Linh mục Radcliffe: “Liệu chúng ta sẽ là người làm vườn cho tương lai hay sẽ bị mắc kẹt trong những xung đột vô ích cũ?”

160
Linh mục Radcliffe: “Liệu chúng ta sẽ là người làm vườn cho tương lai hay sẽ bị mắc kẹt trong những xung đột vô ích cũ?”
vaticannews.va, Timothy Radcliffe, 2023-10-23
Bài suy tư thần học ngày thứ hai 23 tháng 10 “Hạt giống nẩy mầm” của linh mục Timothy Peter Joseph Radcliffe, Dòng Đa Minh, thuộc Tu viện Oxford, nước Anh tại Phiên họp chung lần thứ 16 của Thượng hội đồng Giám mục
Trong vài ngày nữa, chúng ta sẽ về nhà trong mười một tháng. Đây đúng là thời gian chờ trống trải. Nhưng có lẽ đây cũng sẽ là thời gian phong phú nhất của Thượng hội đồng, thời gian nảy mầm. Chúa Giêsu nói với chúng ta: Nước Trời giống như người gieo giống xuống đất, người đó ngủ hay thức, đêm ngày, hạt giống cứ mọc lên mà không biết bằng cách nào.
Trong ba tuần qua, chúng ta đã nghe hàng trăm ngàn từ. Đôi khi chúng ta nghĩ: “Quá nhiều!” Hầu hết đều là những lời tích cực, những lời hy vọng và khát vọng. Đó là những hạt giống được gieo trên mảnh đất Giáo hội. Chúng sẽ hoạt động trong cuộc sống, trong trí tưởng tượng và trong tiềm thức chúng ta trong những tháng này. Khi thời điểm đến, chúng sẽ sinh hoa trái.
Nhà thơ người Áo Rainer Maria Rilke đã viết:
“Bất chấp mọi công sức và lo lắng của người nông dân,
Ông không thể từ từ chạm tới nơi hạt giống đang ở đó.
“Chuyển sang mùa hè”. Đất ban tặng.
Ngay cả dường như không có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể tin tưởng, nếu lời nói chúng ta đầy yêu thương, nó sẽ lan vào cuộc sống của những người mà chúng ta không quen biết. Như Thánh Têrêsa Lisiơ đã nói và được giáo hoàng gần đây trích dẫn: “Chỉ tin tưởng và không có gì khác hơn tin tưởng sẽ dẫn chúng ta đến Tình yêu.”
Mang thai mười một tháng
Mười một tháng này sẽ giống như mang thai. Áp-ra-ham và Sa-ra được hứa, dòng dõi của họ sẽ nhiều hơn cát dưới biển. Nhưng dường như không có gì xảy ra. Sara bật cười khi nghe lời hứa này lần thứ ba hoặc thứ tư, khi bà ẩn mình trong lều nghe người khách lạ trong sách Sáng thế ký chương 18 nói. Đó có lẽ là tiếng cười vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Tôi đã nghe tất cả những lời này trước đây, nhưng tôi vẫn không có con. Nhưng trong vòng một năm nữa, bà sẽ sinh ra Isaac, đứa con trai của tiếng cười.
Vì vậy, chúng ta, các anh chị em của tôi, chúng ta đang mang thai một cuộc sống mới. Xin bạn thứ lỗi cho tôi, điều này làm tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi cố gắng diễn thuyết bằng tiếng Tây Ban Nha ở Châu Mỹ Latinh. Một vị giám mục bị lẫn lộn – điều này rất hiếm khi xảy ra. Ngài nghĩ tôi là tu sĩ dòng Phanxicô người Ai-len, nhưng tôi là tu sĩ Đa Minh người Anh. Tôi giải thích, ngài đỏ mặt, và tôi nói, ‘El obispo esta embarrazado’. Ý tôi muốn nói “giám mục đang xấu hổ”. Thật không may, nó có nghĩa là: ‘Giám mục đang mang thai.’
Đây là thời gian chờ đợi tích cực. Tôi xin nhắc lại những lời của Simone Weil mà tôi đã trích dẫn trong buổi tĩnh tâm. “Chúng ta không nhận những ơn quý giá nhất khi đi tìm nó, nhưng khi chờ nó… Cách chờ đợi, tìm kiếm này trước hết là chú ý. Tâm hồn trút bỏ những chuyện của chính mình để con người mà nó đang nhìn, đúng như con người thật của họ, trong tất cả sự thật của họ”.
Điều này phản văn hóa một cách sâu đậm. Nền văn hóa toàn cầu của thời đại chúng ta thường phân cực, hung hăng, bác bỏ quan điểm của người khác. Tiếng kêu là: Bạn đứng về phía nào? Khi chúng ta về nhà, mọi người sẽ hỏi: ‘Các bạn có chiến đấu cho phe chúng ta không? Bạn có phản đối những người chưa tỉnh thức không?’ Chúng ta cần phải cầu nguyện sốt sắng để chống lại cám dỗ chiều theo lối suy nghĩ chính trị đảng phái. Điều đó có nghĩa là rơi vào ngôn ngữ khô cằn của phần lớn xã hội đầy xung đột của chúng ta. Đó không phải là cách thức đồng nghị. Tiến trình đồng nghị mang tính hữu cơ và sinh thái hơn là cạnh tranh. Nó giống như việc trồng một cây hơn là chiến thắng một trận chiến. Đôi khi những trận chiến là không thể tránh khỏi. Hãy nghĩ đến Thánh Athanasius. Nhưng như vậy sẽ làm cho nhiều người khó hiểu được việc chúng ta đang làm, đôi khi kể cả chính chúng ta!
Nhưng nếu chúng ta giữ tâm trí và trái tim mình rộng mở với những người chúng ta đã gặp ở đây, dễ bị tổn thương trước những hy vọng và nỗi sợ hãi của họ, thì lời nói của họ sẽ nảy mầm trong cuộc sống của chúng ta và của chúng ta trong cuộc sống của họ. Và sẽ có một mùa gặt bội thu, một chân lý trọn vẹn hơn, Giáo hội sẽ được đổi mới.
Ơn gọi đầu tiên của nhân loại ở Thiên đàng là làm vườn. Ađam chăm sóc tạo vật, nói những lời sáng tạo của Chúa, đặt tên cho các loài vật. Thưa anh chị em, chúng ta sẽ phải làm vườn trong mười một tháng này để nuôi dưỡng cái cây non là Thượng hội đồng. Chúng ta sẽ nói những lời phong phú tràn đầy hy vọng hay những lời mang tính hủy diệt và giễu cợt? Lời nói của chúng ta sẽ nuôi dưỡng mùa màng hay là thuốc độc? Chúng ta sẽ là những người làm vườn trong tương lai hay bị mắc kẹt trong những xung đột vô ích cũ? Mỗi chúng ta lựa chọn.
Thánh Phaolô đã nói với tín hữu Ê-phê-sô: ‘Anh em đừng bao giờ thốt ra những lời độc địa, nhưng nếu cần, hãy nói những lời tốt đẹp, để xây dựng và làm ích cho người nghe. (4.29).
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch