Home Blog Page 364

Những người di cư ở Malakal, Nam Sudan chờ Đức Phanxicô

Những người di cư ở Malakal, Nam Sudan chờ Đức Phanxicô

Trong chuyến tông du Nam Sudan, chiều thứ bảy 4 tháng 2, Đức Phanxicô sẽ gặp những người tản cư trong nước. Các cuộc xung đột vẫn còn tiếp diễn đã làm cho hàng ngàn người dân không nhà không cửa. Những người tị nạn mới này hy vọng Đức Phanxicô sẽ tạo áp lực lên các nhà lãnh đạo của họ.

la-croix.com, Augustine Passilly, Malakal, 2023-02-04

Một phụ nữ bên ngoài khu trại được dựng lên ở Malakal, Nam Sudan tháng 6 năm 2016. ALBERT GONZALEZ FARRAN/AFP

Các căn lều đã là nơi ở của học sinh ở Malakal, thủ phủ của tỉnh bang Thượng sông Nile, giáp với Sudan. Đi chân không trên nền đất đầy bụi, các em bé chơi đùa giữa các căn lều có in logo Liên Hiệp Quốc. Que kẹo mút là còi thổi, đất pha loãng là sơn… Mỗi lon nước buổi sáng, Angelina Ajak trượt ngã giữa những khuôn mặt trẻ thơ mũm mĩm và những cụ già bám vào cành cây làm gậy. Một người đàn ông mệt mỏi nói: “Trong 10 năm, chúng tôi đã chạy từ nơi này đến nơi khác.”

Người cựu nông dân này là một trong những người sống sót sau làn sóng xung đột khác bắt đầu tháng 8 năm 2022 và vẫn còn tiếp diễn. Bất chấp hiệp định hòa bình được ký kết năm 2018, cuộc nội chiến vẫn tiếp tục đẫm máu ở quốc gia non trẻ nhất thế giới này. Ba năm trước, Đức Phanxicô đã hôn chân hai nhà lãnh đạo chính để xin họ hòa giải, nhưng vô ích. Tuy nhiên những người tị nạn đã về Malakal hy vọng sẽ thấy cuộc sống của họ được cải thiện nhờ chuyến đi của Đức Phanxicô, ngài đến đây từ ngày thứ sáu 3 tháng 2 đến chúa nhật 5 tháng 2, thủ đô chỉ cách đây 500 cây số nhưng chỉ có thể đến bằng máy bay.

Các em bé trong trại viết thư cho giáo hoàng

Một phái đoàn sẽ lên đường. Nyango Gabriel, 12 tuổi, sẽ đại diện các em trong trại để nói với Đức Phanxicô: “Con sẽ làm cho tiếng nói của chúng con được nghe.” Trong một thư gởi cho Đức Phanxicô, cô gái bày tỏ sự khẩn cấp của “hòa bình, an ninh, bảo vệ, tự do ngôn luận và giáo dục vì các em bé không được đến trường”.

Hầu hết các lớp học đã bị ngưng khi các cơ sở bị chiếm đóng, do thiếu các địa điểm phân bố vì có hơn 13.000 người mới đến, ngoài 34.000 người phải di cư vì các cuộc đụng độ trước đó và lũ lụt tàn phá. Trong những trường hợp này, cha mẹ học sinh không thể trả học phí.

Bà Achol Aban nói: “Tôi không có gì cho các con ăn khi chúng thức dậy, cả ly trà cũng không có. Người mẹ có 7 đứa con này đã mất chồng khi chạy trốn khỏi ngôi làng bị tấn công. Để bổ sung cho khẩu phần lúa miến, đậu lăng và dầu ăn ít ỏi hàng tháng do Chương trình Lương nông Liên Hiệp Quốc phân phát, người góa phụ bán củi nhặt quanh trại, công việc không có bao nhiêu thu nhập so với việc bà nấu bia trước đây. Bà là tín hữu tin lành, bà nói: “Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là cầu nguyện, tôi mong giáo hoàng sẽ làm ngưng tiếng súng.”

Người tị nạn chứng kiến sự lạm dụng

Bà Josephina John cũng là tín hữu tin lành, bà nói: “Ngài là người của Chúa. Ngài sẽ cầu nguyện cho Nam Sudan và điều đó sẽ làm thay đổi tình hình. Có thể hòa bình sẽ đến và chúng tôi có thể về nhà,” trước đây bà bán bánh rán, bà vào trại ngày 15 tháng 12, sau cuộc hành trình kéo dài một tháng.

Khi đi trốn để thoát khỏi sự tấn công dữ dội của dân quân, bà bị một dân quân bắt, bà có 8 đứa con, bà nói: “Họ giết chồng các ông chồng của chúng tôi trước mặt chúng tôi, họ đánh đập, cắt cổ hoặc bắn các nạn nhân.” Cô Monica James, 19 tuổi, đã chứng kiến các hình thức lạm dụng này trước khi trốn thoát. Chị, dì và bạn của cô không được may mắn như cô: “Những kẻ tấn công này đã lấy các bà, các cô họ bắt làm vợ”, cô thở dài kể, cô nghi không biết giáo hoàng có thuyết phục được các chính trị gia hay không.

Giáo viên người công giáo Rajpiny Liebo đã phải di cư năm 2015 nói: “Những chia rẽ trong dân chúng là kết quả của chiến thuật của các nhà lãnh đạo. Họ dùng sự bất ổn để chiếm đoạt tài nguyên của chúng tôi. Trong khi mọi người phải lo chiến đấu hoặc chạy trốn khỏi xung đột, họ không đòi phải có đường xá, bệnh viện hoặc nước uống. Trách nhiệm là của các nhà lãnh đạo, họ phải lo cho dân nhưng họ không lo. Đức Phanxicô đến Nam Sudan làm chứng cho tình đoàn kết của ngài với người dân Nam Sudan, nhưng vấn đề là ở nơi các nhà lãnh đạo chúng tôi, không phải của người công dân bình thường.”

Cách trại 5 cây số, thành phố Malakal còn lưu lại vết tích của chiến tranh. Xác những chiếc xe cháy đen chưa bao giờ dọn sạch. Nhưng một bình yên tương đối được ổn định nhờ cố gắng của chính quyền địa phương. Từng chút một, những người lưu vong tái định cư, hồi sinh thành phố đã từng có hơn 100.000 người dân và gần như bị bỏ hoang vào cao điểm của cuộc xung đột.

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Một Giáo hội cúi xuống nỗi đau của những người sống bên lề

 Tại Nam Sudan, Đức Phanxicô gặp các các người tị nạn

Tại Nam Sudan, Đức Phanxicô nhắc các nhà lãnh đạo giữ lời hứa hòa bình của họ

Chiều thứ bảy 4 tháng 2, Đức Phanxicô gặp những người tản cư trong nước tại Hội trường Tự do.

Cảnh đau thương trong các trại.

Chuyến đi của Đức Phanxicô đến Nam Sudan: “Giáo hội đã góp phần xây dựng ý thức cho đất nước”

Chuyến đi của Đức Phanxicô đến Nam Sudan: “Giáo hội đã góp phần xây dựng ý thức cho đất nước”

Nam Sudan là nước có đa số người dân theo kitô giáo, độc lập từ năm 2011 nhưng chìm trong nội chiến mà dù đã có thỏa thuận hòa bình năm 2018 nhưng nội chiến chưa bao giờ thực sự kết thúc ở đây. Tổng giám mục giáo phận Juba hy vọng chuyến đi của Đức Phanxicô đến Nam Sudan sẽ khuyến khích các nhà lãnh đạo chính trị giữ lời hứa hòa bình của họ.

la-croix.com, Augustine Passilly, Juba, 2023-02-03

Đức Phanxicô tại Dinh Tổng thống ở Juba ngày thứ sáu 3 tháng 2 – 2023.

Xin cha cho biết cha mong chờ gì ở chuyến đi của Đức Phanxicô?

Tổng giám mục Stephen Ameyu Martin Mulla: Tôi muốn ngài nói chuyện với các nhà lãnh đạo của chúng tôi, để họ hiểu bây giờ là lúc vượt qua việc ký kết các thỏa thuận hòa bình. Họ phải bắt đầu làm việc vì lợi ích chung cho dân chúng, người dân đã đau khổ quá lâu. Họ phải đoàn kết, chung sức để người dân không còn sống trong bạo động.

Chúng tôi mong ngài đặt vấn đề về di sản tích cực mà các nhà lãnh đạo có nhiệm vụ mang lại cho hòa bình và hòa giải. Mỗi người đều có những ý tưởng riêng, quan trọng với họ và với những người cùng đảng với họ, nhưng những khác biệt này không thể ngăn họ thống nhất để vạch ra một vận mệnh chung.

Cha sẽ gởi thông điệp gì cho ngài?

Tôi sẽ xin ngài đừng mệt mỏi với người dân Nam Sudan và các đại diện của họ, giống như trường hợp của cộng đồng quốc tế và các nước láng giềng trong khu vực của chúng tôi. Tôi chia sẻ mối quan tâm của họ. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra vào cuối ba năm chuyển tiếp được lên kế hoạch ban đầu và sẽ kết thúc vào ngày 22 tháng hai tới đây.

Các nhà lãnh đạo chúng tôi đã không thể thực hiện hiệp định hòa bình trong ba năm qua, làm thế nào họ sẽ làm được trong hai năm tới? Nhưng tôi tin Thần Khí của Chúa hoạt động trong lòng mỗi người. Thỏa thuận đạt được giữa các nhà lãnh đạo cho thấy một nền tảng chung để trên đó mọi việc có thể phát triển. Tôi sẽ xin Đức Phanxicô cầu nguyện cho hòa bình ở Nam Sudan để chúng tôi tìm ra con đường thống nhất và hòa giải.

Vì sao gần 12 năm giành độc lập, người dân Nam Xu-đăng vẫn chưa được sống trong hòa bình?

Vì thiếu quyết tâm áp dụng nội dung và tinh thần của hiệp định hòa bình. Kể từ khi ký kết, tôi không thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong hành vi giữa các nhà lãnh đạo chúng tôi. Mục tiêu của họ vẫn là duy trì vị trí đứng đầu nhà nước để chia sẻ của cải đất nước. Vì thế những người này không quan tâm đến việc kết thúc chiến tranh. Họ đã quên chương trình ban đầu của họ và chỉ dựa vào bạo lực.

Chiến thuật của họ là hỗ trợ các nhóm vũ trang nhỏ trên toàn lãnh thổ, nghĩ rằng những xung đột này sẽ cho phép họ loại bỏ các đối thủ cạnh tranh để áp đặt mình là một bên duy nhất. Phong trào Giải phóng Nhân dân Sudan (SPLM), lãnh đạo cuộc đấu tranh giành độc lập, vẫn chìm trong hệ tư tưởng cộng sản phản đối hòa bình. Bất cứ khi nào nhóm này kêu gọi đàm phán, thực ra là để có thời gian củng cố vị thế của chính mình.

Giáo hội công giáo đóng vai trò gì trong việc giải quyết cuộc khủng hoảng nhiều mặt này và nói chung là việc xây dựng cho Nam Sudan một bản sắc?

Giáo hội công giáo đã đi đầu trong sự phát triển của người dân Nam Sudan. Chúng tôi đóng vai trò quan trọng trong lãnh vực giáo dục và ở một số vùng, chúng tôi quản lý nhiều trung tâm y tế hơn chính phủ. Nhưng trên hết, chúng tôi đã góp phần xây dựng ý thức cho người Nam Sudan. Nếu chúng tôi đã thành một quốc gia, thì một phần nhờ sự đầu tư của Giáo hội để giải phóng người dân về mặt tinh thần.

Ngay cả ngày nay, chúng tôi vẫn tiếp tục xây dựng bản sắc này bằng cách giúp giáo dân hiểu được thế nào là tinh thần đoàn kết. Chúng tôi kiên quyết phản đối chủ nghĩa bộ lạc, vì chúng tôi tin vào sự bình đẳng giữa nam và nữ, dù họ thuộc sắc tộc hay chủng tộc nào. Ngay cả khi chúng tôi thừa nhận điểm yếu của chính mình. Khi tôi được bổ nhiệm làm tổng giám mục Juba, một số người đã phản đối vì tôi đến từ miền đông chứ không phải từ thủ đô. Bất chấp tất cả, Giáo hội luôn thể hiện sự kiên cường và tiếp tục đấu tranh để củng cố sự đoàn kết giữa những người Nam Sudan.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm: Tại Nam Sudan, Đức Phanxicô nhắc các nhà lãnh đạo giữ lời hứa hòa bình của họ

Nam Sudan: giáo dân hành hương đi bộ 9 ngày để gặp Đức Phanxicô

Đi tìm lợi ích chung

Đi tìm lợi ích chung

Chương 16 sách Công giáo trong tự do

Trích sách Công giáo trong tự do (Catholique en liberté, nxb. Salvator, 2019)

renepoujol.fr, RenénPoujol, 2022-01-21

Trong nhiều thế kỷ, thậm chí hàng cả ngàn năm, “lý lẽ của nhóm” đã chiếm ưu thế, đôi khi không phải không có những ràng buộc chuyên chế với khát vọng tự chủ và thực hiện mong muốn của mỗi người. Lô-gích bây giờ đã đảo ngược, dường như không có gì có thể chống lại sự giải phóng cá nhân, vốn đã thành quy tắc ứng xử cho cả chính phủ, quốc hội với sự chấp thuận của các ủy ban đạo đức. Với ảo tưởng Công ích có thể là kết quả của tổng thể các lợi ích cá nhân.

Đi tìm lợi ích chung

Việc mở rộng quyền cho tất cả phụ nữ, những người độc thân hoặc đang sống trong một cặp đồng tính, quyền được hỗ trợ y tế để trợ sinh (PMA) là một đòi hỏi rất lâu đời của cộng đồng đồng tính LGBT. Một thời gian đã được đưa vào dự luật Taubira mở hôn nhân ra cho tất cả mọi người, trước khi bị hoãn lại nhiều lần vì dư luận quần chúng. Một giai đoạn hiện đã hoàn toàn lỗi thời vì hầu hết các cuộc thăm dò đều cho thấy người Pháp ủng hộ mạnh mẽ, kể cả người công giáo trong việc “mở rộng quyền” này1. Trong thời gian tranh cử, tổng thống Pháp Emmanuel Macron cho biết, ông ủng hộ “với tư cách cá nhân”, tuy nhiên ông sẽ dựa trên ý kiến của Ủy ban Đạo đức Tham vấn Quốc gia. Ủy ban đã đưa ra ý kiến thuận hai lần, lần đầu tiên là tháng 6 năm 2017 và sau đó là vào mùa thu năm 2018, một ngày sau khi chính phủ mở cuộc tham vấn quốc gia về việc sửa đổi luật đạo đức sinh học. Các ý kiến ủng hộ chủ yếu tranh luận về thực tế, dĩ nhiên, việc mở rộng này đặt ra những câu hỏi thực sự và nghiêm túc, nhưng “dư luận nghiêng về hướng này”. Điều đó không hoàn toàn chính xác. Tài liệu tóm tắt của Chương trình Nghị sự nhấn mạnh “sự khác biệt sâu sắc được thể hiện trong xã hội dân sự, về vấn đề mở trợ sinh y tế PMA cho các cặp vợ chồng nữ và phụ nữ độc thân”. Sự phản đối bị những người ủng hộ cải cách bác bỏ với lý do Chương trình Nghị sự này sẽ bị một nhóm thiểu số hoạt động xâm nhập và sẽ không phản ánh dư luận. Gậy ông đập lưng ông… Vì thế vấn đề được khép lại. Và chúng ta không còn thì giờ để nghe lời minh triết của triết gia thông thái André Comte Sponville – ngoài ngữ cảnh thật – ông viết: “Cứ chỉ biết dân chủ qua các phương tiện truyền thông, cuối cùng phương tiện truyền thông là người dân. Và đôi khi chúng ta có cảm giác có một đồng thuận phổ biến nơi, sự đồng thuận chỉ là đồng thuận của giới truyền thông”.

Khi khoa học cho phép con người sinh sản “ngoài giới tính”

Mong muốn có một đứa con là một trong những mong muốn mạnh mẽ và chính đáng nhất. Và nó không thể chỉ tính vào bản sắc giới tính tình dục của đương sự, không lợi thế nào hơn ngoài tình trạng hôn nhân của họ. Từ lâu điều này chỉ có thể có được ở các cặp vợ chồng khác giới vì đó là bản chất tự nhiên của mọi sinh sản, phải có một người nam và một người nữ. Nhiều văn hóa và tôn giáo tôn vinh vòng tay yêu thương mở ra cho món quà sự sống và trường tồn của loài người. Ngoại trừ các tiến bộ khoa học và công nghệ giúp chúng ta có thể hình dung một ngày, loại người có thể sinh sản “ngoài giới tính” cũng như có một nền nông nghiệp ngoài mặt đất. Và các xã hội của chúng ta đã mở lòng trắc ẩn mà họ dành cho các cặp vợ chồng hiếm muộn, đến các cặp phụ nữ không thể có được tình mẫu tử vì những lý do xã hội vô sinh.

Tông điệu của quyển sách này muốn xác quyết. Trên chủ đề vừa nóng bỏng vừa phức tạp này, tôi không có tham vọng đưa ra bất kỳ sự thật hoặc kiểm tra toàn diện nào trên tất cả các câu hỏi được đặt ra cho chúng tôi. Tôi chỉ đơn giản muốn chia sẻ với độc giả một số suy nghĩ nhằm mục đích để có trách nhiệm. Ở đây “công giáo trong tự do” là cùng với người công dân, vì không có lập luận quyết định nào trong cuộc tranh luận này bắt nguồn từ bất kỳ một đức tin tôn giáo nào. Nếu đức tin của tôi dấn thân, thì đó là qua tầm nhìn về con người, phẩm giá và tương lai của tôi, mà theo tôi, dường như nó được chia sẻ vượt ra ngoài bất cứ một tôn giáo nào. Điều này thường làm cho tôi bị loại trừ hai lần: khỏi một số người đồng tôn giáo với tôi, những người cho rằng tôi nên chứng tỏ tôi là “tín hữu kitô”, lập luận từ Kinh thánh và đạo đức công giáo; nhưng cũng còn từ các phương tiện truyền thông và thế giới trần tục mà người công giáo luôn bị nghi ngờ muốn chứng tỏ nhân danh đức tin của mình, và từ đó khởi đi những lập luận phi lý.

Dựa trên quyền bình đẳng của người lớn sự phủ nhận quyền bình đẳng cho trẻ em?

Có thể nói gì mà mong không làm tổn thương ai? Đó là, trong nhu cầu mở rộng trợ sinh nhờ y khoa này, có một nhầm lẫn hoàn toàn giữa quan hệ máu mũ sinh học và làm cha mẹ. Liệu chúng ta có thể lắp ráp một quan hệ sinh học cho những đứa trẻ chưa chào đời, với lý do duy nhất chúng ta cho chúng tình phụ tử mẫu tử và một giáo dục mà không ai – ít nhất không phải là tôi – có thể đặt vấn đề về tình thương không? Không, chúng ta không được sinh ra bởi hai người đàn ông hoặc hai người phụ nữ, ngay cả khi chúng ta có thể được họ nuôi nấng và yêu thương như bất cứ đứa trẻ nào khác trong một hoàn cảnh khác. Chúng ta có quyền đạo đức nào để lên kế hoạch cho việc sinh ra những đứa trẻ mồ côi cha với lý do chúng sẽ được người phối ngẫu của mẹ nuôi không?

