Cái chết của Carlo giữa nỗi đau và thanh thản
Trích sách “Chuyển giao đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.
Tôi nhớ như thể hôm qua cuộc điện thoại mà Antonia nói với tôi Carlo đã qua đời. Tôi vẫn còn kinh ngạc trước sự kiềm chế nỗi đau của bà, sự thanh thản như đỉnh Olympus toát ra từ lời nói của bà. Làm thế nào bà giải thích được chuyện này?
Nhìn lại sự việc, tôi phải nhận ra những chuyện này trong các câu nói của Carlo, như “Chúa đã thức con dậy một cách tốt đẹp”, “Con sẽ không sống sót khi rời bệnh viện”, “Con xin dâng đau đớn của con để cầu nguyện cho Giáo hoàng” – những câu này có vẻ như lạ với chúng tôi, nhưng thật ra đó là kết quả của cách Carlo nhìn mọi sự, cả khi bi thảm và đau đớn: Carlo nhìn dưới ánh sáng kế hoạch của Thiên Chúa.
Carlo luôn sống với đôi mắt hướng về Chúa: cảm nghiệm được sự hiệp thông trong tình bằng hữu với Ngài. Carlo có được sự hiệp thông này nhờ đi lễ, chầu Mình Thánh Chúa, nhờ sống trong tình bác ái anh em. Carlo như chìm trong sự hiệp thông thiết yếu này. Đời sống hiệp thông là ơn thánh hóa, như được hiệp thông vĩnh cửu. Không có khác biệt cơ bản nào giữa cuộc sống ân sủng dưới thế và cuộc sống vinh quang trên trời. Carlo luôn hiệp thông với Chúa. Trừ những trở ngại như nguy cơ sa vào tội lỗi, ý chí không kiên định, không ở trong tình trạng yêu mến và tin tưởng làm cho sự hiệp thông không được trọn vẹn và tràn ngập. Chúa Giêsu nói điều này rõ ràng khi Ngài nói về cuộc phán xét cuối cùng: “Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ. Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán. Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án. Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha. Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy” (Lc 6, 36-38).
Nhìn sự việc theo cách này, chúng tôi hiểu Carlo đã giúp chúng tôi chuẩn bị cho ngày Carlo qua đời. Dĩ nhiên chúng tôi rất đau, nhưng chúng tôi không buồn. Chúng tôi không tuyệt vọng hay lo lắng, nhưng như cha nói, chúng tôi thanh thản. Chúng tôi xác tín: cái chết, dù sớm và bi thảm được sống cùng với Chúa Giêsu, Đấng qua cái chết của Ngài đã mang sự sống vinh quang cho tất cả mọi người. Khi các bạn hỏi Carlo nghĩ gì về tương lai, Carlo trả lời:
Chúng ta không có một thành phố ổn định ở đây, nhưng chúng ta khao khát thành phố này vào ngày mai, khi chúng ta được nâng lên trạng thái siêu nhiên, được cứu chuộc và được cứu độ, chúng ta được định sẵn về cõi vĩnh hằng với Thiên Chúa, “đồng vĩnh cửu”. Cái chết không phải là kết thúc mọi thứ, không phải là thảm họa. Không phải là một kết luận chết người. Cái chết là chuyển đổi sang đồng vĩnh cửu. Nếu chúng ta xem mình đi qua thế giới này, biết mọi thứ ở đây chỉ là tạm bợ, nếu chúng ta khao khát những điều trên cao, đặt cược mọi thứ ở đó, chúng ta sẽ đặt sự tồn tại của mình vào cái tiếp theo vượt xa hơn thế, thì mọi thứ sẽ vào thứ trật đó, trở nên cân bằng, tất cả đều có chiều hướng tốt đẹp, mọi thứ đều được nuôi dưỡng bằng hy vọng. Nếu chúng ta nghĩ ngày mai là một tương lai gần để chuẩn bị, thì một trong những đức tính quan trọng nhất của đời sống thiêng liêng sẽ được phát huy: niềm hy vọng. Hy vọng không phải là hơi thở thơ mộng, không phải là một cảm xúc, cũng không phải là lối thoát để chúng ta không cam kết, nhưng hy vọng là nhân đức đối thần thứ hai, như hạt giống gieo vào chúng ta qua phép rửa tội.
Và Carlo xin các bạn chú ý đến một số cách thể hiện thông thường:
Chúng ta thường nói: ở đây ở đó, ở trên ở dưới. Cách nói và suy nghĩ này làm tương đối hóa mọi sự. Nếu chúng ta suy nghĩ như vậy, chúng ta trở thành nô lệ, bị điều kiện hóa theo thời gian và không gian. Nếu chúng ta thoát khỏi những xiềng xích này, nếu chúng ta quen với những điều ở trên cao, nếu chúng ta có niềm tin vào thế giới bên kia, nếu chúng ta xem cuộc sống là bàn đạp để hướng về cõi vĩnh hằng, thì cái chết sẽ trở thành lối đi, trở thành cánh cửa, trở thành phương tiện. Cái chết sẽ mất đi khía cạnh kịch tính của nó. Khía cạnh chết người, dứt khoát của nó. Trừ tà cái chết. Thiêng liêng hóa cái chết. Thánh hóa cái chết. Đó là bí mật. Khi đó chúng ta sẽ không nghĩ về nó nữa, không nói về nó nữa, chúng ta sẽ không xem nó tuyệt đối, là hủy diệt hoàn toàn, là nhưng chúng ta nhìn cái chết trong ánh sáng, trong hơi ấm và trong chiến thắng của Chúa Kitô phục sinh.
Marta An Nguyễn dịch