ từ Kerala đến đây làm việc và sinh sống.

Bà Carol Glatz (CNS)

Trong chuyến đi Bahrain, cha nói về các quyền cơ bản, đặc biệt là quyền của phụ nữ, phẩm giá của họ, quyền có vị trí của họ trong lĩnh vực xã hội và công cộng, và cha khuyến khích người trẻ can đảm, năng động để hướng tới một thế giới công bằng hơn. Trước tình hình đang diễn ra gần đây ở Iran với các cuộc biểu tình của phụ nữ và người trẻ muốn có thêm tự do, cha có ủng hộ cam kết này của phụ nữ và nhiều người trẻ, những người đòi hỏi các quyền cơ bản cũng được tìm thấy trong tài liệu về tình huynh đệ của con người không?

Đức Phanxicô: Nhưng chúng ta phải tự nói sự thật. Đấu tranh cho quyền phụ nữ là một đấu tranh liên tục. Ở một số nơi, phụ nữ bình đẳng với nam giới, nhưng ở những nơi khác không được như vậy. Tôi còn nhớ trong những năm 1950 ở đất nước tôi, có cuộc đấu tranh cho quyền công dân của phụ nữ: để phụ nữ có quyền bầu cử. Vì cho đến năm 1950, chỉ có đàn ông mới được đi bầu. Và tôi nghĩ đến cuộc chiến tương tự ở Mỹ để đòi quyền đi bầu cho phụ nữ. Tôi tự hỏi vì sao phụ nữ phải đấu tranh hết mình để có quyền của mình? Tôi không biết có phải truyền thuyết hay không, nhưng có những truyền thuyết giải thích sự tàn bạo đối với phụ nữ. Họ nói sở dĩ phụ nữ mang nhiều nữ trang vì ở một số nước, khi người chồng bỏ vợ, họ nói “đi đi” và người vợ phải đi ngay, thậm chí không được về nhà lấy đồ đạc, chỉ ra đi với những gì có trên người. Đó là lý do vì sao họ phải mang nữ trang để khi ra đi còn có một cái gì. Tôi không biết nó có đúng hay không, nhưng đó là hình ảnh giúp chúng ta suy nghĩ.

Đấu tranh cho quyền phụ nữ là một đấu tranh liên tục. Ở một số nơi, phụ nữ bình đẳng với nam giới, nhưng ở những nơi khác không được như vậy.

Quyền là cơ bản: nhưng làm sao ở thế giới ngày nay chúng ta có thể ngăn chặn việc cắt xẻo âm hộ của các em bé gái? Thật là kinh khủng. Làm những việc này là tội ác. Tôi nghe nói có hai khuynh hướng, hoặc xem phụ nữ là “thứ bỏ đi” hoặc là “phải bảo vệ”. Nhưng bình đẳng giữa nam-nữ vẫn chưa được phổ biến, chúng ta phải phải tiếp tục đấu tranh vì phụ nữ là món quà của Thượng đế. Chúa tạo ra con người bình đẳng với nhau. Trong các thư của ngài, Thánh Phaolô đã viết về mối quan hệ giữa nam và nữ, đối với chúng ta bây giờ nghe như lỗi thời, nhưng vào thời của ngài, đó là cả một cách mạng đến nỗi đã làm chướng tai khi ngài nói về sự trung tín giữa người nam và người nữ, người đàn ông chăm sóc người phụ nữ như chính da thịt mình. Vào thời đó, là cả một cách mạng. Tất cả các quyền phụ nữ đều bắt nguồn từ sự bình đẳng này. Một xã hội không đặt phụ nữ vào đúng vị trí của họ thì sẽ không tiến lên được. Chúng tôi có kinh nghiệm về chuyện này. Tôi nhận thấy khi có một phụ nữ vào Vatican làm việc, mọi thứ đều được cải thiện. Ví dụ, phụ tá thống đốc Vatican là một phụ nữ, mọi thứ đã thay đổi nhiều khi bà làm. Trong Hội đồng Kinh tế, có sáu hồng y và sáu giáo dân, tất cả đều là nam giới. Tôi thay đổi và đưa một người đàn ông và năm phụ nữ vào nhóm giáo dân. Và đó là một cách mạng, phụ nữ biết cách tìm ra con đường đúng đắn, họ biết cách tiến về phía trước. Bây giờ tôi bổ nhiệm bà Marianna Mazzuccato vào Giáo hoàng Học viện về Sự sống. Bà là nhà kinh tế học vĩ đại đến từ Hoa Kỳ, để mang lại một chút nhân văn hơn cho tất cả những điều này.

Họ không cần phải giống đàn ông, họ là phụ nữ và chúng ta cần họ. Và một xã hội xóa bỏ phụ nữ ra khỏi đời sống công cộng là một xã hội làm cho chính mình bị nghèo đi. Quyền bình đẳng, có. Nhưng cũng có bình đẳng cho mọi cơ hội. Bình đẳng về cơ hội và bình đẳng về khả năng để tiến lên, nếu không chúng ta sẽ nghèo đi. Tôi nghĩ với điều này, tôi đã nói những gì cần phải làm trên toàn cầu.

Nhưng vẫn còn một chặng đường dài để đi. Tôi đến từ một dân tộc cho rằng đàn ông có giá trị hơn phụ nữ. Tôi xuất thân từ dân tộc đó. Người đàn ông Argentina luôn cho mình cao hơn phụ nữ. Điều này không vinh dự gì, khi chúng tôi có vấn đề, chúng tôi đến xin các bà mẹ giải quyết. Tính ‘ma-sô’ này giết chết nhân loại. Tôi xin cám ơn bà đã cho tôi cơ hội để nói điều này, đó là một điều gì đó rất gần gũi với trái tim tôi. Chúng ta không chỉ đấu tranh cho quyền mà còn vì chúng ta cần phụ nữ trong xã hội giúp chúng ta thay đổi.

Với Đức Phanxicô, thử thách thực sự là yêu kẻ thù của mình

 

Ông Antonio Pelayo (Vida Nueva)

Lần duy nhất cha ứng biến trong chuyến đi này là khi cha nói “Ukraine tử vì đạo” và “các cuộc thương thuyết cho hòa bình”. Xin cha cho biết Vatican đã có cách cho các cuộc thương thuyết này không và gần đây cha có nói chuyện với Putin hay trong tương lai cha có ý định nói chuyện với ông không?

Đức Phanxicô: Trước hết Vatican thường xuyên lo lắng và Phủ Quốc vụ khanh làm việc chu đáo. Tôi biết giám mục Gallagher rất nhiệt tâm. Tôi xin nhắc lại một chút câu chuyện: một ngày sau khi cuộc chiến bắt đầu, tôi đã đến đại sứ quán Nga, để nói chuyện với đại sứ. Tôi biết ông đã sáu năm kể từ khi ông đến, ông là một nhà nhân văn. Tôi nhớ một nhận xét ông nói với tôi hồi đó: “Chúng ta đã rơi vào chế độ độc tài tiền bạc” khi ông nói về văn minh. Một nhà nhân văn, một người chiến đấu cho bình đẳng. Tôi nói với ông tôi sẵn sàng đi Matxcova để nói chuyện với Putin nếu cần. Ông Lavrov, bộ trưởng Ngoại giao lịch sự trả lời, xin cám ơn nhưng chưa cần thiết lúc này. Tôi cũng đã nói chuyện với tổng thống Zelensky hai lần, sau đó  với đại sứ một vài lần nữa. Và những nỗ lực đang được thực hiện để gắn kết mọi thứ lại với nhau, để tìm ra giải pháp. Vatican cũng đã can thiệp cho tù nhân.