Làm sao đồng bào của tôi, những người rất gắn bó với nguyên tắc bình đẳng lại có thể muốn xây quyền bình đẳng của người lớn mà lại từ chối quyền bình đẳng của trẻ em? Quyền được sinh ra từ một người cha và một người mẹ như Công ước về Quyền trẻ em bảo đảm “sẽ được họ nuôi dưỡng nếu có thể” không? Với câu hỏi được hỏi nhiều lần trên trang blog, trên mạng xã hội hoặc trong các cuộc nói chuyện công khai của tôi, tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời nào. Tiếng kêu trong sa mạc… Có nghĩa, ước mong có một đứa con sẽ đối lập với quyền của đứa bé, qua sự việc trở nên là quyền với đứa trẻ. Quyền này không xuất hiện trong bất kỳ Tuyên ngôn Nhân quyền nào, không dành cho các cặp dị tính, cũng như các cặp đồng tính. “Sinh sản không phải là một quyền, mà là một chức năng sinh học. Đòi hỏi nó cho tất cả, nhân danh công bằng xã hội hoàn toàn phi lý”. Tuyên bố không hợp thời của Hội đồng Giám mục Pháp ư? Không! Nó được ký các vị José Bové, Sylviane Agacinsky, Michel Onfray, Noël Mamère, Jacques Testard… ký trên báo Charlie Hebdo.

Nguyên tắc phi-hàng hóa cơ thể con người được đặt vấn đề

Lập luận được nghe nhiều nhất trong việc mở rộng trợ sinh nhờ y khoa cũng như với nhiều cải cách xã hội là họ mở rộng phạm vi quyền đối với những hạng người mới, mà không lấy đi bất cứ quyền gì của những người khác! Đó là lừa bịp! Tôi vừa trình bày dưới cái nhìn của các trẻ em tự nguyện không có người cha, nhưng chúng ta phải đi xa hơn. Trợ sinh nhờ y khoa từ lâu được mở ra cho các vợ chồng dị tính nhưng không sinh sản được, do thiếu giao tử, dù trường hợp cần đến trợ sinh này chỉ chiếm 3% trong số một trăm bốn mươi lăm ngàn trường hợp trợ sinh nhờ y khoa hàng năm, hầu hết đều được thực hiện từ tinh trùng của người phối ngẫu. Rõ ràng: không có đủ người cho tinh trùng! Và nếu ngày mai các đứa bé muốn biết nguồn gốc máu mũ của mình2, con số người cho tinh trùng sẽ giảm hơn nữa, hầu hết họ muốn hoàn toàn ẩn danh. Chúng ta sẽ làm gì ngày mà sự đòi hỏi quyền bùng ra? Khổ thay câu trả lời là rõ ràng: chúng ta sẽ đi mua tinh trùng, như đã xảy ra ở nước ngoài. Điều này cho thấy sự phá vỡ hoàn toàn với nguyên tắc của luật pháp Pháp, là không mua bán các sản phẩm sinh học của con người. Trong kẻ hở này, ngày mai sẽ ùa vào các kinh doanh liên quan đến máu, thận, giác mạc mà chúng ta biết loại buôn bán bí mật này ngày nay nở rộ như thế nào. Nhân danh quyền tự do của người nghèo, trong bối cảnh kinh tế và văn hóa tự do, bán những gì ít oi họ còn sót lại để thỏa mãn ham muốn của người giàu! Và người ta nói với chúng ta, mở rộng trợ sinh nhờ y khoa sẽ phù hợp với đạo đức, không có vấn đề cũng không có hệ quả? Sai! Ở đây, chúng tôi cự lại việc mở ra một kẻ hở chắc chắn không thể phục hồi trong nguyên tắc không buôn bán cơ thể con người, nhưng không ai nghĩ đến việc đặt câu hỏi, để thỏa mãn vài ngàn đòi hỏi mở rộng trợ sinh nhờ y khoa. 

Cộng đồng đồng tính, nạn nhân của những đòi hỏi của họ?

Nhưng xin hãy công bằng! Có một nguy cơ thực sự khi chỉ đổ cho cộng đồng động tính LGBT gánh nặng của sự vi phạm này, mà thật  ra bắt nguồn từ sự lún sâu chung trong xã hội của chúng ta, đã vượt quá tầm kiểm soát. Vì chúng ta đã đạt đến tình huống đòi quyền cá nhân một cách khái quát, ngay cả khi chúng phá hoại Lợi ích chung, điều này có thể được tóm gọn trong một công thức: “Không được thấy đây là vấn đề, vì đó là mong muốn của họ và mong muốn của họ là hợp pháp.”

Tôi sợ một ngày nào đó cộng đồng LGBT sẽ trở thành nạn nhân của chính những người nghĩ rằng họ ủng hộ cộng động bằng cách, trên nguyên tắc tán thành từng yêu cầu của họ. Đó là mùa hè năm 2019, một bà bộ trưởng Y tế đã bỏ thuốc vi lượng đồng căn vào danh sách các thuốc được nhà nước trả tiền, được một phần ba người Pháp dùng và xác nhận chính phủ cam kết hoàn trả chi phí cho trợ sinh nhờ y khoa cho khoảng 2.000 phụ nữ hàng năm. Người ta sẽ phản đối tôi, rằng không có mối liên hệ nào giữa hai biện pháp này. Một xuất phát từ chuyên môn khoa học (vi lượng đồng căn không có hiệu quả điều trị), một xuất phát từ yêu cầu của xã hội. Ngoại trừ việc cả hai đều có tác động đến ngân sách An sinh xã hội. Trong mắt nhiều người Pháp, “chúng tôi không trả cái này, để trả cái khác”. Thêm nữa, hai bài học đạo đức này, một số người cuối cùng sẽ thoát ra khỏi chủ nghĩa mơ hồ, một số người khác rõ ràng sẽ là một phần của sự tiến bộ và ý nghĩa của lịch sử. Tôi không biết có gì hiệu quả hơn trong việc làm giàu thêm nơi sinh sôi của chủ nghĩa kỳ thị đồng tính và chủ nghĩa dân túy.

Các kỹ thuật sinh sản được hỗ trợ về mặt y tế, lò phản ứng mới của chủ nghĩa tư bản toàn cầu hóa

Trong cuộc tranh luận này cũng như cuộc tranh luận trợ sinh nhờ y khoa, tôi bị ấn tượng trước vô số câu hỏi về những lời hứa kiểu thần Prometeus truyền lửa cho thuyết chuyển giới và con người phong phú, không biết bao nhiêu là người ủng hộ, người chống đối những tiến triển xã hội lập luận trên những khái niệm dạy đời về cái thiện, cái ác.

Nếu không nhận ra đến độ nào thị trường trợ sinh nhờ y khoa đáng gờm đến mức độ nào, bị các cặp vợ chồng khác giới ‘bám’ vào, bị sự tàn phá của ô nhiễm công nghiệp trên khả năng sinh sản của con người. Như thế, chủ nghĩa tư bản tự do kích động tình trạng vô sinh ở nam giới thực sự là một tội ác, mở ra một thị trường mới mà nó có ý định lao vào: đó là đứa trẻ được sinh ra từ công nghệ y tế. Cũng như khuyến khích những phụ nữ trẻ hoãn kế hoạch sinh con để lo cho “sự nghiệp” trước – và do đó là thị trường – bằng cách bây giờ cung cấp cho họ kỹ thuật giữ trứng mà Ủy ban cố vấn Hội đồng Quốc gia Đạo đức đề nghị chính phủ hợp pháp hóa3… Chắc chắn là dành cho các phụ nữ đã về hưu có thể được hưởng chế độ sinh sản! Và tất cả những điều này trước sự hoan nghênh của những người nghĩ rằng họ xem đó là chiến thắng cho các quyền tự do và mong muốn giải phóng của người công dân.

Một số người lên án sự lệch lạc của nền kinh tế tự do, giả vờ không thấy rằng thị trường được mở ra bởi các kỹ thuật sinh sản được hỗ trợ về mặt y tế (PMA, GPA, chẩn đoán cấy ghép trước, tử cung nhân tạo cho ngày mai, v.v.), đại diện cho lò phản ứng mới của chủ nghĩa tư bản toàn cầu hóa. Và thị trường này không giới hạn trong phạm vi mong muốn hoặc tưởng tượng của chúng ta. Những người khác – thường là người công giáo – tố cáo những cải cách xã hội này nhân danh đạo đức, nhưng dù sao cũng ủng hộ các đảng phái chính trị bảo vệ hệ thống kinh tế tạo ra chúng và nuôi sống chúng!

Tiếp cận dần dần với tất cả các điều khoản được lên kế hoạch ban đầu cho các trường hợp ngoại lệ…

Ban đầu trợ sinh nhờ y khoa có mục đích duy nhất là điều trị cho các trường hợp vô sinh sinh học cho các cặp vợ chồng khác giới. Các cặp vợ chồng không thể có con, khoa học đã giúp họ. Trong giai đoạn thứ nhì chúng ta đang trải qua, các cặp đồng tính lập luận rằng không có lý do gì để từ chối họ có được các kỹ thuật tương tự để khắc phục một dạng “vô sinh xã hội”. Chắc chắn giai đoạn thứ ba sẽ được thực hiện cho bất cứ ai yêu cầu để có được các thủ thuật này. Nếu ngày mai một phụ nữ đã có gia đình, sống trong tình trạng vợ chồng khác giới nhưng “chán ngán” tình cảm vợ chồng hoặc gặp phải sự từ chối của chồng, mong muốn “có” một đứa con… thì nhân danh lý do gì để từ chối quyền này của họ? Sự trượt các luật ngoại lệ này này nhằm ứng phó với các tình huống đau khổ, từ một nhóm mới đầu đặc biệt và hạn chế, sau đến mọi công dân, đã không đổi trong đời sống xã hội chúng ta hơn nửa thế kỷ qua. Chúng ta đã biết qua trường hợp ly hôn và phá thai. Chúng ta đã biết qua các vụ trợ sinh nhờ y khoa, mang thai mướn, phân loại phôi thai để đảm bảo không có em bé “khuyết tật”, tử cung nhân tạo… và hiển nhiên là ủng hộ an tử. Trước hạnh phúc lớn lao của giới nhà buôn. Ngang nhiên đối diện với tất cả “những kẻ ngốc hạnh phúc”, ngày nay, chúng ta nên vỗ tay tán thưởng cho tiến bộ và cho việc mở rộng các quyền!

Ngày mai là mang thai mướn…

Tôi hình dung trong tương lai gần, tại các xã hội tự do của chúng ta, trợ sinh nhờ y khoa cuối cùng sẽ ở tầm tay của phụ nữ nào cần, để họ thỏa mãn mong muốn có con, khi nào và như thế nào họ muốn, mà không cần phải vướng víu với đối tác nam, với cha đứa trẻ chưa chào đời. Đồng thời, robot tình dục sẽ được bán trên kệ hàng siêu thị, để mọi người khỏi lo lắng đi tìm bạn đường. Trợ sinh nhờ y khoa và robot tình dục… sẽ vừa túi tiền mọi người, đánh dấu chiến thắng cuối cùng của tiến bộ kỹ thuật trước chủ nghĩa mờ ám của do thái-kitô giáo. Đến mức cho vào quên lãng cái thời mà đứa bé được mong muốn – cũng như thú vui tình dục đơn giản – có thể được sinh ra nhưng không, ngoài thế giới buôn bán, tự do gặp gỡ, tự do hưởng thụ.

Có cần phải nhắc lại đây, kể từ khi mở rộng trợ sinh nhờ y khoa, luật sẽ được thông qua để đáp ứng cho đau khổ của phụ nữ, vì họ không được hưởng trợ cấp y tế cho trường hợp vô sinh với họ, thì về quyền bình đẳng sẽ không có lý do gì để ngày mai các cặp đồng tính hay các người độc thân nam có được quyền mang thai mướn hay không?

An tử như một “quy tắc của xã hội tương lai”

Nhưng có khả năng cuộc tranh luận lớn sắp diễn ra trong tương lai vẫn là cuộc tranh luận về an tử4. Năm 2004, Hội đồng đã thông qua luật Leonetti, từ chối hỗ trợ người sắp chết, thiết lập quyền tổng quát hóa cho chăm sóc giảm nhẹ với 548 phiếu thuận, không có phiếu chống và ba phiếu trắng. Không nghe nói gì ở quốc hội. Mười hai năm sau, một đạo luật mới Claeys-Leonetti đã đưa ra quyền dùng thuốc an thần ở giai đoạn cuối để chấm dứt mọi đau đớn có nguy cơ làm cho tiến trình cuối đời của bệnh nhân không thể chịu được. Một số người xem đó là hình thức an tử thụ động và họ tố cáo. Và bây giờ, tái diễn lại dưới sự can thiệp của Hiệp hội quyền được chết trong nhân phẩm, ADMD, các nghị sĩ đang yêu cầu, và thường xuyên nhắc lại, và trong sự coi thường hoàn toàn với các cơ quan lập pháp trước đây, một nghị quyết mới với lý do luật có hiệu lực sẽ không giải quyết tất cả các tình huống; cần khẩn cấp tố cáo sự đạo đức giả của các vụ an tử được làm che giấu trong bệnh viện; phải giúp những người nghèo nhất cuối cùng có được quyền như những người may mắn nhất có thể có được, bằng cách đi qua biên giới nước Pháp. Ngoại trừ xác quyết của tôi là hoàn toàn, theo quyền bình đẳng khi đối diện với cái chết, người giàu sẽ luôn tìm cách để có được “quyền được sống với phẩm giá” khi có thể, còn người nghèo sẽ được xoa dịu để được chết. Dĩ nhiên cũng với nhân phẩm! Không có luật nào có thể giải quyết được mọi tình huống. Còn về phần tôi, tôi thấy tôi trong câu của bà Marie de Hennezel:

“Nhiều người trong chúng ta ước mong sự đau khổ tột cùng này có thể được xoa dịu mà không có nguy cơ vi phạm pháp luật. Nhưng chúng ta cũng nhận thức được trách nhiệm của mình đối với những người dễ bị tổn thương nhất, những người mà một ngày nào đó cuộc sống của họ không đáng để sống. Bộ luật Hình sự cấm bác sĩ cố ý gây ra cái chết, để bảo vệ họ. Một giải pháp phải có thể được tìm ra mà không đụng đến lệnh cấm giết đã cấu trúc xã hội chúng ta.”5

Tất cả đã được nói lên! Nhưng cuộc chiến sẽ còn gay go. Nó không có giá trị nào hơn là chúng ta gắn bó với trọn cuộc sống. Trong cuộc phỏng vấn thường được trích dẫn năm 1981, nhà văn Jacques Attali giải thích, việc tuổi thọ con người ngày càng tăng chỉ được xã hội quan tâm ở ngưỡng bối cảnh lợi nhuận của cỗ máy con người. Sau 60, 65 tuổi “con người càng sống lâu thì càng không sản xuất gì và càng tốn kém.” Từ đó ông kết luận: “Tốt hơn là bộ máy con người nên đột ngột dừng lại hơn là để nó hư hỏng dần dần.” Một bối cảnh theo ông dường như ít có vấn đề hơn vì quyền được tự tử vẫn là một giá trị của cánh tả và vì chủ nghĩa tư bản, về phần nó, sẽ biết cách tìm ra các công cụ để rút ngắn tuổi thọ. Điều đó cho phép ông kết luận: “Do đó, tôi nghĩ an tử, cho dù đó là một giá trị của tự do hay của hàng hóa, sẽ là một trong những quy tắc của xã hội tương lai.” Phân tích ít tai tiếng hơn là lạnh lùng hoài nghi. Trong thâm tâm, ai mà không nghĩ, trong lương tâm, việc mở cánh cửa chỉ cho một trường hợp an tử ngoại lệ là đã khởi đầu một tiến trình mà ngày mai, sẽ hợp pháp hóa nó trên quy mô lớn. Vì thực, ai cũng có quyền lực trong việc này: quỹ hưu trí, bảo hiểm y tế, người trẻ gánh chịu gánh nặng của người già, gia đình “gánh chịu nỗi đau của người thân”… và chính các người lớn tuổi cũng cảm thấy mình có lỗi – hoặc có cảm tội lỗi – vì đã thành gánh nặng!

“Đạo đức sinh học bao gồm việc chấp thuận những gì đạo đức lên án” – Olivier Rey

Các xã hội thế tục hóa từ chối bất kỳ sự siêu việt nào của một hình thức tôn giáo và nơi chủ quyền thuộc về người dân, câu hỏi vẫn đặt ra, về một đạo đức có thể dùng như một tham chiếu chung. Vì nếu cơ quan đại diện quốc gia, như chúng tôi đã đề cập, nói điều gì được phép và điều gì bị cấm, và chỉ điều đó, nó sẽ luôn tìm cách đưa họ đến gần những gì họ cho là tốt và xấu. Vì việc tuân thủ vào các giá trị của nước Pháp, vốn đã trở thành xi măng duy nhất của các nền dân chủ của chúng ta, là ở giá này. Và chính xác chúng ta có thể xem vai trò của Ủy ban Đạo đức Tham vấn Quốc gia (CCNE) là luôn duy trì khoảng cách cần thiết giữa những gì luật đề xuất và những gì việc bảo vệ Lợi ích chung đòi hỏi. Ngoại trừ kinh nghiệm của những thập kỷ gần đây cho chúng ta thấy, thay vì có thể thay đổi ý định với các câu hỏi đạo đức lớn, chính quyền muốn thay đổi Ủy ban đạo đức, ủy ban này được giảm xuống để phục vụ như một đảm bảo đạo đức cho những câu hỏi đáng tranh cãi hơn. Vì vậy, bây giờ “đạo đức sinh học bao gồm việc chấp thuận những gì đạo đức lên án” như Olivier Rey6 đã phân tích rất đúng. Miễn là phần lớn dư luận tuân theo lô-gích của chủ nghĩa cá nhân tự do, xã hội sẽ được kêu gọi làm mọi thứ có thể để cho phép mọi người thỏa mãn những ham muốn của riêng họ, mà chúng ta biết, về bản chất, là không giới hạn. Tuy nhiên, cả Nghị viện và Ủy ban Đạo đức Tham vấn Quốc gia đã không còn là nơi xem xét các điều kiện của Lợi ích chung và đã trở thành các cơ quan chịu trách nhiệm điều chỉnh luật pháp của chúng ta, theo những biến đổi tự phát trong các thực hành của chúng ta và theo mong muốn của thị trường. Liệu một xã hội, trong chiều kích văn minh của nó, có thể sống còn trong một quá trình tiến hóa như vậy không? Tôi không tin điều đó! “Một số thái quá của con người dân chủ, về lâu dài, sẽ phá hủy những gì có thể làm cho dân chủ trở nên khả thi” (Guy Coq).

Có thể tránh được điều tồi tệ nhất không? Tôi không biết! Như thế chúng ta có nên ở bên phía những người chống triệt để bất kỳ tiến hóa nào của xã hội cũng như của Giáo hội không? Đó sẽ không bao giờ là lựa chọn của tôi, bởi vì nó lại là một dạng hệ tư tưởng nơi mọi tự do bị bóp chết nhân danh các nguyên tắc. Vậy phải làm gì? Cố gắng phân định, làm chứng và thuyết phục rằng một cuộc đấu tranh văn hóa khác là có thể xảy ra, biện hộ cho một tầm nhìn khác về con người – chứ không phải về cá nhân – nơi mà sự tôn trọng người khác và các điều kiện xã hội chung sống được ưu tiên, điều này luôn bao gồm một hình thức hạn chế của các quyền tự do.

