Home Blog Page 92

Thánh hóa thường xuyên

Thánh hóa thường xuyên

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Carlo nói: “Một phút trôi qua là chúng ta mất một phút để thánh hóa mình.”

Một phút trôi qua” có thể làm cho một số người lo âu. Nhưng với Carlo, đó là câu nhắc chúng ta sống hết mình, tự phát và kiên định không e ngại, , sống một cách nhân đức vì tình yêu, chăm sóc tâm hồn, chăm sóc đời sống thiêng liêng của mình. Carlo nói: “Vì sao ai cũng lo chăm sóc sắc đẹp cơ thể mà không chăm sóc nét đẹp tinh thần? Nét đẹp cơ thể như hoa sớm nở tối tàn.” Carlo so sánh nét đẹp bên ngoài với lâu đài xây trên cát ngoài biển: trận mưa đầu tiên rơi sẽ làm nó sập, chỉ còn lại một ít cát. Trong khi nét đẹp tinh thần còn mãi. Nét đẹp tinh thần được nuôi dưỡng bằng các nhân đức, bằng việc làm của đức tin, đức cậy và trên hết là đức ái với Thiên Chúa và với người anh em.

Carlo nói: “Tất cả mọi cố gắng để giữ bề ngoài trẻ đẹp là vô ích hoàn toàn. Vì tất cả sẽ qua đi… Điều làm chúng ta thực sự xinh đẹp trước mắt Chúa sẽ chỉ là cách chúng ta yêu mến Ngài và yêu thương người anh em mình.”

Carlo biết cách chăm sóc nét đẹp tinh thần nội tâm. Chúng tôi nghĩ chính Chúa Thánh Thần đã thổi sức cho Carlo và Carlo cũng được các linh mục, những người làm gương tốt cho Carlo như cô bảo mẫu Beata khuyên bảo Carlo. Carlo biết trau dồi nhân đức như lời Tổ phụ Evagre le Pontique, một tác giả vĩ đại viết về đời sống thiêng liêng. Ngài có những lời khuyên đạo đức, xây dựng trên nguyên tắc của cuộc sống để định hình đời sống thiêng liêng cách đúng đắn. Trong Luận cương thực hành, ngài viết:

Khi tâm trí chúng ta lang thang đây đó, việc đọc, canh thức và cầu nguyện làm cho tâm trí chúng ta được ổn định. Khi dục vọng đốt cháy chúng ta, cơn đói, mệt mỏi và cô đơn sẽ dập tắt nó. Đặc biệt khi chúng ta bị kích động và nóng nảy, việc đọc Thánh vịnh, trau dồi lòng kiên nhẫn, lòng thương xót, tâm hồn chúng ta sẽ được xoa dịu. Những tiêu chuẩn này phải được áp dụng đúng lúc và đúng mức, vì cái gì quá đáng và không đúng lúc chỉ tồn tại một thời gian ngắn và cái gì chỉ tồn tại một thời gian ngắn thì hoàn toàn vô ích.

Những người biết Carlo đều nhận thấy Carlo luôn vui vẻ, đó là dấu hiệu bên ngoài cho thấy Carlo đã thành công trong việc chế ngự cảm xúc và đam mê của mình. Tổ phụ Evagre dạy: “Đam mê đến từ cảm xúc. Nhưng khi có điều độ và có đức ái thì đam mê không phát triển. Ngược lại, nếu thiếu những đức tính này, đam mê trỗi dậy.” Một khi các nhân đức này tác động trên lãnh vực đam mê và cảm xúc, khi đó chúng ta “khiêm tốn ăn năn trong nước mắt với lòng khao khát vô tận những gì thuộc về Thiên Chúa và dấn thân hết mình cho công việc”. Tổ phụ Évagre còn khuyên chúng ta:

Khi bị cám dỗ, đừng cầu nguyện trước khi nói vài lời dữ dội với ma quỷ, kẻ cám dỗ chúng ta. Vì lúc đó tâm hồn chúng ta đang bị kích động với những suy nghĩ tiêu cực nên lời cầu nguyện không thể trong sạch. Ngược lại, nếu chúng ta giận dữ nói với quỷ, chúng ta sẽ làm nó bối rối, kế hoạch của nó sẽ trở nên vô ích. Vì một hiệu ứng như vậy, chính xác là tạo tức giận một cách tự nhiên dù nó liên quan đến những suy nghĩ tốt nhất.

Marta An Nguyễn dịch

Từ cơn thịnh nộ của Thiên Chúa

Từ cơn thịnh nộ của Thiên Chúa

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Tôi xin hỏi câu hỏi tế nhị và nói chuyện với Antonia. Trong Tin Mừng Thánh Gioan 3, 36 có nói: “Ai tin vào người Con thì được sự sống đời đời; còn kẻ nào không chịu tin vào người Con thì không được sự sống, nhưng cơn thịnh nộ của Thiên Chúa đè nặng trên kẻ ấy.” Cơn thịnh nộ của Thiên Chúa là chủ đề lặp đi lặp lại trong Kinh thánh, nhưng nhiều người muốn che giấu nó.

Cơn thịnh nộ của Thiên Chúa là hình ảnh rất thường gặp trong Kinh Thánh (một vài ví dụ trong Xh 15, 7; 32, 10; Đnl 12, 9; Tv 2, 5.12; Rm 1, 18; Êp 2, 3ï). Đó là hình ảnh ẩn dụ áp dụng cho Thiên Chúa: Thiên Chúa là tinh thần thuần khiết, Ngài không có cơ thể nên không có đam mê hay cảm xúc của con người. Ẩn dụ này ám chỉ hình phạt mà những kẻ vô đạo, tội lỗi phải chịu, gắn liền với công lý cứu độ của Thiên Chúa (Mk 7:9; Xp 3:1-10; Rm 5, 9 và 1Tx 1, 10). Một cách trực tiếp và tích cực, Thiên Chúa muốn cứu độ mọi người, Ngài chỉ muốn hình phạt hoặc trừng phạt một cách gián tiếp, đơn giản vì hình phạt là hậu quả cá nhân mà kẻ ngoan cố từ chối mọi trách nhiệm, mọi hành động cứu độ của Chúa Kitô.

Nhiều tín hữu nghĩ rằng địa ngục trống rỗng. Nhưng ý nghĩ này bị mâu thuẫn bởi một số sự thật nhất định. Người Ý chúng tôi, khi nghĩ về địa ngục, trên hết chúng tôi bị điều kiện hóa bởi Thần khúc của Dante, và chúng tôi tưởng tượng nó là một nơi chốn. Ngược lại, tôi nghĩ nó phải được xem như một điều kiện có thể có của cuộc sống: kẻ bị nguyền rủa, dù là thiên thần hay con người, đều ngoan cố từ chối Chúa; và Thiên Chúa thể hiện bản chất của Ngài là Lòng Thương Xót yêu thương. Những kẻ bị nguyền rủa biết rõ Thiên Chúa là Lòng Thương Xót, Đấng yêu thương, nhưng họ bị giam hãm trong ngoan cố khước từ Thiên Chúa. Và đó là điều các thiên thần, những người bị nguyền rủa đau khổ. Một điều gì đó bi thảm và đau lòng: những kẻ bị nguyền rủa biết rõ Thiên Chúa hiện hữu và Ngài là Lòng Thương Xót vô hạn, nhưng họ hận thù và từ chối Chúa.

Những tháng trước khi qua đời, Carlo chuẩn bị hình ảnh và bài viết cho cuộc triển lãm mới mang tên “Địa ngục, Luyện ngục và Thiên đường”. Vì vậy, tôi tham khảo tài liệu này của Carlo. Carlo thu thập những gì Đức Mẹ mặc khải cho ba trẻ mục đồng Fatima về địa ngục. Ngày 13 tháng 6 năm 1917, Đức Trinh Nữ đã xin ba trẻ: “Các con hãy hy sinh cho những kẻ phạm tội. Khi các con hy sinh, các con nên nói: “Lạy Chúa Giêsu, đây là tình yêu dành cho Chúa để các kẻ có tội được hoán cải và để đền tạ những tội đã phạm đến Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ Maria.” Và vài năm sau, sơ Lucia nhớ lại:

Không còn nghi ngờ, khi tôi nhìn cảnh địa ngục, tôi thốt ra tiếng kêu hoảng sợ như muốn cầu cứu, tôi ngước mắt nhìn Đức Mẹ, Mẹ buồn bã nói với chúng tôi: “Các con đã thấy địa ngục nơi linh hồn của những tội nhân đáng thương phải đi tới. Để cứu họ, Thiên Chúa muốn thế giới tôn kính Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Mẹ. Nếu các con làm những điều Mẹ  sắp nói với các con, nhiều linh hồn sẽ được cứu và chúng ta sẽ có được bình an.”

Marta An Nguyễn dịch

Chân phước Carlo Acutis: Một đức tin dễ lây lan

Chân phước Carlo Acutis: Một đức tin dễ lây lan

Trích sách “Chuyển giao đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

 

Ông bà có nhớ đặc điểm nào trong tính cách của Carlo đã có thể làm cho đức tin của Carlo được lan truyền không?

Tôi nghĩ đến ngay tính lạc quan của Carlo. Carlo luôn tích cực, có óc hài hước. Carlo thường nói: “Buồn là nhìn về mình; hạnh phúc là nhìn về Chúa.” Chúng tôi chưa bao giờ thấy Carlo buồn kể cả khi Carlo vào bệnh viện tháng 10 năm 2006.

Khi còn nhỏ cũng như khi là thiếu niên, Carlo không bao giờ phàn nàn. Carlo luôn như vậy kể cả những ngày cuối cùng ở bệnh viện.  Các nhân viên y tế của hai phòng khám khi Carlo nhập viện đều ngạc nhiên trước sự thanh thản và nụ cười của Carlo khi đối diện với những khó khăn nghiêm trọng của bệnh tật. Khi đó, Carlo vẫn nói với chúng tôi: “Không phải con mà là Chúa.” Hoặc: “Không phải cái tôi của con, nhưng vinh quang của Chúa.” Những ngày trước đó khi Carlo chỉ mới bị sốt, Carlo nói: “Con xin dâng đau đớn của con cho Giáo hoàng, cho Giáo hội để con khỏi vào luyện ngục, nhưng được lên thẳng thiên đàng.”

Vì Carlo luôn vui vẻ và hài hước nên ai cũng nghĩ Carlo nói đùa. Thật ra đó là cách Carlo nói lên đức tin của mình: trí thông minh của Carlo bám rễ trong mầu nhiệm cuộc đời Chúa Giêsu, Carlo biết, chính Đấng Cứu Thế đã hiến mạng sống cho các môn đệ của Ngài. Nhờ vậy Carlo có sức mạnh nội tâm to lớn, có thể nhìn xa hơn những đau khổ hiện tại, có khả năng tách biệt vốn là đặc điểm của tính hài hước.

