Tôi lôi chiếc áo chùng ra khỏi tủ!

150

Tôi lôi chiếc áo chùng ra khỏi tủ!

baskulture.com, 2022-08-26

Lễ hội Bayonne gần đây ở miền tây-nam nước Pháp kết thúc trong thành công rực rỡ với sự hiện diện của 1,2 triệu người tham dự, linh mục Yves Ugalde đã có một vài cảnh quay cảm động để chiếu trong phòng triển lãm kỷ niệm thân mật của mình tại Lễ hội Bayonne.

Lễ hội Bayonne, Bar du Curé (Quán bar Cha xứ) chật chỗ! ©

Với các bạn đồng hành hùng mạnh người Bayonne, André Lalanne, trưởng ca đoàn hợp xướng Errobi Kanta, và Biarrot Iđaki Urtizberea, điều khiển Oldarra, hai người làm việc rất mạnh để cổ động cho âm nhạc đặc biệt vùng Basque, và người thầy dựa vào học trò trong tiến trình của mình, phụ tá ủy ban Văn hóa của thủ đô Basque cũng thấy “nơi linh mục mặc áo chùng đen đi giữa đám đông những người mặc áo trắng nói chuyện bông đùa ồn ào.

Một người dự lễ hội chận linh mục lại và hai người nói chuyện với nhau như thử đang xưng tội. Hai màu đen trắng nổi trên thủy triều những người là người. Sự hỗn độn hay sức nặng của những tâm sự? Nhưng họ luôn nói chuyện thì thầm bên tai. Sau vài phút, linh mục kết thúc với phép lành cho người thanh niên lẫn khuất vào đám đông, tâm hồn anh hẳn đã nhẹ nhõm hơn. Anh ra đi được biến đổi hay đi tới những tội lỗi mới? Yves Ugalde tự hỏi…

Hoặc có lẽ cả hai sẽ đến Quán bar Cha xứ, nơi lễ hội và tâm linh ở trung tâm khu phố cổ giao thao, nơi để những người thích tiệc tùng có chút thời gian nghỉ ngơi nhâm nhi thức uống, một ly cocktail không rượu, một ly cà phê hoặc chơi bi-da!

Một phòng cầu nguyện để đón những ai mong muốn lắng lòng hay muốn dâng ý chỉ cầu nguyện… Và năm nay, tiền lời từ Quán bar Cha xứ được tặng cho “bàn tiệc buổi tối” phục vụ bữa ăn cho những người có hoàn cảnh bấp bênh ở Bayonne!

Tôi bộc lộ: năm nay, tôi ra khỏi hóc tủ!

Tình tiết này do người bạn Yves Ugalde của tôi kể làm tôi nhớ đến việc phát hiện ra, một ngày trước đó, thông điệp được đăng trên mạng xã hội của một linh mục trẻ:

“Như các bạn đã nghe, năm nay tôi đã quyết định bộc lộ . Sau khi thấy nhiều người ca ngợi “sự đa dạng” của họ, tán thưởng họ và nói “thật can đảm”, v.v. Tôi đã tự hỏi, tại sao không là tôi? Vì vậy, tôi quyết định, năm nay linh mục Alvaro sẽ ra khỏi hóc tủ áo quần!

Tôi hạ quyết tâm và tôi lấy chiếc áo chùng ra khỏi tủ: từ tháng 1, tôi bắt đầu mặc từ sáng đến tối trước khi đi ngủ. Chỉ vậy thôi, bất chấp, không có thông báo long trọng, không giải thích trước. Không tìm lời khen, không sợ chế nhạo, không sợ lăng nhục, không sợ những cái nhìn kỳ lạ.

Tôi ngạc nhiên chuyện gì? Nhiều thứ.

– Đầu tiên, tôi chưa bao giờ nghĩ việc, trong cương vị linh mục, mặc áo chùng hàng ngày lại có thể làm cho tôi hạnh phúc như vậy. Nó giúp tôi làm việc trên đường phố tốt hơn, dễ dàng hơn là tôi nghĩ. Tôi ban phép lành, khuyên nhủ, giúp đỡ, giải tội những người tin tưởng khi họ thấy chiếc áo chùng.