  1. Luật mở rộng quyền trợ sinh nhờ y khoa cho phụ nữ độc thân hoặc phụ nữ sống chung vợ chồng đã dứt khoát được thông qua ngày 02 tháng 8 năm 2021.
  2. Khả năng này hiện được mở ra bởi luật ngày 2 tháng 8 năm 2021
  3. Quy định này cũng xuất hiện trong luật đạo đức sinh học ngày 2 tháng 8 năm 2021
  4. Không nghi ngờ gì, đó sẽ là trọng tâm tranh luận trong cuộc bầu cử tổng thống, những người thân cận với Emanuel Macron đã nói rằng ông ủng hộ nó.
  5. Marie de Hennezel, Le Monde, ngày 15 tháng 2 năm 2012.
  6. Olivier Rey, Đánh lừa và bất hạnh của thuyết chuyển giới (Leurre et malheur du transhumanisme, Desclée de Brouwer, Paris, 2018)

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Quốc hội là để thông qua luật, không phải để nói về thiện và ác

 

 

Giám mục Jean Luc Brunin: Trong các hồ sơ chi phối, chúng ta thường thấy hai anh em linh mục Philippe”

Giám mục Jean Luc Brunin: Trong các hồ sơ chi phối, chúng ta thường thấy hai anh em linh mục Philippe”

Giám mục Jean-Luc Brunin, giáo phận Le Havre và là chủ tịch của nhóm “Chi phối và những lệch lạc tà phái trong Giáo hội công giáo” từ năm 2022 phản ứng trước việc công bố các cuộc điều tra về hai anh em linh mục Philippe và ông Jean Vanier.

lavie.fr, Sophie Lebrun, 2023-02-01

Chi phối và lạm dụng. Điều tra về linh mục Thomas Philippe, ông Jean Vanier và cộng đồng L’Arche: đó là tiêu đề báo cáo của Ủy ban Nghiên cứu do Cộng đồng Quốc tế L’Arche ủy quyền để tìm ra sự thật về lịch sử của cộng đồng được công bố ngày 30 tháng 1 năm 2023. Bản báo cáo được công bố cùng ngày với cuộc điều tra của Dòng Đa Minh về hai anh em linh mục Philippe, Vụ Việc (L’Affaire, nxb. Cerf), cũng cho thấy một hệ thống chi phối mà hai tu sĩ đã dùng để bảo vệ họ suốt đời trước cáo buộc lạm dụng và bạo lực tình dục của họ. Trong những tháng gần đây, chúng ta cũng đã chứng kiến một số tình huống chi phối trong các cộng đồng mới ở Pháp.

Vấn đề chi phối là trọng tâm của một số trường hợp trong Giáo hội Pháp, đặc biệt là trong việc tiết lộ các hành vi lạm dụng của hai anh em linh mục Philippe và ông Jean Vanier. Trong một báo cáo công bố ngày 30 tháng 1, các nhà sử học thậm chí nói họ là “cốt tủy đồi trụy độc hại được thiết lập trong Giáo hội công giáo”. Đây có phải là một thực tế mà cha gặp trong chức vụ của cha không?

Giám mục Jean-Luc Brunin: Gần đây, chúng tôi thấy một mẫu số chung trong các hồ sơ mà nhóm “Chi phối và những lệch lạc tà phái trong Giáo hội công giáo” theo dõi: chúng tôi thường tìm thấy hai anh em linh mục Marie-Dominique và Thomas Philippe trong những trường hợp này.

Các báo cáo của Cộng đồng Quốc tế L’Arche International cũng như báo cáo của Dòng Đa Minh và của cộng đồng Thánh Gioan đang làm là rất hữu ích vì chúng cho phép chúng ta tiếp tục vén màn về các cơ chế đã làm băng hoại các cộng đồng giáo hội. Chúng ta bắt đầu nhận ra một gốc rễ chung: nhiều người sáng lập hoặc người kế vị của những người này (các cộng đồng được thành lập trong 50 năm qua) đã gặp nhau từ lâu, họ xin lời khuyên hoặc được hai anh em này đồng hành về mặt thiêng liêng.

Liệu Giáo hội có muốn nhìn lại một cách rộng lớn hơn về vấn đề lạm dụng lương tâm, lạm dụng thiêng liêng và lệch lạc tà phái này không?

Có, hoàn toàn có. Hôm nay chúng tôi muốn nói, chúng tôi ở đây, mọi người có thể tham gia cùng chúng tôi, nói chuyện với chúng tôi và chúng tôi sẽ cố gắng hành động và đồng hành! Vì thế sự phát triển nhân danh nhóm, việc xuất bản các ấn phẩm mới trong đó có “Tài liệu cho các giám mục” đã được phát hành rộng rãi về chủ đề này, và tăng khả năng hiển thị sự hiện diện của chúng tôi trên trang web của Hội đồng Giám mục Pháp (CEF).

Văn phòng được thành lập vì mục đích này, khi năm 2013, các nạn nhân và đặc biệt các người thân của nạn nhân đến chất vấn các giám mục qua “lời kêu gọi từ Lộ Đức”. Kể từ đó, chúng tôi quan tâm gấp đôi: nhờ những người đại diện các nhóm này, những nhóm đã hoặc đang là nơi có những tà phái lệch lạc; giúp tháp tùng các nạn nhân. Vai trò của chúng tôi là đáp ứng với tình huống của một cá nhân, cũng như ngăn ngừa trong một môi trường giáo hội được xác định, vì chi phối trên hết là một quá trình. Ngay từ khi bắt đầu lệch lạc, chúng ta có thể hành động.

Cha có nhận được nhiều cảnh báo hơn trước không?

Các trường hợp không thực sự nhiều trong khuôn khổ nhóm chúng tôi, nhưng lời đã được nói lên liên hệ đến chi phối. Chúng tôi đang liên hệ với Miviludes (Nhiệm vụ liên bộ về cảnh giác và đấu tranh chống lại các lệch lạc tà  phái), trong báo cáo mới nhất, họ cho biết có sự gia tăng các vụ khiếu nại.

Chúng tôi nhận hai loại báo động: những người sau vụ việc mới nhận ra họ là nạn nhân của chi phối, thường là sau khi họ ra khỏi nhóm hay cộng đồng của họ; những người khác được một nhóm hoặc một hiệp hội hỗ trợ nạn nhân, như năm 2013 đã có một cuộc họp của các cha mẹ nạn nhân.

Điều gì xảy ra khi họ liên lạc với văn phòng của cha?

Kể từ tháng 9, chúng tôi có một thư ký bán thời gian, được trả lương để quản lý e-mail của chúng tôi, nhanh chóng xác nhận đã nhận lời chứng và tùy thuộc vào nơi ở của họ, chúng tôi thu xếp để có thể gặp họ trong khoảng thời gian hợp lý.

Sau đó, chúng tôi xem xét khả năng xảy ra các sự kiện được báo cáo dựa trên các yếu tố khách quan. Trong những năm gần đây, chúng tôi ngày càng có nhiều công cụ để đọc các tình huống chi phối và các lệch lạc tà phái. Chẳng hạn một người chưa bao giờ có bảo hiểm xã hội vì họ ở trong cộng đồng hoặc trong dòng, đó là mối quan tâm lớn của họ khi họ về hưu và đó là tín hiệu cảnh báo. Một số các tiêu chuẩn rõ ràng hơn các tiêu chuẩn khác. Không đơn giản, và chúng ta thấy công lý dân sự cũng bị hạn chế trong vấn đề này, đôi khi có những khó khăn khi cần có các công cụ pháp lý để mô tả một hiện tượng chi phối.

Sau đó, chúng tôi nhờ đến một người có trách nhiệm, chúng tôi xem ai có thể làm để hồ sơ có thể đi tới với vấn đề được nêu ra. Đôi khi đó là vấn đề hành chính, đôi khi là vấn đề tài chính hoặc tâm lý… Chúng tôi làm mọi cách để xử lý nhanh chóng dù không nhất thiết phải ngay lập tức. Dù sao, những người tiếp xúc với chúng tôi đều là những người đau khổ, chúng tôi không thể bỏ mặc họ hoặc phớt lờ họ.

Cha có phương tiện nào cho sự hỗ trợ này?

Chúng tôi nhận thức được giới hạn của mình, đó là lý do vì sao một trong những dự án của chúng tôi là củng cố mối quan hệ đối tác với các mạng lưới đã được các tâm lý gia và các nhà hướng dẫn thiêng liêng thành lập.

Các cảnh báo được gửi đến các giám mục như thế nào?

Mỗi giám mục chịu trách nhiệm trong giáo phận của mình. Tôi thường có kinh nghiệm tốt khi làm việc với các giám mục, một số giám mục muốn có các chuyến kinh lý tông tòa trên cơ sở các yếu tố do họ cung cấp. Tôi muốn nói rõ, chúng tôi không nêu tên trong các báo cáo này: chúng tôi chỉ đưa các yếu tố mà chúng tôi xác định là có vấn đề và để bề trên hoặc giám mục tự kiểm tra.

Với một số nhóm có tầm mức quốc tế, chúng tôi cũng báo cáo với Rôma để họ chỉ định một ủy viên tông tòa. Vatican đã tăng cường cảnh giác đối với các hiện tượng  chi phối, từ năm ngoái Vatican đòi hỏi việc công nhận một nhóm, một cộng đồng hoặc hiệp hội giáo dân phải được sự cho phép trước của Vatican.

Công việc của Ủy ban Sauvé (Ủy ban Độc lập về các vụ Lạm dụng tình dục trong Giáo hội Pháp) đã mang lại được gì trong cuộc chiến chống lại chi phối và lạm dụng thiêng liêng?

