Home Blog

Các linh mục không hoàn hảo phục vụ giáo dân

Các linh mục không hoàn hảo phục vụ giáo dân

Hình ảnh Pascal Deloche / Godong

fr.aleteia.org, Linh mục Benoist de Sinety, 2025-07-13

Linh mục Benoist de Sinety, giáo phận Lille, nước Pháp, cho rằng các bi kịch và ảnh hưởng của linh mục trong  Giáo hội ngày nay là do chúng ta lý tưởng hóa chức linh mục.

Vụ tự tử của Linh mục Matteo Balzano, giáo phận Navaro của Ý đã gây xúc động và bình luận rộng rãi. Chức vụ được giao cho tân chưởng ấn của giáo phận Toulouse sau khi vị  này chấp hành án tù vì tội hiếp dâm trẻ vị thành niên đã làm cho giáo dân tức giận và phẫn nộ. Hai sự thật trần trụi nói lên rất nhiều điều về cuộc khủng hoảng mà các linh mục đang trải qua. Hôm kia, một cô bạn tâm sự với tôi về nỗi thất vọng của cô, cô rất xúc động: “Vì sao rất nhiều người cầu nguyện cho ơn gọi trong một thời gian dài đã không được Chúa nhậm lời?”

Lời cầu nguyện của chúng ta hướng tới ai?

Thực tế qua năm tháng, số lượng chủng sinh vào chủng viện ngày càng giảm. Nhưng những người có ý định trả thù nghĩ rằng họ tìm được lý do: chỉ cần đưa tiếng La-tinh trở lại và đón nhận các ông đã kết hôn. Việc cho rằng bất kỳ giải pháp nào trong số này có thể đủ: đó là không tôn trọng sự tự do và trí thông minh của các ứng viên tiềm năng. “Vậy anh em hãy xin Cha Thầy, là chủ mùa gặt, sai thợ ra gặt lúa về” (Mt 9:35-38). Vậy lời cầu nguyện của chúng ta là gì và dành cho ai?

Lời cầu nguyện thường được tóm tắt cách súc tích: “Lạy Chúa, xin ban cho chúng con các linh mục thánh thiện!”

Chắc chắn xin sự thánh thiện là không sai nhưng sẽ khôn ngoan hơn nếu xin ý chỉ này cho chính mình và thực hiện các hành động thể hiện mong muốn đạt được điều này. Trước hết, chúng ta nên hiểu thánh thiện không phải là hoàn hảo, nhưng ước muốn đi theo Chúa Kitô mà không mơ bước đi trên con đường thẳng, nhưng hiểu đi theo Chúa cũng có thể bị sa ngã, bị sống trong nghi ngờ, trong chối bỏ, được thực hiện nhờ lòng thương xót, không bao giờ hạ thấp chúng ta nhưng mở ra cho chúng ta đức tin mà Thiên Chúa dành cho chúng ta.

Linh mục phục vụ

Chừng nào linh mục còn bị cho là “hoa trái” lời cầu nguyện của giáo dân, người đã được chịu phép rửa tội, thì gánh nặng đè lên họ chỉ có thể làm họ mất nhân tính hoặc tuyệt vọng. Chừng nào linh mục còn bị cho là người duy nhất có thể gặt hái thì sẽ không có gì thay đổi vì theo lương tâm, ai cũng có thể tự cho mình theo cách này. Hai linh mục mà tên tuổi hiện đang khuấy động các cuộc thảo luận của chúng ta và làm tăng thêm nỗi buồn của chúng ta chắc chắn là minh chứng cho sự sa ngã này.

Đầu tiên là cảm giác choáng váng khi không nhận ra mình trong hình ảnh người anh hùng dũng cảm và chính trực mà “nền văn hóa” công giáo nào đó đang truyền tải một cách bi thảm ngày nay. Không, linh mục không phải là người hoàn hảo để mang lại niềm an ủi cho sự tầm thường của người khác. Thứ nhì là linh mục dường như gắn bó quá nhiều với chức linh mục mà nếu không có nó, ông không thể tự khẳng định mình được. Không, việc trở thành một linh mục không phải là một danh tính thiêng liêng và gần như kỳ diệu mà chúng ta phải bám víu bằng mọi giá, ngay cả khi người đó đã phạm tội mà trong những trường hợp này sẽ bị cấm hành nghề (như giảng dạy). Cụm từ “giảm xuống tình trạng thế tục” – có thể dịch chính xác hơn từ tiếng la-tinh là “trở về trạng thái thế tục” – cho thấy rõ mức độ vô thức mà chúng ta đã cùng nhau rơi vào. Vì bất kể bản dịch nào, thì thực chất đó là việc quay trở lại, thoái lui, như thể chức vị giáo sĩ “cao hơn” chức vị giáo dân, trong khi giáo sĩ là để phục vụ giáo dân. Là linh mục không phải cho chính mình, nhưng là để phục vụ. Trong việc phục vụ một dân tộc, một cộng đồng, không phải để được tôn kính hay được sợ hãi nhưng để cố gắng làm sao Chúa Kitô, qua sức mạnh nhỏ bé của chúng ta, vượt lên các  điểm yếu lớn lao của chúng ta để thể hiện tình yêu bao la của Ngài.

Tại sao cần phải có linh mục?

Vào thế kỷ 19, các tác giả theo trường phái Lãng mạn đã sáng tác các tác phẩm hay ho tuyên dương sự sùng bái bản thân và thể hiện cảm xúc, thậm chí là đam mê. Điều này có nhiều tác động khác nhau ở các quốc gia chúng ta, hiện nay hai trong số các tác động này vẫn còn đáng ngờ: mọi người kết hôn vì tình yêu và mọi người vào chủng viện theo ơn gọi. Không ai có thể phàn nàn cảm giác yêu thương lan tỏa trong xã hội chúng ta khi hai người đến với nhau. Nhưng chúng ta cũng phải lưu ý đến sự mong manh vô cùng của nó.

Lễ truyền chức linh mục Paris 2025 – Jean-Baptiste Delerue I Giáo phận Paris

Vấn đề không phải là nghi ngờ sự thẳng thắn của những người cho rằng họ được gọi để trở thành linh mục, mà có lẽ là tầm nhìn rõ ràng của những người có nhiệm vụ to lớn là tiếp nhận họ. Chúng ta nghĩ về nhu cầu về linh mục hiện nay? Để làm gì? Dành cho ai? Nếu không chúng ta vẫn giữ nguyên huyền thoại về một giáo sĩ Druid, bị đóng băng trong hình ảnh tự luyến chính mình, độc đoán và ám ảnh trong sự biện minh của riêng mình.

Linh đạo và thần học của chức tư tế

Đức Phanxicô đã nhiều lần nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc lựa chọn chủng sinh, họ là những người có khả năng đồng nghị. Tôi không biết nên rút ra tiêu chuẩn khách quan nào từ điều này, nhưng không có gì cấm việc việc đi tìm những người phù hợp với những gì Chúa Thánh Thần muốn ban cho Giáo hội như một hướng đi và một viễn cảnh hoán cải. Không ai trở thành linh mục vì chính mình hay để thể hiện lý tưởng này hay lý tưởng khác. Câu nói của Thánh Augustinô được Đức Lêô lặp lại cho thấy rõ điều này: “Được rửa tội cùng với anh em, làm giám mục cho anh em.” Qua bi kịch của vụ tự tử và các phản ứng nảy sinh, sự kinh hoàng của nhiều linh mục, chúng ta có thể đặt câu hỏi về tính linh đạo của chức linh mục. Điều này đôi khi dẫn đến sự hiểu lầm giữa giáo sĩ và giáo dân, đến mức thái quá. Thông qua sự không hiểu biết của nhiều người về chức thánh được giao phó cho một linh mục bị kết tội, chúng ta có thể đặt câu hỏi về thần học của chức thánh. Đôi khi nó cho phép chúng ta hiểu theo hướng ngược lại với các sách Phúc Âm khi nó được hiểu là con đường duy nhất có thể dẫn đến sự thánh thiện của một người.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Roberto, cha xứ mà người dân ở Trujillo đều muốn ở bên cạnh ngài

Tôi học được năm điều bất ngờ khi viết về Đức Lêô XIV

Thông điệp, thánh lễ, bổ nhiệm Giáo triều… Chương trình “nghỉ hè” của Đức Lêô sẽ như thế nào?

Thông điệp, thánh lễ, bổ nhiệm Giáo triều… Chương trình “nghỉ hè” của Đức Lêô sẽ như thế nào?

