Chúng ta không còn biết tại sao

202

Chúng ta không còn biết tại sao

lapresse.ca, Stéphane Laporte, 2020-07-25

Vừa rồi thành phố Montréal, Canada xảy ra một thảm kịch đau lòng, một người cha đem hai đứa con gái của mình đi, sau một tai nạn xe, ông đã giết hai con rồi tự tử. Nỗi đau của người mẹ, của cộng đồng không tả xiết, họ không có lời nào để nói lên nỗi đau này, cũng không thể giải thích vì sao người cha lại có hành động này.

Chấn động vì cái chết của hai em Romy 6 tuổi và Norah Capentier11 tuổi, hàng chục người đã để lại các bó bông, các con thú nhồi bông để tưởng niệm hai em bé tại Công viên Chutes-de-la-Chaudière ở Lévis.

Chúng ta sống với niềm vui nỗi buồn, với những chuyện nhẹ nhàng, những chuyện không vui. Chúng ta chiến đấu, chúng ta tranh luận. Chúng ta đi theo công việc của mình. Chúng ta nhảy từ công việc qua gặp bạn bè. Từ cô đơn qua yêu thương. Chúng ta hạnh phúc, buồn bã hay không vui không buồn, cứ thế chúng ta tiếp tục. Luôn tiếp tục. Kéo theo một phần tâm hồn của mình. Tâm hồn của tôi. Ổn không? Ổn.

Rồi đột nhiên, một thảm kịch khủng khiếp xảy đến. Với những người chúng ta không biết. Tin tức toàn nói về những chuyện này. Chúng ta muốn thay đổi kênh, nhưng không thể. Thảm kịch quá tàn nhẫn, quá vô nhân đạo, phải đổi kênh để khỏi nhìn. Dù bằng cách nào thì cũng đã quá muộn. Bây giờ chúng ta đã biết nạn nhân là ai. Chúng ta biết người đó là ai. Những người xa lạ đã biến mất. Bây giờ họ là một phần cuộc sống chúng ta. Ngay lập tức trong trái tim chúng ta, chúng ta thừa nhận họ. Bởi vì đau khổ của họ là quá lớn đến nỗi nó trùng với đau khổ chúng ta. Vượt quá đau khổ và vượt ngoài chúng ta.

Tâm hồn chúng ta quặn lại khi nghe tin hai em bé chết. Tâm hồn chúng ta mềm như bún khi thấy người mẹ và nỗi đau vô hạn của bà.

Dù xáo trộn đến như thế nào, chúng ta tiếp tục sống. Thậm chí cũng còn cười đùa được. Dù sao bây giờ là mùa hè. Chúng ta có một chút mặc cảm tội lỗi vì mình còn chút hạnh phúc dù nhỏ. Nhưng chưa đủ để bỏ qua. Và đó là chuyện bình thường.

Chúng ta cảm nhận được thử thách khủng khiếp của gia đình. Giống như cảm nhận một trận động đất cực mạnh. Ở cấp độ cao nhất của thang đo đồng cảm.

Chúng ta thấy nhà cửa sụp đổ, nhưng nhà chúng ta còn nguyên. Tất cả những người thân yêu của chúng ta vẫn còn đó. Và chúng ta phải tận dụng hạnh phúc này hơn bao giờ hết. Ngày mai, nó có thể rung một chút ở phía chúng ta. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện này. Nỗi thống khổ lây lan một cách khó chịu. Bạn không cần phải biết lúc nào nó kết thúc, miễn là lúc này nó ổn.

Nhưng không vì vậy mà trước khi đi ngủ thảm kịch này không đến ám ảnh chúng ta thêm một lần nữa. Khi nào trước khi đi ngủ mình cũng bị chóng mặt. Và chúng ta bắt đầu cố gắng để hiểu những điều khó hiểu.