Ủy ban Sauvé đã cảnh báo chúng tôi về hai khía cạnh khác biệt bằng cách đưa ra phản ánh cơ bản về khía cạnh lạm dụng có hệ thống. Có phải chúng ta đang đối phó với một người có hồ sơ “guru” đã tạo loại hoạt động vì lợi nhuận, vì để thỏa mãn cho họ không? Hay chúng ta đang đối mặt với một tổ chức là gốc rễ của sự rối loạn chức năng? Chỉ có một chuyến thăm gần nhất mới có thể cho thấy vấn đề. Chúng ta cần rất nhiều sáng suốt khi đối diện với những nơi đã được đánh dấu bằng sự chi phối, báo cáo Sauvé đã cho chúng tôi chìa khóa để giải mã các tình huống mà chúng tôi muốn làm cho tinh tế hơn và chúng tôi chưa hoàn thành được.

Đâu là những thách thức phía trước của nhóm “Chi phối và những lệch lạc tà phái trong Giáo hội công giáo”?

Chúng tôi muốn tiếp tục trọng tâm sứ mệnh của chúng tôi, đón nhận và đồng hành các nạn nhân với sự giúp đỡ của các đối tác, đồng thời cảnh báo về các rối loạn chức năng bằng cách làm tinh tế hơn các khuyến nghị của chúng tôi, sao cho rõ ràng nhất có thể. Chúng tôi cũng muốn tăng cường đào tạo để có thể nhận diện càng nhiều người càng tốt trong quá trình chi phối để tránh các nạn nhân trong tương lai.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm: Sử gia Tangi Cavalin: “Anh em linh mục Philippe biết cách xây dựng lại bản thân dù đã bị lên án”

Trường hợp của ông Jean Vanier và anh em linh mục Philippe: gốc rễ của mù quáng

Cuộc điều tra lịch sử làm sáng tỏ chính xác vụ hai anh em linh mục Philippe lạm dụng thiêng liêng

Giám mục Ngumbi: Đức Phanxicô đã làm cho thế giới thấy được sự đau khổ của người dân Congo

Giám mục Ngumbi: Đức Phanxicô đã làm cho thế giới thấy được sự đau khổ của người dân Congo

“Bây giờ sự đau khổ của người dân miền đông Congo được công nhận giữa ban ngày”. Sau bài diễn văn nhói lòng của Đức Phanxicô với các nạn nhân sống sót của các vụ bạo lực ở miền đông Congo, giám mục Willy Ngumbi, giáo phận Goma cảm xúc về sáng kiến này của Đức Phanxicô. Ngài kêu gọi chính quyền Congo chấm dứt “xấu hổ” mà đất nước Congo đã gánh chịu cách này cuộc  kia nhiều lần.

vaticannews.va, Stanislas Kambashi, đặc phái viên tại Kinshasa, Congo, 2023-02-02

Giám mục giáo phận Goma cùng đi với các nạn nhân sống sót sau các vụ bạo lực ở miền đông Congo đến gặp Đức Phanxicô ngày thứ tư 1 tháng hai. Với giám mục Ngumbi, “đây là giây phút xúc cảm sâu đậm nhưng cũng là giây phút tạ ơn mà ngài giữ như những kỷ niệm quý báu trong đời”. Giám mục thay mặt tất cả nạn nhân sống sót cám ơn Đức Phanxicô, người đã chủ động xin gặp các nạn nhân. Người dân Goma và người dân miền bắc Kivu vui mừng được gặp Đức Phanxicô và dự thánh lễ giám mục Ngumbi đồng tế cùng với Đức Phanxicô ở sân bay Ndolo.

 

 

 

Giám mục giáo phận Goma phản ứng trước bài diễn văn của Đức Phanxicô

Bây giờ thế giới biết người dân miền đông Congo thực sự đau khổ như thế nào

Trước tiên, giám mục nhắc, theo lẽ trong chương trình Đức Phanxicô sẽ đi Goma, nhưng cuối cùng chuyến đi bị hủy bỏ. Ở đó ngài sẽ gặp nhiều nạn nhân hơn, sẽ đến thăm trại tị nạn dành cho người di cư và nạn nhân thiên tai. Nhưng nhờ cuộc gặp hôm nay và sự hiện diện của nhiều phương tiện truyền thông, thế giới biết người dân Congo đã thực sự đau khổ như thế nào, nhất là ở miền đông: những hành động tàn bạo vẫn còn và đã làm cho người dân phải ra đi hàng loạt. Giám mục giáo phận Goma nói: “Chúng tôi hy vọng những người có thiện tâm sẽ giúp chúng tôi, trước hết là chấm dứt cuộc chiến sau là xoa dịu nỗi đau khổ của người dân phải di cư.”

Tại thành phố Goma, hiện có hơn 200.000 người phải di tản vì chiến tranh và một số bị bỏ rơi, giám mục nhấn mạnh đến tầm quan trọng của cuộc gặp này, nhờ đó nhiều  người biết được nỗi đau của người dân miền đông và những lời của Đức Phanxicô rất mạnh, công bằng, nâng đỡ và an ủi người dân.

Chấm dứt “nỗi xấu hổ” mà Congo phải gánh chịu

Giám mục Ngumbi cho rằng, sau cuộc gặp này sẽ có một cái gì đó có thể thay đổi, vì Đức Phanxicô đã xin người Congo hoán cải, trở thành tác nhân thay đổi trong cộng đồng của họ; điều mà giám mục giáo phận Goma xem là lời kêu gọi nâng cao nhận thức và sứ mệnh để chính họ là người kiến tạo hòa bình trong cộng đồng của họ. Ngài hy vọng chính quyền Congo nắm được lời kêu gọi “chấm dứt sự xấu hổ” mà đất nước đã phải chịu đựng qua các cuộc tấn công và bạo lực tàn bạo của các nhóm bên trong cũng như bên ngoài. Ngài kêu gọi các chính phủ thực hiện các biện pháp cần thiết để chấm dứt tình huống này.

Khai thác tài nguyên thiên nhiên

Giám mục Ngumbi cũng lên án cộng đồng quốc tế, “họ không vô tội trong những gì đang xảy ra ở miền đông Congo”. Ngài nhận thấy việc khai thác tài nguyên thiên nhiên là một trong những nguyên nhân chính của sự đau khổ này. Để minh họa cho nhận xét, ngài trích dẫn ví dụ về Kishishe, một địa phương bị các phần tử của nhóm vũ trang M23 tấn công vào cuối tháng 11 năm 2022. Hơn 120 người thiệt mạng trong vụ tấn công này. Mục tiêu của những kẻ tấn công là kiểm soát các mỏ pyrochlore, một khoáng chất quý hiếm, có cấu trúc tinh thể, đắt hơn coltan và được dùng trong kỹ nghệ hàng không và vi tính. Nhưng những khoáng sản chiến lược này không được dùng ở Congo mà được các ngành công nghiệp phương Tây và các nơi khác dùng.

Ngài lên tiếng chất vấn những ai nhận và dùng các khoáng chất này để chế tạo vũ khí, điện thoại và các phụ kiện khác: “Họ phải biết đây là những khoáng chất máu.” Ngài kết luận: “Chúng ta phải chấm dứt cuộc chiến này và để người dân Congo được sống trong hòa bình, hòa giải và tình huynh đệ.”

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Thông điệp trực tiếp của Đức Phanxicô: “Xin quý vị rút tay ra khỏi Phi châu”

Xin quý độc giả đọc những lời chứng nhói lòng của các nạn nhân bạo lực này: trẻ em chứng kiến trước mắt cảnh cha mình bị chặt từng mảnh, cảnh mẹ bị bắt đi, các thiếu nữ bị hãm hiếp, bị sống trong các trại và phải ăn thịt những người mà kẻ tấn công giết… những cảnh mà lương tâm con người không thể chấp nhận. Ước mong những lời cảnh tỉnh của Đức Phanxicô chạm đến tâm hồn của những kẻ tấn công.

Các dụng cụ giết người các nạn nhân đem đến đặt dưới chân thập giá Chúa Giêsu Kitô.

Toàn văn lời chứng của các nạn nhân bị bạo hành

Các nạn nhân bạo lực ở miền đông Congo mang nỗi đau của họ đến với Đức Phanxicô

Hình ảnh buổi gặp cảm động của Đức Phanxicô với các nạn nhân bạo lực ở Cộng hòa Dân chủ Congo chiều thứ tư 1 tháng 2 tại tòa sứ thần Kinshaha.

Tại Nam Sudan, Đức Phanxicô nhắc các nhà lãnh đạo giữ lời hứa hòa bình của họ

Tại Nam Sudan, Đức Phanxicô nhắc các nhà lãnh đạo giữ lời hứa hòa bình của họ

Trong ngày đầu tiên đến Nam Sudan, thứ sáu 3 tháng 2, Đức Phanxicô đã mạnh mẽ thúc giục các nhà lãnh đạo thi hành các thỏa thuận hòa bình, trong bài diễn văn, ngài đã không giấu được sự sốt ruột của mình.

la-croix.com, Loup Besmond de Senneville, Juba, Nam Sudan, 2023-02-03

Đức Phanxicô và tổng thống Nam Sudan Salva Kiir trong cuộc gặp với các nhà lãnh đạo nước ngày 3 tháng 2 – 2023, ngài xin họ thực hiện các thỏa thuận hòa bình, tại một đất nước bị nội chiến chia cắt . CIRO FUSCO/EPA/MaxPPP

Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt cố định. Bên cạnh tổng thống Nam Sudan Salva Kiir, đội chiếc mũ rộng vành quen thuộc, Đức Phanxicô trầm buồn, lo cho những ngày đen tối của đất nước này.