Đó là kết quả của một cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng không bi thảm hóa những tình huống khó khăn nhất, giúp những ai đang buồn bã chán nản lên tinh thần, an ủi họ trong những giây phút này. Carlo không bao giờ rơi vào tình trạng cam chịu hay tuyệt vọng vì Carlo đã phó thác cho Chúa Giêsu.

Cha Roberto Gazzaniga, linh mục Dòng Tên, hiệu trưởng trường trung học Lêô XIII ở Milan đã gom một số chứng từ và kỷ niệm của các bạn cùng lớp với Carlo:

Các bạn nhớ mãi tính hài hước, tính hoạt bát, hào phóng của Carlo, Carlo muốn có giao tiếp thân thiện và luôn tự kềm mình. “Tôi chưa bao giờ thấy Carlo nổi giận dù có bị khiêu khích.” Carlo là người  trẻ dấn thân và quan tâm đến nhiều việc, không lơ là nhiệm vụ, hay cười, tốt bụng, có khả năng tạo quan hệ tốt với mọi người. “Nếu chúng tôi đang buồn thì ở bên cạnh Carlo, chúng tôi được khuây khỏa.” Lạc quan của Carlo lan truyền, mang lại lợi ích trong các quan hệ xã hội. Ở giai đoạn niên thiếu, tuổi xem bản thân và thế giới nhỏ bé của mình trên hết, Carlo nồng hậu, niềm nở luôn đem bạn về nhà. “Chúng tôi cảm thấy Carlo quan tâm đến mọi người, Carlo tự nhiên nói chuyện với bạn bè.” Các bạn cùng lớp và các bạn khác đều thích tính tự phát, sẵn sàng và tốt bụng của Carlo.

Marta An Nguyễn dịch

Chân phước Carlo: Thánh lễ hàng ngày, một cách cụ thể để sống đức tin của chúng ta

Chân phước Carlo: Thánh lễ hàng ngày, một cách cụ thể để sống đức tin của chúng ta

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Với Chân phước Carlo, việc đi lễ và chầu Thánh Thể là cách Carlo biến những điều mình tin thành hiện thực phải không?

Chắc chắn rồi. Carlo đi lễ và chầu Thánh Thể mỗi ngày, cả trong thời gian nghỉ hè. Khi chúng tôi đi nghỉ hè ở Assisi, Carlo dành rất nhiều thì giờ để ngồi trước nhà tạm và tìm các nhà thờ có chầu Thánh Thể để đến chầu. Nhà thờ chính tòa Đức Mẹ Thiên thần luôn có chầu Thánh Thể mỗi buổi chiều, nên chiều nào Carlo cũng đến chầu. Carlo thinh lặng cầu nguyện, tập trung nói chuyện riêng tư thân mật với Chúa. Một cách ngây thơ, Carlo nói với chúng tôi: “Chúa nhìn con, con nhìn Chúa. Cái nhìn này thêm sức cho con. Con để Chúa quan sát con, đào sâu vào con, uốn nắn tâm hồn con. Chúa thực sự hiện diện, Chúa không phải là một phát minh. Chúa ở đây. Nếu mọi người ý thức điều này, họ sẽ đến với Chúa. Nếu mọi người tin vào sự thật này thì cuộc sống của họ sẽ được cải thiện rất nhiều!”

Carlo chép lại câu này của Thánh Augustinô: “Không ai ăn thịt này mà không kính thờ trước; không kính thờ sẽ là phạm tội”, đó là cách chúng ta chuẩn bị tốt nhất để đón nhận Bí tích Thánh Thể.

Carlo nói, Bí Tích Cực Thánh hiện diện trong nhà tạm tỏa tình yêu chữa lành này và chỉ có Thiên Chúa mới có thể làm và chúng ta hiệp nhất với Giáo hội khải hoàn, Giáo hội ở trên thiên đàng và giờ này Giáo hội quy phục trước Chiên Thiên Chúa, để xin Chúa ban ơn cho mọi người. Trong Nhà tạm, Chúa Giêsu hiện diện, Ngài kính thờ Chúa Cha, Ngài muốn kết hợp với mọi người với Chúa Cha. Chúa Giêsu dạy chúng ta cách thờ phượng Chúa Cha. Trước Thánh Thể, chúng ta phải có thái độ tôn kính này.

Carlo cũng khuyến khích các bạn của Carlo kính thờ Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể. Carlo nói: “Các bạn làm như tôi, các bạn sẽ thấy có một cuộc cách mạng đang diễn ra trong bạn.” Chúng tôi tin chắc chính sự kết hợp với Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể đã làm cho Carlo có lòng bác ái với những người thấp bé, người nghèo.

Carlo luôn nói Nhà Tạm là chiếc nôi ân sủng. Trong Nhà Tạm có Ba Ngôi Chí Thánh. Tôi thấy Nhà Tạm trong tính năng động của Carlo. Thực tại Thánh Thể là bằng chứng, bằng chứng chúng ta được tiền định để nên thánh. Sự thánh thiện chúng ta có được là nhờ chúng ta trung thành với Bí tích Thánh Thể qua việc thực hành bảy nhân đức: ba nhân đức đối thần (đức tin, đức cậy, đức ái) và bốn nhân đức chính (khôn ngoan, công bằng, sức mạnh, tiết độ). Gương mẫu là Chúa Giêsu. Công cụ là lý trí và ân sủng. Điều này được ban hoặc được ban lại qua các bí tích. Nhà tạm ở gần Đấng Thánh. Nhà tạm mật thiết với Ba ngôi Chí Thánh từ hai mươi thế kỷ nay. Như thế Nhà Tạm có thể làm chúng ta trở nên thánh thiện, nhưng cũng có thể có sự không đáp lại, không trung thành, đạo đức giả, ích kỷ, không thấy giải pháp, một hành trình nguy hiểm khó quay đầu lại.

Carlo khiêm tốn và đơn sơ. Một lòng khiêm tốn chân chất, một đơn sơ làm đơn giản mọi chuyện. Trong tinh thần này, Carlo nói chuyện với Chúa. Một đối thoại vui vẻ và tin tưởng để đến với Thánh Thể, để nhận mình đang đứng trước một Thiên Chúa duy nhất. Khoảng cách là vô tận, dù Nhà tạm chỉ cách đó vài mét.

Thờ phượng là tỏ lòng tôn kính dành riêng cho Thiên Chúa.

Chúng ta cần suy nghĩ để có thể dùng từ ngữ loài người nói chuyện với Đấng Tuyệt đang thực sự ở trong Bí tích Thánh Thể, tôn kính, hy vọng và tin vào một Thiên Chúa duy nhất của tình yêu. Hơn nữa, chúng ta tuyên xưng khi chúng ta leo lên đỉnh của các điều răn trên núi Sinai, theo giới luật của Giáo hội và theo con đường bổn phận của quốc gia mình. Chúng ta bắt đầu giờ chầu với Kinh Lạy Cha, Kinh Kính Mừng, Kinh Sáng Danh, Kinh Truyền Tin, xin Chúa cho chúng ta được bình an. Chúng ta có thể đọc thêm lời cầu nguyện: “Lạy Chúa Giêsu, xin cho con yêu Chúa nhiều hơn; xin Chúa nhận lấy con người thật của con và biến đổi con theo ý Chúa, con sẽ cố gắng ít xúc phạm Chúa, Lạy Chúa, con xin phó thác con cho Chúa.”

Chúng ta phải bước vào tinh thần Nhà Tạm, một tinh thần đặc biệt, là phép rửa tội được tái sinh, là sự phát triển thiêng liêng. Bí tích Thánh Thể là lương thực thiêng liêng, tuy đa dạng về chất liệu, nhưng vẫn là một hình thức, một hoàn hảo. Theo nghĩa tuyệt đối, Bí tích Thánh Thể là bí tích duy nhất, bí tích của hiệp nhất. Dù Bí tích Thánh Thể có hai yếu tố bánh và rượu nhưng theo giáo huấn của Giáo hội, chúng ta tuyên xưng Bí tích này là duy nhất. Phép rửa cần thiết để bắt đầu cuộc sống siêu nhiên. Bí tích Thánh Thể cần thiết để hoàn thành sự sống siêu nhiên.

Bí tích Thánh Thể có ba ý nghĩa: ý nghĩa đầu tiên liên quan đến quá khứ, tưởng nhớ cuộc khổ nạn, nghi thức hóa cuộc khổ nạn, làm cho cuộc khổ nạn hiện diện không đổ máu trong mỗi Thánh lễ, và làm cho chúng ta hiện diện trước tác dụng của sự hy sinh. Đó là lý do vì sao Thánh Thể được gọi là hy tế. Điều thứ hai liên quan đến sự hiệp nhất của Giáo hội, lý do vì sao Thánh Thể được gọi là hiệp thông, là tham dự. Điều thứ ba liên quan đến tương lai: Thánh Thể báo trước hạnh phúc vĩnh cửu và vì thế được gọi là của ăn đàng. Trong bí tích Thánh Thể, chúng ta có ba yếu tố: Sacramentum tantum, bánh và rượu; res et Sacramentum, nhiệm thể đích thực của Chúa Kitô; res tantum, là tác dụng của bí tích. Chiên Vượt Qua là hình ảnh chính của Bí tích Thánh Thể. Chúa Kitô đã thiết lập bí tích này dưới hình bánh và rượu, đến từ Tin Mừng. Trong Bí tích Thánh Thể, chúng ta dùng bánh và rượu, thức ăn thông thường của loài người. Chúng ta lãnh nhận bánh là bí tích Mình Thánh, rượu là bí tích Máu Thánh. Bí tích này tưởng niệm cuộc thương khó của Chúa, máu tách ra khỏi thân xác Chúa Kitô để cứu độ, để cứu rỗi linh hồn. Chúng ta đừng để Máu Thánh thành vô nghĩa với chúng ta. Chúng ta phải làm chứng Bí tích Thánh Thể hiện hữu. Chỉ cần đẩy cửa vào bất cứ nhà thờ nào. Có người quỳ gối. Có buổi lễ đang diễn ra. Có cái gì đó. Có ai đó.