Khi đó là cả một núi câu hỏi tại sao. Tại sao người cha giết hai đứa con của mình. Chúng ta không bao giờ biết vì ông đã chết. Nếu tìm được ông còn sống, liệu chúng ta có biết gì thêm không? Khi điều kinh dị tấn công điều vô tội thì không có lời giải thích. Ngay cả chuyện kinh dị cũng không thể giải thích.

Tại sao trẻ con phải chịu một bạo lực như vậy? Tại sao người mẹ không bao giờ tách ra khỏi tình yêu của mình? Vì sao số phận lại như thế?

Chúng ta muốn biết rất nhiều.

Chúng ta muốn nghĩ sự tồn tại có một ý nghĩa. Một định hướng, một lý do. Ai gieo tốt thì gặt tốt. Người làm hại người khác thì hại chính mình. Rằng mọi thứ đều trong sự cân bằng. Rằng ai cũng có chuyện may mắn, chuyện xui xẻo. Và chúng ta sống với các chuyện này. Chúng ta đi tới. Ngắn gọn, chúng ta có niềm tin. Niềm tin vào cuộc sống, vào đời chúng ta. Rằng mọi chuyện có cái giá của nó. Cái giá được sống.

Nhưng chúng ta bám vào cái gì khi nỗi đau nặng hơn cuộc sống? Đâu là lời giải thích cho các sự kiện không lý giải được? Rằng không ai phạm tội. Rằng không ai phải chịu đựng. Rằng không ai phải đau khổ.

Đầu kê trên gối, mắt nhắm, chúng ta lạc lối. Chúng ta không còn hiểu. Niềm tin, niềm tin, niềm tin vào cái gì?

Chúng ta rất muốn biết tại sao. Tại sao? Tại sao? Nó sẽ giúp chúng ta rất nhiều để qua đêm. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ biết tại sao. Tại sao nhiều hận thù đến thế? Tại sao nhiều vụ giết người đến thế? Tại sao lại lãng phí như vậy?

Vì vậy, trước khi bị mất ngủ nhiều quá, chúng ta thay đổi các câu hỏi.

Chúng ta hỏi ngày mai mình làm gì. Làm thế nào chuyện này sẽ qua đi? Chúng ta sẽ gặp ai ngày mai? Làm thế nào chúng ta đến đó được? Các câu hỏi hàng ngày. Rồi tất cả cũng sẽ có một câu trả lời. Sớm hay muộn. Không phải lúc nào cũng biết trước được. Thường như vậy thì tốt hơn.

Quá nhiều mong chờ to lớn, quá nhiều lo âu nho nhỏ làm chúng ta đãng trí với các câu hỏi hiện sinh bối rối.

Cuộc sống có ý nghĩa gì?

Với bạn bè?

Với kẻ thù?

Với xinh đẹp?

Với giết chóc?

Với tất cả những điều đó.

Dù sao. Rồi cuối cùng chúng ta cũng ngủ thiếp đi. Và khi thức dậy, chúng ta nghe tin một người mẹ đã đâm con gái mình.

Và câu hỏi tại sao vang lên trong đầu chúng ta đã trống rỗng không còn xác tín của nó.

Nỗi buồn của chúng ta đã mệt.

Lương tâm đã bị tra tấn.

Tại sao? Tại sao?

Câu hỏi vượt quá sức của chúng ta.

May thay, điều quan trọng không phải là lý do. Điều quan trọng là hành động. Đừng chỉ có nghĩ mà thôi. Phải cân bằng. Cân bằng tất cả đau khổ này, bằng tình yêu nhiều hơn.

Thêm tình yêu cho các người thân bị đau khổ.

Thêm tình yêu cho trẻ em. Cho chúng ta và cho người khác.

Thêm tình yêu cho những người mà cuộc sống quá phức tạp.

Viết thì dễ. Tôi biết. Nhưng đôi khi cứ viết, cứ đọc rồi cuối cùng chúng ta hành động.

Marta An Nguyễn dịch