Đức Giám mục Phi châu Frank Nubuasah, giáo phận Botswana khóc George Floyd, bạn của ngài

239

Đức Giám mục Phi châu Frank Nubuasah, giáo phận Botswana khóc George Floyd, bạn của ngài

vaticannews.va, Paul Samasumo, 2020-06-09

Đức Giám mục Frank Nubuasah, giáo phận Gaborone, Botswana viết thư vĩnh biệt George Perry Floyd Jr., người ngài đã gặp trong những năm 1990.

Trong những năm 1990, khi ở Mỹ Đức Giám mục Frank Nubuasah đã gặp và kết bạn thân tình với George Floyd và gia đình anh. Giám mục Frank sinh ở Ghana, ngài cho biết ngài nhớ “nụ cười lây lan của George.”

George Floyd (14-10-1973 – 25-5-2020), người to cao là người Mỹ gốc Phi bị cảnh sát giết, cái chết của ông đã gây phẫn nộ trên toàn nước Mỹ và trên thế giới. Các cuộc biểu tình yêu cầu  cảnh sát ngưng các hành động bạo lực trên người da đen. Cảnh sát người da trắng Derek Chauvin đã giết ông Goerge Floyd khi ông đã bị bắt, đã bị còng tay, đã nằm xuống đất, ghì cổ ông Floyd gần 9 phút dù ông đã van xin “tôi không thở được”.

Đức Giám mục Frank Nubuasah cho biết ngài đã gặp ông George Floyd trong một trận bóng chày ở Sân vận động Three Rivers, Pittsburgh, Mỹ, khi đó George mới 20 tuổi. Ngài cho biết: “Chúng tôi cùng thảo luận với nhau và trở thành bạn với nhau.”

Đây là bức thư của Đức Giám mục Frank Nubuasah

George Floyd thân mến,

Chào một ngày tốt lành.

Cha không biết bây giờ là mấy giờ ở vương quốc của Chúa. Nhưng cha nhớ rất rõ buổi gặp đầu tiên của chúng ta. Đó là ở trận bóng chày. Con mặc quần jean xanh, áo T-shirt, đội mũ kết, một tay cầm cốc giấy Coca thật to, tay kia là túi bắp nướng. Cha ngồi ở đó và con đến sau.  Khi đó là ở Pittsburgh cũng đã rất nhiều năm. Con mới ngoài 20. Chúng ta nói chuyện với nhau và trở thành bạn của nhau.

Trong hoàn cảnh này, đây sẽ là lần liên lạc cuối cùng của cha với con ở “vùng đất của người sống”, vùng đất đã không cho con có quyền sống. Làm thế nào cha có thể quên con được hả George? Nét mặt của con quá đặc biệt, mũi to, môi dày, nét đặc biệt của người Phi châu. Cha biết, con luôn nói với cha, con không phải là người Phi châu nhưng là người Mỹ gốc Phi. Hai tiền đề rất quan trọng với con mà con không muốn mất cái nào. Hai chân con vững chắc trong hai truyền thống. Giữa hai bàn chân con là giòng nước Đại Tây Dương. Và con không bao giờ băng qua được!

Một trong những điều cha trân trọng nhất ở con là nụ cười lây lan của con. Như thử coronavirus đã dạy cho con bằng cách nào con làm lây lan cho mọi người. Quả tim của con rộng lớn và đủ sức đón nhận mọi người. Con luôn luôn là như vậy, luôn đưa tay ra cho người khác. Đúng vậy, con có thể chạy một ngàn dặm cho bất cứ ai. Chạy, con đã chạy cho cha nhiều dịp, nhưng đây là chuyện cha sẽ kể vào một dịp khác.

Lòng cha nặng trĩu khi cha ngồi trong góc cầu nguyện để viết thư cho con, biết rằng nhiều người khác sẽ đọc chứ không phải con. Đôi mắt của con đã nhắm và không mở lại, nhưng không đúng, đôi mắt của con sẽ mãi mãi nhìn thấy ngọn lửa mà cái chết của con đã làm bùng lên. Cuộc cách mạng mà cái chết hy sinh của con đã truyền cảm hứng, các phong trào và liên minh mới chống phân biệt chủng tộc, chống chủ nghĩa giai cấp, chống phân biệt đối xử đang gia tăng. Con đã thắp một ngọn lửa cho hòa bình và cho thay đổi. Vậy thì bạn của cha, khi con nghe lời hát “đúng, chúng tôi có thể”, con biết tất cả đang hát vì con và cho con. Con đã ra đi, nhưng còn rất nhiều người ở đây! Ở châu lục mẹ, mọi người sẽ gọi tên con, người đã chết nhưng vẫn còn sống.