Chúng ta đặt câu hỏi. Chúng ta tự hỏi. Nhưng đó là bằng chứng gần như sờ thấy được về ảnh hưởng của Bí tích Thánh Thể. Thánh Thể là quyền công dân bất khả xâm phạm. Chúng ta cần nói, cần cảm nhận thực tế. Chúng ta phải làm! Chúng ta có năm châu lục: châu Âu, châu Á, châu Phi, châu Mỹ và châu Đại Dương. Thánh Thể trải qua và hỗ trợ tất cả những thăng trầm của hành tinh. Chúng ta không nghĩ tới, không để ý đến, không mong đợi, nhưng khi có động đất, núi lửa phun trào, lũ lụt hay tai ương khác, Nhà Tạm sẽ bị cuốn trôi như mọi thứ khác. Khi công bố một sự kiện thảm khốc, chúng ta không bao giờ nói đến hàm ý và sự sụp đổ của Nhà Tạm. Một hiện diện, một chia sẻ, một tham gia… Một hiện diện là một hiện diện. Trong Nhà Tạm và từ Nhà Tạm, sự hiện diện thiêng liêng, thực chất, phong phú nuôi dưỡng đang hành động. Chúng ta không thể không tính đến Thánh thể. Thánh Thể đã ở đây trong hai mươi thế kỷ. Rất gần. Trong Nhà Tạm có Sự sống, có Bản thể, có Vĩnh cửu, có Vô Lượng. Bản thân Thánh Thể là một thế giới, một hành tinh mới, một ngôi sao mới. Thánh Thể có trong lịch sử, có trong địa lý. Nhà Tạm phải trở thành nhà của mọi người, nơi ở của mỗi người, nơi gặp gỡ, điểm quy chiếu, thông số, đơn vị đo lường. Thánh Thể phải được kính thờ sốt sắng. Chúng ta cần làm cho Thánh Thể mang tính cá nhân hơn. Chúng ta tạ ơn về ân sủng này. Tạ ơn là nhận ra lợi ích chúng ta nhận từ Thánh Thể. Nhận biết và cảm nhận mình là người nhận ơn. Tạ ơn và đánh giá cao ơn của Chúa. Nhà Tạm là một trong những ơn lớn nhất của Chúa. Nhà Tạm là nơi tạ ơn. Ở đó, Chúa Giêsu tạ ơn. Ngài tạ ơn Chúa Cha. Ngài tạ ơn Chúa Thánh Thần, tạ ơn Giáo Hội. Ngài tạ ơn đến mọi người. Ngài tạ ơn tôi, tạ ơn các bạn. Lời tạ ơn tuôn trào từ Nhà Tạm. Ngoài ra còn có tha thứ. Cuộc Khổ Nạn vẫn tiếp tục. Phải có được tha thứ. Chúng ta dâng Nhà Tạm lên Chúa.

Để mô tả những gì xảy ra trong chúng ta khi chúng ta tôn thờ Bí tích Thánh Thể, Carlo dùng các ẩn dụ khác nhau: “Hướng về phía mặt trời, chúng ta rám nắng. Đối diện với Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng ta trở nên thánh thiện.”

Hoặc “Khi một tia sáng nhỏ lọt vào phòng tối, với mắt thường chúng ta có thể thấy bụi bay lơ lửng trong phòng vì các các hạt bụi nằm trong đường đi của ánh sáng sẽ truyền ánh sáng đến mọi hướng, như chúng ta thấy mặt trăng trên bầu trời ban đêm. Điều tương tự cũng xảy ra với tâm hồn chúng ta. Khi kính thờ Thánh Thể, chúng ta được ánh sáng tỏa ra từ Bí tích Thánh Thể tác động, vì thế chúng ta sẽ thấy tất cả “bụi” làm ô nhiễm tâm hồn, ngăn chúng ta tiến bước trên con đường thánh thiện, mà bình thường với mắt thường chúng ta không thấy các bụi này.

Việc thờ phượng đáp lại khát vọng “im lặng” để “lắng nghe tiếng Chúa”, đơn giản hóa lời cầu nguyện cá nhân và tách mình ra khỏi những thứ thừa mứa. Carlo nói: “Lời cầu nguyện càng đơn giản thì càng sâu sắc. Để đến gần Chúa hơn, điều quan trọng là phải thực sự giải thoát mình khỏi chính mình và khỏi mọi thứ dư thừa.”

Lịch sử các Nhà Tạm là lịch sử cứu độ, lịch sử suốt hai thiên niên kỷ không đổ máu, hiện diện từng giây phút trên khắp địa cầu. Mọi người theo Thánh Thể, được Thánh Thể khẳng định mình. Mỗi Nhà Tạm đều có một lịch sử. Và đó không phải là chuyện đơn giản. Bất cứ ở đâu có một Nhà Tạm thì ở đó có một nhà nguyện, một nhà thờ đã được xây. Trong 20 thế kỷ, từ năm này sang năm khác, đã có không biết bao nhiêu Nhà Tạm đã được xây. Trên tất cả các lục địa, nếu chúng ta làm bản đồ với những bóng đèn nhỏ, chúng ta sẽ thấy hàng triệu bóng đèn sáng lên. Bí tích Thánh Thể đi vào thế giới và hòa nhập với tất cả những ai sống trên thế giới. Con người cần được giải phóng, thanh lọc, nhân bản hóa bằng Bí tích Thánh Thể. Đây không phải là một suy nghĩ xa lạ và khó hiểu, Đây là việc tái nhân đạo để tái hòa nhập. Sự hiện diện sống động của Bí tích Thánh Thể phục vụ mục đích này. Chúng ta phải tìm cách truyền bá ý tưởng văn hóa. Ý tưởng phụng vụ nếu không chúng ta có nguy cơ bị nuốt chửng với loại văn hóa tắc nghẽn. Chúng ta phải làm tất cả những điều này “nên thánh thể”, đây không phải là hành động không tưởng. Đây là một việc làm to lớn, đúng, nhưng không phải là không thể. Nếu Thánh Thể có thể đi vào thế giới này, mở đường, tiến về phía trước, đầu tư vào thế giới này, thì Thánh Thể sẽ chiến thắng. Chắc chắn chiến thắng vì một làn gió mới đang thổi! Tất cả chỉ cần bấm nút, làm một hành động, một ngón tay là chúng ta có thể tiếp xúc với thế giới công nghiệp lớn và nhỏ. Điện thoại, truyền thanh, truyền hình, máy tính, Internet ở trong nhà chúng ta 24 giờ một ngày. Nếu chúng ta được nên như Thánh Thể, chúng ta bay cao. Một chuyến bay nhanh như Internet, xuyên lục địa, vũ trụ. Và mọi thứ đi qua trước mắt chúng ta. Nếu chúng ta có thể “làm tất cả những chuyện này nên thánh thể”, thì đó là một chiến thắng.

Nếu chúng ta thành công? Một dòng chảy mạnh được hình thành trong đó mọi thứ được thu giữ, tập hợp, hợp nhất, khối lượng hóa. Vì Bí tích Thánh Thể tồn tại một cách thực chất và sống động nên Bí tích Thánh Thể phải đi qua dòng điện này. Đây là xu hướng được gọi là đa phương tiện, là dòng chảy khổng lồ, là đại dương tin tức, ý tưởng, lời nói, lời khuyên, đề xuất, nỗ lực, can thiệp với những gì chúng ta có trong đầu. Chúng ta sẽ bị choáng ngợp trước Thánh Thể vì đó là cơn lốc có thể nuốt chửng mọi thứ. Đây là cơ hội, tôi không dám nói là cơ hội cuối cùng để đặt Bí tích Thánh Thể vào cơn lốc. Gần như bằng vũ lực. Gần như bạo lực. Chúng ta cần nói về, cần thảo luận về Thánh Thể trong Nhà Tạm vì Thánh Thể có nguy cơ bị tù chung thân. Bị nhốt, bị giam chặt… Đấng toàn năng ở đây trong bí mật. Hiện hữu ở đó, duy nhất. Đó là điểm chính. Ở đó là Một, là Ba ngôi. Ở đó, thiên đàng. Ở đó 24/24 không ngơi nghỉ. Không ngừng. Không gì cả. Vô cực ở điểm cuối. Vô cực trong hữu hạn của bình chứa. Vô cực trong hữu hạn của nội tâm

Khi dạy giáo lý, Carlo so sánh sự hiện diện của Chúa Giêsu trong Nhà Tạm với cục nam châm có sức hút cực mạnh: khi chúng ta đến gần, chúng ta sẽ bị cục nam châm thu hút, thu hút những ai chân thành yêu mến Chúa.

Carlo xem giây phút dâng Mình Thánh Chúa là giây phút quan trọng của thánh lễ: “Khi dâng Mình Thánh Chúa, chúng ta phải xin Chúa ban ơn qua công nghiệp của Chúa Giêsu, qua  những vết thương thánh của Ngài, qua Máu Thánh, qua nước mắt, qua đau khổ của Đức Mẹ, Mẹ cầu bàu chúng ta hơn bất cứ ai.” Và khi kết thúc truyền phép, Carlo cầu nguyện trong lòng: “Nhờ Thánh Tâm Chúa Giêsu và Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Đức Maria, con xin dâng lời cầu nguyện của con và xin Chúa ban cho con…” Khi rước Mình Thánh Chúa, Carlo  nói: “Lạy Chúa Giêsu, xin ở đây với con, nhà của con là nhà của Chúa!” Carlo thường nói: “Chúng ta sẽ lên thẳng thiên đàng nếu chúng ta đến với Bí tích Thánh Thể mỗi ngày!”

Carlo hết lòng tạ ơn sau khi tham dự thánh lễ. Để sống một cách tận tình, Carlo dùng những từ la-tinh của những chữ cái của tôn thờ, tạ ơn, xin ơn, dâng hiến, đền tạ. Carlo tận dụng lời dạy của Thánh Têrêxa Avila: khi rước lễ là khi Chúa Giêsu hướng dẫn chúng ta, và chúng ta phải cố gắng nghe Ngài. Và lời tạ ơn của Thánh Maria Mađalêna Pazzi: tạ ơn sau khi rước lễ là giây phút quý giá nhất mà chúng ta có được trong cuộc đời này, là cơ hội tốt nhất để đối diện với Thiên Chúa, đốt cháy chúng ta bằng tình yêu thiêng liêng của Ngài.

Marta An Nguyễn dịch

Chân phước Carlo Acutis và sáu bí tích khác

Chân phước Carlo Acutis và sáu bí tích khác

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Mọi người đều thấy tầm quan trọng Carlo dành cho Bí tích Thánh Thể, Carlo cho rằng có sáu bí tích cọng một (Bí tích Thánh Thể). Carlo nói gì về sáu bí tích còn lại?

Trong một thánh lễ ngày chúa nhật, linh mục ở nhà thờ Santa Maria Segreta, Milan xin chúng tôi lập lại lời hứa rửa tội. Carlo khi đó khoảng 9 tuổi, rạng rỡ và rất xúc động. Sau thánh lễ, Carlo nói với chúng tôi:

Thời gian chúng ta sống trên trần gian sẽ không bao giờ đủ để chúng ta tạ ơn về hồng ân rửa tội Chúa ban. Nhiều người không nhận ra món quà vô hạn mà họ nhận được, họ thường lo về những hình thức bên ngoài, làm sao tổ chức lễ rửa tội hơn là quan tâm đến bí tích đem lại cho chúng ta đời sống thiêng liêng đã bị đánh mất vì tội nguyên tổ.