Thông điệp, thánh lễ, bổ nhiệm Giáo triều… Chương trình “nghỉ hè” của Đức Lêô sẽ như thế nào?
Ngày 6 tháng 7, Đức Lêô về nhà nghỉ hè Castel Gandolfo của các giáo hoàng. Trong hai tuần ở đây, chương trình làm việc của ngài sẽ được rút gọn nhưng ngài tập trung thì giờ để soạn thông điệp đầu tiên của ngài.
Hình ảnh Stefano Spaziani/DPA/SIPA
famillechretienne.fr, I.Media và Cyriac Zeller, 2025-07-07
Sau hơn hai tháng bận rộn, Đức Lêô đang tận hưởng một “kỳ nghỉ” xứng đáng. Chiều chúa nhật 6 tháng 7, ngài đến nhà nghỉ hè Castel Gandolfo của các giáo hoàng. Không nói lời nào, ngài mỉm cười và rất dễ gần, ngài chào vài người qua đường khi ngài đi bộ vài mét dọc theo con đường, sau đó ngài xuất hiện trên ban công của Villa Barberini, nơi ngài sẽ ở lại cho đến ngày 20 tháng 7.
Mặc dù lịch trình của ngài rất nhẹ nhưng ngài vẫn làm việc như thường lệ. Về việc xuất hiện trước giáo dân, ngài sẽ dự thánh lễ “Bảo vệ Tạo vật” được cử hành với nhân viên của Vườn ngày 9 tháng 7, sau đó là thánh lễ chúa nhật tại nhà thờ giáo xứ Castel Gandolfo ngày 13 tháng 7 và cuối cùng là thánh lễ tại nhà thờ chính tòa Albano ngày 20 tháng 7. Mỗi chúa nhật, ngài sẽ đọc Kinh Truyền Tin tại quảng trường Piazza della Libertà ở trung tâm ngôi làng.
Ấn định các cuộc họp trong tương lai của Giáo triều
Chắc chắn ngài sẽ thích hồ bơi Đức Gioan-Phaolô II đã làm ở đây, nhưng ngài có nhiều việc phải làm. Trong lần phỏng vấn với hãng truyền thông Ý Il Messaggero, Cha Alejandro Moral, Bề trên Tổng quyền Dòng Âugustinô tiết lộ một số điều Đức Lêô đã nói với ngài về hai tuần ở Castel Gandolfo: “Ngài tận dụng thời gian xa Rôma để suy nghĩ về các bổ nhiệm ở Giáo triều. Một số sự kiện này dự kiến sẽ diễn ra sau mùa hè. Ngài sẽ soạn thảo thông điệp đầu tiên của ngài. Ngài sẽ dành hai tuần này để phát triển cấu trúc chính của thông điệp. Ngài đã làm việc rồi, nhưng ngài phải làm thêm buổi tối hoặc trong giờ rảnh. Ngài cần nhiều thì giờ hơn, ngài sẽ làm trong các ngày nghỉ.”
Một thông điệp đầu tiên
Dù tiêu đề cũng như chủ đề của thông điệp gởi toàn thế giới vẫn chưa được tiết lộ, nhưng linh mục Moral cho biết nội dung là những “khái niệm đã được ngài nói trong những giờ đầu tiên sau khi ngài được bầu: chủ đề về hòa bình, học thuyết xã hội, sự thống nhất, trí tuệ nhân tạo”.
Khi đến ngôi làng nằm ở phía nam Rôma, dù nhiệt độ rất cao nhưng giáo dân vẫn đứng chờ ngài. Theo một video của Văn phòng Báo chí Tòa thánh công bố ngày thứ hai, Đức Lêô được chào đón với các biểu ngữ chào mừng, ngài dành thì giờ để bắt tay giáo dân và ban phép lành cho trẻ em đứng sau hàng rào an ninh.
Một kỳ nghỉ thứ hai được lên kế hoạch tại Assumption
Trên bậc thềm của Villa Barberini, ngài được Thị trưởng ngôi làng và Giám mục Vincenzo Viva, giáo phận Albano, cha Tadeusz Rozmus, giáo xứ Castel Gandolfo chào đón. Linh mục Rozmus nói với I.Media: “Các giáo hoàng cần vùng khí hậu mát gần Rôma, không khí trong lành, có hồ nước, có biển cả để nghỉ ngơi.”
Về làng nghỉ mát Castel Gandolfo, Đức Lêô trở về với truyền thống mùa hè của các giáo hoàng trước đây, chỉ có Đức Phanxicô là không về đây. Đức Lêô sẽ về lại đây ngày 15 tháng 8 để dự lễ Đức Mẹ Lên Trời.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
 Hình ảnh Dinh Castel Gandolfo

 

Các linh mục không hoàn hảo phục vụ giáo dân

Roberto, cha xứ mà người dân ở Trujillo đều muốn ở bên cạnh ngài

Tôi học được năm điều bất ngờ khi viết về Đức Lêô XIV

Tôi học được năm điều bất ngờ khi viết về Đức Lêô XIV

Tôi học được năm điều bất ngờ khi viết về Đức Lêô XIV

americamagazine.org, Colleen Dulle, 2025-07-11

Một bức ảnh không để ngày của Đức Lêô XIV khi còn trẻ. (Ảnh của Tỉnh Dòng Thánh Augustinô Đức Mẹ Chỉ bảo Đàng lành).

In Illo uno – trong Người là Một” tóm tắt tầm nhìn của ngài: hiệp nhất nội tâm, hòa hợp trong giáo hội, hòa bình giữa các dân tộc.

Đức Lêô chào giáo dân tại Quảng trường Thánh Phêrô trong giờ Kinh Truyền Tin ngày 6 tháng 7 năm 2025. (Ảnh của CNS/Vatican Media).

 

Khi Hồng y Dominique Mamberti tuyên bố “Robertum Franciscum Prevost” sẽ là Giáo hoàng tiếp theo lấy tông hiệu là Lêô XIV, tôi không biết phải nghĩ gì. Phản ứng đầu tiên của tôi là sốc khi một người Mỹ được bầu lãnh đạo Giáo hội Công giáo, tôi biết rất ít về ngài ngoài những thông tin cơ bản trong lý lịch của ngài.

Trong hai tháng qua, nhóm podcastBên trong Vatican” đã có loạt bài chuyên sâu gồm ba phần nhằm trả lời câu hỏi “Đức Lêô XIV là ai?”.  Chúng tôi trả lời câu hỏi này ở nhiều góc độ khác nhau, nói chuyện với nhà phả hệ học, người đầu tiên tìm ra nguồn gốc gia đình Creole của Đức Lêô, một người bạn thời thơ ấu và các tu sĩ Dòng Âugustinô đã biết ngài trong nhiều thập kỷ, các giáo dân của ngài ở Peru và các đồng nghiệp của ngài ở Vatican.

Dĩ nhiên không có cuộc phỏng vấn nào có thể cho biết toàn bộ bí ẩn của ngài, và khi cả thế giới đang cùng một lúc đi tìm câu trả lời, nhiều mô tả được lặp đi lặp lại nhiều lần: ngài là người lắng nghe, ăn nói nhỏ nhẹ, người xây dựng cầu nối. Nhưng có một số điều làm tôi ngạc nhiên vì tôi chưa từng thấy trong các bài viết về ngài. Sau đây là năm điều tôi tâm đắc nhất.

1. Ngài là người bạn tốt

Linh mục John Merkelis, Dòng Âugustinô (O.S.A.) là bạn của Đức Lêô, từ khi cả hai còn nhỏ, linh mục thường gọi thân mật Đức Lêô là Bob. Cả hai học tại chủng viện trung học Augustinian ở Holland, Michigan và tiếp tục học tại Đại học Villanova, sau đó là Liên hiệp Thần học Công giáo.

Vào một dịp cuối tuần Lễ Lao động, khi cả hai còn là sinh viên, hầu hết các sinh viên sống ở Chicago đều lái xe xuống St. Louis. Merkelis ở lại, anh Merkelis bị đau bất ngờ, anh đang ở gần gia đình ở Chicago khi anh nhận tin cha mình qua đời. Anh để lại lời nhắn tại Dòng Augustinian (đây là thời kỳ chưa có điện thoại di động) và về với gia đình vài ngày.

Khi về nhà khoảng 1:30 sáng, anh thấy có một bóng người đang ngồi trên bậc thềm trước nhà: Bob Prevost, Robert thấy lời nhắn của Merk và thức đợi anh về nhà.

Merk nói với tôi trên podcast, khi cả hai chúng tôi đều rưng rưng nước mắt: “Thật xúc động, Robert đã nghĩ rất nhiều đến bạn.”

2. Sứ vụ của ngài ở Peru rất mạo hiểm

Bắt đầu năm 1985, linh mục Bob Prevost làm việc ở Peru một năm, sau đó ngài về Peru từ năm 1987 đến năm 1999, thành lập các giáo xứ, đào tạo các linh mục trẻ cho Dòng Augustinô và Giáo phận Trujillo. Những năm 80 và 90 ở Peru là thời kỳ nguy hiểm. Bắt đầu từ những năm 1980, ở vùng nông thôn phía nam đất nước, hai nhóm khủng bố đã bắt đầu tàn phá đất nước, phá hủy cơ sở hạ tầng và ám sát người nước ngoài cũng như các nhà lãnh đạo chính trị.

John Lydon, Dòng Âugustinô, một trong hai người bạn cùng nhà của Cha Prevost ở Trujillo, nhớ lại việc ban lãnh đạo Dòng Augustinô đã xin các thành viên của mình ở Peru nên có kế hoạch rời Peru, nhưng họ từ chối. Trong suốt thời gian Cha Prevost làm linh mục ở đây, làn sóng khủng bố lan rộng về phía bắc, Nhà nước tấn công lại, giết chết khoảng 70.000 người Peru, nền kinh tế và nền dân chủ trên bờ sụp đổ.

Vào giữa những năm 1990, Tân Tổng thống Alberto Fujimori lên nắm quyền. Dù được bầu cử dân chủ, ông ở lại quá hạn nhiệm kỳ năm năm, giải tán Quốc hội và trở thành nhà độc tài. Cha Lydon cho biết, dưới sự cai trị của ông, người dân Peru bị đàn áp, bị vi phạm nhân quyền.

Phản ứng lại, các nhóm sinh viên và xã hội dân sự đã tuần hành phản đối sự lạm dụng của chế độ, và Cha Prevost – lúc này được biết đến nhiều hơn với tên gọi là Padre Roberto – đã tổ chức ở hai giáo xứ Augustinô, vẽ biểu ngữ và diễu hành cùng người dân trên đường phố.