Điều làm cho tôi kinh ngạc là sự tàn ác – đó là lý do vì sao tôi dùng từ “tử đạo” cho Ukraine – tàn ác không phải từ người dân Nga, có lẽ, vì người dân Nga là một dân tộc vĩ đại – tàn ác của những người lính đánh thuê, những người đi vào chiến tranh như đi phiêu lưu, như lính đánh thuê… Tôi thích nhìn mọi việc như vậy vì tôi rất quý trọng nhân dân Nga, chủ nghĩa nhân văn Nga. Chỉ cần nghĩ về Dostoyevsky, văn hào đã truyền cảm hứng cho chúng ta, cho tín hữu kitô khi họ nghĩ về kitô giáo. Tôi có tình cảm rất lớn với người dân Nga và người dân Ukraine. Khi tôi mười một tuổi, có một linh mục gần nhà tôi làm lễ bằng tiếng Ukraine và không có em bé nào giúp lễ, cha đã dạy tôi giúp lễ bằng tiếng Ukraine và tất cả những bài hát tiếng Ukraine, tôi học khi còn nhỏ vì thế tôi có một tình cảm sâu đậm với phụng vụ Ukraine. Tôi đang ở giữa hai dân tộc mà tôi yêu mến. Nhưng không phải chỉ có tôi. Tòa Thánh đã có nhiều cuộc họp mật, nhiều cuộc họp có kết quả tốt. Bởi vì chúng ta không thể phủ nhận một cuộc chiến tranh, lúc đầu, có thể làm cho chúng ta dũng cảm, nhưng sau đó sẽ làm chúng ta mệt mỏi, tổn thương, thấy tác hại của chiến tranh để thấy khía cạnh con người hơn, gần gũi hơn.

“Bởi vì ngày nay, tôi tin rằng tai họa lớn nhất trên thế giới là ngành công nghiệp vũ khí.”

 

Nhân câu hỏi này, tôi muốn nói: trong một thế kỷ mà chúng ta có ba thế chiến, năm 1914-1918, năm 1939-1945 và cái này! Đây là chiến tranh thế giới, vì khi các đế chế, dù bên này hay bên kia, khi họ suy yếu, họ cần tiến hành chiến tranh để cảm thấy mạnh, nhưng cũng phải bán vũ khí! Vì ngày nay, tôi tin rằng tai họa lớn nhất của  thế giới là ngành công nghiệp vũ khí. Tôi nghe nói, nếu chúng ta  không chế tạo vũ khí trong một năm, nạn đói trên thế giới sẽ chấm dứt. Ngành công nghiệp vũ khí thật khủng khiếp.

Cách đây vài năm, một chiếc thuyền chở đầy vũ khí từ một nước khác đến hải cảng Gênes, nước Ý để chuyển sang một thuyền lớn hơn chở đến Yemen. Những người làm việc ở Gênes không muốn làm việc này. Mười năm chiến tranh, Yemen không có thức ăn cho trẻ con. Người Rohingya bị trục xuất liên tục, họ vẫn còn chiến tranh. Thật khủng khiếp cho những gì xảy ra ở Miến Điện. Bây giờ đến lượt Ethiopia, tôi hy vọng sẽ có một cái gì tốt cho Ethiopia với hiệp ưóc được hai bên ký ngày 2 tháng 11 tại Nam Phi. Nhưng chúng ta đang có chiến tranh ở khắp nơi và chúng ta không hiểu điều đó. Hôm nay Âu châu bị chiến tranh Nga-Ukraine tác động mạnh. Và còn ở Syria, Liban, những nước luôn có chiến tranh từ nhiều năm nay.

Tôi đã nói với quý vị nhiều lần, mỗi lần tôi đến thăm các nghĩa trang quân nhân tôi đều khóc, biết bao nhiêu gia đình tan nát, trẻ em mồ côi. Chiến tranh gieo rắc thảm kịch. Đó là lý do vì sao nhà báo các bạn, các bạn hãy là những người bảo vệ hòa bình, xin các bạn lên tiếng chống chiến tranh, đấu tranh chống chiến tranh. Tôi xin các bạn như người anh em. Xin cám ơn.

Ông Hugues Lefevre (I.Mdia)

Sáng nay trong bài phát biểu với các tu sĩ ở Bahrain, cha đã nói về tầm quan trọng của niềm vui kitô giáo, nhưng trong những ngày này, giáo dân Pháp đã mất niềm vui khi họ biết vụ Giáo hội đã giữ bí mật trong việc loan báo kỷ luật trừng phạt một giám mục năm 2021, ông đã phạm tội lạm dụng tình dục trong năm 1990 khi còn là linh mục. Khi câu chuyện được báo chí tiết lộ, đã có thêm 5 nạn nhân mới được đưa ra. Ngày nay, nhiều người công giáo muốn biết có nên thay đổi văn hóa giữ bí mật của công lý giáo luật và trở nên minh bạch hay không, cha có nghĩ các biện pháp trừng phạt giáo luật nên được công khai hay không.

Đức Phanxicô: Xin cám ơn câu hỏi của ông. Tôi muốn bắt đầu với một chút lịch sử về chủ đề này. Vấn nạn lạm dụng luôn tồn tại, không chỉ trong Giáo hội mà ở khắp nơi. Có từ 42 đến 46% trường hợp lạm dụng tình dục xảy ra trong gia đình hoặc với người lân cận. Nó rất nghiêm trọng, nhưng thói quen luôn là che đậy. Gia đình che đậy, người lân cận che đậy. Thói quen xấu này trong Giáo hội đã bắt đầu thay đổi từ vụ tai tiếng ở Boston dưới thời hồng y Law, vì vụ tai tiếng này mà ngài đã từ chức. Đây là lần đầu tiên một vụ lạm dụng được cho là một vụ tai tiếng. Kể từ đó, Giáo hội ý thức và bắt đầu hoạt động, trong khi trong xã hội và các thể chế khác thường che giấu. Trong các cuộc họp của các chủ tịch hội đồng giám mục về vấn đề này, tôi đã hỏi Unicef, Liên hợp quốc về con số thống kê trong các gia đình, khu phố, trường học, trong môi trường thể thao… Một nghiên cứu nghiêm túc thực hiện cho cả Giáo hội, và họ cho biết chúng ta là một thiểu số nhỏ, nhưng theo tôi, dù chỉ có một trường hợp duy nhất, thì nó cũng đã là thảm kịch, bởi vì với tư cách linh mục, người có ơn gọi làm cho người khác lớn lên thì với hành động này, họ đã hủy hoại người khác. Với linh mục, lạm dụng là đi ngược bản chất linh mục và chống lại bản chất xã hội của mình.

Trong sự thức tỉnh này, tiến hành các cuộc điều tra và đưa ra các cáo buộc, tất cả không phải lúc nào và ở mọi nơi đều giống nhau. Một số vụ bị che giấu, trước vụ tai tiếng ở Boston, các linh mục phạm tội lại được thuyên chuyển đi chỗ khác. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng và chúng tôi đang đi tới trên vấn đề này. Vì thế chúng ta không nên ngạc nhiên khi có những trường hợp này lại tái xuất hiện. Nhân đây tôi xin cám ơn công việc can đảm của hồng y O’Malley, ngài đã hiểu cần thiết phải thể chế hóa điều này với ủy ban bảo vệ trẻ vị thành niên mà ngài điều hành. Chúng tôi làm việc với tất cả những gì chúng tôi có thể, nhưng quý vị cũng nên biết, trong Giáo hội vẫn còn có những người chưa rõ ràng, chưa chia sẻ… đây là một tiến trình liên tục và chúng tôi can đảm đi tới, không phải ai cũng có can đảm này. Đôi khi có bị cám dỗ để thỏa hiệp, và tất cả chúng ta ai cũng là nô lệ cho tội lỗi của mình, nhưng ý muốn của Giáo hội là làm sáng tỏ mọi thứ. Ví dụ, tôi đã nhận được hai khiếu nại trong những tháng gần đây về các vụ lạm dụng Giáo hội đã che đậy và đánh giá sai: ngay lập tức tôi yêu cầu một cuộc xem xét mới cho cả hai trường hợp và bây giờ một phiên tòa mới đang được thực hiện. Ngoài ra còn có điều này: việc sửa đổi các thử nghiệm cũ, xem lại các vụ án cũ, đã làm không đúng, đã không tiến hành một cách đúng đắn.

“Giáo hội nên xấu hổ về những điều xấu đã làm và tạ ơn Chúa cho những điều tốt đã được thực hiện”

Chúng tôi làm những gì chúng tôi có thể, chúng tôi đều là những kẻ có tội, các bạn đã biết. Và điều đầu tiên chúng ta làm là phải cảm thấy xấu hổ, xấu hổ sâu xa vì điều này. Tôi nghĩ biết xấu hổ là một ơn. Chúng ta có thể chiến đấu chống lại mọi tính xấu, nhưng không biết xấu hổ là… vô ích. Đó là lý do vì sao tôi rất ngạc nhiên khi trong Bài tập Linh thao, Thánh I-Nhã xin tha thứ cho các tội lỗi đã phạm, ngài bắt linh thao viên phải biết xấu hổ, và nếu chúng ta không có ơn xấu hổ thì chúng ta không thể đi tiếp. Ở đất nước tôi, một trong những câu thóa mạ năng là “bạn thật xấu hổ!” và tôi nghĩ Giáo hội không thể không xấu hổ. Giáo hội nên xấu hổ về những điều xấu xa đã làm. Tôi có thể nói với ông, chúng tôi có tất cả thiện chí để tiếp tục, cũng là nhờ sự giúp đỡ của các bạn.

