Con đường sức khỏe (2/7)

322

Trích sách “Lời hay ý đẹp của Cha Piô”, Pascal Cataneo, Nxb Médiaspaul

Rất nhiều người đến với Cha Piô khi cha còn ở trần thế, và còn rất nhiều người hơn nữa đến với cha sau khi cha lìa đời để xin cha cầu bàu với Chúa cho họ được sức khỏe.

Cha nói rõ, đôi khi rất uy quyền, rằng không phải cha chữa lành mà Chúa chữa lành. Tuy nhiên, khi Cha Piô cầu nguyện thì Chúa lại chữa lành cho họ.

Danh sách những người được lành quá dài để có thể có một danh sách đầy đủ. Chúng tôi chỉ giới hạn các vụ chữa lành đặc biệt để chúng ta thấy rõ ràng, làm thế nào mà theo kế hoạch của Chúa, Cha Piô đã mang lại sức khỏe cho họ.

Dù vậy, đã có lúc, Cha Piô tự hỏi: “Rất nhiều người bệnh được Chúa chữa lành một cách kỳ lạ. Nhưng những người không ở trong kế hoạch này, họ phải mang thánh giá cho bệnh của họ sao? Chúng ta có thể làm gì cho họ?”

Vì thế nảy sinh ra trong đầu cha ý định thực hiện một công trình đồ sộ có tên Nhà Xoa dịu Đau thương (Casa Sollievo della Sofferenza). Trong suy nghĩ của cha, nhà này không đơn giản chỉ là bệnh viện nhưng là nơi ở của người anh em có khuôn mặt của Chúa và chúng ta phải săn sóc họ như chính họ là Chúa. Đúng như Chúa Giêsu đã nói: Sự gì anh em làm cho người nhỏ nhất trong các anh em, là anh em làm cho Ta.

Vì thế Căn Nhà này trở thành gương mẫu của tất cả các khía cạnh: nhân bản, tinh thần kitô, y khoa, khoa học, kỹ thuật… vv.

Nhưng chuyện kỳ thú là chuyện “viên đá tài chánh đầu tiên” được quyên như thế nào.

Khi tin Cha Piô sẽ xây Nhà Xoa dịu Đau thương loan ra, có một bà lớn tuổi đến tặng cha một đồng xu vàng nhỏ. Cha biết bà này cực kỳ nghèo, cha nói với bà: “Con giữ đồng tiền này cho con; con cần nó mà!

– Không thưa cha, xin cha giữ lấy! Cha năn nỉ:

– Không, chắc chắn con sẽ cần để mua bánh mì! Con nghe cha: con giữ cho con, con sẽ cần nó”.

Khi đó bà cụ ngại ngùng và bị nhục, bà nói: “Cha có lý, nó quá ít thưa cha”. Xúc động, Cha Piô nói: “Đưa hết đây cho cha và xin Chúa chúc lành cho con”.

Khi bắt đầu gây quỹ để xây dựng Nhà Xoa dịu Đau thương, Cha Piô nói với Hội đồng Quản trị: “Tôi đóng góp đầu tiên!” và ngài đưa ra đồng xu nhỏ bằng vàng.

Hương vị Phúc Âm đã có ở đây!

Vậy mà… đầu gối co lại!

Ngày 26 tháng 6 năm 1946, ông Giuseppe Canaponi, nhân viên sở Hỏa xa đi xe gắn máy đi làm, ông bị xe vận tải tông, ông được đưa vào nhà thương cấp cứu. Chân trái bị gãy, sau đó bị cứng đơ.

Ông Canaponi không cam chịu, ông tìm đủ phương tiện để chữa, ông đi nhiều bệnh viện, nhiều bác sĩ chỉnh hình. Nhưng không có kết quả. Ông Canaponi tuyệt vọng vô cùng. Ông, người đang còn tráng kiện, lại thêm gánh nặng phải nuôi vợ con, vậy mà phải khó nhọc chống gậy đi cũng chỉ được vài bước. Trong những giây phút tuyệt vọng, ông nổi giận, ông giận mọi người và ông nói phạm thượng; rồi ông ăn năn, ông dịu xuống, ông tìm cách hồi tỉnh.