Cha Lydon giải thích: “Tôi, Bob và các linh mục khác đều là người nước ngoài, vì màu da và tất cả những điều này, nên cảnh sát và mọi người đều thấy rõ chúng tôi là người nước ngoài và là linh mục. Vì vậy, hai yếu tố này đóng vai trò… lá chắn bảo vệ, để không có bất kỳ sự đàn áp công khai nào đối với cuộc diễu hành.”

3. Là mục tử, ngài đã trao quyền cho giáo dân

Vào cuối những năm 1960, các tu sĩ Dòng Augustinô ở Peru bắt đầu một thử nghiệm mục vụ lấy cảm hứng từ các sáng kiến của các giám mục Mỹ Latinh tại Medellin, Colombia năm 1968 và Puebla, Mêxicô năm 1979. Thử nghiệm này có tên “Hình ảnh Mới của Giáo xứ”, nhằm mục đích trao cho giáo dân khả năng lãnh đạo việc truyền giáo và sứ mệnh trong cộng đồng của họ; việc trao quyền cho giáo dân là điều cần thiết, nhất là ở các vùng nông thôn vì linh mục còn ít và ở xa.

Theo kế hoạch “Hình ảnh Mới”, mỗi giáo xứ được chia thành các khu vực địa lý nhỏ hơn, một nhóm giáo dân lãnh đạo các hoạt động của giáo xứ tại khu vực đó. Cha Lydon giải thích: “Các hoạt động này rất đa dạng: phát tin tức giáo xứ đến nhà giáo dân, dạy giáo lý và tổ chức quyên góp để đáp ứng nhu cầu vật chất của cộng đồng. Các tu sĩ Dòng Augustinô, kể cả Cha Prevost và Cha Lydon đã đào tạo và hỗ trợ giáo dân, nhưng vai trò lãnh đạo thuộc về các nhóm giáo dân.”

Ông Socorro Cassaro Novoa, nhà lãnh đạo giáo xứ Santa Rita de Cascia giải thích: “Cha Roberto là người kết nối với tất cả giáo dân, người lớn, thanh thiếu niên, kể cả trẻ em. Ngài đến với tất cả mọi người, ngài khuyến khích mọi người tham gia vào công việc mục vụ. Đó không chỉ là việc xây dựng giáo xứ; mà còn là việc vươn ra ngoài, thực hiện sứ mệnh, giúp đỡ người khác và loan báo những gì có thể loan báo cho anh chị em mình. Đó là công việc tốt đẹp và tất cả chúng tôi đều tham gia, đặc biệt là với Cha Roberto, Cha đã khởi xướng mọi thứ.”

4. Ngài kiên định nhưng có thể thay đổi quyết định

Trong những ngày sau mật nghị, khi tôi hỏi thăm về Hồng y Prevost, tôi nghe đi nghe lại một điều: ngài là người lắng nghe, sẵn sàng lắng nghe mọi khía cạnh của cuộc tranh luận, nhưng một khi đã quyết định, ngài rất kiên định. Linh mục Dòng Âugustinô Arthur Purcaro đã làm việc chặt chẽ với Cha Prevost khi Cha lãnh đạo dòng Augustinô (2001-2013), cũng đã khẳng định như vậy trong cuộc nói chuyện trước buổi phỏng vấn podcast này, tôi đã hỏi Cha Prevost đã kiên định như thế nào trong các quyết định của cha. Có bao giờ ngài đưa ra quyết định rồi thay đổi quyết định không?

Cha Purcaro đã làm tôi ngạc nhiên khi cha cho biết cha đã kiểm tra với chính Đức Lêô để xác nhận chi tiết về một ký ức mà cha có về việc Đức Lêô đã thay đổi quyết định – và ngài đã cho phép cha chia sẻ chuyện này.

Cha Purcaro giải thích: “Khi Cha Prevost còn là Bề trên Tổng quyền Dòng Augustinô, nhiều dòng tu nam khác đã bắt đầu ‘quan tâm đến tạo vật’, đưa vào các sáng kiến hòa bình và công lý xã hội của họ. Cha Purcaro đã hỏi Cha Prevost liệu Dòng Augustinô có thể làm như vậy không. Cha Purcaro nói: “Ngài đã suy nghĩ rất kỹ, lắng nghe và nói không. Nhưng sau khi Cha Prevost tham dự một cuộc họp của Liên hiệp Bề trên Tổng quyền các bề trên Dòng tu nam, ngài đã thay đổi quyết định. Ngài quay lại với tôi và nói: ‘Cha biết đấy, tôi nghĩ chúng ta thực sự nên làm điều này’. Điều này cho tôi biết con người của ngài.”

5. Đức Giáo hoàng Lêô không phải là Robert Prevost

Bà Emilce Cuda, thư ký của Ủy ban Giáo hoàng về Châu Mỹ La-tinh, hai năm trước khi được bầu làm giáo hoàng bà đã làm việc chặt chẽ với Hồng y Prevost khi ngài đứng đầu Ủy ban này. Bà kể cho tôi nghe suy nghĩ của bà về ngài, nhưng bà cảnh báo tôi: “Chúng ta đang nói về Prevost, nhưng Lêô sẽ không phải là Prevost. Ngài sẽ là Lêô, Giáo hoàng.”

Bà nói rất đúng. Được bầu làm Giáo hoàng là một sự kiện làm thay đổi cuộc đời mà hầu hết chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được. Hồng y Prevost đi từ giáo sĩ cấp cao sống kín tiếng trở thành một trong những người nổi tiếng nhất thế giới. Việc bầu chọn các Giáo hoàng tiền nhiệm của ngài đã thay đổi họ: Đức Phanxicô cho biết khi ngài còn là Hồng y Jorge Mario Bergoglio, ngài đã sẵn sàng nghỉ hưu, nhưng sau khi được bầu, ngài đã có một nguồn năng lượng mới giúp ngài vượt qua 12 năm bận rộn tiếp theo.

Bình luận của Tiến sĩ Cuda làm tôi nhận ra, dù tôi đặt câu hỏi “Giáo hoàng Lêô XIV là ai?” nhưng câu hỏi tôi được trả lời là “Robert Prevost là ai?”. Đó là câu trả lời cho biết Giáo hoàng Lêô sẽ là ai, nhưng sẽ không cho chúng ta biết toàn bộ. Câu trả lời cho câu hỏi này đang hiện ra dần trước mắt chúng ta qua từng ngày của triều giáo hoàng mới này.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Các linh mục không hoàn hảo phục vụ giáo dân

Roberto, cha xứ mà người dân ở Trujillo đều muốn ở bên cạnh ngài

Thông điệp, thánh lễ, bổ nhiệm Giáo triều… Chương trình “nghỉ hè” của Đức Lêô sẽ như thế nào?

Roberto, cha xứ mà người dân ở Trujillo đều muốn ở bên cạnh ngài

Roberto, cha xứ mà người dân ở Trujillo đều muốn ở bên cạnh ngài

vaticannews.va, Salvatore Cernuzio, Trujillo, Peru, 2025-07-15

Robert Francis Prevost trong bữa tiệc sinh nhật với các anh em Dòng Âugustinô ở Trujillo.

Trong số các nhà và giáo xứ Dòng Âugustinô ở thủ phủ La Libertad, Peru, nơi Đức Lêô truyền giáo ở đây 11 năm, từ những  năm 1980 đến những năm 1990, ngài có mối quan hệ chặt chẽ và rất thân tình với giáo dân. Nhiều đến mức, “tương truyền” sinh nhật của ngài phải tổ chức 15 lần vì ai cũng muốn mình tổ chức sinh nhật cho ngài! Giáo dân nhớ đến ngài là “người có lòng mộ đạo sâu sắc và đòi hỏi cao.” Giáo dân Santa Rita và Montserrat: “Với ngài, tất cả chúng tôi đều bình đẳng.”

Ở Trujillo, giai thoại được nhắc đến nhiều nhất là “sinh nhật ngài được tổ chức ít nhất 15 lần. Một lần với các anh em Dòng Âugustinô, một lần ở giáo xứ, một lần với người lớn tuổi, một lần với các gia đình ngài giúp đỡ. Ai cũng thích tổ chức sinh nhật cho cha xứ gringo gầy gò từ Hoa Kỳ đến, người có giọng nói nhẹ nhàng, cách cư xử kín đáo, trí thông minh sắc bén và trực giác đặc trưng của người có kỹ năng lãnh đạo. Cha Juan Dòng Âugustinô nói: “Ngài là người hay giúp đỡ và rất dễ gần.” Bà María, người giữ phòng thánh giáo xứ Santa Rita de Cascia nói: “Ngài là người rất tốt.” Bà Ivonne nói: “Ngài là người khiêm tốn và tốt bụng.”

“El padre Roberto” hành trình đến Peru theo bước chân của nhà truyền giáo Prevost

Quê hương Peru của ngài đầy những vết thương sâu đậm, đói nghèo và nhiều tội phạm, nhưng nồng hậu và nhân đạo, có đức tin mạnh mẽ.

Trujillo, thủ phủ của vùng La Libertad miền bắc Peru, tự hào có 11 năm gắn bó với người mà bây giờ là Đức Lêô. Người dân ở đây nói đùa: “Ngài ở đây lâu hơn ở Chiclayo” vì họ muốn dành ưu tiên cho vùng của họ. Ngài từ Chicago đến Trujillo năm 1987, ngài đào tạo các tu sĩ Dòng Âugustinô tương lai của Giáo xứ San Juan de Sahagún, khi đó ngài là linh mục giáo xứ và là giáo sư đại học. Ngài là cha xứ ở Santa Rita và Nuestra Seđora de Montserrat, ngài được giáo dân ở đây yêu mến.