Nhà báo Ludwig Ring-Eifel (Centrum Informationis Catholicum)

Tôi xin nói một chuyện cá nhân trước vì tôi rất xúc động. Sau 8 năm gián đoạn, tôi trở lại chuyến bay với giáo hoàng. Tôi rất biết ơn khi được ở đây một lần nữa…

Chào mừng ông trở lại!

Ông Ludwig:  Xin cám ơn cha. Chúng tôi là nhóm người Đức thiểu số, chỉ có ba người trong chuyến bay này, chúng tôi nghĩ: làm thế nào để tạo mối liên hệ giữa những gì chúng tôi đã thấy ở Bahrain và tình hình ở Đức. Bởi vì ở Bahrain, chúng tôi thấy một Giáo hội nhỏ bé, một đoàn chiên nhỏ bé, một Giáo hội nghèo với nhiều hạn chế, v.v., nhưng là một Giáo hội sống động, tràn đầy hy vọng, đang phát triển toàn diện. Mặt khác, ở Đức, chúng tôi có một Giáo hội tuyệt vời, với những truyền thống tuyệt vời; phong phú, với thần học, tiền bạc và mọi thứ, nhưng mỗi năm chúng tôi mất 300,000 trăm ngàn giáo dân, những người ra đi, những người đang rơi vào khủng hoảng sâu đậm. Có điều gì để học hỏi từ đàn chiên nhỏ chúng ta đã thấy ở Bahrain cho nước Đức to lớn này không?

Đức Phanxicô: Nước Đức có một lịch sử tôn giáo lâu đời. Trích dẫn triết gia Hoelderlin, tôi sẽ nói: “Rất nhiều thứ đã được sống, rất nhiều.” Lịch sử tôn giáo của nước Đức rất dài và phức tạp, đầy rẫy những đấu tranh. Tôi nói với người công giáo Đức: Nước Đức có một Nhà thờ Phúc âm cao cả và tuyệt đẹp, tôi không muốn một cái khác, sẽ không bao giờ tốt bằng cái này; nhưng tôi muốn nó là công giáo, trong tình huynh đệ với người tin lành. Đôi khi chúng ta đánh mất ý thức tôn giáo của dân tộc, một dân tộc thánh thiện và trung thành với Chúa, chúng ta rơi vào những cuộc thảo luận về luân lý, về kết hợp, những cuộc thảo luận là hệ quả thần học, nhưng không phải là trọng tâm thần học. Dân thánh và trung thành với Chúa nghĩ gì? Làm thế nào để dân thánh của Chúa lắng nghe? Hãy tiếp tục và tìm hiểu cách lắng nghe, đó là lòng mộ đạo đơn sơ mà quý vị sẽ tìm thấy nơi ông bà.

Tôi không nói là phải đi lui, không, nhưng phải quay về nguồn cảm hứng, về cội nguồn. Tất cả chúng ta đều có một câu chuyện về cội nguồn của đức tin; dân tộc nào cũng có: hãy đi tìm! Tôi nhớ câu này của Hoelderlin cho thời đại chúng ta: “Người già phải giữ những gì họ đã hứa khi còn nhỏ”. Chúng ta, trong thời thơ ấu, chúng ta đã hứa rất nhiều điều, rất nhiều. Bây giờ chúng ta đi vào các cuộc thảo luận luân lý, thảo luận tình huống, nhưng gốc rễ tôn giáo là dấu ấn Tin Mừng cho bạn, cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu Kitô hằng sống: và từ đó là hệ quả, tất cả hệ quả; từ đó là có sự can đảm làm tông đồ, đi ra các vùng ngoại vi, ngay cả đến vùng ngoại vi luân lý của con người để giúp đỡ họ; nhưng xuất phát từ cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu Kitô. Nếu không có cuộc gặp gỡ này, chúng ta sẽ có một thứ đạo đức giả, giả dạng kitô giáo. Đó là những gì tôi muốn nói từ đáy lòng tôi. Xin cám ơn.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Thật an ủi khi được gặp Đức Phanxicô ở Bán đảo Ả-rập

Thật an ủi khi được gặp Đức Phanxicô ở Bán đảo Ả-rập

cath.ch, I.Media, 2022-11-06

Thánh lễ tại Sân vận động Bahrain ngày 5 tháng 11 năm 2022 © Hugues Lefèvre / I.MEDIA

Gần 30.000 giáo dân dự thánh lễ Đức Phanxicô cử hành ở Sân vận động Bahrain ngày thứ bảy 5 tháng 11-2022. Một niềm vui lớn lao cho giáo dân đến từ các nước Ả-rập Xê-út, Ấn Độ hoặc Liban, những người có thể tìm thấy ở Bahrain một nơi để sống đức tin của mình.

Sáng thứ bảy, gần hai giờ trước khi thánh lễ bắt đầu, sân vận động đã chật cứng. Trên khán đài và trên bãi cỏ, gần 30.000 tín hữu kitô họp nhau để nhìn Đức Phanxicô và để cầu nguyện với ngài.

Bà Mirella, 39 tuổi cùng đi với chồng và con trai 5 tuổi thở phào: “Chúng tôi thật may mắn!” Định cư tại Bahrain từ năm 2014, gia đình gốc Liban nhưng vì tình hình kinh tế bất ổn của đất nước nên họ buộc phải di cư đến vùng Vịnh. Bà giải thích: “Chồng tôi làm việc ở Ả-rập Xê-út và đi qua cầu mỗi ngày để đến Bahrain.” Bà nói ở đây giáo dân được “bao dung tốt” không giống như ở Ả-rập Xê-út, ngay cả mang thánh giá đi ngoài đường cũng không được.

Bà Mirella đến dự thánh lễ của Giáo hoàng cùng chồng và con trai năm tuổi. © Hugues Lefèvre / I.MEDIA

Xa xa hơn một chút trong sân vận động, cô Rosy, một người Liban khác cũng xác nhận như vậy, cô rời Liban 9 năm trước đây. Cô sống với hai đứa con ở đất nước Saud và không thể tự do sống đức tin của mình: “Ở nhà, chúng tôi có một góc cầu nguyện. Nhưng không có thánh lễ. Gần như mỗi thứ sáu tôi đều đi qua cầu để xem lễ ở Nhà thờ Thánh Tâm Bahrain.”

“Giấc mơ của một đời người”: ở Bahrain, cờ và cảm xúc trước thánh lễ của giáo hoàng

Cô Rosy nói tiếp: “Thật khó để rời một đất nước chỉ vì chúng tôi là người có đạo… Nhưng chúng tôi phải tìm việc làm.” Cô không nghĩ sẽ quay về Liban trong bối cảnh đất nước đang bị sụp đổ vì kinh tế. Vì thế cô hy vọng chuyến đi này của giáo hoàng có thể làm thay đổi một cái gì, cô mơ, một ngày nào đó Ả-rập Xê-út sẽ cho xây nhà thờ.

Ông Xavia nói: “Thật tràn đầy hy vọng khi thấy giáo hoàng đến đất nước Ả-rập. Có nhiều người công giáo có nguồn gốc khác nhau ở Bahrain và chúng tôi cảm thấy được hòa nhập.” Ông cùng đi với vợ và một người con. Ông 42 tuổi, là người Ấn Độ và đã sống ở Bahrain 17 năm, ông muốn ở lại đây vì có việc làm và giáo dân được bao dung tốt, ông thường đi thánh lễ nói tiếng Tamil ở nhà thờ Thánh Tâm, tại đây mỗi thứ sáu có 13 thánh lễ.

30.000 tín hữu tham dự thánh lễ của giáo hoàng | © Hugues Lefèvre / I.MEDIA

Cũng như ông Xavia, ông Gasper là cột trụ của giáo xứ Thánh Tâm. Ông là một trong 300 thừa tác viên cho rước lễ trong thánh lễ ngày thứ bảy ở Sân vận động. Ông là kế toán viên trong một công ty dược phẩm, ông nói: “Đây là một ngày tuyệt vời với chúng tôi, giấc mơ được nhìn thấy giáo hoàng ở đây đã được toại nguyện.”