– Thứ hai, tôi ngạc nhiên khi đi bộ ở những nơi khác nhau như trung tâm mua sắm, rạp chiếu bóng, nhà hàng, chợ sách và nhiều nơi khác… Trong năm tháng, tôi gặp đủ thành phần, tôi không nhận bất kỳ một xúc phạm hoặc thiếu tôn trọng nào, ngay cả với những người công khai chống người theo đạo công giáo.

Điều đáng buồn trong tất cả những chuyện này, lời chế giễu nặng nhất tôi nghe là của một linh mục.

– Thứ ba, không may và cũng không bình thường, một linh mục địa phận mặc áo chùng thường bị lầm với một tu sĩ. Trong mấy tháng này tôi hơi bối rối: họ lầm tôi với một thầy dòng Phanxicô, dòng Thánh Augutinô, một tu sĩ, một nhà truyền giáo, một chủng sinh, và cả người Karateka… Như thế tôi nghĩ xã hội đã thế tục hóa đến mức một linh mục địa phận không còn liên hệ gì với chiếc áo chùng họ mặc trong đời sống hàng ngày.

– Thứ tư, với một xã hội “bài tôn giáo”, số người đến xin tôi ban phép lành là rất đáng kể, nhưng khi có một người đến xin tôi, những người khác ở gần đó cũng tự phát đến xin tôi ngay lập tức.

Tóm lại, tôi rất vui vì đã có quyết định này; đầu tiên tôi nghĩ tôi sẽ mặc một năm, nhưng bây giờ tôi sẽ mặc thường xuyên hơn. Nó giúp tôi, làm cho tôi hạnh phúc, giúp mọi người thấy linh mục và thấy ân sủng dễ dàng hơn. Thêm một lần nữa, điều này nhắc cho mọi người biết, Chúa vẫn tiếp tục đi rà rà trong thế giới và thường xuyên nhắc tôi, bất cứ tôi đi đâu, tôi là đại diện của Chúa và Giáo hội. Và cũng nhắc cho tôi sự gian ác tự ngụy trang thành “thiên thần ánh sáng”, có nghĩa là hận thù hoặc khinh bỉ mà tôi đặc biệt thấy nơi Nhân chứng Giê-hô-va và một số tín hữu kitô khi họ thấy một linh mục.

Ngược lại, tôi đã có những đối thoại thú vị với những người đã xa Giáo hội, cả những thanh niên du thủ du thực cũng cung kính đến xin tôi ban phép lành. Thật buồn cười khi thấy sự căm ghét đến từ đâu. Ai có tai thì hiểu.

Hơn nữa, nó nhắc tôi nhớ đã có ngày tôi muốn thành thánh: thử  tưởng tượng Thánh Gioan Bosco, Thánh I-Nhã, Phanxicô Xaviê, Thánh Philip Neri, Thánh Tôma Aquinô, Thánh Phanxicô Assisi, các thánh này mà không có áo chùng sao? Không; tôi muốn nên thánh không? Muốn, vì thế áo chùng là điều tốt.

Mặc áo chùng giúp tôi xác nhận một sự thật đã bị lãng quên, chiếc áo chùng là á bí tích, nghĩa là gợi ra ân sủng và chuẩn bị cho mọi người đón nhận nó. Giáo sĩ thì không.

Cuối cùng, tôi sẽ không tạo cho tôi vẻ trang trọng khi mặc áo chùng hàng ngày, nó không làm cho tôi tự động vĩ đại hoặc thánh thiện hơn các linh mục khác. Nhưng nó giúp tôi rất nhiều, tôi xin các linh mục can đảm, lấy chiếc áo chùng ra khỏi tủ, thường xuyên mặc và quý vị sẽ thấy chiếc áo chùng mang lại điều tốt cho bản thân mình và cho các linh hồn. Các bạn sẽ không hối tiếc.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm: Vì sao các chủng sinh Pháp không được mặc áo chùng?