Tấm áp phích vinh danh Đức Lêô ở giáo xứ Santa Rita

Vùng đất của những khó khăn và mâu thuẫn

Lòng thương xót, sự gần gũi, sự dịu dàng: những yếu tố Đức Phanxicô nói lên ba “đặc điểm” của Thiên Chúa được người dân ở đây thấy nơi Đức Lêô!

Trujillo là vùng đất của những mâu thuẫn. Về mặt kiến trúc, nơi đây có các tòa nhà cổ kính, một trong những quảng trường Plaza de Armas lớn nhất lục địa, một nhà thờ lớn nguy nga và cách đó chưa đầy 20 phút lái xe là các khu phố tồi tàn với những ngôi nhà ọp ẹp, những khu phố ổ chuột um tùm trên bùn. Những mâu thuẫn đô thị, giữa các nơi nghỉ mát bãi biển thu hút khách du lịch, đối diện là các quầy trái cây, các siêu thị nhỏ hoang vắng và các bar quảng cáo “quán cà phê Ý”. Những mâu thuẫn xã hội, giữa các doanh nhân phát đạt và tỷ lệ tội phạm cao, giữa những người siêu giàu tụ tập vào buổi tối tại các câu lạc bộ để uống whisky và ăn các thức ăn theo tiêu chuẩn Michelin, chỉ cách đó vài mét là đường phố bị kẹt xe, có những người cha cầm tay con, cố gắng bán khoai tây chiên và bắp rang sống qua ngày.

Trong trái tim của người anh em

Prevost đã chứng kiến và trải nghiệm tất cả những điều này, ngài đắm mình trong đời sống xã hội và tôn giáo tại Trujillo, như ngài đã làm nhiều năm trước khi lần đầu tiên đến Chulucanas. Ngôi nhà của Dòng Âugustinô trên đại lộ Avenida La Marina đầy những kỷ niệm của ngài với mùi gỗ gụ, với hàng cây xanh trong sân. Các tu sĩ giữ nguyên căn phòng “Roberto” như một di vật: bộ lễ phục màu đen và khăn choàng phụng vụ thêu huy hiệu Thánh Augustinô treo trên cửa tủ quần áo; Bộ luật Derecho canonico, ấn bản năm 1983 được đặt trên tủ đầu giường giữa cây thánh giá và biểu tượng Mẹ Nhân lành; những quyển sổ tay mở trên bàn, với những ghi chú, thư từ và chữ ký viết tay nhỏ xíu của ngài.

Cha Alberto Saavedra, mặc áo sơ mi tay ngắn và đôi dép hai quai – loại dép thông dụng của người dân Trujillo, họ mang bất kể thời tiết – cha đưa chúng tôi vào căn phòng, vào nhà nguyện bên dưới với những bức tường màu đỏ tía. Cha nói: “Ở đây Cha Prevost dâng thánh lễ mỗi ngày. Đây là chiếc ghế dài ngài ngồi cầu nguyện, đây là các cửa sổ kính màu nhập từ Hoa Kỳ.” Trên tường có tấm bảng có ảnh và hàng chữ: “Luis M. Prevost, bienhector, amigo y hermano”, đây là lời tri ân của một ân nhân của cộng đồng.  Cha Alberto cho biết: “Ngài luôn gởi cho chúng tôi thiệp mừng sinh nhật vào ngày sinh nhật của chúng tôi.”

Lời kêu gọi dành cho các bạn trẻ đang được đào tạo: “Các bạn có khỏe không, các bạn có cầu nguyện được không?”

Cha Ramiro Castillo, cha phó Dòng Âugustinô ở miền Bắc Peru, ngài có nhiều giai thoại và kỷ niệm của Đức Lêô. Ánh mắt, nụ cười ngồi bên đài phun nước, cha cho xem một loạt ảnh, đây là các hình ảnh chưa được công bố của ngài trong những năm tháng ở Trujillo, trong các thánh lễ, trong công viên, trong các chuyến hành hương, trong các công trường xây dựng giáo xứ. Ramiro, người con tinh thần, học trò và bạn của ngài, cho biết: “Ngài là tu sĩ có tinh thần Augustinô sâu sắc, tận tụy với công việc và dành thì giờ lắng nghe những người trẻ. Với tôi, ngài là nhân vật quan trọng… Ngài là cha linh hướng của tôi,” cha cho chúng tôi xem bức ảnh lúc cha 20 tuổi, với mái tóc xoăn và chiếc áo phông trắng, đang ôm Giáo hoàng tương lai: “Ngài đã làm nên lịch sử ở thành phố này, cũng như trong trái tim của những ai biết ngài.”

Đặc biệt là với cộng đoàn Âugustinô, ngài liên tục gọi điện thoại hỏi thăm: “Con ở nhà này có khỏe không? Sức khỏe của con thế nào? Ơn gọi của con ra sao? Con cầu nguyện được không? Ngài luôn quan tâm, gần gũi, trìu mến với tất cả chúng tôi. Ngài ân cần nhưng luôn nghiêm nghị. Và nhất là ngài luôn điềm tĩnh.” Ngài tham gia vào các sinh hoạt hàng ngày của chúng tôi, ngài là người trong nhà chúng tôi. Và “như chúng tôi”, ngài xem trọng các bữa ăn tối, các sinh nhật, ngài chia sẻ bánh ngọt và kem với chúng tôi. Cha Ramiro chỉ vào bức ảnh ngài mặc áo khoác mỏng và sơ mi sọc: “Ngài tổ chức sinh nhật 15 ngày vì ai cũng yêu mến ngài, đến mức họ làm sinh nhật mời ngài liên tục.”

Một hiệu phó trẻ giám sát công trình xây dựng tại các giáo xứ ở Trujillo.

Người của nụ cười và của những đòi hỏi

Cha Juan Seminario cũng được Đức Lêô đào tạo, cha nói: “Roberto không phải là người nói cho có nói. Trước khi nói, ngài suy ngẫm và cân nhắc lời nói để sửa chữa hoặc giải quyết một tình huống bất công. Đời sống nội tâm của ngài rất mạnh. Người đầu tiên tôi nhìn thấy trong nhà nguyện sáng sớm là ngài. Ngài ‘lo lắng’ cho Chúa. Ngài rất đòi hỏi, ngài mong chúng tôi được đào tạo tốt. Cha Juan đã gởi cho ngài một tin nhắn qua WhatsApp buổi tối ngày bầu cử. Ngài trả lời cho tôi, tôi hiểu ngài vẫn là con người như ngày nào, con người của cầu nguyện, lắng nghe, suy tư. Và tôi nghĩ ngài sẽ luôn là Cha Roberto, con người của nụ cười và của những đòi hỏi.”

Người chăn cừu từ Chiclayo dũng cảm vượt qua bùn lầy, đói khát và thiếu oxy

Rất nhiều thông điệp của các giáo xứ Santa Rita và Montserrat gởi cho ngài. Sau ngày 8 tháng 5, hai giáo xứ đã làm các áp phích lớn có hình Giáo hoàng với lời cầu nguyện và những lời chúc tốt đẹp. Các buổi lễ hội được tổ chức tại đây, có khiêu vũ và ca hát kéo dài 24 giờ để mừng “Giáo hoàng Peru”, các video sự kiện này được phát trên mạng xã hội.

Bà María Llopla, 86 tuổi ở Cajamarca, bà là người giữ phòng thánh lâu năm, bà nhớ rõ về Cha Roberto: “Cha là người cao quý, là cha xứ thánh thiện, sẵn sàng làm bất cứ gì giáo dân yêu cầu, đi bất cứ đâu giáo dân cần. Ngài rất yêu trẻ con, tôn trọng phụ nữ và đối xử bình đẳng với mọi người. Chúng tôi là con cái, là anh em, là gia đình của ngài.”

Hai thanh niên Âugustinô trong tiến trình đào tạo

Tiệc sinh nhật và quà tặng

Bà María tổ chức sinh nhật cho ngài tại nhà. Bà Marlene Roselló cũng vậy. Bà cười khi kể lại giai thoại bức hình cha đang ăn, cha Robert xin bà đừng đăng hình: “Marlene thân mến, làm ơn đừng đăng các hình này. Người xem nghĩ tôi ham ăn!” Bà nhớ lại buổi tối Habemus Papam: “Chúng tôi không thể tin được! Cha Roberto! Ngài đi bộ với chúng tôi ở đây!”

“El padre Roberto” cắt bánh sinh nhật

 Giúp đỡ các gia đình

Nếu nói về quà tặng, món quà ý nghĩa nhất là món quà bà Ivonne Leiva nhận: cả một ngôi nhà. Bà là góa phụ và mẹ của bốn người con, bà gặp Giáo hoàng tương lai năm 1992, khi bà bắt đầu quản lý giáo xứ Nuestra Seđora de Montserrat. Bà vẫn còn nhớ như in ngày bà gặp ‘chàng trai trẻ’: Chúng tôi tưởng chúng tôi sẽ gặp một người lớn tuổi, tóc hoa râm, nhưng chúng tôi thấy một chàng trai trẻ mặc quần jean. Cậu nói với chúng tôi: “Xin các bác gọi tôi là Cha Roberto. Tôi là Robert, nhưng xin gọi tôi là Roberto.” Cuộc chuyện đầu tiên của họ bên đĩa đậu, thịt heo và xà lách. Cha bước vào và nói: “Chà, thơm quá! Các con có mời cha không?” Và cha ăn uống ngon lành!