Một hôm, vợ ông nói về Cha Piô cho ông nghe và khuyên ông nên đi gặp cha. Đầu tiên, ông Canaponi phản ứng mạng, rồi ông giận luôn cả Cha Piô. Cuối cùng thì ông cũng lên đường đi San Giovanni Rotondo với vợ con. Đến nhà thờ ông xin gặp Cha Piô, khi vừa thấy ông, cha nói với ông: “Con nói phạm thượng cũng nhiều đấy, con chưỡi mắng mọi người, con quá bứt rứt.

Ông Canaponi trả lời:

– Dạ đúng thưa cha.

– Nhưng sau đó con lại ăn năn, con về phòng nghỉ và cầu nguyện nghe”.

Và Cha Piô tiếp tục kê tất cả tội ông đã phạm trong suốt đời. Ông Canaponi sững sờ, ông tự hỏi không biết làm sao Cha Piô lại biết tất cả những chuyện này khi cha chỉ mới gặp mình lần đầu! Và ông xin cha: “Xin cha cầu nguyện Chúa cho con, sửa cho con khuyết tật khủng khiếp này.

– Con phải thật mạnh, chứ không thì cũng vô ích để Chúa cho con ơn này”.

Không nhận ra mình đang quỳ trước mặt Cha Piô dù cho chân cứng nhắc. Khi đứng dậy, ông thấy đầu gối hết tê cứng. Ông cầm đôi gậy, kẹp vào nách và đi trở lại nhà thờ, vợ con của ông đang chờ ông ở đó. Khi thấy ông đi đứng thoải mái, vợ ông không tin ở mắt mình nhưng đứa con trai trấn an mẹ, nó giải thích, rõ ràng nó thấy cha mình quỳ gối và sau đó đứng dậy.

Khi trở về khách sạn, ông Canaponi muốn kiểm lại. Ông lấy cái gối để xuống đất, ông quỳ lên đứng xuống nhiều lần: hoàn toàn bình thường!

Ngày hôm sau ông trở lại nhà thờ để cám ơn Cha Piô, cha nói với ông: “Không phải cha ban ơn này cho con. Con cám ơn Chúa, chỉ có Chúa mới ban ơn cho con!”

Về nhà, ông Canaponi đi khám nhiều lần với các bác sĩ chỉnh hình. Điều đẹp nhất là, dù kết quả quang tuyến cho thấy chân và đầu gối vẫn luôn ở tình trạng cứng khớp, nhưng thực tế sự cử động đã trở lại bình thường!

Khi bác sĩ phải cầu viện đến Chúa

Một ngày nọ, bác sĩ Antonio Scarparo ở Padoue bị ung thư. Ông không ảo tưởng, ông không thể lầm với các triệu chứng.

Người anh của ông là ông Giovanni quen với Cha Piô, ông trình bày trường hợp em mình với cha và hỏi cha bây giờ phải làm gì. Cha khuyên nên mổ. Năm 1960, bác sĩ Antonio mổ và mọi sự xem như ổn. Nhưng năm 1962, ung thư tái phát. Bác sĩ Bruno Bonomini chụp quang tuyến, thấy ung thư đã di căn vào phổi và sẽ chỉ còn không đến ba tháng để sống.

Khi Cha Piô nghe tin, cha nói: “Phải chữa trị!” (S’ha da fa’cura !) Người bệnh đến San Giovanni Rotondo và đưa cha xem các phim quang tuyến, cha ban phép lành. Bác sĩ  Antonio van xin: “Xin cha cầu nguyện cho con được ơn, ba đứa con của con còn nhỏ”. Cha Piô trả lời: “Thật đáng buồn!”.

Bác sĩ về lại Padoue, còn người anh thì ở lại San Giovanni Rotondo để cầu xin với Cha Piô, ông giải thích:

“Thưa cha các bác sĩ nói em con chỉ còn ba tháng để sống”.