Carlo cũng cho chúng ta biết sự cần thiết phải tương ứng với ân sủng nhận được khi rửa tội vì “rửa tội, ngoài việc là con đường cần thiết phải đi để có các bí tích khác, nhưng rửa tội còn là con đường để lên thiên đàng”.

Chúng ta phải về lại ý nghĩa sâu xa của phép rửa tội, Carlo viết trong sổ tay: “Đó là công cụ cứu rỗi và phương tiện ân sủng. Bí tích Rửa tội xóa bỏ tội tổ tông do ông Ađam và bà Evà không vâng lời Thiên Chúa đã làm ô uế toàn nhân loại và vẫn tiếp tục làm. Nhưng phép rửa không chữa lành những vết thương do tội này để lại đã liên tục xui chúng ta làm điều xấu. Nhưng phép rửa tội lại là cánh cửa cho chúng ta đến với các bí tích khác, là những phương tiện để Chúa Ba ngôi ban ân sủng cho chúng ta và vì thế có thể chữa lành chúng ta khỏi mọi tổn thương, vì thế phép rửa tội cũng là cánh cửa đưa chúng ta đến với ơn cứu độ.

Carlo cũng viết một số ghi chú về bí tích người bệnh, bây giờ không còn gọi là xức dầu như trước:

Giây phút của cái chết, dù chúng ta có chờ hay không đều làm cho mọi người lo lắng, vì chúng ta không bao giờ tẩy sạch tội  hoặc chuẩn bị đầy đủ. Đó là lý do vì sao có một bí tích cho giây phút trọng đại này. Bí tích này bây giờ được gọi là bí tích dành cho người bệnh, bất cứ ai mắc bệnh nặng về thể xác hoặc tinh thần. Và với các bệnh tinh thần, sau bí tích giải tội là bí tích người bệnh (chúng ta đừng chờ đến giây phút cuối cùng mới lãnh nhận!), gồm những lời cầu nguyện đặc biệt. Nhưng điều cần thiết là chúng ta phải nhận bí tích này đúng lúc. Sống là chuẩn bị liên tục cho cái chết. Chúng ta không nên sợ hãi hay chán nản, cũng không hời hợt hoặc bất cẩn. Chúng ta cần tìm ra con đường trung gian, trên hết là một cân bằng tốt đẹp được đức tin thúc đẩy để hướng tới cánh cửa hy vọng. Nhân đức thần học thứ hai này phải là ngọn hải đăng và sức mạnh. Kinh Thánh khuyên chúng ta “hãy kể lại niềm hy vọng trong chúng ta” (1 Pr 3:15).

Khi sự sống bị bệnh tật tấn công hoặc khi bản án tử hình cuối cùng được tuyên bố, chúng ta phải sẵn sàng tuân theo ý Chúa. Hơn nữa, đây là việc làm tốt đẹp để mật thiết kết hiệp với cuộc khổ nạn và cái chết của Chúa Giêsu. Thánh Phaolô đã nói, ngài hoàn thành nơi chính mình những gì còn thiếu trong cuộc khổ nạn của Chúa Kitô: đi theo Ngài lên Đồi Canvê, chịu cực hình, bắt bớ, chiến đấu giống như Ngài. Cuộc khổ nạn tiếp tục cho đến tận thế của thế giới này. Việc chúng ta đến với nhau là lợi ích cho tất cả dân Chúa. Đây là cách khổ nạn, dâng hiến và tử đạo liên tục thực hiện. Một chu kỳ tham dự thánh lễ được cử hành mỗi giây phút trên thế giới. Hai việc làm tốt đẹp, vì sao chúng ta không liên tục cầu nguyện: “Lạy Chúa Giêsu, sự hiệp thông của con”; “Lạy Chúa Giêsu, con hiệp nhất với mọi người trên thế giới.”

Về việc xưng tội, Carlo nói với Rajesh trước khi Rajesh rửa tội: “Thiên Chúa rất vui khi các linh hồn đến gần Bí tích Thánh Thể và Bí tích xưng tội.” Carlo thường đi xưng tội và xét mình rất kỹ:

“Trước hết, chúng ta xét mình, xem chúng ta đang ở trong tình huống nào, xét các tính tốt, tính xấu, các lỗi lầm của chúng ta. Làm danh sách ưu điểm và khuyết điểm của chúng ta. Không lời bào, không nhượng bộ. Một khi đã làm rõ tính tốt tính xấu, chúng ta phải dứt khoát sửa đổi tính xấu, quyết tâm thực hiện mỗi năm một tính tốt. Dĩ nhiên chúng ta phải kiên trì làm và cố gắng có đời sống thiêng liêng qua cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa và siêng năng dự các bí tích, đặc biệt là xưng tội rước lễ, có một linh hướng tốt.

Carlo xem các bí tích có mối liên hệ chặt chẽ với việc nhập thể của Ngôi Lời. Ngôi Lời mang bản chất con người, xem con người chúng ta là con người thiêng liêng. Sự kết hợp giữa bản chất con người với bản chất thiêng liêng được gọi là kết hợp liên vị (bản chất thiêng liêng, bản chất con người và ngôi vị thiêng liêng).

Vì sao có tất cả những điều này? Để cứu chuộc nhân loại khỏi sa vào tội lỗi. Với bản chất con người, Ngôi Lời chịu đau khổ. Với con người thiêng liêng, Ngôi Lời có ân phước. Và chúng ta được cứu. Ân sủng đã trở lại. Chúng ta được nhận làm con. Một lần nữa, chúng ta được định sẵn cho sự chung sống vĩnh cửu. Đó là số mệnh của chúng ta. Sự tồn tại phải được tổ chức lại theo nghĩa chính xác này. Vì thế với các bí tích rửa tội, thêm sức, rước lễ, hòa giải, hôn nhân, truyền chức thánh, xức dầu bệnh nhân, chúng ta nhận được ân sủng và vì thế chúng ta được đi vào đời sống chung. “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt” (Ga 1:14). Thiên Chúa đã nhập thể và tất cả các giai đoạn của cuộc đời Ngài, từ nhập thể cho đến thăng thiên, đều nhằm mục đích cứu rỗi chúng ta, nhằm ban cho chúng ta hồng ân. Một ân sủng cần được giữ gìn. Được gìn giữ bằng các bí tích. Tăng cường bằng việc rước lễ, làm việc bác ái hàng ngày.

Marta An Nguyễn dịch

Chân phước Carlo Acutis: một đức tin nhiệt thành có sức lan tỏa

Chân phước Carlo Acutis: một đức tin nhiệt thành có sức lan tỏa

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Nhiều người đã sống qua những giây phút hoặc những ngày tháng bên cạnh Carlo đều nhớ đến đức tin nhiệt thành và lan tỏa của Carlo.

Mới đầu Carlo chỉ là một đứa trẻ, sau đó là một thiếu niên yêu đời, sống đời sống mật thiết với Chúa Giêsu. Carlo rất đơn sơ và tự phát. Đây có lẽ là những đặc điểm quyết định nhất về khả năng thuyết phục của Carlo. Chúng ta cảm nhận được điều này qua các câu chuyện của những người đã có kinh nghiệm này.

Trước hết là cô giáo viên trẻ Elisa. Năm 1995, ông ngoại của Carlo đột ngột qua đời. Mẹ của Carlo là bà Antonia, con một nên phải cùng mẹ là bà Luana quán xuyến gia đình, bà nhờ cô  Elisa lo cho Carlo buổi chiều sau khi Carlo đi học về. Carlo đã quen đi nhà thờ với cô bảo mẫu Elisa nên Carlo muốn cô Elisa đi nhà thờ với mình. Nhờ Carlo nằn nì, cô Elisa bắt đầu về với đức tin của mình. Cô cho biết, sự nằn nì của Carlo không phải là nằng nì của trẻ con, cô ấn tượng trước sự trưởng thành thiêng liêng của Carlo, Carlo biết cầu nguyện và xoa dịu nỗi đau.

Câu chuyện thứ hai liên quan đến ông Rajesh, người giúp của gia đình ở Milan. Rajesh xuất thân từ một gia đình theo đạo hinđu, Bà la môn. Carlo thường nói chuyện với ông về Chúa Giêsu, Tin Mừng, các phép lạ và các bí tích. Carlo cùng đọc kinh với ông. Carlo đã làm cho ông yêu mến Chúa Giêsu, ông xin rửa tội. khi đã là tín hữu kitô, ông thường xuyên cầu nguyện với Carlo và thỉnh thoảng cùng nhau lần hạt Mân Côi. Với Carlo, ông không còn là người “giúp việc” nhưng là “người bạn trung thành của Carlo”.

Họ thường chơi với nhau, Rajesh rất vui đóng trong các video ngắn của Carlo, ông làm chú hề, làm điệp viên. Ông nói trong lời chứng khi Tổng giáo phận Milan làm thủ tục giáo luật phong chân phước cho Carlo:

Với lòng đạo đức sâu sắc và đức tin lớn lao của Carlo, việc Carlo dạy giáo lý cho tôi là việc bình thường, vì tôi theo đạo hinđu thuộc đẳng cấp giáo sĩ Bà La Môn; Carlo nói “tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu tôi đến gần Chúa Giêsu và Carlo thường  hướng dẫn tôi đọc Kinh Thánh, Giáo lý Giáo hội Công giáo và hạnh các thánh. Carlo gần như thuộc lòng sách giáo lý và giải thích một cách xuất sắc, giúp tôi hiểu được tầm quan trọng của các bí tích. Carlo rất giỏi giảng dạy các khái niệm thần học mà ngay cả người lớn cũng không thể giải thích được. Dần dần, tôi bắt đầu nghiêm túc nghe lời khuyên và chỉ dạy của Carlo cho đến khi tôi quyết định xin rửa tội. Carlo là người thầy về thế nào là đời sống của một tín hữu kitô và là tấm gương đạo đức đặc biệt. Tôi được rửa tội vì đức tin sâu sắc của Carlo đã lan truyền và đánh động tôi, vì lòng bác ái và sự trong sạch cao thượng của Carlo, điều tôi luôn xem là phi thường. Vì một thiếu niên trẻ, đẹp trai, con nhà giàu thường có một lối sống khác. Carlo là tấm gương cao quý về mặt thiêng liêng, Carlo thánh thiện đến mức tôi cảm thấy tôi muốn thành tín hữu kitô để có thể được rước lễ.