Ông Gasper cũng là người Ấn Độ, 62 tuổi, ông đã ở Bahrain từ 40 năm nay và sẽ ở lại đây luôn. Trong số hơn 80.000 người công giáo ở quốc gia vùng Vịnh nhỏ bé, đại đa số người dân đến từ Philippines hoặc Ấn Độ.

Bà Muriel người Pháp, 54 tuổi thì thầm: “Nhìn sân vận động này, chúng tôi hiểu tương lai của đạo công giáo là ở châu Á.” Xa xứ từ 8 tháng nay ở Abu Dhabi, thuộc Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, bà đi máy bay đến đây để gặp giáo hoàng. Bà là giám đốc điều hành ngành dầu mỏ.

Bà rất buồn khi thấy đạo công giáo sụp đổ ở phương Tây, bà nhận xét: “Tôi đi du lịch nhiều nơi và thấy năng lực là ở châu Á và châu Phi. Tôi nhận thấy người giàu họ nghĩ họ không còn cần đến tâm linh, họ tự đủ cho họ. Chỉ có người nghèo mới đến nhà thờ.”

Bà Mirella kết luận khi ôm đứa con trai 5 tuổi của mình: “Thật an ủi khi được gặp Đức Phanxicô ở Bán đảo Ả-rập.”

Vì chính vùng ngoại vi này của Giáo hội công giáo, một vùng ngoại vi sống động và đa dạng, mà Đức Phanxicô đến để tôn vinh  sự hiện diện của họ.

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Người Công giáo ở các nước vùng Vịnh đến gặp Đức Phanxicô

Giám mục, một “nghề” căng thẳng

Giám mục, một “nghề” căng thẳng

Giám mục Hervé Giraud và giám mục Michel Pansard

Cuộc họp khoáng đại của Hội đồng Giám mục Pháp khai mạc ngày thứ năm 3 tháng 11 tại Lộ Đức khi các giám mục Pháp hứng chịu nhiều chỉ trích sau những tiết lộ về “vụ Santier”. Để hiểu “nghề” luôn bị soi chiếu dưới ánh đèn, báo La Croix theo dõi trong ba ngày đời sống hàng ngày của giám mục Hervé Giraud, 65 tuổi, tổng giám mục giáo phận Sens-Auxerre từ năm 2015 và giám mục Michel Pansard, 67 tuổi, giáo phận Évry từ năm 2017.

la-croix.com, Marguerite de Lasa và Arnaud Bevilacqua, 2022-11-03

 Vụ giám mục Michel Santier

Ngồi trong xe ngày chúa nhật 23 tháng 10, tâm trí giám mục Hervé Giraud rối bời. Ngài dự định đến nhà thờ Saint-Clément (Yonne) luc 10 giờ sáng để giới thiệu linh mục người Senegal lên làm cha xứ hai giáo xứ, nhưng trên đường đi, ngài chỉ nghĩ đến “vụ Santier”. Trong một tuần, các tiết lộ về hành vi lạm dụng của giám mục Santier và sự im lặng xấu hổ của thể chế đã làm rúng động Giáo hội Pháp. Sự tức giận tăng lên. Qua thư từ, trên mạng xã hội và ngay cả gặp trực tiếp, giáo dân phản đối những gì họ cảm thấy họ bị giám mục của họ phản bội, một năm sau báo cáo Ciase và cam kết của các giám mục để biến Giáo hội trở thành “ngôi nhà an toàn”.

Giám mục Hervé Giraud cảm thấy mình mất định hướng. Ngài chỉ biết tin về việc Rôma trừng phạt giám mục Santier trên báo. Với tư cách giám đốc Phái bộ Truyền giáo Pháp, ngài đã xử lý trường hợp của linh mục Jean-François Six, bị mất chức giáo sĩ tháng 6 vừa qua vì tội tấn công tình dục, ngài chịu đựng sự tấn công của những người bảo vệ nhà thần học lỗi lạc này.     Giám mục Hervé Giraud

Tác động bởi vụ này, giám mục hy vọng trong hội nghị khoáng đại, các đồng nghiệp của ngài giải thích “làm thế nào mà chúng ta lại ở trong hoàn cảnh này và làm cách nào để đi qua thử thách mới này”. ngài mong mọi sự thật phải được nói ra và sợ nhất ‘các nạn nhân sẽ mất niềm tin vào các giám mục của họ’.

Đến nhà thờ, giám mục ra khỏi xe và lấy chiếc bao đựng vợt tennis trong đó ngài đựng gậy giám mục gấp lại của ngài. Trước mặt giáo dân, ngài đảm nhận một trong hàng ngàn trách vụ của nghề đa nhiệm này. Vì trong đời sống hàng ngày của một giám mục, ngài vừa là đại diện Giáo hội địa phương, vừa là giám đốc nhân sự, mục tử, vừa là ông chủ, nhà cố vấn thiêng liêng, quản lý di sản, giải quyết xung đột, kể cả theo truyền thống Giáo hội, ngài là ‘người kế vị của các thánh tông đồ’… Những kỳ vọng làm cho gánh nặng của ngài thêm nặng nề.

Nhà thờ đã đông người, ca đoàn đa văn hóa đang ngân nga bài hát, các bà lớn tuổi điệu đàng đang ghé tai người bên cạnh để hỏi tin tức. “Vụ Santier” có vẻ xa vời. Tuy nhiên, trong thánh lễ, vào cuối lời cầu nguyện chung, ngài sẽ đọc ý chỉ “cầu nguyện cho các nạn nhân của các vụ lệch lạc trong đời sống thiêng liêng”.

Cách đó vài chục cây số, ở giáo phận Évry, vụ Santier đang làm nước Pháp chấn động thì lại không ở trong các cuộc trò chuyện, một chuyện khá ngạc nhiên. Nhưng giám mục Michel Pansard là người thoải mái cho giáo dân e-mail và số điện thoại của ngài, họ thường gọi cho ngài thường xuyên.        Giám mục Michel Pansard

Và ngài quyết định đi bước trước. Chính ngài là người đưa vấn đề này ra thảo luận trong buổi họp hội đồng giáo xứ vừa qua. Dù ngài không phải là người thích trút bầu tâm sự với những người cộng tác, nhưng ngài cũng thấy “bối rối”. Ngài gởi tin nhắn cho giám mục Dominique Blanchet, giáo phận Val-de-Marne “mong ngài đứng vững trong bão tố”. Nhưng ngài cũng không hiểu vì sao lại im lặng không công bố lệnh trừng phạt giám mục Santier.

Giám mục Blanchet: “Không thể có ngoại lệ trước yêu cầu của sự thật”

Khác với mạng xã hội, ngài không thấy cơn bão kéo theo của những khẩu hiệu kiểu “Chúng ta lôi thùng rác ra” hoặc “Sự thật làm cho tự do”. Quyết định của ngài không làm mọi người ngạc nhiên. Ngài chủ trương: “Chúng ta phải đối diện với trách nhiệm của mình.” Với cuộc họp khoáng đại, giám mục Pansard hy vọng sẽ có những cách làm và thông tin mới sẽ được đưa ra.

Hiện diện bên cạnh giáo dân

Tại sân trước nhà thờ, giám mục Hervé Giraud khen cô đọc Thánh vịnh, sau đó ngài vào hội trường giáo xứ nơi tổ chức bữa ăn. Ngồi vào bàn với tân linh mục quản xứ và người đánh đàn organ, ngài nói chuyện về món thịt nướng hôm nay. Một giáo dân nói: “Chúng con cám ơn cha đến với chúng con.”

Mỗi năm một lần, giám mục sẽ đến thăm từng giáo xứ trong 31 giáo xứ ở Yonne. Từ ngày đầu nhận nhiệm sở năm 2015, ngài đã đi thăm mỗi giáo xứ ba lần. Và, chuyện hiếm hoi, chính giám mục lại là linh mục quản xứ Thánh Vinh Sơn: giáo xứ với 24 tháp chuông phía nam Auxerre đã không có linh mục từ tháng 9 vừa qua. Ngày thứ bảy 29 tháng 10, lúc 9 giờ sáng, ngài có hẹn với nhóm của ngài. Bà Marie-Élisabeth, thư ký giáo xứ, theo sát các ngày hẹn quan trọng sắp tới. Người ta hỏi: “Có bán khu đất sau nhà xứ không? Tốt hơn là bán cả đất và nhà xứ phải không? Hay nhường cho hướng đạo?” 