Tại Callao, một vùng ngoại ô nghèo của Lima, giám quản tông tòa lúc bấy giờ bắt đầu một mạng lưới đoàn kết và phân phối thực phẩm, nước uống và thuốc men cho mọi người. Bà Ivonne nói tiếp: “Ngài luôn kiên nhẫn. Nếu có người kích động khi tranh cãi, ngài sẽ nói: ‘Tôi đi uống nước nha!” Sau đó ngài chậm rãi trả lời.” Bà Ivonne đưa tay lau nước mắt, bà nhớ lại thời gian này: “Ngài giúp chúng tôi rất nhiều, ngài cho chúng tôi ở lại đây. Ngài giúp chúng tôi biết Chúa, củng cố đức tin chúng tôi. Ngài rửa tội, ban phép Thêm sức cho các con tôi, cho các con tôi giúp lễ. Ngài là người trong gia đình tôi.”

Marta An Nguyễn dịch

Các linh mục không hoàn hảo phục vụ giáo dân

Tôi học được năm điều bất ngờ khi viết về Đức Lêô XIV

Thông điệp, thánh lễ, bổ nhiệm Giáo triều… Chương trình “nghỉ hè” của Đức Lêô sẽ như thế nào?

Chúng ta để những người giúp chúng ta biết Chúa ở địa vị nào?  

Chúng ta để những người giúp chúng ta biết Chúa ở địa vị nào?

Hình ảnh Philippe Lissac / Godong

fr.aleteia.org, María Álvarez de las Asturias, 2025-07-02

Khi chúng ta nhờ ai đó để được biết Chúa, chúng ta biết ơn họ và đôi khi còn gắn bó với họ. Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta không được nhầm lẫn người trung gian với Chúa.

Chúng ta có thể biết Chúa nhờ nhiều cách, nghe giảng, nghe chứng từ. Chúng ta nhận ơn và biết điều này mở ra cho chúng ta cánh cửa mới để đến một thế giới hoàn toàn mới. Chúa Thánh Thần thổi hơi sống mới, lòng chúng ta tràn ngập niềm vui hạnh phúc giống như hạnh phúc của các tông đồ: “Chúng tôi đã tìm thấy Đấng Thiên sai!” (Ga 1:41).

Thường thường cuộc gặp này qua trung gian: linh mục, giáo lý viên, thầy cô giáo, người hướng dẫn tâm linh… Và chúng ta biết ơn họ là chuyện bình thường. Tuy nhiên, có một rủi ro tiềm ẩn: trái tim cháy bỏng tình yêu dành cho Chúa sẽ gắn bó với người dẫn dắt chúng ta đến với Ngài. Về mặt tâm lý, yêu mến họ là điều dễ hiểu – vì còn món quà nào lớn lao cho bằng được biết Chúa? Tuy nhiên, như Đức Phanxicô đã giải thích trong Kinh Truyền tin ngày 15 tháng 1 năm 2023: “Chúng ta cần cảnh giác trước những hành động thái quá có thể xảy ra trong trường hợp này.”

Nguy cơ gắn bó về mặt tình cảm

Thật vậy, khi một linh mục, một hướng dẫn viên, một giáo lý viên trở thành người chính yếu, người đó có thể tạo ảnh hưởng lớn. Người được hướng dẫn có nguy cơ nghĩ rằng theo Chúa có nghĩa là vâng lời và tin tưởng tuyệt đối vào người dẫn dắt họ. Tuy nhiên, điều cơ bản là không được nhầm lẫn công cụ của Chúa với chính Chúa.

Đôi khi một số linh mục hoặc người hướng dẫn tâm linh không nhận thức đủ về động lực này. Sự thiếu hiểu biết này làm cho họ thiếu thận trọng trước vấn đề này. Nếu không được sửa chữa, những ràng buộc này có thể dẫn đến sự phụ thuộc về mặt cảm xúc, tình trạng hỗn loạn về mặt tinh thần và trong những trường hợp nghiêm trọng nhất: đó là lạm dụng lương tâm.

Thánh Gioan Tẩy Giả là gương mẫu của khiêm nhường và vô tư

Đức Phanxicô mời gọi chúng ta suy gẫm gương của Thánh Gioan Tẩy Giả, người “mở cửa và đi ra”. Sau khi hoàn thành sứ mệnh, ngài bước sang một bên để nhường chỗ cho Chúa Giêsu: “Người rao giảng quy tụ các môn đệ và đào tạo họ trong một thời gian dài. Nhưng ngài không ràng buộc ai với mình. Điều này thật khó khăn, nhưng đó là dấu hiệu của nhà giáo chân chính: không ràng buộc người khác với mình.”

Sứ mệnh của nhà giáo chân chính giúp chúng ta trưởng thành về mặt nhân cách và tinh thần. Người được hướng dẫn phải hiểu ở một thời điểm nào đó, họ có thể là công cụ của Chúa Quan Phòng, thì chỉ có một mình Chúa Giêsu là người họ phải theo.

Lớn lên trong tự do

Đức Phanxicô nhắc nhở các nhà giáo dục về tầm quan trọng của việc không được ràng buộc người khác với mình: “Chúng ta lôi kéo người khác đến với Chúa Giêsu hay đến với chính chúng ta? Với gương Thánh Gioan: chúng ta có vui mừng khi họ chọn con đường của họ, theo tiếng gọi của họ, dù họ phải tách biệt chúng ta không?”

Chúng ta phải duy trì sự tự do nội tâm này với người đã bằng cách này cách khác giúp chúng ta đến với Chúa Kitô. Dù biết ơn và lắng nghe lời khuyên là điều quan trọng, nhưng chúng ta nên nhớ gương Thánh Gioan Tẩy Giả: người hướng dẫn thực sự không tìm cách thu hút sự chú ý vào chính họ, nhưng hướng sự chú ý đó về Chúa Kitô.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Em bé hồn nhiên chạy đến ôm chầm Đức Lêô

Đức Lêô và sự hồn nhiêu tự phát của một em bé

“Kim chỉ nam” của các cơ quan công quyền theo Đức Lêô nên như thế nào?

“Kim chỉ nam” của các cơ quan công quyền theo Đức Lêô nên như thế nào?

“Kim chỉ nam” của các cơ quan công quyền theo Đức Lêô nên như thế nào?

fr.aleteia.org, Ban biên tập, 2025-06-22

Antoine Mekary | Aleteia

Trong Năm Thánh Quyền lực các Cơ quan Công quyền tổ chức tại Rôma ngày 21 và 22 tháng 6, với sự tham dự của khoảng 20 đại biểu Pháp, Đức Lêô kêu gọi các chính phủ bám neo vào luật tự nhiên, “kim chỉ nam” không thể thiếu khi đối diện với các thách thức về đạo đức hiện nay. Ngài đề xuất gương Thánh Tôma More đã tử đạo vì lương tâm.

Ngày thứ bảy 21 tháng 6, ngài có bài hát biểu trước khoảng 700 dân biểu và các nhà lãnh đạo chính trị của 68 quốc gia. Tại Phòng ban phép lành ở Vatican, với sự có mặt của Thủ tướng Ý, Giorgia Meloni và phái đoàn khoảng hai mươi dân biểu Pháp, ngài có bài phát biểu mạnh về nền tảng đạo đức của hành động chính trị.

Theo ngài, điều mà các quyền lực công cộng hướng tới chính là luật tự nhiên. Một luật “không phải do bàn tay con người viết ra, nhưng được công nhận là có hiệu lực ở mọi thời và mọi nơi”, ngài trích dẫn triết gia Cicero thời cổ đại để nhấn mạnh phạm vi phổ quát của luật: “Luật tự nhiên là lý trí đúng đắn phù hợp với tự nhiên, phổ quát, bất biến và vĩnh cửu […] không thể thay đổi hoặc bãi bỏ.” Trong bài phát biểu dài khoảng mười hai phút bằng tiếng Anh, ngài lên án tình trạng bất bình đẳng kinh tế tạo ra những bất công dai dẳng, dẫn đến bạo lực, sớm hay muộn sẽ dẫn đến chiến tranh. Ngài khẳng định: một chính sách công bằng trong phân phối tài nguyên có thể mang lại hiệu quả cho hòa bình. Đi theo bước chân của Đức Lêô XIII, ngài lên án việc tập trung của cải vào tay một số ít người, gây bất lợi cho đa số.

Một điểm mạnh khác trong can thiệp của ngài: quyền tự do tôn giáo, mà các chính trị gia phải bảo vệ bằng cách tạo điều kiện thuận lợi cho đối thoại và chung sống: “Niềm tin vào Chúa, cùng với những giá trị tích cực phát sinh từ đó, tạo nên nguồn gốc vô tận cho lòng tốt và chân lý.”

Thánh Tôma More là mẫu gương

 Đức Lêô cảnh báo về việc dùng trí tuệ nhân tạo một cách bừa bãi, ngài nói: “Cuộc sống cá nhân của chúng ta có giá trị hơn bất kỳ thuật toán nào và công nghệ phải là công cụ phục vụ nhân loại.”