Carlo giải thích cho tôi tầm quan trọng của việc đến gần Bí tích Thánh Thể mỗi ngày, cầu nguyện với Đức Mẹ bằng chuỗi Mân Côi, cố gắng noi theo nhân đức của Đức Mẹ. Carlo luôn nói với tôi, các nhân đức chủ yếu có được là nhờ sống đời sống bí tích mãnh liệt và Bí tích Thánh Thể là đỉnh cao của đức ái. Qua bí tích này, Chúa làm chúng ta trở nên những con người trọn vẹn, được tạo dựng theo hình ảnh của Ngài và Carlo trích dẫn thuộc lòng chương Thánh Gioan nói về Chúa Giêsu: “Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì ở trong Ta, Ta ở trong người ấy và Ta sẽ làm cho người đó sống lại vào ngày sau hết.” Sau đó Carlo giải thích cho tôi hiểu, Bí tích Thánh Thể là trái tim của Chúa Kitô. Một ngày nọ, Carlo nói với tôi về tầm quan trọng của việc hiến mình cho Thánh Tâm Chúa Giêsu các ngày thứ sáu đầu tháng, và cho Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ ngày thứ bảy đầu tháng trong năm tháng. Carlo nói: “Trái Tim Chúa Giêsu và Trái Tim Mẹ Maria hiệp nhất bất khả phân ly. Khi rước lễ chúng ta được tiếp xúc trực tiếp với Đức Mẹ và các thánh trên thiên đàng. Thiên Chúa rất vui mừng khi các linh hồn đến với hồng ân lớn lao là Thánh Thể.” Carlo cũng chuẩn bị cho tôi lãnh nhận bí tích Thêm Sức, Carlo giải thích bí tích này rất quan trọng. Carlo nói với tôi, từ khi nhận bí tích Thêm Sức, Carlo cảm thấy mình có một sức mạnh huyền nhiệm bao phủ, từ đó lòng kính mến Thánh Thể của Carlo được tăng lên. Tôi phải nói tôi cũng cảm thấy như vậy khi lãnh nhận bí tích Thêm Sức. Điều làm tôi ấn tượng nhất về Carlo là sự trong sáng tuyệt vời và sự trung thành với thánh lễ hàng ngày của Carlo. Carlo có một cái nhìn sáng rực về đức tin công giáo đến nỗi Carlo thu hút mọi người bằng sự thanh thản và dịu dàng khi trình bày các chân lý đức tin.

Nhưng điều đặc biệt với tôi là ảnh hưởng của Carlo trên gia đình. Bà ngoại Luana của Carlo trong án phong chân phước cho Carlo ở Tổng giáo phận Milan đã tuyên bố: “Cả tôi và cha mẹ Carlo đã không giữ đạo như Carlo, Carlo đã đưa chúng tôi đến với đức tin. Chính Carlo đã đưa chúng tôi đến với Thiên Chúa, với đức tin, đến niềm vui tin vào Thiên Chúa là điều tốt đẹp. Phần lớn cuộc đời của tôi, dù tôi học trường công giáo mười năm, nhưng tôi không là người công giáo giữ đạo sốt sắng. Nhờ Carlo, từ khi còn nhỏ đã xin tôi đi lễ với em, với mẹ của em, tôi tìm lại được đức tin đã mất trong tôi.”

Tính hiếu kỳ, những câu hỏi Carlo đặt ra về Chúa Giêsu, về các thánh, về các bí tích đã khuyến khích chúng tôi đào sâu đức tin của mình qua việc học tập. Trung kiên đi lễ hàng ngày, chầu Mình Thánh Chúa, cầu nguyện riêng trong ước muốn liên tục noi gương Chúa Giêsu, sống bác ái tình huynh đệ vơi tất cả mọi người, đã giúp chúng tôi sống đức tin một cách chât thực và đích thực hơn. Tấm gương của Carlo khuyến khích chúng tôi đi vào trọng tâm đức tin và bác ái huynh đệ, tách mình ra khỏi những gì dư thừa. Chẳng hạn, chúng tôi rất ấn tượng khi thấy Carlo cực kỳ rộng lượng với người khác, nhưng lại rất kiềm chế với bản thân, không dễ dàng thuyết phục Carlo mua thêm áo quần mới. Carlo nói em không cần gì thêm. Vào đầu năm học, khi chúng tôi muốn mua thêm cho Carlo đôi giày mới, Carlo luôn từ chối. Carlo chỉ có một đôi giày và nếu nó chưa mòn thì vẫn còn mang được! Với tiền tiết kiệm, Carlo muốn chúng tôi giúp những người Carlo biết họ đang cần giúp đỡ. Các bạn cùng lớp và các bạn cùng chơi đều biết Carlo không chạy theo thời trang, luôn ăn mặc đàng hoàng, không thích nổi bật.

Khi Carlo biết có người đang ở xa Chúa, Carlo cầu nguyện cho họ ngay, Carlo nói: “Nếu Chúa quan phòng đặt họ bên cạnh con thì đó là để con có thể cầu nguyện thay cho họ.” Như vậy, lần hạt Mân Côi, cầu nguyện với Đức Trinh Nữ Pompeii, đi lễ mỗi ngày với những ý chỉ này, Carlo đã nhận được vô số ơn chữa lành thể xác và hoán cải. Một ngày nọ, Carlo gặp một phụ nữ ốm yếu, tàn tật, sống xa đức tin. Bà nói với Carlo đã 40 năm bà không đi lễ. Carlo bắt đầu cầu nguyện và nhờ những người khác cầu nguyện cho bà. Sau một thời gian, không những được khỏi bệnh phần xác, bà trở lại, xưng tội và đi lễ hàng ngày như Carlo.

Hiện nay chúng ta có thể nói Carlo là “người có ảnh hưởng” rất xác thực và hiệu quả của Chúa. Chắc chắn, không phải là “người có ảnh hưởng” của một thế giới không biết đến Chúa,  từ chối Đấng Tạo Hóa, Đấng Cứu Rỗi, chúng ta chỉ cần đọc báo, lên mạng là thấy các ngôi sao rất đáng ngờ, thường bị các phương tiện truyền thông khen ngợi và đánh giá quá cao. Tôi nghĩ đến các diễn viên, ca sĩ, cầu thủ bóng đá, những “người có ảnh hưởng” đủ mọi thể loại, họ đưa ra những lý tưởng, có thể xuất sắc, nhưng số phận sẽ trở thành tro bụi. Đây là những điều tốt bề ngoài, tạm thời, đôi khi giả dối, không liên quan gì đến những điều tốt đẹp lâu dài của đức tin và đức ái. Carlo đặt tất cả vào đức tin và đức ái.

Ngoài ra còn có các bậc thầy về cuộc sống, các pháp sư, các chiêm tinh gia, họ được nhiều người tìm đến trong hy vọng giải quyết được những bất an, lo lắng để tìm được con đường ánh sáng. Carlo đã tìm thấy được an toàn, hạnh phúc, ánh sáng nơi Chúa Giêsu. Và, bằng nhiệt tình và đơn sơ của một em bé, Carlo đã giúp nhiều người tìm được an toàn, hạnh phúc, ánh sáng.

Marta An Nguyễn dịch

Niềm đam mê với sự biến đổi bản thể

Niềm đam mê với sự biến đổi bản thể

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Chúng tôi xin hỏi bà Antonia, có lần bà cho biết Carlo đã thiết kế và biên soạn một phần quyển sách Các phép lạ Thánh Thể và Cội nguồn kitô giáo của châu Âu. Carlo cũng cộng tác trong quyển sách nhỏ về Giáo lý Thánh Thể, trong đó việc biến thể được giải thích một cách đơn giản.

Carlo kinh ngạc trước mầu nhiệm của biến thể. Qua việc cử hành bí tích, bánh và rượu trở nên Mình Máu Thánh Chúa Kitô. Và vì sự thay đổi này, Chúa Giêsu Kitô hiện diện dưới hình bánh và rượu theo bản chất, không theo hình thể và số lượng. Chẳng hạn, bản chất của tôi là cố định, tôi là tôi khi còn nhỏ cũng như khi lớn lên, bản chất của tôi không phát triển theo cơ thể, không tăng không giảm theo tuổi. Bản chất vẫn như cũ trong tôi. Tương tự như vậy, Chúa Giêsu hiện diện trong Bí tích Thánh Thể, không theo hình thể lớn nhỏ khi truyền phép, nhưng theo bản chất của Ngôi Lời nhập thể, một bản thể luôn hiện diện trong Bí tích Thánh Thể. Để suy ngẫm dễ dàng về những chân lý đức tin này, Carlo chép lại một số câu của các tác giả thánh thiện:

Để có thể trở nên như vậy, không chỉ nhờ tình yêu mà còn nhờ vào sự hòa nhập với xác thịt thiêng liêng này. Đây là hiệu quả do lương thực Chúa Cứu Thế ban để giúp chúng ta nhận thức được sự nồng ấm và tình yêu quá mức của Ngài. Đó là lý do vì sao Ngài hiệp nhất, hòa trộn nhiệm thể Ngài với thân thể chúng ta, để tất cả chúng ta nên một thân, một đầu… Đây là điều Chúa Giêsu Kitô đã làm cho chúng ta; Ngài không chỉ tỏ mình ra cho những ai muốn thấy Ngài, mà Ngài còn tự mình chạm vào, nắm lấy, hấp thụ theo cách nồng nàn nhất. Cha mẹ thường giao con cái cho người vú nuôi. Còn Ta, Ta nuôi chúng bằng thịt của Ta, Ta cho chính Ta là của ăn… Trong nhập thể, Ta lấy thịt và máu của các con để chúng ta là một, giữa chúng ta là chung: Ta ban cho các con thịt và máu này, nhờ đó mà các con có cùng bản chất với Ta.

 Để suy niệm về sự hiện diện thực sự và đích thực của Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể, Carlo chép đoạn này của Thánh Tôma Aquinô: Thật vậy, thịt Ta là của ăn đích thực và máu Ta là của uống đích thực (x. Ga 6, 55). Thật ra tin những gì nói về máu và thịt của Chúa là ẩn dụ và dụ ngôn; vì thế loại trừ cách giải thích này, Ngài nói: “Thịt Ta là của ăn đích thực” như thể Ngài nói: “Đừng nghĩ tôi nói theo nghĩa bóng, nhưng thực ra thịt tôi chứa trong thức ăn của những người tin và máu tôi trong bí tích trên bàn thờ, theo lời khi truyền phép : “Đây là Mình Ta… đây là Máu Ta, Máu của Giao Ước Mới” (Mt 26, 27-28); Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì ở trong Ta và Ta ở trong người ấy (Ga 6:56)”. Ở đây, Chúa nói đến thức ăn thiêng liêng, thức ăn mang sự sống đời đời, và Ngài lập luận như sau: “Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta là hiệp nhất với Ta; nhưng ai kết hợp với Ta thì được sự sống đời đời; vậy nên ai ăn thịt và uống máu Ta thì có sự sống đời đời…” Tuy nhiên, có một cách ăn khác làm chúng ta không ở trong Chúa Kitô và Chúa Kitô không ở trong chúng ta, đó là trường hợp của những người đến với Bí tích Thánh Thể với tấm lòng dối trá. Vì trong một trái tim như vậy, bí tích không có hiệu lực. Lời nói dối là khi biểu hiệu bên ngoài không tương ứng với bên trong, bề ngoài chỉ là Chúa Kitô tháp nhập vào người đón nhận Ngài. Vì vậy, ai không mong muốn có kết hợp này và không cố gắng loại bỏ mọi thứ cản trở nó, là kẻ nói dối. Vì vậy, Chúa Kitô không ở trong người ấy và người ấy cũng không ở trong Chúa Kitô.