Quản trị

Làm thế nào để tồn tại mà không bị cuốn vào một thể chế ngày càng có dấu hiệu mong manh thấy rõ này? Đây là câu hỏi lớn cho các mục tử quen chạy bên này bên kia. Trong một cuộc họp, khi được hỏi về dự án sửa sang nhà xứ, giám mục giao việc này cho các văn phòng có thẩm quyền. “Xin lỗi, giám mục không ở đây để giải quyết mọi vấn đề!”, ngài bực bội. Buổi sáng trước khi gặp các cuộc hẹn hoặc buổi tối cuối ngày – không có ngày nào giống ngày nào cho một giám mục – , một mình trong văn phòng, ngài nghĩ đến nỗi cô đơn của mình khi ở vị trí có quyền lực, người từ 50 tuổi đã quản lý giáo phận ở ngoại ô Paris này.

Ngài kể: “Giáo dân kể với tôi đủ chuyện khi tôi đi quanh giáo phận.” Cùng với người quản lý, người phụ tá, ngài ghi lại các ghi chú trên máy tính đặt trên đầu gối, ngài theo dõi việc Giáo hội ở Essonne bán đất, việc tìm một trợ tá xã hội, hoặc tìm ngân quỹ cho quỹ đã cực kỳ eo hẹp của giáo phận. Ngài đặt câu hỏi, hỏi ý kiến, chú ý đến kỹ năng của những người chung quanh. Nhưng ngài cũng có thể chất vấn trong một cuộc họp khác với Hội Ái hữu nhà thờ chính tòa, ngài hỏi: “Ai trả tiền? Tôi nhớ là với giá 20.000 âu kim.”  Nơi công cộng, ngài có khuôn mặt kiên quyết, vì ngài biết lòng tin tưởng nơi giám mục đã giảm vì báo cáo của ủy ban Ciase.

Tại giáo phận Sens-Auxerre, ngày thứ sáu 21 tháng 10, hội đồng giáo phận sắp họp xong. Linh mục Matthieu Jasseron, cư dân tik-tok của giáo xứ Joigny vừa trình bày cách cha giảng trên mạng cho các bạn linh mục xem. Theo giám mục Hervé Giraud và hội đồng giáo phận của ngài, đây là điều các linh mục suy nghĩ để ăn khớp giữa đặc sủng và sứ mệnh của mỗi người. Hội đồng họp một năm bốn lần, và đó là một trong những khoảnh khắc đáng suy ngẫm của họ. Còn hội đồng giám mục thì họp hai tuần một lần cùng giám mục và hai cha tổng đại diện, một phó tế, một đại biểu giáo phận và một thành viên tích cực trong giáo xứ.

Giám mục Hervé Giraud lấy làm tiếc: “Mọi người không hình dung được công việc của chúng tôi, một sai sót nhỏ giáo dân cũng không tha”, ngài nghĩ nên xem lại vai trò của giám mục, nên ít trách nhiệm hơn. Giáo dân mong chờ quá nhiều ở chúng tôi. “Giám mục không phải là người toàn năng!”. Bên phải bàn làm việc của ngài, hồ sơ chất đống. Phần ưu tiên phải xem, hội đồng giáo phận, hồ sơ mục vụ chăm sóc y tế… Tất cả không kể đến thư từ nhận mỗi ngày. Ngài giao trực tiếp cho tổng thư ký của mình – chiếc phao cứu cấp thực sự của ngài, ông thảo các câu trả lời.

Cân bằng cuộc sống

Rex, một chú chó săn lông vàng 2 tuổi chạy ào vào phòng ăn để tìm chủ. Giám mục Michel Pansard không ngạc nhiên trước sự đường đột vui vẻ này. Người bạn đồng hành trung thành của ngài có thói quen trốn nhà, nhà ngay trên lầu. Cựu giám mục giáo phận  Chartres đôi khi lên đó khoảng giữa trưa đến hai giờ. Không do dự, ngài đưa chúng tôi đi xem nơi ngài ở, khiêm tốn nhưng tiện nghi, hơi lộn xộn với quá nhiều sách, “thứ duy nhất mà tôi không biết làm sao xa chúng”. Từ sân thượng, rất tiện lợi trong thời gian cách ly, tiếng ồn của xa lộ A6 bị át đi bởi tiếng la hét của học sinh.

Sau một ngày bận rộn, cha tránh xem lại hồ sơ, chỉ ăn một hủ sữa chua và quả táo, ngài nói: “Khi bạn là giám mục, bạn dễ mập vì… bị mời ăn nhiều”, cha thích nghe nhạc hoặc xem phim để thư giãn. Nhưng mỗi tháng cha về bốn ngày ở căn nhà cha mới mua ở Creuse để nghỉ ngơi, cha làm vườn ở đây. Cha nói: “Ở giáo phận, dù muốn hay không, tôi vẫn là giám mục cả khi đi chợ…”. Với bạn bè và với gia đình, cha còn người mẹ 92 tuổi, cha vẫn là “Michel”.

Sau 7:30 tối, thì giám mục Hervé Giraud không còn bị quấy rầy, nhưng không có nghĩa là ngài ngừng làm việc, ngược lại: ngài dành hết thì giờ tâm trí để nghiên cứu hồ sơ của Hội nghị khoáng đại, có khi ngài làm việc đến khuya. Con trai của người đầu bếp quen làm việc không ngừng nghỉ. Ở Isère khi còn nhỏ, ngài phải dậy lúc 5 giờ sáng để làm bánh mì kẹp ở nhà hàng của cha trước khi đến trường. Và khi đi học về thì ra chạy bàn.

Dù hiếm khi nhấc máy, nhưng ngài chia sẻ quan tâm của mình với người hướng dẫn thiêng liêng của ngài, một nữ thần học gia mà ngài có thể gọi một tuần hai đến ba lần: “Với bà, tôi có thể nói mọi chuyện.” Ngài có một gia đình gắn bó, hai anh và một chị, ngài thường xuyên trao đổi trên WhatsApp. Và ngài về quê Ardèche ba tuần mùa hè để chăm sóc mẹ.

Nguồn nhân lực

Lần này, với nụ cười chân thành, giám mục Michel Pansard nhìn điện thoại: “Này, có một người nhận làm việc.” Tuần này, ngài đã gọi nhiều người, trong đó có một cặp vợ chồng, để xem việc theo dõi thượng hội đồng giáo phận, các văn bản đã được ban hành ngày 8 tháng 10. Bà Marie-Noëlle và ông Gilles, hai người về hưu rất tận tâm ở Savigny-sur-Orge, họ được tòa giám mục đón tiếp nồng hậu trong dịp này. Hiển nhiên nguồn nhân lực của giáo phận rất khiêm tốn. Giám mục trông cậy rất nhiều vào “cánh tay phải” của mình là cha Martial Bernard, cha tổng đại diện mới 44 tuổi.

Tiếp các nhà lãnh đạo địa phương của cộng đồng Emmanuel, giám mục Pansard nghĩ đến sự giúp đỡ ở nhiều khu dân cư của tầng lớp lao động trong khu vực. Không phàn nàn, ngài nói cách đây ba mươi năm, số lượng linh mục làm việc gấp ba bây giờ. Nguồn nhân lực ngày càng thu hẹp, vai trò của giám mục bây giờ là làm trọng tài – “chúng ta đang bỏ cái gì? – dù phải xáo trộn. Với những người hướng dẫn của nhà thờ chính tòa mơ làm một video để truyền thông, ngài trả lời bằng câu hỏi đơn giản: “Nhưng ai biết làm video bây giờ?” Luôn ở tuyến đầu, ngài dành nhiều thì giờ để cho dầu vào cổ máy, như các đồng nghiệp của ngài, giám mục Pansard biết mình có nguy cơ kiệt sức.

