Trích sách “Lời hay ý đẹp của Cha Piô”, Pascal Cataneo, Nxb Médiaspaul
Cha Piô có ơn hiện diện một lúc tại hai nơi, dù ai cũng biết, từ năm 1916, cha không bao giờ rời tu viện San Giovanni Rotondo. Nhưng người ta nhận ra sự hiện diện của cha ở một vài nơi, hoặc người ta thấy con người thật của cha, hoặc qua mùi hương đặc biệt tỏa ra từ người của ngài.
Một ngày nọ, khi nói chuyện với các bạn đồng tu của mình về vấn đề này, ngài nói: “Người mà khi chuyện xảy ra, họ biết họ muốn gì, nơi họ sẽ đi và tại sao, nhưng họ không biết, họ di chuyển như thế chỉ với tinh thần của mình, hay với cả thể xác và tâm hồn.” Và đó là huyền nhiệm của Đấng Toàn Năng.
Sau đây là một số câu chuyện nói lên khả năng này.
Cách đi ra thật khôi hài!
Việc Cha Piô nhận năm dấu thánh đã tạo ra một làn sóng người hiếu kỳ và ăn năn đến San Giovanni Rotondo. Họ từ khắp nơi đổ xô về càng ngày càng nhiều, tạo nên một việc tông đồ quan trọng, không những cho Cha Piô mà cho cả anh em trong tu viện. Nhà thờ trở nên nhỏ cho số lượng người này, nhất là về mùa hè, tạo nguy hiểm cho đám đông này.
Một ngày mùa hè nọ, nhà thờ đông như nêm, bầu khí trong nhà thờ trở nên nghẹt thở. Một vài người sắp xỉu mà cửa ngoài lại bị kẹt vì đám đông đứng sát cửa. Cha Piô muốn rời tòa giải tội để đi ra ngoài, cha dùng một con đường khác ngày thường: để khỏi bị ai thấy, cha băng qua đám đông khá lạ… Ai cũng biết cha không còn ở trong tòa giải tội, nhưng không ai biết cha rời bằng cách nào.
Khi cha Agostino thấy Cha Piô, cha Agostino trước đây là Bề trên Tỉnh Dòng và là người hướng dẫn thiêng liêng của Cha Piô, cha hỏi: “Làm sao anh rẽ qua giáo dân đông chật như nêm để đi ra?
– Tôi đi ra bằng cách bước trên vai họ.
– Cái đầu của họ không chận bước chân anh sao?
– Không thưa cha, cái đầu của họ xích qua xích về như hạt sỏi!”
Dầu thơm đi theo
Ông Giuseppe Onufrio là nhân viên Sở Thuế. Năm 1942, ông làm ở văn phòng tài chánh ở Rieti; sau đó ông thuyên chuyển đến Lucera (bang của Foggia). Ông vô thần từ khi còn trẻ, ông theo đạo để đám cưới. Vào dịp này, ông xưng tội, rước lễ lần đầu và thêm sức. Ông có một đời sống đạo yên bình.
Khi ở Lucera ông nghe nói đến Cha Piô và những việc kỳ diệu cha làm. Ông muốn gặp ngài, Tháng tư năm 1943, ông có cơ hội đến San Giovanni Rotondo và ông đến nhà thờ nhỏ ở tu viện Dòng Capuxinô.
Thấy Cha Piô và dự thánh lễ đã làm cho tâm hồn ông xao xuyến, ông muốn đi xưng tội với cha. Khi Cha Piô thấy ông đứng trước mặt, cha hỏi ông một câu hỏi mà ông không biết trả lời. Cha ra lệnh ông ra ngoài nhà thờ và ở đó cho đến khi nào cha gọi ông. Ông chờ hàng giờ… Mất kiên nhẫn, ông định bỏ đi thì nghe tiếng gọi tên ông, ông vào xưng tội. Cha Piô siết chặt tay ông trong tay mình. Khi xưng tội xong, ông Onufrio ra về, nhưng ông nhận ra bàn tay siết chặt tay Cha Piô tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ và mùi thơm này kéo dài cả hai tháng.
Trong thời gian này, ông Onufrio có dịp về thăm Cha Piô và hỏi cha xem ông có nên thuyên chuyển không. Cha trả lời ông có thể thuyên chuyển nhưng sẽ gặp nhiều khó khăn. Ông Onufrio xin thuyên chuyển và ông thường đi từ chỗ này qua chỗ khác. Ông nhận xét, trong các lần thuyên chuyển, mùi hương từ bàn tay mặt theo ông khắp nơi. Cuối cùng ông về được chỗ ông mong muốn, ông định cư ở Palerma.
