Có nên cho người đang xin bạn?
fr.aleteia.org, thầy phó tế Greg Kandra, 2017-02-09
Chúa Giêsu là câu trả lời cho câu hỏi này!
Sáng nay khi đi ra khỏi cửa khách sạn, tôi gặp một người hành khất. Có rất nhiều hành khất ở vùng Nam Cincinnati, bang Ohio, Mỹ) đến mức khó mà không gặp họ khi ra đường.
Chúng tôi trao đổi với nhau:
– Chào ông.
– Chào ông.
– Ông chịu lạnh được chứ.
– Được.
Chúng tôi nói đến trời đang đổ tuyết xuống thành phố hai hôm nay. Ông cho tôi biết, tuy vậy mùa đông năm nay lại trong lành hơn năm ngoái.
– Ông kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong cuộc đời của ông nào.
Ông cười và nói: “Có một người đàn bà trong cuộc đời của tôi”.
– Một người đàn bà?
– Đúng thưa ông. Đó là vợ tôi. Một ngày nọ, một trong các bạn tôi gặp khó khăn, tôi mời bạn đến nhà để giúp bạn tìm một giải pháp. Tiếc thay, bạn tôi đã lấy công ăn việc làm của tôi và vợ tôi. Vì thế tôi quyết định dọn ra khỏi nhà để tìm một lối thoát.”
– Bây giờ ông ở đâu?
– Dưới chân cầu, gần trạm bưu điện.
Trong khi nói chuyện với ông, tôi xin phép được chụp một tấm hình, ông đồng ý. Tôi lấy máy hình ra, một đợt tuyết trắng xóa bắt đầu rơi mạnh.
– Ông tên gì?
– Jesse. Tôi chụp hình và để vài đồng tiền vào cái mũ của ông.
– Ông Jesse à, chăm săn sóc mình nghe. Khi ôm ông trong vòng tay, tôi nói thêm: “Tôi sẽ cầu nguyện cho ông.”
– Cám ơn ông, cám ơn ông. Khi đó có một bà từ khách sạn đi ra, bà cũng cho ông vài đồng. Còn tôi, tôi đi công việc của tôi.
Tôi còn nhớ câu chuyện của cô cháu một Giám mục nổi tiếng ở New York. Khi còn nhỏ, cô hay đi bộ trên đường phố New York với người bác của mình, người dân liên tục dừng lại để chào, để bắt tay hay để xin tiền. Ngài không bao giờ từ chối. Cô cháu hỏi ngài vì sao.
– Một trong những người nghèo này có thể là Chúa Giêsu.
– Nhưng bác ơi, một trong những người nghèo này có thể chỉ là người vô tích sự gì, có thể là người đi lường gạt.
– Bác biết, nhưng bác không muốn mình nghĩ sai.
Jesse có thể là người không tích sự gì? Còn Chúa Giêsu? Tôi không biết. Nhưng tôi không muốn mình nghĩ sai.
Chúa Giêsu đòi hỏi chúng ta phục vụ những người nghèo nhất nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng nhận định rõ ràng lời kêu gọi này. Chúng ta đang đứng trước một người nghèo “giả hay thật” đây? Đó là câu hỏi cần đặt ra. Chắc chắn người chúng ta gặp họ đang cần hơi ấm tình người. Nhưng, thỉnh thoảng cho vài đồng cũng là một cách chúng ta quan tâm đến họ.
Chúa Giêsu đã chẳng nói: “Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han. Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?” Đức Vua sẽ đáp lại rằng: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” (Mt 25, 35-40).
Marta An Nguyễn dịch