Đời sống đức tin

Chỉ cách căn phòng của ngài vài mét là nhà nguyện của tòa giám mục, rất gọn gàng. Mỗi sáng ngài cầu nguyện ở đây trước khi qua văn phòng. Khi ngài rảnh buổi trưa, ngài dâng thánh lễ ở đây với vài cộng tác viên. Khi lái xe đi trong vùng Essonne, ngài thích nghe các bài đọc Thánh Kinh. Giữa hai lần gặp gỡ, ngài thích nhắc lại những kỷ niệm vui nhất của mình: đồng hành với các giáo lý viên, hướng dẫn tĩnh tâm, giảng Tin Mừng. Ngày thứ bảy 22 tháng 10 khi dâng thánh lễ trong tiếng đàn guitar với du khách ở Montgeron, ngài không giấu được niềm vui của mình. Không ngớt lời, ngài kể lại cách ngài nói về Chúa Giêsu cho những người đến xin rửa tội như thế nào.

Phải gìn giữ kỹ đời sống thiêng liêng để có thể vượt qua bão tố khi sóng gió ập đến. Trong riêng tư ở văn phòng, ngài xúc động tâm sự, báo cáo Ciase là một cú đấm. “Điều gì tôi đã không thấy? Tôi phải chịu trách nhiệm gì?” Trong nhiều tháng, ngài đã sống nỗi băn khoăn này, ngài tìm người lắng nghe nơi bạn bè hay nơi nhóm chia sẻ của ngài và trong các buổi họp giám mục ba lần một năm.

Ở giáo phận Auxerre, giám mục Hervé Giraud cũng có kỷ luật tinh thần của mình: dậy lúc 6:30 sáng. Hình bóng ngài băng qua con đường đi bộ của tòa giám mục, chỉ được thắp sáng bởi đèn đường. Ngài đi xuống bậc thang nhà thờ chính tòa để mở cánh cổng sắt nặng trịch dẫn đến nhà nguyện tầng hầm. Đây là nơi ngài cầu nguyện mỗi buổi sáng. Trong im lặng dưới lòng đất dày đặc, ngài quỳ gối trước bức họa Chúa Kitô trên lưng ngựa, ngài đọc Kinh sáng và cầu nguyện nửa giờ trước Mình Thánh Chúa.

Và, giây phút ngài chờ là buổi tối khi ngài viết bài giảng trên trang Twitter, #Twittomélie, dòng tweet bình luận phúc âm mỗi ngày của ngài. Ngài giải thích cần làm cho những chuyện phức tạp thành dễ hiểu, đặc biệt là lời Chúa. Ngài thường tự hỏi khi soạn bài giảng: “Tôi phải nói như thế nào với cháu trai của tôi?” Từ năm 2011, mỗi tối cùng giờ, ngài chọn một câu của bài đọc trong ngày, một câu chú giải, một bức ảnh nền và đăng lên tài khoản Twitter. Ngài thích nói: “Như ném một cái chai vào biển cả, mình không biết ai sẽ nhận.”

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Sau vụ giám mục Santier, các giám mục bị áp lực ở Lộ Đức

Bức chân dung mới của Đức Bênêđíctô XVI

Bức chân dung mới của Đức Bênêđíctô XVI

Hiệp hội Vaticana Joseph Ratzinger – Bênêđictô XVI – Facebook

 

 

 

 

 

Đức Bênêđíctô XVI nhìn bức chân dung mới của ngài do nữ họa sĩ người Nga Natalia Tsarkova vẽ.

fr.aleteia.org, Ary Waldir Ramos – Cécile Séveirac, 2022-11-04

Giáo hoàng danh dự Bênêđictô XVI nhận món quà tuyệt đẹp của họa sĩ Natalia Tsarkova, người vẽ chân dung chính thức của Vatican. Một bức tranh vẽ ngài với ‘gia đình giáo hoàng’ của ngài được nghệ sĩ tặng ngài ngày thứ năm 3 tháng 11, tại Palazzio Cardinal Cesi, một tòa nhà gần Vatican.

Nghệ sĩ chính thống giáo Nga Natalia Tsarkova, người vẽ chân dung các giáo hoàng từ thời Đức Gioan-Phaolô II đã vẽ bức tranh này trong gần 4 năm, trong mục đích tôn vinh giáo hoàng, người đã quyết định từ nhiệm năm 2013.

Họa sĩ giải thích, đây là bức tranh sơn dầu có kích thước 2×2 mét làm nổi bật lúc ngài cầu nguyện, suy tư sâu sắc mà giáo hoàng danh dự đã sống mỗi ngày từ khi ngài từ nhiệm. Đức Joseph Ratzinger đã từng là người mẫu cho họa sĩ, bà đã vẽ chân dung chính thức của ngài năm 2007.

Một số nháy mắt đồng ý của Đức Bênêđíctô XVI

 

 

 

 

 

 

 

 

Bức tranh có một số chi tiết được xem là có sự đồng ý của Đức Bênêđíctô XVI, đặc biệt là con mèo hung đỏ đang liếm chân nó, gợi ý đến con mèo ngài rất yêu quý. Ngoài ra còn có hoa hồng, biểu tượng của chuỗi mân côi và Đức Trinh Nữ Maria, hoa hồng là hoa ngài yêu  thích. Ngoài ra họa sĩ Natalia còn vẽ những người ở bên cạnh ngài hàng ngày, “gia đình giáo hoàng” của ngài, đặc biệt là giám mục  Georg Ganswein, thư ký riêng của ngài và các nữ tu của cộng đồng Memores Domini và cuối cùng bên phải ngài là người anh Georg Ratzinger của ngài đã qua đời năm 2020.

Theo nghệ sĩ, đây là tác phẩm có mục đích vinh danh nhà thần học vĩ đại của thời đại chúng ta, với đức tin sâu sắc được quyền năng của Chúa Thánh Thần soi sáng.

Marta An Nguyễn dịch

Đức Phanxicô kêu gọi hồi giáo xét mình

Đức Phanxicô kêu gọi hồi giáo xét mình

Tại Bahrain, Đức Phanxicô xin người hồi giáo làm nhiều hơn nói.

lefigaro.fr, Jean-Marie Guénois, 2022-11-05

Chiếc Fiat 500 nhỏ màu trắng của Đức Phanxicô tiến vào dinh hoàng gia rộng lớn được các kỵ sĩ làm hàng rào danh dự đón chào. Trên bầu trời là hai lá cờ khổng lồ của Bahrain và Vatican phất phới tung bay trên hai chiếc trực thăng HH-60 Pave Hawk của Mỹ. Ngài nói: “Tôi đến với anh chị em để cùng nhau chúng ta bước đi theo tinh thần của Thánh Phanxicô Assisi.” Ngài trích lời thánh Phanxicô: “Sự bình an mà anh chị em loan báo bằng miệng thì anh chị em phải có bình an này dồi dào trong trái tim.”

Đó là thông điệp trọng tâm của người đứng đầu Giáo hội công giáo trong ngày thứ sáu, ngày dành cho đối thoại với hồi giáo, thay vào các bài diễn văn, ngài mong đợi sự nhất quán trong các hành động cụ thể. Mục tiêu: phương Đông và phương Tây không giống như hai vùng biển đối diện, nhưng chúng ta cùng chèo trên một vùng biển, chúng ta gặp gỡ thay vì đối đầu. Tất cả được nói trong một tinh thần thẳng thắn và rõ ràng – đã được thấy vào tối thứ năm khi ngài nói về nhân quyền – ngài ít dùng điểm này để nói với người hồi giáo: “Nói một tôn giáo là hòa bình thì chưa đủ, phải lên án và nêu ra việc dùng bạo lực nhân danh tôn giáo. Nói cần xa chủ nghĩa cực đoan và bất khoan dung là chưa đủ, chúng ta phải hành động theo hướng ngược lại,” Đức Phanxicô lên tiếng trong lễ bế mạc Diễn đàn Bahrain về đối thoại Đông-Tây và vì sự chung sống của con người.