Đức Phanxicô và tổng thống Kiir vừa nói chuyện trong vòng ba mươi phút. Trước đó hai giờ, ngài đặt chân lần đầu đến vùng đất Juba, thủ đô Nam Sudan, chặng thứ hai trong chuyến tông du Phi châu bắt đầu từ Cộng hòa Dân chủ Congo ngày 31 tháng 1 và sẽ kết thúc ngày 5 tháng 2 tại Nam Sudan.

Tức giận và thiếu kiên nhẫn

Khuôn mặt nghiêm nghị nhắc lại bài diễn văn ngài sẽ đọc một lúc sau đó, tại đất nước được độc lập năm 2011, một trong những quốc gia nghèo nhất thế giới và đang hứng chịu một cuộc nội chiến bất tận. Những lời Đức Phanxicô nói dưới màn đêm oi ả ở Juba là lời của một giáo hoàng đang giận dữ. Và thiếu kiên nhẫn.

Chuyến đi của Đức Phanxicô đến Nam Sudan: “Giáo hội đã góp phần xây dựng ý thức cho đất nước”

Ngài gằn mạnh: “Thưa anh chị em, đã đến lúc cho hòa bình, tôi đến đây với tổng giám mục Canterbury, Tiến sĩ Justin Welby, và Nhà lãnh đạo Giáo hội Scotland, Iain Greenshields. Đã đến lúc phải nói ‘đủ rồi’, không tiếp tục nói ‘nếu’ và nói ‘nhưng’”. Một giọng điệu thẳng thắn khác thường, ngài đảm nhận hoàn hảo trách vụ giáo hoàng của ngài. Đức Phanxicô đã đích thân đầu tư vào một tiến trình hòa bình mà chưa bao giờ có kết quả. Ngài nói khi kết thúc bài diễn văn: “Tôi biết một số câu nói của tôi có thể thẳng thắn và trực tiếp.”

Tổng giám mục Canterbury, Tiến sĩ Justin Welby, Đức Phanxicô, tổng thống Nam Sudan Salva Kiir, và Nhà lãnh đạo Giáo hội Scotland, Iain Greenshields

Thực chất, Đức Phanxicô nhắc các nhà lãnh đạo Nam Sudan, mà không cần nói ra, về lời hứa mà họ đã hứa với ngài năm 2019, trong cuộc tĩnh tâm thiêng liêng họ dự ở Rôma với sự hiện diện của ngài. Sau đó, khi tiếp họ, ngài đã quỳ xuống hôn chân họ, xin họ chấm dứt xung đột đang chia cắt đất nước. Hình ảnh này đã lan đi khắp thế giới. Ngài nhấn mạnh: “Anh chị em thân mến, đã đến lúc anh chị em phải chuyển từ lời nói sang hành động”, ngài xin họ nối lại thỏa thuận hòa bình, được ký kết năm 2018, nhưng bị đình chỉ vào tháng 11 năm 2022, và điều này đã làm cho máu luôn chảy ở đất nước này.

Khi Đức Phanxicô hôn chân các lãnh đạo thù nhau của Nam Sudan

Thỉnh nguyện hòa bình

Trước các nhà lãnh đạo của quốc gia trẻ nhất thế giới, gồm tổng thống và năm phó tổng thống, mỗi người đại diện cho một phe tham gia vào cuộc nội chiến, Đức Phanxicô không ngừng xin họ cùng hợp tác cho hòa bình, nhưng dường như hòa bình ngày càng xa vời: “Tiến trình hòa giải dường như bị tê liệt và những lời hứa về hòa bình vẫn chưa được thực hiện. Con đường dẫn đến hòa bình là con đường quanh co nhưng không thể trì hoãn lâu hơn nữa.” Đức Phanxicô nói với tổng thống Salva Kiir: “Thưa ngài tổng thống, tôi nhớ chúng ta đã có một cuộc họp vào một buổi tối tháng 11. Quyết tâm của ngài cho hòa bình là ở đó. Chúng ta cùng đi tới đàng trước.”

Đức Phanxicô đi Congo và Nam Sudan mối quan hệ đặc biệt của ngài với Phi châu

Không vòng vo, ngài buộc tội các nhà lãnh đạo Nam Sudan, những người mà ngài cáo buộc họ đã bỏ quên người dân của mình, những người “khát khao hòa bình”. Ngài năn nỉ họ: “Máu đã đổ đủ rồi, xung đột đã đủ rồi, bạo lực và buộc tội lẫn nhau chống lại những kẻ phạm tội đã đủ rồi! Chúng ta hãy bỏ lại thời chiến tranh đàng sau và để cho bình minh của thời bình ló dạng!” Để làm được, ngài xin họ phải dám “nhìn xa hơn các nhóm, các khác biệt để bước đi trong hành trình của chỉ một dân tộc”.

Đức Phanxicô kêu gọi sự phán xét của lịch sử

Ở quốc gia có đa số là tín hữu kitô giáo, nơi độ tuổi trung bình của người dân không quá 19, giáo hoàng đã dựa vào giới trẻ để cố gắng đánh động lương tâm của những người trước mặt ngài. Ngài nhấn mạnh: “Các thế hệ tương lai sẽ vinh danh hoặc xóa ký ức của anh chị em tùy thuộc vào những gì anh chị em làm bây giờ. Dòng lịch sử sẽ bỏ lại đằng sau những kẻ thù của hòa bình và nâng giá trị cho những người làm việc vì hòa bình.”

Vì sao Đức Phanxicô đi Nam Sudan?

Những lời này khá giống với những lời các nhà ngoại giao từ khắp nơi trên thế giới trao đổi trong khi chờ giáo hoàng ở chiếc lều trắng gần dinh Tổng thống. Như để muốn nói, người phương Tây đã tuyệt vọng cho tình hình của đất nước này, những nhà ngoại giao ở Juba đã không có chữ đủ mạnh để mô tả sự suy tàn, suy sụp của hạ tầng cơ sở hoặc không có một thế hệ chính trị gia mới.

Ở một đất nước mà hơn 50% dân số phải rời bỏ nhà cửa, Đức Phanxicô kêu gọi các nhà lãnh đạo “chăm sóc công dân của họ, đặc biệt là những yếu thế và thiệt thòi nhất”, sau khi ngài đưa ra lời kêu gọi chống tham nhũng và “những âm mưu làm giàu ngấm ngầm” luôn kèm theo. Ngược lại, một “quốc gia văn minh nên đảm bảo tiến trình của đời sống xã hội”, đặc biệt bằng cách phát triển “các chính sách y tế phù hợp” và một chiến lược giáo dục: “Như tất cả trẻ em của lục địa này và của thế giới, trẻ em Nam Sudan có quyền lớn lên với tập vở và đồ chơi trong tay chứ không phải với dụng cụ lao động và vũ khí.”

Marta An Nguyễn dịch

Đức Phanxicô đi Congo và Nam Sudan: mối quan hệ đặc biệt của ngài với Phi châu

Thư gởi độc giả của linh mục Dominique Greiner, tổng biên tập báo La Croix

Thư gởi độc giả của linh mục Dominique Greiner, tổng biên tập báo La Croix

la-croix.com, Dominique Greiner, tổng biên tập báo La Croix, 2023-01-31

Một số độc giả chỉ trích chúng tôi đã dành quá nhiều không gian cho cuộc chiến chống lạm dụng tình dục trong Giáo hội.

Linh mục Dòng Mông Triệu Dominique Greiner, Maxime Matthys/Maxime Matthys

Chúng tôi có thể hiểu cảm xúc của độc giả khi đọc các bài báo chúng tôi thường xuyên dành cho việc lạm dụng tình dục và thiêng liêng trong Giáo hội. Nhưng trong nhiều năm, chúng tôi đã không ngừng đưa tin cho độc giả về chủ đề này để phục vụ sự thật. Chúng tôi cũng quan tâm đến việc hỗ trợ độc giả khi họ gặp khó khăn, từ đó họ có cơ hội để nói lên.

Một số độc giả chỉ trích chúng tôi đã dành quá nhiều không gian cho cuộc chiến chống lạm dụng tình dục trong Giáo hội. Tôi có thể hiểu chủ đề này làm họ khó chịu. Nhưng báo La Croix cũng đưa tin về nhiều chủ đề khác, gồm những trang dành cho tin tức thời sự tôn giáo. Độc giả có thể dễ dàng thấy. Chắc chắn chúng tôi không vui gì khi chúng tôi đề cập đến những vấn đề lạm dụng này. Chính vì yêu mến Giáo hội mà chúng tôi đồng hành với Giáo hội trong việc thanh tẩy của Giáo hội.

Chúng tôi hoàn toàn đi theo con đường mà Đức Phanxicô đã vạch ra trong bức thư gởi dân Chúa: chúng ta sẽ không thoát khỏi cuộc khủng hoảng lạm dụng nếu không khơi dậy và huy động toàn thể dân Chúa đấu tranh chống lại chủ nghĩa giáo quyền. Đây là điều kiện để sự thật được nói ra (dù khó chịu đến đâu), để nạn nhân được lên tiếng và khẳng định quyền lợi của mình, để những chuyện như vậy không còn tái diễn nữa.

Về phần tôi, tôi tự hào, trong tư cách là tu sĩ Dòng Mông Triệu được đồng hành và hỗ trợ công việc của các ký giả báo La Croix, cho dù đó là điều đau đớn. Đó là bước cần thiết để Giáo hội lấy lại uy tín trong dư luận và để thông điệp của Giáo hội được lắng nghe trong thế giới đang rất cần những lời nói đầy hy vọng của chúng ta.

Tôi hy vọng vài dòng này đủ để quý độc giả an tâm. Chúng tôi có “Giáo hội trong trái tim chúng tôi”, tôi xin dùng lại câu nói của một trong những người tiền nhiệm của tôi, linh mục Bruno Chenu.