Cha nhớ kỳ nghỉ hè với con và các bạn của con.  Quincy là cậu bé trai khi đó. Và chúng ta đã ăn ăn thịt nướng với nhau trong các buổi tối mùa hè. Cha nghĩ người Nam Phi chúng ta ăn rất nhiều thịt, con thích ăn thịt tái, cha thích ăn thịt chín. Con đưa cha đi xem đá banh, không phải đá banh kiểu Mỹ nhưng đá banh thật sự, kiểu nhẹ nhàng. Ồ, con chán đến tận xương. Con thích đá banh theo kiểu của con. Tất cả đã là nước chảy qua cầu, cây cầu Three Rivers gần sân vận động khi chúng ta gặp nhau lần đầu.

Theo lời mời của cha, con đã lên kế hoạch về thăm quê hương, về thăm gốc rễ của mình. Cha đề nghị con tham dự lễ hội liên văn hóa Phi châu (PANAFEST) ở Ghana, rồi con sẽ đi thăm vùng đất xinh đẹp Botswana với cha. Cha sẽ đưa con đi xem sở thú có các động vật sống trong thiên nhiên. Con sẽ đi thăm cánh đồng gia súc và ruộng cày, thưởng thức món thịt thăn của vùng Seswaa. Con sẽ không đến đây bằng xương bằng thịt, như thế chương trình của cha sẽ ở trong băng đá lạnh.

Với khí hậu nóng lên, biết đâu băng sẽ tan chảy và cha sẽ được xem lại các chương trình của cha. Ai biết được, Quincy sẽ có thể nhìn nét đẹp tuyệt vời của người phụ nữ đã bồng cha ngày đêm, nuôi nấng cha. Bà luôn nâng đỡ cha.  Người phụ nữ Botswana này là nhà cho mọi người. Làm thế nào con bỏ lỡ chuyến thăm chúng ta đã lên kế hoạch từ lâu? Lòng cha đau nhói. Cha viết thư này cho con như một cơ chế thích ứng với trị liệu mà cha đã học cách đây nhiều năm khi cha gặp con ở Pittsburgh. Đời sống của con đã bị cắt. Con đã tạo một kỷ lục khi chết dưới mắt mọi người và không phải do tai nạn. Sự kiện đã thâu lại cho hậu thế. Con không thấy con là người cao cả sao? Ồ, cha thích các điện thoại cầm tay biết bao! Không ai thoát khỏi tội ác mà không bị trừng phạt, bằng chứng đã lan truyền trên các phương tiện truyền thông xã hội. Hệ thống tư pháp hình sự có thể làm con thất vọng nhưng quan điểm quần chúng sẽ biết sự thật.

Thăm dò ý kiến quần chúng cho biết hai phần ba người dân nước của con ủng hộ cuộc cách mạng bắt đầu sau cái chết của con. Bây giờ con đã thấy “lối vào âm phủ” (G 38; 17), con đã trả lời cho cuộc gọi của con, dù hơi sớm. Cha nghĩ những người ở trên thiên đàng đang chờ con. Cha chào từ giã người em trai của một bà mẹ khác của cha ở Mỹ. Chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Lúc này cha đang giận vì cha là con người, cha không bao giờ nghĩ con người lại xuống thấp như vậy. Một sự chào đón vô cùng lớn lao đang chờ con ở nhà của Cha, cha hy vọng Coca và bắp nướng cũng có ở đó. Con chỉ còn một nhiệm vụ nữa để làm. Đó là chuẩn bị đón bốn vị đã giết con khi đến giờ của họ và chỉ cho họ thấy họ đang ở nơi vui vẻ mà chúng ta gọi là thiên đàng. Bà Michelle Obama đã nói, khi họ xuống thấp, chúng ta lên cao.

George, cha nhớ con. Bây giờ con có thể thở mãi mãi hơi thở của tình yêu.

An nghỉ bình an!

Giám mục Frank Nubuasah, Dòng ngôi Lời

Gaborone Botswana

Ngày 4 tháng 6 – 2020

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm: “Lạy Chúa, Ngài quên con mãi tới bao giờ?”

Linh mục da đen Josh Johnson: “Phục sinh của Chúa ở bên cạnh thập giá”

“Vẫn còn quá ít linh mục da đen ở Mỹ”