Nhưng Đức Phanxicô, môn đệ của Thánh Phanxicô Assisi cũng dang tay ra với hồi giáo: “Chúng ta gắn kết mối dây liên kết bền chặt hơn giữa chúng ta (…) không hai mặt và không sợ hãi, nhân danh Đấng Tạo hóa đã đặt chúng ta trong thế giới này như những người bảo vệ.” Ngài nhấn mạnh thách thức: “Làm thế nào tín hữu của các tôn giáo và văn hóa khác nhau tiếp nhận và tôn trọng nhau mà chúng ta vẫn là người xa lạ nhau?” Chắc chắn vì sự đòi hỏi cho một liên kết chặt chẽ và hành động cụ thể này do nỗi thống khổ của thời đại áp đặt mà Đức Phanxicô đã tóm tắt trong lời kêu gọi gây sốc: “Chúng ta có cảm tưởng như đang chứng kiến một vở kịch ấu trĩ. Trong khu vườn nhân loại, thay vì chăm sóc toàn diện, chúng ta chơi với lửa, với tên lửa và bom, với vũ khí gây ra nước mắt và chết chóc, phủ tro bụi và hận thù trên ngôi nhà chung, liều mình cuốn mọi người theo.”

Để làm cho ngôi vườn nhân loại này thịnh vượng, Đức Phanxicô xin Bahrain và thế giới hồi giáo cắt tỉa khu vườn riêng của họ, theo nghĩa bóng trên một số điểm cụ thể. “Giáo hoàng của Vatican” như vua Al Khalifa gọi ngài, thậm chí còn đi xa đến mức ngài đưa ra một lộ trình cho hồi giáo vì “các nhà lãnh đạo tôn giáo không thể không dấn thân và không làm gương tốt”.

“Ba trường hợp khẩn cấp về giáo dục”

Những người tu hành này không thể bỏ qua một “tiền đề tất yếu, tự do tôn giáo” vì “bất kỳ một ràng buộc nào đều không xứng đáng với Đấng Toàn năng”. Như khi ngài vừa đến Bahrain, Đức Phanxicô đã nhấn mạnh: “Việc cấp giấy phép và công nhận quyền tự do thờ phượng thôi là chưa đủ, chúng ta phải đạt được tự do tôn giáo thực sự. Phải tự hỏi xem đó là điều bắt buộc từ bên ngoài hay giải phóng từ bên trong và nó có giúp con người đẩy lùi sự cứng nhắc, khép kín và bạo lực không.”

Sau đó ngài đưa ra ba cấp bách về giáo dục. Những điều này không thể hiện rõ ở đa số các quốc gia hồi giáo. Nó không tự nhiên mà có ở đa số các nước hồi giáo. Trước hết là vấn đề phụ nữ. Đức Phanxicô mong chờ phụ nữ được công nhận trong các lĩnh vực công cộng, giáo dục, trong công việc, ở các địa vị chính trị và xã hội. Kế đến là quyền cơ bản của trẻ em, các em phải được dạy dỗ, hỗ trợ, đồng hành, không sống trong đói khát, trong dày vò vì bạo lực. Cuối cùng là “quyền quốc tịch”. Đó là vấn đề gay go. Gần như không có quốc gia hồi giáo nào công nhận người tín hữu kitô có đầy đủ quyền công dân dân sự và chính trị. Trong hàng chục năm, ngoại giao Tòa Thánh liên tục yêu cầu nhưng không được đáp ứng.

Đức Phanxicô trích dẫn rộng rãi “tài liệu về tình huynh đệ nhân loại” như một cam kết phải tuân giữ, ngài đã ký tài liệu này ngày 4 tháng 2 năm 2019, tại Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất với thượng giáo sĩ Ahmed el-Tayeb của Học viện Hồi giáo Al-Azhar Cairo, ngài nhắc lại tầm quan trọng của khái niệm quyền công dân dựa trên sự bình đẳng về quyền và nghĩa vụ. Và sự cần thiết phải “cam kết” để chúng ta có thể “thiết lập, trong xã hội một khái niệm về quyền công dân đầy đủ và từ bỏ việc dùng thuật ngữ phân biệt đối xử “thiểu số” vốn mang trong chính nó mầm mống của cảm giác bị cô lập và thấp kém. Không “tước đoạt các quyền tôn giáo và dân sự của một số công dân nào đó, bằng cách phân biệt đối xử với họ”.

Làm thế nào để những lời này được tiếp nhận?

Nghịch lý thay, mong muốn xích lại gần người hồi giáo này của giáo hoàng lại như thúc đẩy người này người kia gần nhau hơn. Dù sao đây là lời kêu gọi khác của ngày hôm nay, được bạn của giáo hoàng là thượng giáo sĩ El-Tayeb của Học viện Hồi giáo Al-Azhar, người chính yếu, cùng với Đức Phanxicô trong các sáng kiến này, thượng giáo sĩ đã kêu gọi rộng rãi trong nội bộ: “Tôi kêu gọi các nhà thần học hồi giáo trên toàn thế giới (…) nhanh chóng tổ chức một cuộc đối thoại nội bộ nghiêm túc, để thiết lập sự thống nhất, tái lập và hiểu biết nhau. Tôi gởi lời mời này đến anh em phái chiit… chúng ta cùng ngồi với nhau trên một bàn.”

Ở Bahrain, quan hệ giữa người sunni cầm quyền và đa số người dân chiit, chiếm hai phần ba dân số Bahrain, là một quan hệ xung đột.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm:

“Giấc mơ của một đời người”: ở Bahrain, cờ và cảm xúc trước thánh lễ của giáo hoàng

“Giấc mơ của một đời người”: ở Bahrain, cờ và cảm xúc trước thánh lễ của giáo hoàng
la-croix.com, AFP, 2022-11-05
“Đó là giấc mơ của một đời người”: Cờ Vatican và điện thoại thông minh trên tay, khoảng 30.000 người xúc động tham dự thánh lễ Đức Phanxicô dâng tại Sân vận động Quốc gia sáng thứ bảy 5 tháng 11, ngày thứ ba trong chuyến đi của ngài đến vương quốc vùng Vịnh hồi giáo.
“Chúng tôi ở đây từ một giờ sáng, chúng tôi không ngủ. Chúng tôi hồi hộp nghĩ đến khi được nhìn thấy giáo hoàng! Đó là giấc mơ của một đời người, được gặp giáo hoàng. Tất cả chúng tôi ở đây gọi ngài là ‘papa’. Trên tất cả, ngài đại diện cho hòa bình thế giới, đó là điều chúng tôi cần ngày hôm nay,” bà Philomina Abranches, 46 tuổi thiện nguyện viên người Ấn Độ tham dự sự kiện cho biết.
Cũng như bà, rất nhiều tu sĩ, giáo dân từ các nước châu Á hay các nước khác thuộc thế giới Ả rập lân cận đến đây, họ cùng đi với gia đình đến Sân vận động từ rạng sáng, Sân vận động Quốc gia ở Riffa, phía nam thủ đô Manama là sân vận động lớn nhất nước.
Lần đầu tiên có một giáo hoàng đến thăm quốc đảo có 1,4 triệu dân này, ngài dùng xe giáo hoàng để đến với giáo dân, ngài ôm các trẻ em trên đường đi dưới tràng pháo tay của giáo dân chứng kiến.
“Ngài đây rồi!” ai cũng thâu lại hình ảnh của ngài trên điện thoại của mình, các em bé được cha cõng lên vai để nhìn người mặc áo trắng!
Đức Phanxicô dâng thánh lễ sáng thứ bảy 5 tháng 11 tại Sân vận động Quốc gia Bahrain ở Riffa, gần thủ đô Manama / AFP
“Một dịp may”
Linh mục dòng Đa Minh Emmanuel Pisani, giám đốc Viện Nghiên cứu Đông phương ở Cairo ngồi ở hàng ghế đầu giải thích: “Kể từ thời Đức Gioan-Phaolô II, mọi người đã ý thức các chuyến tông du của giáo hoàng thực sự đã đi vào trái tim của các quốc gia, của các cộng đồng kitô giáo. Dù sức khỏe yếu nhưng Đức Phanxicô vẫn tiếp tục đi”, linh mục ngồi trước lễ đài, nơi có cây thánh giá bằng vàng uy nghiêm bên cạnh bàn thờ đặt giữa hai màn hình khổng lồ.
Bài của linh mục dòng Emmanuel Pisani: Bahrain: giáo hoàng trong sự hợp lý của hòa bình giữa tín hữu kitô giáo và hồi giáo
Đức Jorge Bergoglio sẽ 86 tuổi vào tháng 12 sắp tới, ngài bị đau đầu gối buộc phải dùng xe lăn.
Trong bài giảng bằng tiếng Tây Ban Nha, ngài kêu gọi một tình huynh đệ cùng sống chung ở một vùng đất sinh động về sự đa dạng.
Khi các loa phát thanh phát các bài hát của ca đoàn bằng tiếng Anh và tiếng Ả rập, bà Marguerite Heida, 63 tuổi, nói bà rất may mắn được dự sự kiện lớn nhất trong năm: “Mọi người thường đến Ý để gặp ngài và không phải ai cũng đi được. Tôi đã nhìn thấy ngài hôm qua ở nhà thờ chính tòa và tôi sẽ thấy ngài hôm nay. Tôi cũng đã được bắt tay ngài và được ngài chúc phúc.”
Năm 2000 Vương quốc Bahrain đã chính thức hóa quan hệ ngoại giao với Tòa thánh, đất nước có khoảng 80.000 người công giáo theo Vatican, chủ yếu là công nhân châu Á.
Giáo dân tham dự thánh lễ Đức Phanxicô cử hành tại Sân vận động Quốc gia Bahrain ở Riffa, gần thủ đô Manama sáng thứ bảy 5-11-2022 / AFP
Chuyến đi này là chuyến đi thứ 39 ở nước ngoài của Đức Phanxicô kể từ đầu triều giáo hoàng của ngài năm 2013 và là chuyến đi thứ nhì ngài đến Bán đảo Ả rập. Ngài ở lại đây đến ngày chúa nhật.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Bài đọc thêm: Chiếc Fiat 500 của giáo hoàng và những con ngựa của cận vệ hoàng gia