Ngày 18 tháng 12 năm 1944, cả nhà ông về thăm Cha Piô để cám ơn cũng như để xưng tội. Người đầu tiên vào xưng tội là đứa con gái nhỏ, cha chưa bao giờ gặp em, cha hỏi: “Bây giờ ba bằng lòng rồi hen?” Sau đó là đến đứa con trai nhỏ, cha cũng chưa biết nó, cha nói: “Con đến đây làm gì? Con đã ở trong ơn sủng của Chúa. Con đi đi và luôn sống tốt như vậy!”
Sau lưng giám mục
Em của giám mục D’Indico bị bệnh bán thương hàn A và B, cô đang bị hôn mê và mọi người đã tuyệt vọng. Dù vậy cha mẹ của cô cũng viết thư xin Cha Piô cầu bàu cùng Chúa để con mình được lành. Ngày 20 tháng 7 năm 1921, anh của cô là giám mục D’Indico đang ở một mình trong văn phòng thì cha cảm thấy có ai ở sau lưng mình. cha quay lại chỉ kip thấy bóng một tu sĩ đã đi xa. Cha nghĩ đến Cha Piô và sợ. Cha vội vã rời văn phòng và đi ra.
Khi đang đi thì cha gặp một trong các linh mục của mình. Cha kể chuyện vừa xảy ra. Linh mục này không tin, nghĩ rằng cha có ảo giác vì lo cho em mình đang sắp chết. Linh mục tìm cách đánh trống lãnh và đưa ngài đi dạo.
Khi về Tòa giám mục, hai người được người em của giám mục gọi đến để kể chuyện, cô vừa ra khỏi cơn hôn mê. Cô kể, cô ở trước mặt Cha Piô, cha nói với cô: “Con đừng sợ. Ngày mai con sẽ hết sốt, trong vài ngày nữa, cơ thể của con sẽ không còn dấu tích bệnh tật nào”. Cô xem cha như vị thánh đến chữa cho cô, cô xin cha cầu nguyện cho chồng và con gái cô, rồi cô xin phép được hôn tay cha. Cha đưa hai bàn tay có năm dấu thánh cho cô, trước khi về cha nói: “Cha sẽ để lại cho con kỷ niệm ngày cha đến đây, ngày 20 tháng 7-1921”.
Vài ngày sau, cô lành hẳn như Cha Piô đã nói.
Các trường hợp ở hai nơi của Cha Piô
– Tháng 7-1921, Cha Piô đến đầu giường của giám mục Paolo Schinosi, địa phận Bénévent, người đã thụ phong linh mục cho Cha Piô ngày 10 tháng 8-1910.
– Bà Cleonice Morcaldi kể, có một ngày Cha Piô đến thăm em của bà ở một tu viện tại Rôma. Bà cũng kể, có một đêm Noel, Cha Piô đến thăm thân phụ của bà là ông Grazio Forgione ở Mỹ.
– Đại tá Colonel Russo, ở Caserta, xác nhận khi ông bị tù ở một trại tập trung ở Ấn Độ trong thời Thế Chiến Thứ Hai, ông thấy Cha Piô mỗi đêm đến thăm tù nhân. Chiến tranh chấm dứt, rất nhiều người khi về nhà đã đến San Giovanni Rotondo cám ơn Cha Piô, cha nhận ra tất cả họ, từng người một.
– Don Orione được xem như vị thánh, ông không ngần ngại tuyên bố, ông thấy Cha Piô ở Đền thờ Thánh Phêrô trong lễ phong thánh Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu.
– Ông kỹ sư Gaetano Pavone, pháo thủ quân đội Mỹ, trong lần bay trên vùng Gargano, giữa hồ Verano và hồ Lesina, ông thấy Cha Piô trước mặt ông, cha chiếm hết cả bầu trời. Rất lâu, ông không muốn nói chuyện này sợ người ta cười ông. Ông chỉ nói với vợ ngày 23 tháng 9 năm 1968, ngày cha qua đời. Như ông mong chờ, vợ ông đã kể câu chuyện này.
– Cha Piô đã đến Budapest, mang cho hồng y Mindszenty tất cả những gì cần thiết để làm lễ khi hồng y tị nạn ở Tòa đại sứ Mỹ.
– Cũng vậy, người ta biết Cha Piô đến dâng thánh lễ ở một tu viện ở Tiệp. Các nữ tu rõ ràng thấy cha, sau thánh lễ, họ còn đến cám ơn cha và mời cha ly cà phê. Họ quá ngạc nhiên khi bỗng không còn thấy cha nữa, cha đã đi mất.
– Chắc chắn các sự kiện ở hai nơi này không phải là duy nhất, vì Cha Piô rất cẩn thận, ngài không tiết lộ các ơn đã được Chúa ban. Chúng tôi chỉ kể lại những chuyện có thể biết vì nó quá đặc biệt.
Marta An Nguyễn dịch