Và để tìm được lòng can đảm, các dân biểu có thể trông cậy vào các vị thánh công giáo đã trải qua đau khổ trong các cam kết chính trị của họ. Đức Lêô đề xuất Thánh Tôma More làm gương cho các nhà lãnh đạo chính trị, ngài đã chết như một vị tử đạo vì từ chối từ bỏ lương tâm của mình. Ngài đã biến lương tâm thành biểu tượng cho sự tối cao của chân lý hơn bất kỳ hình thức thỏa hiệp chính trị nào: “Chính trị không phải là nghề nghiệp, nhưng là sứ mệnh phục vụ lợi ích chung.”

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Chúng ta để những người giúp chúng ta biết Chúa ở địa vị nào?

Em bé hồn nhiên chạy đến ôm chầm Đức Lêô

Đức Lêô và sự hồn nhiêu tự phát của một em bé

 

Em bé hồn nhiên chạy đến ôm chầm Đức Lêô

Em bé hồn nhiên chạy đến ôm chầm Đức Lêô

vaticannews.va, Linh mục Bruno Silvestrini, Dòng Âugustinô, 2025-07-14

Đức Lêô và em bé (ảnh © Cha Bruno Silvestrini)

Linh mục Bruno Silvestrini, Dòng Âugustinô kể câu chuyện dịu dàng ở sảnh Ducal của Dinh Tông tòa: trong buổi tiếp kiến riêng với một gia đình, cậu con trai nhỏ đã chạy đến ôm chầm Đức Lêô, ngài cúi xuống trìu mến ôm em bé.

Ngày 7 tháng 6, một cuộc gặp đơn sơ nhưng rất thân tình trong bối cảnh trang trọng ở Sảnh Công tước của Dinh Tông tòa: Đức Lêô tiếp gia đình Giovanni Giordano, phụ tá của tuyên úy Carabinieri tại doanh trại “V.B. Salvo D’Acquisto” ở Tor di Quinto, Rôma.

Đức Lêô và em bé (ảnh © Cha Bruno Silvestrini)

Cậu con trai nhỏ chạy không biết mệt, suốt thời gian chờ Đức Lêô, không ai giữ chân được đứa bé, em chạy từ nơi này sang nơi khác. Em không để ý đến ai, em sống trong thế giới của em, em vui vẻ chờ đợi để gặp Giáo hoàng. Và rồi ngài xuất hiện và chuyện ngạc nhiên đã xảy ra. Trong khi người lớn giữ điềm tĩnh, có vẻ hơi sợ trước khung cảnh thiêng liêng của giây phút này thì em bé sống trong thế giới của em: em bỏ tất cả, không chút do dự, em lao đến Đức Lêô, ôm chầm lấy ngài rất tự nhiên và chân thành.

Đức Lêô dang rộng vòng tay ôm đứa trẻ (ảnh © Cha Bruno Silvestrini)

Không e dè, không do dự: chỉ có sự trong sáng của trái tim trẻ thơ, nhận ra điều gì là chân thật, tốt đẹp và trân trọng. Đức Lêô mỉm cười, ôm lại em. Chúng ta không thể không nhớ câu: “Ai không nhỏ bé như trẻ em thì sẽ không vào được Nước Trời” (x. Mt 18:3). Chúa quan phòng như muốn nói điều gì đó với chúng ta: đôi khi, chính những người có tâm hồn tự do mới có khả năng nhận ra vẻ đẹp và tình phụ tử của Chúa hơn ai hết!

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Hình ảnh cuộc gặp của em bé với Đức Lêô (ảnh © Cha Bruno Silvestrini)

Chúng ta để những người giúp chúng ta biết Chúa ở địa vị nào?

Đức Lêô và sự hồn nhiêu tự phát của một em bé

“Kim chỉ nam” của các cơ quan công quyền theo Đức Lêô nên như thế nào?

Đức Lêô và sự hồn nhiêu tự phát của một em bé

Đức Lêô và sự hồn nhiêu tự phát của một em bé

vaticannews.va, Cha Bruno Silvestrini, 2025-07-14

Tháng 6 vừa qua, tại phòng Ducal của Dinh Tông tòa Vatican, một giây phút cảm động đã diễn ra trước mắt Cha Silvestrini, tu sĩ Dòng Âugustinô làm việc trong phòng thánh. Trong buổi tiếp kiến riêng với một gia đình, đứa con trai nhỏ đã chạy đến Đức Lêô, ngài cúi xuống trìu mến ôm em bé.

Ngày 7 tháng 6, trong bối cảnh trang trọng và thân mật của Sảnh Công tước của Dinh Tông tòa, một cuộc gặp giản dị nhưng xúc động đã diễn ra. Đức Lêô tiếp gia đình ông Giovanni Giordano, cộng sự của linh mục tuyên úy Lực lượng hiến binh doanh trại “V.B. Salvo D’Acquisto” tại Tor di Quinto ở Rôma.

Vòng ôm của Đức Lêô

Trong số những người có mặt có vợ và con trai nhỏ của ông. Em bé là đứa trẻ hoạt bát, không biết mệt mỏi, có năng lượng đáng kinh ngạc. Trong suốt thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, không ai có thể giữ chân em lại: em chạy từ bên này sang bên kia, không nói chuyện với những người có mặt. Em ở trong thế giới riêng của em, thời gian chờ đợi chỉ là thời gian để em chơi. Nhưng khi Đức Lêô xuất hiện, một điều bất ngờ và kinh ngạc đã xảy ra. Trong khi người lớn chúng tôi bình tĩnh chờ, vui mừng và có phần sợ trước giây phút thiêng liêng này, thì em bé rất hân hoan: em bỏ mọi thứ đằng sau và không chút do dự, lao về phía Đức Lêô, chân thành và tự nhiên ôm ngài.

Đức Lêô dang rộng vòng tay ôm lấy đứa trẻ

Không e dè, không do dự: chỉ có sự trong sáng của trái tim trẻ thơ, nhận ra điều gì là đúng, tốt và đáng chào đón. Đức Lêô mỉm cười, dịu dàng đáp lại cử chỉ bất ngờ và đậm đà này. Chúng ta không thể quên câu của Chúa: “Nếu anh em không trở nên như trẻ nhỏ, anh em sẽ không vào được Nước Trời” (x. Mt 18:3). Và chính trong tinh thần này, Chúa quan phòng như muốn thì thầm điều gì đó với chúng ta: đôi khi những ai có tâm hồn tự do mới có thể nhận ra vẻ đẹp và tình phụ tử của Chúa hơn bất kỳ ai khác.

Marta An Nguyễn dịch

Chúng ta để những người giúp chúng ta biết Chúa ở địa vị nào?

Em bé hồn nhiên chạy đến ôm chầm Đức Lêô

“Kim chỉ nam” của các cơ quan công quyền theo Đức Lêô nên như thế nào?

Từ Giáo hoàng này đến Giáo hoàng khác

Từ Giáo hoàng này đến Giáo hoàng khác

wherepeteris.com, Mike Lewis, 2025-07-12

Nhà báo Mike Lewis, Tổng biên tập, sáng lập trang Nơi Phêrô ở (Where Peter Is). Ông cùng bà Jeannie Gaffigan đồng dẫn chương trình Field Hospital, một podcast Công giáo Hoa Kỳ.

Trước khi đi sâu vào suy nghĩ của tôi về Đức Lêô và quá trình chuyển từ triều Đức Phanxicô qua triều Đức Lêô, tôi nghĩ tôi tôi nợ độc giả một lời giải thích ngắn – và có thể là một lời xin lỗi nho nhỏ.

Tôi đã dành phần lớn thời gian trong tuần vừa qua để viết một bài viết dài có nhiều tài liệu tham khảo – và tính đến hôm nay, bài viết này bất ngờ bị chia thành hai phần. Tôi hy vọng hai bài này sẽ đưa ra những khía cạnh khác nhau trong phong cách lãnh đạo của Đức Lêô. Xin quý độc giả thắt dây an toàn! (Nếu quý độc giả có thói quen này), tôi sẽ làm xong nhanh!

Thật không may, khi tôi viết các bài này, có nghĩa là các bài khác sẽ ứ lại! Có một số tác giả xin tôi cập nhật bài viết họ đã gởi. Tôi đã nói với họ… “ngày mai” hoặc “tuần sau”, để rồi “những ngày mai, hững tuần sau” này có khi là 8 tháng trước. Tôi đã gặp những người thất vọng, họ tức giận rút lại bài đã gởi, buộc tội tôi không quan tâm đến bài viết của họ, nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ thấy bài viết của họ hoặc tôi đã hoàn toàn quên. Tôi luôn mang cảm giác tội lỗi về chuyện này, cũng như nỗi lo lắng thường xuyên tôi đã quên mất điều gì đó quan trọng. Tôi luôn sống trong nỗi lo sợ này, sẽ có người thất vọng về tôi vì một chuyện gì đó tôi không ngờ tới.

Tôi rất vui vì hai bài viết xuất sắc gần đây – của Carlos Colorado và của Claudio Remeseira – đã không bị lãng quên theo thời gian, vì tác giả đã nhẹ nhàng nhắc tôi (Xin cám ơn!)

Thành thật mà nói, tôi thấy nực cười khi chúng tôi bị cáo buộc cố tình thúc đẩy một chương trình nghị sự toàn cầu hóa, hoặc chúng tôi được Vatican, Dòng Tên, hay nhà tỷ phú Mỹ George Soros tài trợ, vì rõ ràng họ chẳng biết “xúc xích” được làm ra như thế nào. Nhưng đó là lời khen rất lớn, vì nó khẳng định tài năng và trí tuệ của những người đóng góp, đồng thời cho thấy công việc của chúng tôi được đánh giá là chuyên nghiệp và chu đáo.