Người Công giáo ở các nước vùng Vịnh đến gặp Đức Phanxicô

Người Công giáo ở các nước vùng Vịnh đến gặp Đức Phanxicô

la-croix.com, Loup Besmond de Senneville, đặc phái viên tại Awali, Bahrain, 2022-11-05

Hơn 20.000 người tham dự thánh lễ Đức Phanxicô cử hành tại Sân vận động Bahrain ngày thứ bảy 5 tháng 11, ngày thứ ba trong chuyến tông du thứ 39 của ngài đến Bahrain. Phần lớn là người nước ngoài làm việc tại Bahrain, ngoài ra có một số người đến tứ Ả rập Xê út.

Họ dậy từ một giờ sáng. Nhưng không có lý do gì để ông José và gia đình bỏ lỡ sự kiện này. Cùng với vợ là bà Shoji, và cô con gái  Catherine 16 tuổi, gia đình Ấn Độ này đã làm việc ở Bahrain từ năm 1998, họ cùng với hơn 20.000 người đến tham dự thánh lễ hôm nay.

Ông José làm việc tại đây cho Quân đội Hoa Kỳ. Ông đội mũ trắng trên đầu, rụt rè nói: “Ở đây dễ hơn ở Ấn Độ.” Mỗi thứ sáu ông và gia đình thường đi lễ ở một trong hai nhà thờ của Bahrain. Ông kể mỗi thứ sáu có sáu thánh lễ bằng tiếng Anh ở nhà thờ của ông. Bên cạnh ông là cô con gái ngẩng cao đầu, tựa vào vai cha, tự hào nói thêm cô là người giúp lễ.

Người Công giáo ở các nước vùng Vịnh đến gặp Đức Phanxicô

Tại Sân vận động Quốc gia Bahrain, gia đình gốc Kerala, miền nam nước Ấn gặp người công giáo từ khắp nơi trong vùng, chủ yếu là người nước ngoài đến đây dự lễ. Trong số đó có ông Tomas de Souza 62 tuổi và bà Lawrence Cordeiro 76 tuổi, cũng là người Ấn Độ đã ở Bahrain từ vài chục năm nay. Đeo khăn vàng-trắng quanh cổ, các giáo dân này là thừa tác viên cho rước lễ, họ là thành viên của Con đường tân tòng, có ba cộng đồng này ở vương quốc nhỏ vùng Vịnh. Họ khen tinh thần tự do tôn giáo ở đây và họ được tự do giữ đạo.

“Giấc mơ của một đời người”: ở Bahrain, cờ và cảm xúc trước thánh lễ của giáo hoàng

Là người công giáo ư? Một thách thức

Trong sân vận động, Đức Phanxicô được đón chào bằng những tiếng hò reo suốt tuyến xe giáo hoàng của ngài. Gia đình công giáo Ấn Độ cầu nguyện bên cạnh người Lebanon, người Philippins ở Bahrain nhưng cũng cùng với những người ở các nước khác trong khu vực. Đó là trường hợp của ông Edwin và bà Christine, họ là người Philippins và hoàn cảnh của họ thì tế nhị hơn nhiều người công giáo khác ở Bahrain. Cả hai đến từ Riyadh, trong số 2.000 người công giáo ở Ả-rập Xê-út được phép đến dự chuyến thăm của giáo hoàng cách đây vài ngày.

Ông Edwin cười nói: “Thật là cả một thách thức để là người công giáo ở đất nước này. Chúng tôi phải luôn cẩn thận, cẩn thận tôn trọng các quy tắc do chính phủ đặt ra và cẩn thận với cảnh sát tôn giáo.” Ông đến Ả rập Xê út năm 1994, vợ và ba con ở gần thủ đô Manila, mỗi năm ông về thăm vợ con hai lần. Ông làm việc trong một công ty tài chánh.

Đối thoại với người hồi giáo

Ông cho biết tiếp, cách đây mười năm, một số bạn của ông bị bắt giữ nhưng bây giờ ít hơn, nhưng người công giáo vẫn chưa có nhà thờ trong vùng. Ông nói: “Thực sự chúng tôi không có nhà thờ. Trong cộng đồng chúng tôi, chúng tôi có khoảng mười lăm gia đình. Các thánh lễ được cử hành tại nhà chúng tôi.”

Ngồi bên cạnh ông là bà Christine, bà làm trợ tá hành chánh sống cùng chồng ở Ryad – hai người con lớn của bà đã định cư ở châu Âu. Bà ước mơ có thể chào Đức Phanxicô và cám ơn ngài: “Tôi muốn nói lên lời cám ơn ngài vì ngài đã nói chuyện với tín hữu kitô giáo chúng tôi ở vùng này và cũng cám ơn ngài vì ngài đã bắt cầu đối thoại với người hồi giáo.”

 Đức Phanxicô kêu gọi hồi giáo xét mình

 

“Dũng cảm sống tình huynh đệ phổ quát”

Đức Phanxicô đặt chuyến đi Bahrain dưới dấu hiệu đối thoại với người hồi giáo, ngài đã nói chuyện với thượng giáo sĩ Al-Tayeb người sunni của Học viện Hồi giáo Al Azhar, 18 tháng sau cuộc gặp với Giáo chủ Ali al-Sistani, một lãnh đạo phái chiit ở Iraq. Ông Edwin phát biểu: “Về lâu dài, chúng tôi thấy cuộc đối thoại này là quan trọng, người hồi giáo có lẽ đã ít nghi ngờ khi nhìn chúng tôi.”

Bài diễn văn sốc của Đức Phanxicô ở Bahrain: nhân quyền, án tử hình, số phận của người lao động

Trong thánh lễ, chính những người công giáo đang sống trong những điều kiện rất khó khăn này mà Đức Phanxicô muốn nói với họ: “Chúng ta đã có kinh nghiệm, dù chúng ta cố gắng rất nhiều nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng nhận được những điều tốt đẹp chúng ta mong chờ, và đôi khi trong thực tế, chúng ta phải chịu đựng trước sự dữ không thể hiểu nổi.” Ngài nói thêm: “Chúa nhìn thấy và Chúa đau khổ. Ngày nay nhiều nơi trên thế giới, những người có quyền hành nuôi dưỡng áp bức và bạo lực, họ tìm cách tăng không gian của họ bằng cách hạn chế không gian của người khác, áp đặt sự thống trị của họ, hạn chế quyền tự do cơ bản và đàn áp kẻ yếu.” Những lời nói không thể không được chú ý ở nơi mà người công giáo có được một tự do tôn giáo cực kỳ hạn chế.

Đứng trước vấn đề này, Đức Phanxicô mời gọi những ai lắng nghe ngài hãy “can đảm sống tình huynh đệ phổ quát” dù phải gặp khó khăn. Ngài xin họ “kiên trì duy trì điều thiện dù phải nhận điều ác” và “phá vỡ vòng xoáy trả thù, giải trừ bạo lực, phi quân sự hóa trái tim.”

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm: Chiếc Fiat 500 của giáo hoàng và những con ngựa của cận vệ hoàng gia

Bài mới nhất