Ngày xưa khi họp nhóm, mỗi lần họp chúng tôi có một đề tài, ai nhận đề tài nào thì soạn đề tài đó… Đến lượt tôi là đề tài Chúa Thánh Thần!
Với tôi, đề tài này khó vì viết về Chúa Thánh Thần thì khó, làm sao mình có kinh nghiệm cụ thể về Chúa Thánh Thần được, muốn viết đề tài nào thì đề tài đó đã nằm sâu trong lòng, viết chỉ là công việc khơi dậy, còn Chúa Thánh Thần, chẳng lẽ chuyện gì cũng nói nhờ… Chúa Thánh Thần! Nói nhờ Chúa Giêsu, Đức Mẹ, Thánh Giuse thì các bạn còn tin nhưng Chúa Thánh Thần thì là lạ!
Thường chúng ta thích huyền hoặc hóa, thích tìm một chỗ cho các thờ phượng của mình, để Chúa trên cao, trong nhà thờ, trong nhà nguyện, qua các vị chủ chăn đáng kính, ai hướng nội thì để Chúa trong lòng, nhưng Chúa Thánh Thần thì khó có chỗ cho Ngài, lại ít khi tâm tình với Ngài! Dù vậy, khi nhớ lại những kỷ niệm ấu thơ, Chúa Thánh Thần khi nào cũng có một chỗ trong tâm hồn tôi.
Ngày xưa… gia đình tôi có thói quen đọc kinh tối trước khi ngủ, kinh đầu tiên là kinh Đức Chúa Thánh Thần, có lẽ đó là kinh chúng tôi cầm trí được nhiều nhất vì đọc lúc còn tỉnh ngủ, sau đó là một loạt các kinh khác, tôi không còn nhớ rõ. Tôi thuộc lòng Kinh Chúa Thánh Thần:
Chúng tôi lạy ơn Đức Chúa Thánh Thần thiêng liêng sáng láng vô cùng, chúng tôi xin Đức Chúa Thánh Thần xuống đầy lòng chúng tôi là kẻ tin cậy Đức Chúa Trời, và đốt lửa kính mến Đức Chúa Trời trong lòng chúng tôi: chúng tôi xin Đức Chúa Trời cho Đức Chúa Thánh Thần xuống;
Sửa lại mọi sự trong ngoài chúng tôi.
Chúng tôi cầu cùng Đức Chúa Trời, xưa đã cho Đức Chúa Thánh Thần xuống soi lòng dạy dỗ các thánh Tông đồ, thì rày chúng tôi cũng xin Đức Chúa Trời cho Đức Chúa Thánh Thần lại xuống an ủi dạy dỗ chúng tôi làm những việc lành, vì công nghiệp vô cùng Đức Chúa Giêsu Kitô là Chúa chúng tôi. Amen.
Tôi rất thích các chữ thiêng liêng sáng láng vô cùng, tôi cảm thấy các chữ này có một quyền lực vô song, nên, mỗi lần không thuộc bài, không hiểu bài, nhất là lúc làm bài thi, thay vì đi tìm lá thuộc bài ép vào vở như các bạn, trước một câu hỏi khó, tôi cầm lòng cầm trí đọc kinh Chúa Thánh Thần, thế nào sau đó tôi cũng gỡ bí được vài câu, sau này lên đại học, tôi còn giữ thói quen này. Tôi không nhớ tôi đã quên Chúa Thánh Thần bao nhiêu năm trời và cũng không biết vì sao, và bằng cách nào, bây giờ Chúa Thánh Thần lại hiện diện trong đời sống của tôi. Tôi dịch bài vở, có những câu, những chữ chợt đến trong đầu tôi, tôi không thể tìm câu tìm chữ nào hay hơn… chỉ có thể thầm tạ ơn “Chúa Thánh Thần đã thổi đến!”
Tôi nghĩ Chúa Thánh Thần thương tôi, vì tôi đã trở lại, đã đi xa và bây giờ trở về với ngôi nhà yên lặng, đã ở yên để con cái tìm về, đường về có khi rất ngắn nhưng có khi lại xa diệu vợi. Chưa về yên nghỉ trong căn nhà tĩnh lặng thì mỏi chân! Tôi về nhà, ngồi yên một chỗ và tôi thấy các Đấng đang chờ tôi! Chúa Cha im lặng ôm tôi vào lòng, tôi nghe nhịp tim của Ngài mòn mỏi chờ tôi. Chúa Con nhìn tôi thông cảm, dường như Ngài đồng tình với chuyện ra đi của tôi… Ngài không cần nghe câu chuyện của tôi, quá lắm thì như người con hoang đàng, không ăn cám heo nhưng cũng ăn những gì không nên ăn! Còn Chúa Thánh Thần thì làm sao tôi biết Ngài ở đâu, Ngài là gió, làm sao tôi biết gió từ đâu thổi đến, gió mang gì đến và gió mang gì đi! Tôi ví Ngài như cái “modem”, “modem” của Ngài và của tôi truyền dữ kiện qua nhau bằng ngôn ngữ không lời, thở cùng buồng phổi, thông cảm cùng quả tim. Ngài hướng dẫn những gì tôi làm, Ngài tìm bài vở, tìm chữ cho tôi, tôi biết không có Ngài, tôi không làm gì được! Vững tin vào Chúa Thánh Thần, có Chúa Thánh Thần soi sáng, tôi tự tin bước đi. Ngài âm thầm làm, Ngài không đòi hỏi gì. Ngài là gió, là bồ câu, là tự phát, tự sinh, vì:
Chúa Thánh Thần là gió
Làm sao biết gió từ đâu thổi đến
Chúa Thánh Thần là gió
Làm sao tránh được gió
Ngài lấp tràn sự sống
Từ Ngài vạn vật nảy sinh.
Chúa Thánh Thần là bồ câu
Là dịu hiền, là mật ngọt
Là tiếng cúc cu của đôi chim thương nhau.
Chúa Thánh Thần là lửa
Lửa của tình yêu, của tha thứ, của thương xót
Làm sao tắt được lửa.
Chúa Thánh Thần tự phát, tự sinh
Ngài ở đó tự muôn đời
Ngài đến từ đâu, nào ai biết
Giờ đây, tôi chỉ biết,
Để gió mơn man thổi, tôi được tươi mát,
Để bồ câu hót êm tai tôi nghe
Để lửa chiếu lung linh tâm hồn tôi được ấm
Và để Đấng Vô cùng dẫn tôi đi.
Tôi không giải thích được Chúa Thánh Thần, tôi chỉ cảm nhận Ngài ở bên tôi, giúp tôi suy nghĩ, giúp tôi hành động, có Ngài bên cạnh, tôi yên tâm tiến bước.
Marta An Nguyễn