“Tất cả các bí tích đều được thực hiện nhờ cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.” Đây là lời Thánh Tôma Aquinô viết và Carlo chép lại. Sự hy sinh của Chúa Giêsu, hiến tế tình yêu của Ngài dâng lên Chúa Cha để cứu rỗi chúng ta và cho chúng ta hạnh phúc vĩnh cửu đã thấm máu của Ngài trên thập giá, và ngày nay, tuy không đổ máu nhưng hiến tế vẫn tiếp tục trong thánh lễ. Và những điều tốt lành chúng ta có được là nhờ hy tế thập giá, điều tốt lành tuyệt hảo là Chúa Thánh Thần vì thế thánh lễ là trọng tâm và nguồn năng lượng cho toàn bộ cuộc sống, cho hệ thống giáo dục chúng ta. Mỗi gia đình phải hướng tới hy lễ thánh thiện: một ngày không có thánh lễ là một ngày không có nắng! Chúng ta biết mọi ân sủng đều có nguồn gốc chính từ lòng thương xót của Chúa Ba Ngôi và hy sinh của thập giá. Dấu thánh giá nhắc chúng ta về những sự thật này cách rất đơn giản, nên chúng ta phải có ý thức khi cầu nguyện, cùng nhau cầu nguyện như trong cùng một gia đình: để trí thông minh của mình suy niệm về Lễ Vượt Qua của Chúa Giêsu và lễ Phục sinh của chúng ta.

Chúng ta tạ ơn vì tất cả những hồng ân Thiên Chúa ban cho chúng ta, bắt đầu từ việc Ngài hiến thân trong các bí tích khác nhau.

Marta An Nguyễn dịch

Sự can dự của cha mẹ vào hành trình đức tin của Chân phước Carlo Acutis

Sự can dự của cha mẹ vào hành trình đức tin của Chân phước Carlo Acutis

Bà Antonia (mẹ Carlo), ông Rajesh, ông Andrea (cha của Carlo) và Carlo Acutis

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Antonia và Andréa, ông bà xác nhận Carlo đã có ảnh hưởng trên ông bà. Nhưng chắc chắn ông bà cũng mang đến cho Carlo một điều gì đó. Con đường tin vào Chúa Kitô không bao giờ đơn độc, đó là hành trình mà mọi người cùng nhau thực hiện. Là cha mẹ, ông bà can dự như thế nào vào hành trình này?

Có lẽ hình ảnh mô tả đúng nhất cho hành trình này là thẩm thấu: chúng tôi nhận và chúng tôi cho. Tất cả diễn ra một cách nhẹ nhàng, không gượng ép, vui vẻ, nhiệt tình, giản dị và yêu thương nhau.

Nhìn lại, chúng tôi nhận ra đi hành hương là yếu tố giúp chúng tôi phát triển trên con đường thiêng liêng. Chúng tôi đi rất nhiều, nhưng chúng tôi chỉ có thể nhớ lại một số. Chẳng hạn lần đi Paris, một thành phố thanh lịch có rất nhiều viện bảo tàng và rất nhiều chứng từ đức tin. Ở Rue du Bac, chúng tôi đến nhà của các Nữ Tử Bác Ái, nơi Thánh Vinh Sơn Phaolô và Thánh Catarina Labourê được chôn ở đó. Năm 1830 Đức Mẹ hiện ra với Thánh Catarina, Đức Mẹ cho Catarina xem tấm ảnh phép lạ có dòng chữ: “Ôi Đức Maria vô nhiễm, xin cầu cho chúng con là kẻ chạy đến cùng Mẹ.” Ở phía sau là cây thánh giá khắc chữ “M”, ở phía dưới có hai trái tim, một trái tim Thánh Tâm Chúa Giêsu đội mũ gai, trái tim kia bị đâm bằng gươm là Trái tim Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội. Và Catarina đã nghe những lời này: “Con làm tượng theo mẫu này. Ai tin và mang tượng này sẽ nhận được ơn lớn lao.” Biết được chi tiết này, Carlo nhận xét: “Qua tấm ảnh này, Chúa muốn nhấn mạnh đến vai trò đặc biệt của Đức Mẹ trong công cuộc cứu rỗi. Ngoài việc Mẹ là trung gian của mọi ân sủng, Chúa còn muốn nói với chúng ta, Mẹ đồng công cứu chuộc nhân loại: chữ “M” của Đức Mẹ giao nhau với chữ “I” của Chúa Giêsu trên thập giá, có nghĩa Đức Mẹ gắn với hy tế cứu chuộc của Chúa Giêsu.”

Chúng tôi đến thăm một nhà thờ ở Đường Des Archives, tại đây, Phục sinh năm 1290 đã có một phép lạ Thánh Thể xảy ra: một người không tin, người này ghét đức tin công giáo và không tin vào sự hiện diện thực sự của Chúa Kitô trong Bí tích Thánh Thể, họ nhận Mình Thánh Chúa và xúc phạm, họ dùng dao chém nhiều nhát rồi vứt vào nước sôi. Nhưng bánh thánh tự đứng dậy trước mặt kẻ phạm thượng, ông quá hoảng sợ. Sau đó, một phụ nữ sasan đem bánh thánh cất vào chén và đem ngay đến cho linh mục quản xứ. Tin tức lan nhanh khắp Paris, đến nỗi giám mục, nhà vua và người dân quyết định biến ngôi nhà của người phạm thượng thành nhà nguyện để lưu giữ bánh thánh.

Chúng tôi cũng có chuyến hành hương đi Tây Ban Nha năm 2005. Chúng tôi ghi tên cho Carlo học trường trung học Lêô XIII ở Milan do các cha Dòng Tên thành lập. Vì vậy, chúng tôi muốn đi Manresa ở Catalonia, nơi Thánh I-Nhã sống 11 năm và đã trở lại ở đây: từ một kỵ sĩ quý tộc tính khí nóng nảy, ngài thành người bạn thân tình, nhiệt tình làm tông đồ cho Chúa. Và chính tại Manresa, ngài viết các Bài tập Linh thao, chia sẻ cảm nghiệm được giải thoát và cứu rỗi trong cuộc gặp với Chúa Giêsu. Chúng tôi cũng đến Đền thánh Đức Mẹ Montserrat của các tu sĩ dòng Biển Đức, tại đây, ngày 24 tháng 3 năm 1522, Thánh I-Nhã đã bỏ gươm và dao găm trên bàn thờ Đức Mẹ, khoác áo hành hương lên đường, như dấu hiệu cho cuộc sống mới của ngài là môn đệ của Chúa Giêsu.

Sau đó chúng tôi đến Barcelona. Carlo vô cùng ngạc nhiên khi thấy vương cung thánh đường Sagrada Familia do kiến trúc sư Antoni Gaudf xây. Trong sổ tay hành trình, Carlo viết: “Tính độc đáo là trở lại với nguồn gốc, là Thiên Chúa… Sự sáng tạo tiếp tục không ngừng qua trung gian con người. Con người không sáng tạo nhưng khám phá và bắt đầu từ những khám phá này. Những ai tìm kiếm quy luật tự nhiên để tạo ra tác phẩm mới là những người cộng tác với Đấng Tạo Hóa; những người sao chép không cộng tác. Đó là lý do vì sao tính nguyên bản bao gồm việc quay trở lại với điểm gốc.”

Trước khi bắt đầu những chuyến hành hương này, chúng tôi đọc và ghi lại những nơi chúng tôi muốn đến thăm. Chúng tôi đã học một điều gì đó về cuộc đời của chân phước Gaudi và những thành tựu quan trọng của ngài. Vương cung thánh đường Sagrada Familia được xây dựng để “đánh thức những trái tim nguội lạnh đang ngủ quên, khơi dậy đức tin và mang lại sự ấm áp cho lòng bác ái”: đây là những gì chúng ta có thể đọc trong Đạo luật chính thức về việc đặt viên đá đầu tiên xây đền thờ ngày 19 tháng 3 năm 1882 . Khi biết đang mở án phong thánh cho Gaudi, Carlo cầu nguyện xin Gaudi cầu bàu với Chúa Giêsu, tôn vinh Chúa Giêsu, Đấng thực sự hiện diện trong Bí tích Thánh Thể, để Ngài là của ăn thức uống cho chúng ta.

Lộ Đức là nơi hành hương quan trọng. Khi Carlo đứng trước hang đá Massabielle, Carlo dâng mình cho Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ, lập lại lời hứa lần hạt Mân Côi mỗi ngày. Sau khi uống nước tại hang đá Đức Mẹ, Carlo tiếp tục cầu nguyện hơn một giờ. Sau đó chúng tôi đến thăm ngôi nhà khiêm tốn của Bernadette ở Moulin de Boly. Đọc chuyện Đức Mẹ hiện ra và thông điệp Đức Mẹ nhắn với Bernadette với lời xin Bernadette hy sinh, Mẹ sẽ không cho Bernadette có hạnh phúc ở đời này nhưng ở đời sau, Mẹ lặp lại thông điệp này ba lần: “Sám hối! Sám hối! Hãy ăn năn sám hối!”, Mẹ kêu gọi mọi người lần chuỗi Mân Côi, Carlo hưởng ứng việc Đức Mẹ kêu gọi cầu nguyện, ăn năn sám hối và hy sinh cho người khác. Khi về Ý, Carlo giải thích với các bạn tầm quan trọng của các cuộc hiện ra năm 1858. Carlo xúc động trước kinh nghiệm của Bernadette, cô gái trẻ nghèo khổ mù chữ được Chúa và Đức Mẹ chọn vì đơn sơ và khiêm tốn. Trong lần hiện ra ngày 25 tháng 3 năm 1858, Đức Mẹ cho Bernadette biết, Mẹ là Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội. Bernadette hoàn toàn không biết ý nghĩa của tên này, cũng không biết bốn năm trước đó, Đức Piô IX đã công bố tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội. Carlo viết trong ghi chú của mình:

Mẹ Thiên Chúa. Sinh vật được nâng lên đến vô cùng. Khi hiến mình và phó mình vào Thiên Chúa, Mẹ biết mình là Mẹ Thiên Chúa. Từ nay trở đi, một người trong chúng ta được nâng lên, được thăng hoa lên: Mẹ Thiên Chúa: ba chữ, một bài thơ. Vũ trụ đã rung chuyển, đã quan tâm đến Mẹ. Trên thiên đàng cũng vậy, các Tổng lãnh thiên thần, các Thiên thần, các Vương quốc, các Quyền lực, các thiên thần Cherubim, Seraphim đã nhận thức được sự kiện này. Chúng ta là những người hời hợt và ngu xuẩn. Chúng ta phải cảm nhận được chúng ta ở trong hạnh phúc này. Mẹ được gìn giữ khỏi tội tổ tông, được Chúa Cha bảo vệ, được làm Mẹ nhờ tác động của Chúa Thánh Thần, Mẹ là một người trong chúng ta. Chúng ta không thể nói “Mẹ Thiên Chúa” hời hợt theo thói quen. Chúng ta phải suy nghĩ về mặt thần học, thiêng liêng về vai trò của Mẹ. Mẹ Thiên Chúa ở với loài người. Vô hạn ở với hữu hạn. Vĩnh cửu với thời gian. Tạo Hóa với tạo vật.

