Ai thực sự là người công giáo ngày nay?

81

Ai thực sự là người công giáo ngày nay?

Hình minh họa

fr.aleteia.org, Linh mục Benoist de Sinety, 2025-06-30

Theo Linh mục Benoist de Sinety giáo xứ Saint-Eubert ở Lille, Pháp, vấn đề không phải chúng ta có phải là tín hữu công giáo hay không, nhưng làm thế nào chúng ta có thể giúp nhau “để cố gắng trở thành người có đạo”.

Ngày nay ai thực sự mới là người công giáo? Câu hỏi này có ý nghĩa gì, tuần này một nhà báo nêu thắc mắc của ông trên mạng xã hội. Các tấn công cá nhân đang đến từ mọi phía: Bộ trưởng Nội vụ Pháp và việc đi săn lùng người di cư bất hợp pháp của ông, chủ tịch Hướng đạo sinh Pháp, triệu phú này triệu phú kia dù ít tiếng tăm nhưng cũng bị nhóm này nhóm kia nghĩ xấu hoặc làm mất uy tín… Mọi người đều ở tuyến đầu và thành thật mà nói, họ dễ dàng biến mình thành công tố viên tàn nhẫn hoặc một luật sư say đà!

Tin vào Chúa Giêsu Kitô, tuân theo Giáo huấn Giáo hội, đọc Kinh Tin Kính, nhìn nhận tính hợp pháp của thẩm quyền Giáo hoàng: có rất nhiều tiêu chuẩn chúng ta không thể tự khẳng định, nhưng khi kết hợp chúng lại, chúng ta thấy có một điều gì đó chưa đủ. Dĩ nhiên chúng ta có thể nhận ra điều gì không phù hợp với Phúc Âm và từ đó nghĩ rằng, về bản chất, hành động này hay hành động kia sẽ trái ngược với chứng từ đức tin của Chúa Giêsu – không chỉ giới hạn trong Giáo hội công giáo – nhưng chúng ta có thể đi xa hơn không? Ngày nay, khi việc truyền chức phó tế và linh mục đã làm sáng tỏ tầm nhìn của chúng ta, nhưng việc tìm hiểu xem có điều gì bí ẩn trong thuật ngữ này gây nhiều tranh cãi không quan trọng sao?

Một ơn gọi cho toàn thể

Trở thành người công giáo là nhận ra trong Giáo hội có một ơn gọi hướng đến tính phổ quát, hướng đến cái chung, mong muốn và hành động để thông điệp của Giáo hội được lan tỏa trên toàn bộ bề mặt trái đất. Vì thực ra vấn đề nằm ở thông điệp trước khi thông điệp này bị chính tổ chức của nó cuốn hút. Sứ điệp chúng ta gọi là Tin Mừng, là sứ điệp được Chúa Kitô giao cho các tông đồ để họ mang sứ điệp này đến mọi nơi, mọi lúc cho mọi người. Và mỗi lần những người rao giảng bị cám dỗ hạn chế việc tiếp cận thông điệp này, hoặc tự hạn chế mình trong mong muốn công bố mạnh mẽ, họ đều sai, từ Công đồng Giêrusalem cho đến chủ nghĩa bảo thủ đương thời của chúng ta.

Trở thành người công giáo là tìm cách đáp lại mệnh lệnh Tình yêu này, mệnh lệnh buộc chúng ta phải phục vụ Sứ điệp được giao phó cho chúng ta qua ân sủng thuần khiết, đồng thời luôn chấp nhận được sứ điệp này hướng dẫn.

Tính phổ quát này không phải là tính đồng nhất, dù bề ngoài chúng ta có thể bị lầm, nhưng văn bản trình bày đức tin của người đã chịu phép rửa tội, đặc biệt là các tín điều, từ góc độ pháp lý rõ ràng đã không tìm cách định hình con người hay xác định một kỷ luật: thông điệp tập hợp mọi người lại với nhau, đưa họ vào hiệp thông chứ không làm cho đàn chiên lầu bầu. Điều quan trọng đã ở trong Phúc Âm, quyết định duy nhất Chúa Giêsu làm là quy tụ đám đông từng nhóm 50 người ngồi với nhau trên cánh đồng cỏ xanh tươi, nuôi họ bằng bánh và cá, hoa trái của lời cầu nguyện của Chúa. Trở nên người công giáo là tìm cách đáp lại mệnh lệnh Tình yêu này, mệnh lệnh buộc chúng ta phải phục vụ Sứ điệp được giao cho chúng ta qua ân sủng thuần khiết, đồng thời luôn chấp nhận được sứ điệp này hướng dẫn. Sứ điệp chứng thực sự hiện diện của nó bằng khát vọng hiệp thông nảy mầm trong lòng những người mang sứ điệp. Đôi khi chúng ta bị đau xót: người khác có vẻ đạo đức hơn, ngay thẳng hơn, nhiều ơn hơn… trong khi chúng ta lại tầm thường!

Chúng ta cũng trải nghiệm được sự say sưa về mặt tinh thần khi nghĩ rằng mình tốt hơn, công bằng hơn khi chúng ta nhìn vào những người chúng ta xem họ là tội nhân và sẵn sàng gọi họ như vậy. Có những tường thuật rõ ràng trong cả bốn sách Phúc Âm về các chứng “mù” này nên không cần thiết phải bàn thêm ở đây.

Sự thật trong đức ái

Sứ điệp của Chúa Kitô kêu gọi chúng ta tìm kiếm sự thật về chính mình và người khác. Nhưng không bao giờ đánh đổi bằng lòng bác ái. Nói với anh em mình họ sai là bổn phận của người có đạo. Làm cho họ thành đáng khinh, hay tệ hơn, là một tội trọng (“Ai ghét anh em mình là kẻ giết người,” 1Ga 3:15). Sứ điệp không được giao phó cho người công chính, người khỏe mạnh nhưng giao cho người tội lỗi, cho người bệnh tật. Tin vào điều ngược lại là tách mình ra khỏi đạo công giáo và biến nó thành giáo phái của những người được cho là hoàn hảo.

Ngược lại, giữ im lặng về sự thật mà Sứ điệp tiết lộ chính là che giấu kho báu mà chính chúng ta không muốn nếm thử hoa trái. Vấn đề không phải là người này hay người kia có phải là người công giáo hay không, nhưng là chúng ta giúp đỡ nhau như thế nào, sửa lỗi và sửa lỗi cho nhau bằng lòng bác ái và sự tử tế, để lời nói và hành động của chúng ta có thể làm cho khuôn mặt của Đấng chúng ta đặt niềm tin trở nên rõ nét hơn. Chúng ta không nên sợ gọi điều xấu là điều “xấu”. Không từ bỏ việc theo đuổi ánh sáng, dù bóng tối dày đặc đôi khi như muốn nhận chìm chúng ta. Không từ bỏ sự cấp bách của tình yêu mà Chúa Kitô dành cho chúng ta. Hy vọng cuối cùng, vào cuối cuộc đời, chúng ta có thể thì thầm trong hơi thở cuối cùng: “Tôi đã cố gắng trở thành người có đạo.”

Marta An Nguyễn dịch

Với chiếc xe “Cắm trại-Quả tim”, Linh mục Gilles Rousselet đi gặp giáo dân sống ở những vùng biệt lập.

Ông Jacques Poirier làm nhà nguyện di động trên Đường cao tốc 20, bang Quebec-Canada