(Tuy vậy, nếu bất kỳ quan chức Vatican, Dòng Tên, hay thành viên nào của gia đình Soros đọc bài viết này và muốn tài trợ cho trang web, xin vui lòng liên hệ với tôi tại articles@wherepeteris.com.)

Thật khó tin dù chúng tôi có những thiếu sót – và chúng tôi vẫn còn thiếu sót – sau bao nhiêu năm tôi vẫn lộn xộn như ngày nào. Một người viết tiểu sử của Giáo hoàng đã từng nói với tôi nếu “Nơi Thánh Phêrô ở” thực sự là công trình của Chúa Thánh Thần, thì nó sẽ được tiếp tục. Và chúng tôi đang ở đây. Chúng tôi được tình yêu cho đức tin Công giáo và lòng trung thành với Đấng Kế vị Thánh Phêrô nâng đỡ.

(Tôi không có ý định biến điều này thành bài suy gẫm, nhưng như tôi đã nói ở trên, tôi không giỏi lên kế hoạch cho mọi việc.)

Ngay từ đầu nhiệm kỳ Đức Phanxicô, tôi đã cảm thấy gần gũi với ngài nhờ tính tự phát, không hình thức, lòng đồng cảm và xu hướng nói ra bất cứ điều gì nảy ra trong đầu của ngài. May mắn thay, ngài rất tự tin và kiểm soát được một số hỗn loạn (và cũng không có gì bất lợi với tư cách là Tổng giám mục và Giáo hoàng, ngài có đội ngũ trợ lý giúp ngài theo dõi mọi việc.) Đức Phanxicô làm Giáo hoàng khi ngài đã 76 tuổi, ngài thoải mái với con người của ngài và với những hạn chế của ngài.

Một trong những đức tính tôi ngưỡng mộ và mong muốn nơi ngài: đó là ngài chấp nhận triệt để con người của ngài: đón nhận sâu sắc nhân tính của mình và niềm tin chắc nịch ngài được Chúa yêu thương. Ngài nhận ra các tài năng và hạn chế của mình mà không hề xấu hổ hay giả vờ. Ngài không biết hát, nên ngài không hát. Ngài biết tiếng Anh của ngài kém, ngài nói ngài “không nhạy cảm với âm điệu” nên ít khi ngài nói. Đầu gối của ngài bị đau, nên ngài không quỳ. Khi khả năng di chuyển của ngài kém, ngài không cử hành thánh lễ được, ngài lặng lẽ chuyển sang ngồi ghế chủ tế để chủ trì các buổi cầu nguyện, một Hồng y sẽ cử hành các nghi thức phụng vụ đòi hỏi có thể lực nhiều hơn.

Thỉnh thoảng có những lời chỉ trích về chuyện này nhưng ngài không bận tâm. Ngài biết đó không phải việc của họ. Ngài không mang “mặt nạ”, tính nhân văn của ngài ngay cả những sai lầm và cơn giận dữ thỉnh thoảng của ngài, đều hiện rõ trước mắt mọi người.

Phong cách lãnh đạo của ngài là tham vấn (đồng nghị), tuân theo quy trình phân định, nhưng với tư cách là Giáo hoàng, ngài biết mọi quyết định cuối cùng rồi cũng ở trên vai ngài. Do đó, khi đưa ra quyết định, ngài là người quyết định. Đó là lý do vì sao ngài không gặp vấn đề khi đưa những người có quan điểm khác thường hoặc thậm chí là dị giáo vào bàn thảo luận. Ngài nghĩ không có gì phải sợ hãi khi ngài có quyền của Thánh Phêrô, nên càng đông càng vui. Đức Phanxicô tin tưởng vào sự dẫn dắt và che chở của Chúa Thánh Thần: đó là điều không thể đánh giá thấp. Những người chỉ trích cho rằng ngài “cố gắng làm cho Giáo hội được dân chủ” thực sự họ không hiểu ngài.

Tôi ngưỡng mộ khả năng ứng biến và khởi xướng những sáng kiến sáng tạo và táo bạo của ngài mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tầm nhìn của ngài về công cuộc truyền giáo – về một Giáo hội không hướng nội hay giữ thế phòng thủ, nhưng vươn ra ngoại vi và đồng hành cùng người nghèo, người bị tổn thương và người đau khổ – đã làm thay đổi trái tim tôi.

Tôi rất vinh dự được viết về ngài và bảo vệ ngài trong tám năm cuối cùng triều của ngài. Ban đầu, những người sáng lập trang web này đã nghĩ nhiệm vụ của chúng tôi một cách khá đơn giản. Người công giáo (kể cả các hồng y, giám mục, thần học gia) tuyên bố họ “bối rối” trước các lời huấn dạy của Đức Phanxicô, đưa ra những tuyên bố sai lệch về giáo lý Công giáo về quyền tối thượng và thẩm quyền của giáo hoàng. Giải quyết vấn đề đó sẽ khá đơn giản.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, rõ ràng sự phản đối Đức Phanxicô không phải là vấn đề bối rối, mà là vấn đề bác bỏ thẩm quyền và giáo lý của ngài. Chỉ mất khoảng năm phút để giải thích tính chính thống của Tông huấn Niềm vui Tình yêu Amoris Laetitia hoặc bản sửa đổi năm 2018 về giáo huấn của Giáo hội về án tử hình. Thật không may, với nhiều người Công giáo, đặc biệt là ở Hoa Kỳ, “tính chính thống” bị định nghĩa là “phản đối Giáo hoàng Phanxicô”. Cứ như thể họ nghĩ điều duy nhất bất khả ngộ về ngài là sự sai lầm bất khả ngộ của ngài.

Cũng như Đức Phanxicô đã nói về Thiên Chúa của những điều bất ngờ, ngài là giáo hoàng của những điều bất ngờ – không chỉ vì chúng ta không bao giờ biết ngài sẽ nói gì tiếp theo, nhưng còn vì ít nhất một lần một tuần, những người chỉ trích ngài sẽ cố gắng đưa ra một lời buộc tội mới về ngài. Chẳng hạn tháng 10 năm 2019, với sự hoảng loạn về mặt đạo đức phân biệt chủng tộc liên quan đến “thờ ngẫu tượng ở Vatican”, một trong những vụ bê bối giả mạo bị lan truyền. Đôi khi, dường như toàn bộ cộng đồng Công giáo trên mạng (cả những người ủng hộ lẫn những người phản đối) đang chờ xem WPI sẽ phản ứng như thế nào. Thông thường, khi mọi chuyện lắng xuống, phản ứng của chúng ta sẽ được chứng minh là đúng.

Trong những năm đầu triều của ngài – khi nhiều nhân vật, đồng nghiệp và bạn bè trong giới công giáo bảo thủ của tôi bắt đầu rời xa và quay lưng lại với ngài – tôi quyết định đi theo bản năng Công giáo của tôi và bám chặt vào nguồn gốc Công giáo. Đó là bước nhảy vọt của đức tin. Tôi đã chọn đi theo Người kế vị Thánh Phêrô. Tôi chưa bao giờ hối hận về điều này. Trải nghiệm của tôi với triều Giáo hoàng Phanxicô giống như cưỡi rồng – phấn khởi, truyền cảm hứng, chói tai, đáng sợ, thay đổi cuộc đời.

Chúng ta đã được nghe nhiều lần, Đức Phanxicô bắt đầu ngày của ngài bằng lời cầu nguyện. Sau đó, ngài chỉ tiếp tục phần còn lại của ngày với niềm tin mạnh mẽ Chúa sẽ nâng đỡ và dẫn dắt ngài. Cách tiếp cận này đã làm cho nhiều người chỉ trích ngài lo lắng và họ truyền lo lắng này cho nhiều người. Tôi nghĩ chúng ta chưa thảo luận đủ về sự táo bạo không ngừng nghỉ của ngài. Ngài đã rất táo bạo. Tôi nhớ điều đó. Tôi nhớ ngài.

Ngày nay, chúng ta đang tìm hiểu Giáo hoàng Lêô. Ngài có một khởi đầu đầy hứa hẹn. Nhưng phong cách của ngài rất khác với phong cách của Đức Phanxicô. Không thăng trầm như Đức Phanxicô, Đức Lêô điềm tĩnh, làm việc có phương pháp và cẩn thận – có lẽ hơi giống con la ngài cưỡi ở vùng nông thôn Peru. Nhiều người từng chỉ trích Đức Phanxicô, họ đang cố gắng một lần nữa kiểm soát hình ảnh của Đức Lêô (như họ đã làm trong các triều của Đức Gioan-Phaolô II và Đức Bênêđíctô XVI), tô vẽ ngài như người ủng hộ lý tưởng của họ. Họ dự đoán ngài sẽ đảo ngược các cải cách, giáo huấn của Đức Phanxicô, thậm chí nới lỏng các hạn chế năm 2021 với Thánh lễ Tridentine.

Hai tháng sau khi nhậm chức, Đức Lêô vẫn chưa ban hành một học thuyết hay kỷ luật nào có tác động đáng kể đến tín hữu toàn cầu. Có tin đồn ngài đang soạn thông điệp đầu tiên và đang chuẩn bị thực hiện những thay đổi quan trọng trong Giáo triều Rôma (nơi ngài là nhân vật rất quan trọng hai năm trước khi được bầu chọn), nhưng chúng ta sẽ không biết ngài sẽ viết gì hoặc sẽ bổ nhiệm ai cho đến khi các quyết định của ngài được công bố. Chúng ta có một số manh mối về quan điểm thần học và cách tiếp cận giáo lý của ngài, nhưng chúng ta không nên quên lời dạy ngày xưa “chức vụ giáo hoàng có thể thay đổi một con người”.

