Thế vận hội 2024: Chính lúc tôi yếu là lúc tôi mạnh
Trình diễn tốt nhất, được ngưỡng mộ nhiều nhất nói lên tất cả về thể thao. Nhưng có một cái gì đó rất mạnh khi… bị thua! Tinh thần Thế vận có cả hai điều này.
la-croix.com, Arnaud Alibert, Tổng biên tập báo La Croix, Emeline Sauser, 2024-08-01
Vì có rất nhiều chuyện, rất nhiều đề tài chung quanh Thế vận nên chúng ta thường quên chủ đích của Thế vận là tinh thần thể thao: nguyên tắc đầu tiên thi đấu, bạn phải là người giỏi nhất trong lãnh vực của mình, biến sôi nổi chinh phục thành thông điệp phổ quát về việc vượt lên chính mình. Tất cả các nghi thức xung quanh vận động viên đều nhằm mục đích tạo ra bối cảnh cho một tình huynh đệ, trong đó thành tích không còn là sỉ nhục của người thua trận, nhưng là vinh danh tất cả những người tham gia.
Thế vận hội thu hút sự kỳ diệu từ chiều hướng tâm linh dành riêng cho con người, nơi mọi người đều cảm thấy vinh dự khi thấy mình đứng trên bục vinh quang. Bất kỳ độc giả nào trong chuyên mục của tôi, dù không phải là vận động viên, đều có thể ngây ngất về con người của mình, một sinh vật có khả năng thuần hóa nước, ngựa, bánh xe và bóng, ngay cả cản trở sức mạnh và kỹ năng của… kẻ thù.
Rõ ràng, không phải mọi thứ đều là niềm vui; nhiều giọt nước mắt chảy dài dưới chân bục vinh quang và sân Olympic tràn ngập những giấc mơ tan vỡ về những tấm huy chương không bao giờ có được. Trên thực tế, thất bại này rất tàn khốc vì Thế vận không chỉ là một “trò chơi”; nó là một phần tồn tại của vận động viên, điều này mang lại cho cuộc thi một điều gì đó rất quan trọng với họ. Vậy làm thế nào chúng ta có thể bảo đảm mình không bị thua?
Linh đạo do thái giáo-kitô giáo mở ra một con đường. Dù linh đạo này liên quan đến dân tộc được chọn giữa các quốc gia hay tiên tri của dân mình, mọi người đều có một logic cho hành động: pars pro toto, theo nghĩa đen là một phần của tổng thể. Trong việc làm của Thiên Chúa, người được chọn không phải để cai trị nhưng là người mang dấu chỉ cho mọi người. Các huy chương là sự ngưỡng mộ của chúng ta trước sức mạnh, kỹ năng và hy sinh để đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật thể thao, vinh danh tất cả các vận động viên.
Ở đó, chúng ta cảm nhận được tình huynh đệ phổ quát giữa con người với nhau, miễn là chúng ta có tâm hồn sẵn sàng để làm chuyện này, một hình thức khiêm tốn để cho người khác nói lên những gì họ có trong mình. Và đó là vận may của người thua vì sự hiệp thông này thường nằm ở tầm mức giác quan và lý trí của những người thua hơn là trong tâm trí của người đã có vinh quang của một huy chương.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch