Lạm dụng tình dục trong Giáo hội: vì sao tôi lại là linh mục ngày nay
fr.aleteia.org, linh mục Pierre Alain Lejeune, 2021-10-09
Bị đè nặng trước bản báo cáo của Ủy ban Độc lập về các vụ Lạm dụng tình dục trong Giáo hội Pháp (Ciase) công bố ngày thứ ba 5 tháng 10, linh mục Pierre Alain Lejeune thuộc giáo phận Bordeaux, nước Pháp, với khuôn mặt xấu hổ và trái tim tan nát, đã viết lý do vì sao cha vẫn sẽ tiếp tục là một linh mục.
Linh mục ngày nay
Vào ngày thứ ba 5 tháng 10 u ám, tôi tiếp tục công việc của mình như con ngựa lao tâm lao lực cày bừa dưới cơn mưa lạnh giá. Tôi cố gắng tiếp tục không quay đầu lui quá nhiều, không làm mất nhịp của con ngựa, biết rằng mình không được ngừng giữa luống cày. Và chỉ có Chúa biết liệu tôi có muốn buông cày hay không, khi tôi bị bản báo cáo Ciase vừa được công bố sáng nay đè nặng. Chỉ có Chúa biết đã bao nhiêu lần tôi đã nghĩ đến việc bỏ hết công việc để đến nương náu ở nhà thờ bên cạnh, đóng cửa lại và khóc trước mặt Chúa vì quá đau khổ.
Hôm nay tôi tiếp tục công việc, xấu hổ lên mặt, tâm hồn tan nát; tôi tiếp tục vì tôi không thể để ông cụ nằm một mình chờ xức dầu, cũng như không đành bỏ việc đi thăm tang quyến, bỏ việc chuẩn bị hôn lễ cho anh chị đang đính hôn. Tôi tiếp tục với tất cả những câu hỏi bủa vây trong đầu: Vì sao tôi còn muốn là linh mục? Vì sao tôi phục vụ cho một Giáo hội mà tôi không biết gì về bộ mặt gớm ghiếc đang lộ ra giữa ban ngày này? Hồi đó, tôi có trả lời tôi sẽ phục vụ nếu tôi biết những chuyện này không?
Hôm nay tôi tiếp tục làm công việc mục vụ như thử chẳng có gì xảy ra chờ cho mọi sự đi qua, mang trong mình lời cầu nguyện đau đớn của hàng ngàn cuộc đời tan nát và sự im lặng đồng lõa: những nạn nhân và những kẻ tra tấn.
Hôm nay tôi tiếp tục làm công việc mục vụ như thử chẳng có gì xảy ra chờ cho mọi sự đi qua, mang trong mình lời cầu nguyện đau đớn của hàng ngàn cuộc đời tan nát và sự im lặng đồng lõa: những nạn nhân và những kẻ tra tấn. Tôi quay lưng lại, cảm thấy xung quanh tôi là sự nghi ngờ về chiếc áo linh mục của tôi và về bậc sống tôi chọn: độc thân. Tôi phải nói, cuộc sống độc thân suốt 25 năm nay đã mang lại cho tôi nhiều niềm vui hơn là nỗi buồn.
Hôm nay tôi cố gắng để gần với những người đang chờ một lời nói, một cử chỉ, tôi tiếp tục làm công việc của tôi trong tư cách là một linh mục. Và nếu đó chỉ là một nghề, thì ít nhất tôi cũng có thể nghỉ làm và tìm một nghề khác để kiếm sống. Nhưng đây là… tôi là linh mục vì tôi yêu Chúa Kitô và Giáo hội của Ngài. Và mình không bỏ người yêu chỉ vì sáng nay trời u ám, trông xấu xí với mình. Chúng ta không bỏ người yêu, dù bỗng dưng mình thấy cái xấu của họ văng tung tóe.
Có lẽ nỗi đau này làm chúng ta gần với Chúa Giêsu Kitô hơn một chút, Đấng, theo một cách duy nhất, đã trả cho những tội mà Ngài không bao giờ phạm.