Hàng năm, vào tháng 8 và tháng 9, khi chúng tôi ở với ông bà nội ở Santa Margherita Ligure, chúng tôi luôn đi hành hương đến đền thánh Đức Mẹ Montalegro. Năm 1597, Đức Mẹ đã hiện ra với Giovanni Chichizola. Mẹ cho biết Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, và xin ông xây xây thánh đường nơi có nguồn nước phép lạ. Chúng tôi đi hành hương ở đây năm 2006. Carlo nói với chúng tôi, Carlo cầu nguyện với Đức Mẹ xin được lên thiên đàng mà không phải qua luyện ngục. Cầu thang dẫn lên thánh đường rất đông, trong số những người chờ lên cầu thang có những người khuyết tật nặng, Carlo giúp họ lên cầu thang. Chúng tôi lấy vài chiếc chai rỗng đến suối múc nước vào chai. Carlo nói với chúng tôi: “Điều quan trọng là mình tận dụng các món quà của thiên đàng vì tất cả những món quà miễn phí này đều hữu ích để tiến bộ trên con đường thiêng liêng, để trưởng thành, để chúng ta được nâng đỡ chống lại những lỗi lầm và yếu điểm của mình.”

Cũng vậy, hàng năm, khi chúng tôi đi nghỉ ở Cilento, chúng tôi luôn đến đền thánh Đức Mẹ Pompeii. Carlo rất yêu nơi này. Tại đây khi 4 tuổi, Carlo đã hiến mình cho Đức Maria. Carlo kính mến Chân phước Bartolo Longo, một luật sư nổi tiếng ở tòa án Naples, là người cổ vũ quốc tế cho việc lần hạt Mân Côi.

Mùa hè năm 2006, chúng tôi đến Bồ Đào Nha, chúng tôi muốn đến Fatima. Nhưng chúng tôi đến Santarem ở Bồ Đào Nha trước, nơi đang kỷ niệm các phép lạ Thánh Thể. Năm 1247, một phụ nữ trẻ trong cơn ghen chồng đã nhờ đến một bà phù thủy. Bà đòi phải lấy trộm Mình Thánh Chúa mang đến cho bà để bà làm bùa yêu. Và người phụ nữ lấy trộm Mình Thánh bọc trong tấm vải lanh. Vải thấm máu. Người phụ nữ chạy về nhà, mở tấm vải ra và thấy máu đang chảy từ Mình Thánh. Quá sợ hãi và bối rối, bà giấu tất cả vào ngăn kéo trong phòng ngủ. Sau đó có những tia sáng mạnh mẽ bắt đầu lóe ra. Người chồng thấy hiện tượng này và nói với linh mục, linh mục đến nhà xem, mang bánh thánh về nhà thờ San Stefano. Mình Thánh được giữ trong hộp bằng sáp ong và tiếp tục chảy máu trong ba ngày. Nhiều năm sau, năm 1340 có phép lạ thứ hai, một linh mục mở Nhà Tạm và thấy hộp đựng Mình Thánh bằng sáp bị vỡ, thay vào đó là bình pha lê chứa máu của Mình Thánh trộn với sáp.

Sau khi dừng chân ở Santarem, chúng tôi lên đường đi Fatima. Đến đó, chúng tôi được một người bạn nữ tu và cha Luis Kondor hướng dẫn, lúc đó cha là cáo thỉnh viên án phong chân phước cho Phanxicô và Jacinta Marto. Cha cho chúng tôi xem các hình ảnh và kể cho chúng tôi biết nhiều tình tiết liên quan đến các lần Đức Mẹ hiện ra cho ba trẻ mục đồng năm 1917, khi đó Jacinta 7 tuổi, Phanxicô 9 tuổi và Lucia 10 tuổi. Trong những lần hiện ra, Đức Mẹ nói với các em: “Các con lần hạt Mân Côi mỗi ngày để xin chấm dứt chiến tranh và cho thế giới hòa bình.” Lucia sau này là nữ tu Dòng Kín Cát Minh cho biết: “Nhờ quyền năng Chúa Cha ban cho Kinh Mân Côi, không còn bất kỳ vấn đề cá nhân, gia đình, quốc gia hay quốc tế nào mà Kinh Mân Côi không thể giải quyết được.”

Carlo nói: “Tại Fatima, từ đầu đến cuối, Đức Trinh Nữ Maria mạc khải cho chúng ta ý nghĩa trọn vẹn mà tình yêu Ba Ngôi Cực Thánh đã nuôi dưỡng mỗi chúng ta và lòng thương xót mà Thiên Chúa ban cho chúng ta qua Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Đức Maria.”

Tại Fatima, tất cả đều giúp chúng tôi có được trải nghiệm cụ thể, trực tiếp về Thiên Chúa. Carlo đã rất ấn tượng khi biết trong lần hiện ra ngày 13 tháng 5 năm 1917, Đức Mẹ đã hỏi các mục đồng: “Các con có dâng mình cho Thiên Chúa để chịu đựng mọi đau khổ Ngài sẽ gởi đến cho các con, như hành động đền tạ cho những những tội lỗi mà nhân loại xúc phạm đến Ngài, xin cho người tội lỗi được ăn năn trở lại không?” Ba trẻ mục đồng đều trả lời: “Có, chúng con dâng mình.” Các em kể: “Sau đó Đức Mẹ mở tay ra và truyền cho chúng con một ánh sáng rất mạnh, giống như một phản chiếu từ lồng ngực Mẹ qua chúng con làm cho chúng con cảm thấy mình ở trong Chúa, Đấng là Ánh sáng, rõ ràng hơn những gì chúng con có thể thấy trong tấm gương tốt nhất. Sau đó, dưới tác động của một thúc đẩy bên trong truyền đến chúng con, chúng con quỳ xuống và tự đáy lòng, chúng con thốt lên: “Ôi! Lạy Chúa Ba Ngôi, chúng con tôn thờ Chúa. Lạy Thiên Chúa của chúng con, lạy Thiên Chúa của chúng con, chúng con yêu mến Chúa trong Bí Tích Cực Thánh.” Sau đó Đức Mẹ xin ba trẻ lắng nghe những gì Chúa Giêsu đã dạy: “Ai muốn theo Ta phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hàng ngày mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống. Vì người nào được cả thế giới mà phải đánh mất chính mình hay là thiệt thân, thì nào có lợi gì?”  (Lc 9, 23-25).

Carlo say sưa với khía cạnh thần bí của những lần Đức Mẹ hiện ra và giáo huấn của Fatima. Carlo nhắc lại lời cầu nguyện của ba trẻ: “Lạy Chúa, con tin, con thờ lạy, con hy vọng và con yêu mến Chúa. Con xin Chúa tha thứ cho những ai không tin, không thờ phượng, không hy vọng và không yêu mến Chúa”, rõ ràng Carlo muốn nói đến ba nhân đức đối thần, đức tin, đức cậy và đức mến là trụ cột của bí tích Thánh Thể. Tại Fatima, Thiên Chúa ở trọng tâm, con người rõ ràng được mời gọi để kính thờ và yêu mến Ngài. Thông điệp Fatima là thông điệp hy vọng, Mẹ đã nói trong lần Đức Mẹ hiện ra lần chót: “Cuối cùng, Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Mẹ sẽ chiến thắng.” Đức Mẹ cho Lucia biết Jacinta và Phanxicô sẽ lên thiên đàng sớm, còn Lucia sẽ sống rất lâu trên trái đất để phát triển lòng tôn kính Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Mẹ. Lucia luôn nói với cha giải tội: “Lời hứa với Đức Mẹ luôn làm con tràn ngập niềm vui: Mẹ sẽ không bao giờ để các con cô đơn. Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Mẹ sẽ là nơi nương tựa và là con đường dẫn các con đến với Thiên Chúa.”

Carlo đã nhiều lần long trọng thánh hiến mình cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ Maria. Mỗi ngày Carlo đều lặp lại lời hứa: “Lạy Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ Maria, con hiến dâng trọn vẹn bản thân con cho Mẹ, mãi mãi, cùng với tất cả những người thân yêu của con.”

Chúng tôi có thể nhắc lại nhiều kỷ niệm, nhưng chúng tôi chỉ nói đến những khía cạnh nổi bật trong sự tiến triển đức tin của cả ba chúng tôi. Chúng tôi tổ chức các chuyến hành hương, đọc lịch sử các địa điểm và lịch sử của những người đã đóng góp vào việc xây dựng các nơi hành hương. Sau đó, trên đường đi, chúng tôi cùng nhau cầu nguyện trong xe. Đến nơi, chúng tôi xưng tội và dự thánh lễ, đồng thời đề ra những giải pháp cụ thể cho cuộc đời mình. Sau đó, chúng tôi nhớ lại những câu chuyện đã đọc, tìm những địa điểm được mô tả ở đó. Và khi có thể, chúng tôi cố gắng gặp những người có thể nói chứng từ về những gì đã xảy ra tại thánh đường và về những phép lạ xảy ra ở đó. Đó là những gì chúng tôi đã làm ở Bồ Đào Nha và Fatima.

Carlo chụp rất nhiều ảnh, ghi âm, thu thập tài liệu để làm các cuộc triển lãm. Đây là những kinh nghiệm về sự hiệp thông thiêng liêng sâu sắc, phục vụ cho việc xây dựng một đời sống thiêng liêng. Chúng ta sẽ không bao giờ quên những hàng nến dài ở Lộ Đức, chạng vạng tối, hàng dài nến được thắp sáng ở  bờ sông Gave. Nến tỏa sáng để nói lên hy vọng, đau khổ, lo lắng, đức tin sống động của nhiều người thành tâm đến đây cầu nguyện. Và chúng tôi cũng cùng nhau đốt nến.