Cha Piô trả lời: “Con yên tâm; đó là họ nói…” Rồi, giữa Cha Piô và ông có cuộc đối thoại như sau:

“Thưa cha, cha nói, để được ơn phải có đức tin. Mà đức tin này, con, con xin cha!

– Đức tin có được qua những việc làm tốt lành.

– Thưa cha, với em con, không còn thuốc men gì, nhưng chỉ cần một ý nghĩ của cha là em con được lành!

– Nếu Chúa cho phép…

– Nhưng Chúa Giêsu đã không nói: “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này: Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc, nó cũng sẽ vâng lời anh em” đó sao!

– Còn con, con không có đức tin này sao?

– Con thì không, nhưng cha thì có!

– Nhưng nếu con không có đức tin thì làm sao con có thể xin Chúa ơn này?

– Con, con không biết là con có và nếu con có, thì có được chừng nào.

– Cha hiểu, cha hiểu! Đức tin con nhỏ hơn hạt cải!”

Đang khi xảy ra cuộc đối thoại giữa Cha Piô và ông Giovanni Scarparo thì bác sĩ Bonomini ở Padoue xem đi xem lại các phim quang tuyến, ông thấy không còn dấu vết ung thư nào. Ông Giovanni hay tin, đến gặp Cha Piô và kể cho cha nghe chuyện đã xảy ra. Cha Piô trả lời: “Con tạ ơn Chúa!” Ông Giovanni nói thêm:

– Thưa cha, con đã nguyện nếu em con lành, con sẽ không hút thuốc nữa.

– Vậy thì con hãy ngưng ngay!”

Bác sĩ Antonio được lành bệnh hoàn toàn.

Hết co quắp 

Một buổi chiều năm 1919, một người ăn mày chân bị co quắp ở trước tu viện các cha Dòng Capuxinô ở San Giovanni Rotondo. Ông tên là François Viscio, nhưng người ta gọi ông là “Santaredda”. Ông bốn mươi ba tuổi. Ngay từ những tháng đầu đời, ông đã bị một căn bệnh làm chân ông bị co quắp. Ông phải đi gậy và nếu không dùng gậy được, ông phải dùng tay, đi như bò bốn chân.

Thấy ông như vậy, trẻ con ở San Giovanni Rotondo cười nhạo ông. Chúng thích giấu gậy để ông phải bò. Ông không có cách nào khác hơn là chữi rủa chúng.

Mỗi ngày ông đều đến tu viện để xin ăn, càng ngày số người xin ăn càng nhiều như chiều năm 1919 hôm đó. Ngày hôm đó, quá chán nản với đời sống của mình, khi thấy Cha Piô đi ngang qua, ông kêu lên: “Cha Piô, xin cha ban ơn cho con!” Cha ngừng lại, chăm chú nhìn ông và nói bằng tiếng địa phương: “Vứt nạng đi, Jetta li piccoc” Ông Viscio không hiểu, ông do dự. Khi đó Cha Piô hét to hơn: “Vứt nạng đi!” Cuối cùng, ông Viscio, vừa bán tin bán nghi, vừa hy vọng, ông đứng dậy và đứng được! Ông thử lại và thấy mình đi được.

Ông cũng như những người chứng kiến cảnh này quá vui và ngạc nhiên. Một đời sống mới bắt đầu với ông; ông sống được nhiều năm sau đó. Và ông qua đời.

Ông Antonio Egidio, người con thiêng liêng của Cha Piô nhớ lại chuyện này, ông hỏi cha: “Khi một người bị co quắp chân như ông Viscio qua đời, xin cha cho con biết chuyện gì sẽ xảy đến cho ông?” Cha Piô im lặng một lúc, dáng suy nghĩ, vừa run sợ vừa đưa một tay lên trần và trả lời: “Đây này, nhìn này, bây giờ ông như vậy này!”

Ông Egidio nhìn theo tay cha, trong một khoảng không giữa hai đám mây, ông thấy ông Viscio ở trên thiên đàng, rạng rỡ vinh quang. Giây phút này chỉ kéo dài một chốc lát rồi biến mất. Khi đó ông quay lại Cha Piô thì không còn thấy cha, cha cũng biến mất!

Marta An Nguyễn dịch