Linh mục Dominique Greiner, tổng biên tập tôn giáo báo La Croix

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Nam Sudan: giáo dân hành hương đi bộ 9 ngày để gặp Đức Phanxicô

Nam Sudan: giáo dân hành hương đi bộ 9 ngày để gặp Đức Phanxicô

Khoảng 60 giáo dân hành hương trẻ và các nhà lãnh đạo tinh thầnđi bộ đến làng Bori vùng ngoại ô Juba ngày 2 tháng 2 năm 2023. Hình SIMON MAINA/AFP

fr.africanews.com, AFP, 2023-02-02

Gần 60 người hành hương trẻ và các nhà lãnh đạo tinh thần đã đi bộ từ xa, tay vẫy cờ, hát thánh ca và rao giảng về sự hiệp nhất, từ thị trấn trung tâm Rumbek đến vùng ngoại ô Juba – một hành trình dài khoảng 400 cây số để gặp Đức Phanxicô, ngài sẽ đến đây ngày thứ sáu 3 tháng 2-2023.

Giám mục Christian Carlassare, giáo phận Rumbek chia sẻ: “Chúng tôi kết hợp hai khía cạnh, chúng tôi đi cho quốc gia và chúng tôi đi để gặp Chúa Kitô. Trong sự kiện đặc biệt này với giáo hoàng, các nhà lãnh đạo giáo hội khác sẽ đến thăm đất nước chúng tôi. Trên đường đi, tôi nghĩ chúng tôi thực sự không gặp khó khăn, chỉ mệt mỏi vì đi bộ nhưng chúng tôi được nhiều người nâng đỡ. Khi đi qua các ngôi làng, chúng tôi gặp các giáo dân, họ khuyến khích chúng tôi trong công việc này.”

Chuyến tông du của Đức Phanxicô là chuyến thăm đầu tiên của một giáo hoàng kể từ khi quốc gia chủ yếu kitô giáo này ly khai khỏi Sudan với đa số là người hồi giáo năm 2011, sau cuộc nội chiến tàn khốc kéo dài 5 năm làm cho 380.000 người thiệt mạng, hàng triệu người phải di cư làm suy yếu đáng kể nền kinh tế.

Bà Lydia Raymond, nhà truyền giáo giải thích: “Chúng tôi đã biết rất nhiều vụ đổ máu trong khu vực này. Vì thế dịp Đức Phanxicô đến Nam Sudan là dịp để chúng tôi đến gặp ngài vì ngài đến vì hòa bình và hòa giải cho người dân Nam Sudan.”

Tại Nam Sudan, người dân và cộng đồng quốc tế hy vọng chuyến đi của ngài có thể khôi phục động lực cho tiến trình hòa bình.

Video đoàn hành hương đi Juba. https://fr.africanews.com/2023/02/02/soudan-du-sud-des-pelerins-marchent-neuf-jours-pour-le-pape-francois/

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Vì sao Đức Phanxicô đi Nam Sudan?

Thông điệp trực tiếp của Đức Phanxicô: “Xin quý vị rút tay ra khỏi Phi châu”

Thông điệp trực tiếp của Đức Phanxicô: “Xin quý vị rút tay ra khỏi Phi châu”

radiofrance.fr, 2023-02-03

Đức Phanxicô gặp những người trẻ và các nạn nhân của bạo lực ở miền đông Cộng hòa Dân chủ Congo ngày 1 tháng 2-2023  ©AFP – VATICAN MEDIA / AFP

Tại Cộng hòa Dân chủ Congo, quốc gia tử đạo sau khi bị thuộc địa, Đức Phanxicô muốn là người phát ngôn cho người châu Phi trước những tham vọng và ham muốn của những kẻ quyền thế. Giáo hội Vatican góp một phần tương lai của mình cho châu Phi.

Quý vị đã biết câu nói nổi tiếng của Stalin, “giáo hoàng có bao nhiêu quân đoàn?”…. Nếu Đức Phanxicô không có quân đoàn nào thì ngài có lời và đôi khi ngài dùng một cách khôn ngoan, khi không có ai khác nói.

Đức Phanxicô đã chọn cách nói mạnh ở Congo, trước đây nước Congo thuộc Bỉ, một vùng bị cướp bóc và tử đạo sau khi giành độc lập năm 1960; đất nước có 110 triệu dân, vô cùng giàu khoáng sản, nhưng dân nghèo và là nạn nhân của các cuộc chiến tranh man rợ; một vùng đất thiết yếu cho hệ sinh thái hành tinh và là nơi mà thế giới đã nhắm mắt quá lâu.

Chúng ta phải lắng nghe lời của giáo hoàng 86 tuổi này, người di chuyển trên xe lăn, và chắc chắn là người đã nói điều mà hàng tỷ người châu Phi nghĩ: “Xin quý vị hãy rút tay ra khỏi Congo! Rút tay ra khỏi châu Phi! Xin quý vị đừng để châu Phi ngạt thở nữa, đây không phải là mỏ để khai thác hay vùng đất để cướp bóc!”

Những lời mạnh mẽ này ngài nói ngay khi đến Kinshasa, tiếc là chỉ những lời vì ngài không có quyền thay đổi mọi thứ trong tay mình. Nhưng chắc chắn là những lời này sẽ còn gây tiếng vang lâu dài trên châu lục.

Trong những lời này có một thông điệp cho bối cảnh và tham vọng lâu dài. Bối cảnh là hiện tình Congo đang trải qua bạo lực, điều mà ngài chứng kiến hôm qua: ngài tiếp các nạn nhân bạo lực đang làm rung chuyển miền đông đất nước, nơi có những khoáng sản được thèm muốn nhất. Ngài lắng nghe những lời khai cay đắng về những vụ giết người, cắt xẻo, hãm hiếp.

Ngài nói, ngài chỉ biết sốc, ngài không có từ ngữ nào để nói, chỉ biết khóc và giữ im lặng.

Nhưng làm sao để chấm dứt vòng xoáy bạo lực ở miền đông đất nước đã kéo dài hàng chục năm và đã làm cho hàng triệu người thiệt mạng? Ngay cả sự hiện diện của lực lượng mũ xanh lớn nhất của Liên Hiệp Quốc cũng không chận được những vụ tàn sát man rợ này.

Các dụng cụ giết người các nạn nhân đem đến đặt dưới chân thập giá Chúa Giêsu Kitô.

Vai trò phức tạp của Rwanda cũng được nhắc đến, Rwanda bị Kinshasa lên án, nhưng càng ngày chính Kinshaha càng bị cộng đồng quốc tế lên án là đã thúc đẩy bạo lực; nhưng Kinshaha không phải là người duy nhất tham gia. Một nỗ lực quốc tế phối hợp là điều cần thiết.

Tham vọng cắm rễ và duy trì sự hiện diện của Giáo hội Vatican trên lục địa châu Phi là dĩ nhiên, vì đây cũng là tương lai của Vatican. Cộng hòa Dân chủ Congo là ví dụ điển hình cho quan điểm này: quốc gia này có khoảng 40 triệu người công giáo và giáo hoàng có thể quy tụ hơn một triệu người tại mỗi sự kiện.

Bằng cách biến mình thành tiếng nói của người châu Phi trước tham vọng của các cường quốc, người châu Phi hay người ngoài châu Phi, giáo hoàng muốn đặt Giáo hội đứng về phía các dân tộc. Tuy nhiên, ngài táo bạo hơn các nhà lãnh đạo các Giáo hội trên lục địa, những người thường bảo thủ hơn ngài nhiều.

Ít nhất, trong chuyến đi này, Đức Phanxicô đã nêu bật với thế giới một trong những mâu thuẫn của thời đại chúng ta: các khoáng chất mà quá trình chuyển đổi sinh thái cần, lại phần lớn đến từ Cộng hòa Dân chủ Congo; và việc khai thác chúng là nguồn gốc của xung đột, bóc lột và tham lam. Có lẽ thế giới có thể lắng nghe, trước khi sự mâu thuẫn này trở nên quá sức chịu đựng!

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Giám mục Ngumbi: Đức Phanxicô đã làm cho thế giới thấy được sự đau khổ của người dân Congo

Toàn văn lời chứng của các nạn nhân bị bạo hành

Các nạn nhân bạo lực ở miền đông Congo mang nỗi đau của họ đến với Đức Phanxicô

Hình ảnh buổi gặp cảm động của Đức Phanxicô với các nạn nhân bạo lực ở Cộng hòa Dân chủ Congo chiều thứ tư 1 tháng 2 tại tòa sứ thần Kinshaha.

Chắc chắn ở đây bài giảng sẽ không quá dài!

Chắc chắn ở đây bài giảng sẽ không quá dài!

fr.aleteia.org, Sachin Jose, 2023-02-01

Chắc chắn đây là nhà nguyện mà không một ai than phiền thiếu sưởi! Tại Đại học Công nghệ Michigan, miền bắc Hoa Kỳ, năm nào các sinh viên cũng dự thánh lễ vào tháng 1 trong giá lạnh và… trong tuyết. Mỗi năm, họ duy trì truyền thống xây một nhà nguyện bằng băng thực sự, dưới áo Đức Mẹ Tuyết.

Nhà nguyện có bàn thờ, có thánh giá được khoét trong một bức tường băng. Bức tượng Đức Mẹ Lộ Đức ở bên phải nhà nguyện. Nhà nguyện có cả bục giảng được che phủ hoàn toàn để đọc và giảng. Kính màu được lắp trên tất cả các bức tường và sinh viên ngồi trên băng ghế. Tất cả sinh viên được mời tham gia xây dựng nhà nguyện mùa động, chỉ kéo dài trong vài tuần, bắt đầu ngày 10 tháng 1 và sẽ kết thúc vào tháng 2 với “thánh lễ đá”. Hy vọng các sinh viên sẽ không thấy bài giảng quá dài…

Marta An Nguyễn dịch

Bài mới nhất