Marta An Nguyễn dịch

 

Kamala Harris: chiến dịch tranh cử mang lại niềm vui

Kamala Harris: chiến dịch tranh cử mang lại niềm vui

Bà Kathleen Bonnette, giáo sư thần học làm việc tại Trung tâm Đức tin và Công lý tại Đại học Georgetown. Bà là tác giả quyển Hy vọng tiến hóa: Con đường tâm linh của gặp gỡ và gắn kết trong một thế giới đang phát triển ((R)evolutionary Hope: A Spirituality of Encounter and Engagement in an Evolving World)

Bà Kathleen Bonnette tuyên bố: chiến dịch tranh cử của bà Kamala Harris mang lại niềm vui, là phụ nữ công giáo, tôi cảm nhận được điều này.

americamagazine.org, Kathleen Bonnette, 2024-08-23

Ứng cử viên tổng thống của đảng Dân chủ và Phó Tổng thống Hoa Kỳ Kamala Harris trên bục của Đại hội toàn quốc Đảng Dân chủ tại United Center ở Chicago ngày 1 tháng 8-2024. Ảnh OSV News/Brendan Mcdermid Reuters

Tại Đại hội toàn quốc của Đảng Dân chủ và trong suốt chiến dịch tranh cử tổng thống, bà Kamala Harris nói niềm vui và hy vọng luôn cộng hưởng với nhau. Ông Doug Emhoff gọi vợ ông là “chiến binh vui vẻ”. Trong bài phát biểu trước đại hội, cựu Đệ nhất phu nhân Michelle Obama đã làm mọi người chú ý đến “sức mạnh lan tỏa của hy vọng, mong đợi, nghị lực và niềm vui khi một lần nữa đứng trước một ngày tươi sáng”. Và trong bài phát biểu nhận đề cử của Đảng, bà Harris hứa sẽ “là tổng thống của tinh thần đoàn kết ở mức cao nhất trong nguyện vọng của người dân”.

Gus Walz khóc hãnh diện chỉ vào người cha là ứng cử viên phó tổng thống Tim Walz và kêu lên: “Đây là cha tôi!”

Niềm vui và hy vọng đã trở thành sức mạnh hữu hình trong lòng các đảng viên Đảng Dân chủ – hình ảnh xúc động của Gus Walz khóc khi hãnh diện chỉ vào người cha là ứng cử viên phó tổng thống Tim Walz và kêu lên: “Đây là cha tôi!” Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ghi lại cảm xúc gắn kết Đảng để tìm cách đoàn kết đất nước. Tiếng cười của bà Harris đã là chủ đề chế nhạo của cựu Tổng thống Trump và những người cánh hữu khác, nhưng sự hiện diện vui vẻ và nhiệt tình của bà lại khơi dậy hy vọng. Đêm qua, bà ôm chiếc áo khoác và cho thấy sức mạnh thực sự đến từ lòng trắc ẩn và niềm vui, không đến từ thù hận và sợ hãi, theo bà: “Đừng bao giờ để ai nói cho bạn biết bạn là ai. Bạn cho họ biết bạn là ai.”

Là phụ nữ công giáo, tôi nghĩ sự chính trực là quan trọng; dân chủ là công cụ quan trọng để thể hiện phẩm giá con người; các hệ thống dựa trên bóc lột hoặc loại trừ là không công bằng, không bền vững; chỉ có đứng đắn chính trực và lòng tốt là những yếu tố quan trọng của khả năng lãnh đạo.

Lời thề của bà Harris “sẽ tuân thủ các nguyên tắc cơ bản thiêng liêng của nước Mỹ, từ pháp quyền, bầu cử tự do và công bằng, đến chuyển giao quyền lực một cách hòa bình,” và cam kết của bà trong việc thúc đẩy lợi ích chung – quyền của người di cư, của người LGBT, của phụ nữ và các cộng đồng bị gạt ra ngoài lề xã hội là liều thuốc an ủi khi những điều này gặp nguy hiểm. Dĩ nhiên là nhiều người công giáo thất vọng vì bà bảo vệ quyền phá thai, nhưng tôi biết ơn vì bà sẵn lòng tin tưởng phụ nữ. Những niềm tin này bắt nguồn từ đức tin công giáo của tôi, và thật vui khi nghe một ứng cử viên tổng thống phát biểu với tấm lòng trắc ẩn.

Tuy nhiên tôi nhận ra 60% người công giáo da trắng (nói chung là 50%) nghĩ khác, họ đồng nhất với Đảng Cộng hòa. Niềm tin của họ cũng phát triển từ đức tin của họ. Như tôi đã trình bày trong quyển sách Hy vọng tiến hóa, chúng ta thường bị cám dỗ “chọn phe và hy vọng phe mình sẽ thắng vì lợi ích của giáo hội”.

Nhưng công lý chỉ có thể thực hiện được qua việc chuyển đổi ý thức, thúc đẩy chúng ta làm việc vì lợi ích chung với lòng trắc ẩn chứ không bằng tức giận, sợ hãi hay mong muốn thống trị “người khác”. Đức Phanxicô nói lên quan điểm này một cách rõ ràng: “Không gia đình nào, không nhóm hàng xóm nào, không nhóm sắc tộc nào, không quốc gia nào có tương lai nếu sức mạnh đoàn kết họ, tập hợp họ để giải quyết những khác biệt của họ là sự trả thù và hận thù.… Không có gì như vậy, nếu đạt được bằng cách này thì cuối cùng mọi thứ sẽ bị mất đi.” Nói cách khác, sự báo thù và bất bình là những động cơ thúc đẩy hư vô, chúng có thể làm chúng ta xúc động lúc này, nhưng chúng ta cần đặt mình vào niềm vui và lòng biết ơn nếu muốn chúng ta muốn có đoàn kết và hòa bình.

Việc xây dựng một thế giới như chúng ta mong muốn phụ thuộc vào việc chúng ta sẵn sàng cảm thông lắng nghe người khác, đặc biệt với những người bị gạt ra ngoài lề xã hội nhất, cũng như việc nuôi dưỡng các mối quan hệ với những cộng đồng nhằm nâng đỡ mọi người. Như cựu Tổng thống Barack Obama đã nói vào tối thứ ba: “Chúng ta cần nhớ tất cả chúng ta đều có những điểm mù, những mâu thuẫn và thành kiến. Và nếu chúng ta muốn thu phục những người chưa sẵn sàng hỗ trợ các ứng cử viên của chúng ta, chúng ta cần lắng nghe mối quan tâm của họ và có thể học được điều gì đó trong quá trình này.”

Trong một thế giới kết nối với nhau, các khuôn mẫu không phù hợp với thực tế nhưng quan trọng chúng ta phải liên tục kiểm tra bản thân để đảm bảo những gì chúng ta đang xây dựng không tái tạo lại các hệ thống thống trị vật chất, mang tính cá nhân vốn có tính hủy diệt và không mang lại sự sống. Chúng ta phải tìm cách xây dựng mà không phá hủy. Như bà Harris nhấn mạnh, “sự tổn hại với bất cứ ai trong chúng ta là sự tổn hại cho tất cả chúng ta” và “không ai trong chúng ta phải thất bại để chúng ta thành công”. Chúng ta có thể tìm thấy niềm vui khi đón nhận sự kết nối này.

Trong cuộc bầu cử này, như bà Harris đã nói, đất nước chúng ta “có một cơ hội quý giá để vượt qua những trận chiến cay đắng, hoài nghi và chia rẽ trong quá khứ, một cơ hội để vạch ra một con đường mới về phía trước… được hướng dẫn bởi lạc quan và đức tin.” Tôi hy vọng người công giáo sẽ chọn hải đăng là niềm hy vọng sống trong sứ mệnh Tin Mừng và mang lại khuyến khích như Đức Phanxicô đã nói: “Niềm vui sinh ra từ lòng trắc ẩn, tình yêu dịu dàng sinh ra từ tin tưởng, khả năng hòa giải bắt nguồn từ việc chúng ta hiểu chúng ta đã được tha thứ và được sai đi.” Một cách để nhận biết liệu chúng ta có phù hợp với tình yêu của Chúa hay không là xem chúng ta có tham dự vào một phong trào gợi lên trong chúng ta Hoa Quả của Chúa Thánh Thần hay không, kể cả niềm vui.

Marta An Nguyễn dịch

Bầu cử tổng thống Mỹ 2024: Tại Chicago, đảng viên Đảng Dân chủ là những người có đức tin

Kamala Harris, niềm hy vọng cho nền dân chủ

Kamala Harris, tầm nhìn hướng về tương lai của Hoa Kỳ

Kamala Harris, tầm nhìn hướng về tương lai của Hoa Kỳ

Kamala Harris, tầm nhìn hướng về tương lai của Hoa Kỳ

Là ứng cử viên chính thức được chỉ định của Đảng Dân chủ, phó tổng thống hiện tại mang lại hy vọng cho Đảng Dân chủ trong cuộc bầu cử tháng 11 năm 2024. Được các cuộc thăm dò hứa hẹn, bà Kamala Harris đang nghiên cứu các biện pháp cụ thể có lợi cho tầng lớp trung lưu.

lavie.fr, Henrik Lindell, 2024-08-21

Bà Kamala Harris tại đại hội Đảng Dân chủ ở Chicago ngày 19 tháng 8. REUTERS/MIKE SEGAR

Chúng ta sẽ không đi lui”. Đó là khẩu hiệu tạo nên tiếng vang cho chiến dịch tranh cử của bà Kamala Harris. Một quan điểm ngược với câu nói hoài cổ “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại” của Donald Trump. Trong hai tuần nay, câu khẩu hiệu của bà Kamala Harris vang lên trong các cuộc biểu tình, đó là lời kêu gọi thống nhất trong Đại hội toàn quốc của đảng Dân chủ ở Chicago từ ngày 19 đến ngày 22 tháng 8 năm 2024.

Sau khi Tổng thống Joe Biden bất ngờ tuyên bố không ứng cử ngày 21 tháng 7, đảng Dân chủ đã chính thức đề cử bà Kamala Harris làm ứng viên tổng thống. Trong một Đảng thường bị chia rẽ giữa những người cấp tiến và ôn hòa, bà gần như được mọi người ủng hộ từ Bill và Hillary Clinton đến Barack Obama.

Ông Joe Biden rất xúc động trong bài phát biểu dài vào ngày đầu tiên của Đại hội, đã trao ngọn đuốc tượng trưng cho bà.

Bầu cử tổng thống Mỹ 2024: Tại Chicago, đảng viên Đảng Dân chủ là những người có đức tin

Kamala Harris: chiến dịch tranh cử mang lại niềm vui

Kamala Harris, niềm hy vọng cho nền dân chủ

 

Bài mới nhất