Hôm nay tôi tiếp tục trả lời điện thoại và nhiều tin nhắn hàng ngày của những người tìm một chút ánh sáng trong đời sống bình thường của họ hoặc trong những thảm kịch sâu lắng họ phải đi qua; tôi tiếp tục tự hỏi vì sao tôi lại phải mang gánh nặng tội lỗi của người khác làm, nhục nhã vì những tội tôi không phạm. Chắc chắn nỗi đau này đưa chúng ta đến gần hơn một chút với nỗi đau của những nạn nhân bị lạm dụng tình dục, những người hơn bất kỳ ai khác, phải trả giá cho tội ác mà họ không phạm. Có thể nó làm cho chúng ta gần Chúa Giêsu Kitô, Chúa của chúng ta hơn một chút, Đấng, theo một cách duy nhất, đã trả cho những tội mà Ngài không bao giờ phạm.
Tôi tiếp tục làm việc, bằng cách cầu nguyện với hết cả tấm lòng cho vô số nạn nhân của những linh mục săn mồi này, những người đã dùng thiên chức cao đẹp như tấm lưới thợ săn để bắt mồi tốt hơn. Tôi tiếp tục làm việc, bằng cách cầu nguyện cho tất cả những ai muốn rời khỏi con tàu Giáo hội. Lớn tiếng hay rụt rè. Tôi tiếp tục cự lại với ảo tưởng đạo đức giả pharisêu; ảo tưởng nghĩ rằng nếu mình tránh xa những kẻ tấn công, mình sẽ được xóa sạch khỏi tất cả sự dữ. Tôi tiếp tục cố gắng để không bỏ chiến trường. Nhưng chiến trường không chỉ có Giáo hội bị bôi bẩn vì lỗi của chiến binh nhà; chiến trường nằm trong trái tim mỗi chúng ta. Điều ác không chỉ ở người khác hay nơi những người khác; cái ác ở trong mỗi chúng ta, tất nhiên là ở dưới nhiều hình thức khác nhau, nhưng nó ở đó, rình rập như con thú hoang mà chúng ta phải thuần hóa nó. Tôi tiếp tục cố gắng để không buông bỏ trái tim bầm tím của tôi.
Hôm nay tôi tiếp tục đạp xe dưới cơn mưa trong gió lạnh mùa thu, để cử hành thánh lễ với một số ít giáo dân cũng đau đớn như tôi trước thực tế phũ phàng này.
Tu sĩ Christian de Chergé, ở Tibhrine, Algeria, bị ám sát năm 1995, đã viết vài tháng trước khi chết: “Tôi đã sống đủ lâu để tôi biết, tôi cũng là đồng phạm của cái ác mà không may dường như đang lan tràn trên thế giới”. Ngài, vị thánh! Ngài, người của hòa bình, nhận mình là đồng phạm với cái ác đang thúc giục các đao phủ của chính mình giết mình. Và ngài đã cầu nguyện cho họ… Có lẽ đó là sự thánh thiện: không nghĩ mình vô tội trước một điều xấu xa được người khác công nhận, dù là điều tồi tệ nhất; biết rằng cuộc chiến thực sự diễn ra ở ngay cánh cửa tâm hồn mình.
Hôm nay tôi tiếp tục đạp xe dưới cơn mưa trong gió lạnh mùa thu để cử hành thánh lễ với một số ít giáo dân cũng đau đớn như tôi trước thực tế phũ phàng này. Chúng ta cùng nhau cử hành mầu nhiệm Đấng Kitô chịu chết vì tội lỗi của chúng ta; Ngài vô tội, Ngài chết để cứu tên tội phạm. Và cùng nhau chúng ta kêu lên Chúa: “Xin cứu con khỏi mọi sự dữ!”
Hôm nay, ngày thứ ba u tối của tháng 10, tôi tiếp tục là linh mục vì tôi biết sứ mệnh này lớn hơn tôi.
Hôm nay, ngày thứ ba u tối của tháng 10, tôi tiếp tục là linh mục vì tôi biết sứ mệnh này lớn hơn tôi và tôi sẽ không bao giờ xứng đáng với sứ mệnh này; tôi tiếp tục trao Mình Thánh Chúa cho những người tôi gặp, Đấng, tôi không nắm giữ trong tay, nhưng một ngày, Ngài đã nắm bàn tay nghèo hèn của tôi để hiến cho thế giới. Hôm nay tôi tiếp tục là linh mục vì tình yêu với Đấng Kitô và những người Ngài yêu thương.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Bài đọc thêm: Jean-Marc Sauvé: “Chúng tôi đã chạm trán với bí ẩn của cái ác”