Không thể dự đoán chắc chắn ngài sẽ làm gì về bất kỳ vấn đề cụ thể nào. Nhưng tôi nghĩ nói lên ấn tượng về tính cách và bản chất của ngài dựa trên thông tin chúng ta có là công bằng. Và ấn tượng của tôi là Đức Lêô, Robert Francis Prevost, là người nhân từ và thánh thiện.

Với tôi, điều này đặc biệt rõ ràng trong video được Vatican Media phát hành bằng tiếng Tây Ban Nha với phụ đề tiếng Anh, giới thiệu ngài qua góc nhìn của những người ngài đã sống và phục vụ họ ở Peru, với tư cách là linh mục Dòng Augustinô và Giám mục Chiclayo. Tình yêu của họ dành cho ngài tỏa sáng trong ánh mắt và giọng nói của họ. Ngài yêu thương họ và họ yêu thương ngài.

Vào ngày ngài được bầu, tôi nhắn tin cho người bạn quen biết ngài để hỏi suy nghĩ của họ về việc bầu chọn ngài.

Anh bạn trả lời: “Ngài là nhà truyền giáo đích thực.”

https://x.com/i/status/1942903572150292974

Hình ảnh: Đức Lêô cưỡi la ở Peru.

Marta An Nguyễn dịch

Nhẹ nhàng, hai tháng sau khi được bầu, Đức Lêô thể hiện phong cách của ngài

Thị trấn Castel Gandolfo hân hoan chào đón Đức Lêô

Đức Lêô và huyền thoại về sự hiệp nhất

Đức Lêô và huyền thoại về sự hiệp nhất

Đức Lêô và huyền thoại về sự hiệp nhất

la-croix.com, Mikael Corre, đặc phái viên thường trực tại Rôma, 2025-07-12

Đây chắc chắn là từ được nghe nhiều nhất ở Rôma kể từ khi Đức Lêô được bầu: “Hiệp nhất”. Nhưng khái niệm này bao gồm những gì? Thứ bảy hàng tuần, đặc phái viên Mikael Corre thường trực của báo La Croix đưa quý độc giả vào hậu trường Vatican, quốc gia nhỏ nhất thế giới.

Đức Lêô là người được mong chờ trong một Giáo hội bị cho là “chia rẽ”. Linh mục Dòng Tên Benoit Vermander, giáo sư nghiên cứu tôn giáo tại Đại học Thượng Hải viết bài để làm sáng tỏ điều này: “Đức Lêô không được bầu để tái lập sự hiệp nhất bị cho là đã bị Đức Phanxicô phá vỡ.”

Điều làm tôi quan tâm ở đây chính là khái niệm này. Chúng ta gọi “hiệp nhất” là gì? Vì sao Đức Lêô lại có thể là người làm được? Là người kế vị Thánh Phêrô Tông đồ, được Chúa Kitô giao sứ mệnh “củng cố anh em mình trong đức tin” (Lc 22:32), Giáo hoàng được Giáo hội cho là chiếc neo hữu hình.

Công đồng Vatican II nêu rõ trong đoạn 23 của Hiến chế Tín lý về Hội thánh Lumen Gentium (1964): “Giáo hoàng La-mã, với tư cách là người kế vị Thánh Phêrô, là nguyên lý hiệp nhất hữu hình và vĩnh cửu của các giám mục cũng như của giáo dân”.

Sự hiệp nhất này được thực hiện ở nhiều cấp độ. Tôi phân biệt bốn điều đầu tiên ở đây.

Ở cấp độ giáo lý, trước hết, Giáo hoàng bảo đảm sự hiệp nhất của đức tin chống lại các tà thuyết, ngài có thể công bố những chân lý không thể sai lầm từ Tòa thánh kể từ Công đồng Vatican I (1870); thứ hai, về mặt quản trị, ngài thực hiện quyền lực trực tiếp với tất cả các giám mục ngài đã bổ nhiệm, đảm bảo sự hiệp nhất của Giáo hội trên toàn thế giới chống lại các ly giáo. Thứ ba, trong lãnh vực đại kết, ngài đóng vai trò “người phục vụ sự hiệp nhất” giữa các Giáo hội kitô giáo, một sứ mệnh trung tâm theo Thông điệp Để tất cả nên một (Ut unum sint); và cuối cùng, ở cấp độ biểu tượng, Giáo hoàng thể hiện “sự hiệp nhất về mặt đạo đức” của nhân loại trong việc phục vụ lợi ích chung, như được minh họa gần đây tại hội nghị thượng đỉnh toàn cầu AI for Good, được tổ chức từ ngày 8 đến ngày 11 tháng 7, nơi đại diện của hội nghị nhấn mạnh nhu cầu “đảm bảo công nghệ phục vụ lợi ích của toàn thể nhân loại”.

“Mang thiên đường xuống trái đất”

Bốn khía cạnh này – thống nhất về đức tin, về thể chế, thống nhất giữa các kitô hữu, thống nhất về mặt đạo đức – phác thảo đường nét về vai trò truyền thống của Giáo hoàng, như được định nghĩa trong các văn bản. Nhưng liệu đây có thực sự là mục đích của nhiệm kỳ Đức Lêô không? Liệu mối quan tâm thực sự có phải là để thấy sự phát triển của các tà giáo, các ly giáo mới, sự suy giảm trong phong trào đại kết hay một Giáo hội không được lắng nghe? Một thần học gia Rôma ẩn danh đã phân tích: “Thuật ngữ hiệp nhất có nhiều nghĩa, và dưới vỏ bọc của giáo hội học – liên quan đến Giáo hội và bản chất của Giáo hội – nó đã bị dùng một cách lạm dụng cho các mục đích chính trị kể từ khi Đức Lêô được bầu. Điều tôi quan sát thấy ở những người chung quanh tôi là nỗi ám ảnh về sự hiệp nhất này trước hết và quan trọng nhất là của người Pháp và người Mỹ.”

Để hiểu khái niệm này có thể bao hàm những gì về phía người Pháp, chúng ta nên đọc lại Raoul Girardet (1917–2013). Là người ủng hộ Tổ chức Quân đội Bí mật (OAS) và tham gia Công giáo Tiến hành Pháp (Action Française) khi còn trẻ – phong trào cực hữu, dân tộc chủ nghĩa và phản cách mạng của Charles Maurras, bị Vatican lên án vì đã sử dụng Công giáo làm “chất kết dính xã hội” – Girardet sau này trở thành giáo sư tại Khoa học Chính trị (Sciences Po). Ông đã để lại dấu ấn trong tư tưởng chính trị Pháp qua tác phẩm về trí tưởng tượng tập thể và cấu trúc huyền thoại.

Sự mơ hồ của “lời kêu gọi đoàn kết”

Trong tác phẩm Thần thoại và Thần thoại chính trị (Pluriel, 1986), ông xác định bốn huyền thoại chính: huyền thoại về âm mưu, huyền thoại về vị cứu tinh, huyền thoại về thời đại hoàng kim và huyền thoại về sự thống nhất. Điều sau đề cập đến ý tưởng rằng cơ quan chính trị phải là một và không thể chia cắt – bất kỳ sự chia rẽ nào cũng được coi là mối đe dọa. Theo Girardet, huyền thoại này dựa trên trí tưởng tượng về sự hợp nhất tập thể, về việc xóa bỏ xung đột nhân danh lý tưởng chung cao cả hơn (Cộng hòa, nhân dân, quê hương, Chúa, v.v.). Nó có tầm quan trọng đặc biệt trong lịch sử nước Pháp kể từ cuộc Cách mạng trở đi, khi chủ nghĩa tập trung quyền lực, chủ nghĩa thế tục và sự ngờ vực đối với các cơ quan trung gian (các đảng phái, công đoàn, Giáo hội, khu vực) phát triển. Girardet viết: “Không có lời khẳng định nào ám ảnh hơn trong diễn ngôn chính trị của Pháp là sự thống nhất dân tộc”.

Phân tích này có áp dụng được cho Giáo hội không? Không hẳn vậy.

Nhưng dù sao nó giúp chúng ta hiểu sức mạnh huy động của những lời kêu gọi đoàn kết, cũng như sự mơ hồ của chúng. Được hỗ trợ bởi trí tưởng tượng hợp nhất, đặc trưng của thời kỳ khủng hoảng, chúng có thể giúp loại bỏ chủ nghĩa đa nguyên, xem bất kỳ sự bất đồng nào là đáng ngờ, thậm chí là mang tính lật đổ. Và dưới vỏ bọc hiệp nhất, để Lêô chống lại Phanxicô, sau khi đã dùng Phanxicô chống lại Bênêđictô. Ngày 10 tháng 7, sau khi kết thúc cuộc điều tra về những hạn chế phụng vụ trước Công đồng Vatican II do Đức Phanxicô áp đặt, nhà báo bảo thủ người Mỹ Diane Montagna đã xin Vatican cho “bằng chứng” về tính hợp lệ của quyết định này. Và sau đó nêu lên “mức độ nghiêm trọng của tình trạng phụng vụ hiện tại và tác động của tình trạng này trên đời sống và sự hiệp nhất của Giáo hội.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Từ Giáo hoàng này đến Giáo hoàng khác

Thị trấn Castel Gandolfo hân hoan chào đón Đức Lêô

Nhẹ nhàng, hai tháng sau khi được bầu, Đức Lêô thể hiện phong cách của ngài

Bài mới nhất