Chân phước Carlo Acutis: Một đức tin dễ lây lan

25

Chân phước Carlo Acutis: Một đức tin dễ lây lan

Trích sách “Chuyển giao đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

 

Ông bà có nhớ đặc điểm nào trong tính cách của Carlo đã có thể làm cho đức tin của Carlo được lan truyền không?

Tôi nghĩ đến ngay tính lạc quan của Carlo. Carlo luôn tích cực, có óc hài hước. Carlo thường nói: “Buồn là nhìn về mình; hạnh phúc là nhìn về Chúa.” Chúng tôi chưa bao giờ thấy Carlo buồn kể cả khi Carlo vào bệnh viện tháng 10 năm 2006.

Khi còn nhỏ cũng như khi là thiếu niên, Carlo không bao giờ phàn nàn. Carlo luôn như vậy kể cả những ngày cuối cùng ở bệnh viện.  Các nhân viên y tế của hai phòng khám khi Carlo nhập viện đều ngạc nhiên trước sự thanh thản và nụ cười của Carlo khi đối diện với những khó khăn nghiêm trọng của bệnh tật. Khi đó, Carlo vẫn nói với chúng tôi: “Không phải con mà là Chúa.” Hoặc: “Không phải cái tôi của con, nhưng vinh quang của Chúa.” Những ngày trước đó khi Carlo chỉ mới bị sốt, Carlo nói: “Con xin dâng đau đớn của con cho Giáo hoàng, cho Giáo hội để con khỏi vào luyện ngục, nhưng được lên thẳng thiên đàng.”

Vì Carlo luôn vui vẻ và hài hước nên ai cũng nghĩ Carlo nói đùa. Thật ra đó là cách Carlo nói lên đức tin của mình: trí thông minh của Carlo bám rễ trong mầu nhiệm cuộc đời Chúa Giêsu, Carlo biết, chính Đấng Cứu Thế đã hiến mạng sống cho các môn đệ của Ngài. Nhờ vậy Carlo có sức mạnh nội tâm to lớn, có thể nhìn xa hơn những đau khổ hiện tại, có khả năng tách biệt vốn là đặc điểm của tính hài hước.

Đó là kết quả của một cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng không bi thảm hóa những tình huống khó khăn nhất, giúp những ai đang buồn bã chán nản lên tinh thần, an ủi họ trong những giây phút này. Carlo không bao giờ rơi vào tình trạng cam chịu hay tuyệt vọng vì Carlo đã phó thác cho Chúa Giêsu.

Cha Roberto Gazzaniga, linh mục Dòng Tên, hiệu trưởng trường trung học Lêô XIII ở Milan đã gom một số chứng từ và kỷ niệm của các bạn cùng lớp với Carlo:

Các bạn nhớ mãi tính hài hước, tính hoạt bát, hào phóng của Carlo, Carlo muốn có giao tiếp thân thiện và luôn tự kềm mình. “Tôi chưa bao giờ thấy Carlo nổi giận dù có bị khiêu khích.” Carlo là người  trẻ dấn thân và quan tâm đến nhiều việc, không lơ là nhiệm vụ, hay cười, tốt bụng, có khả năng tạo quan hệ tốt với mọi người. “Nếu chúng tôi đang buồn thì ở bên cạnh Carlo, chúng tôi được khuây khỏa.” Lạc quan của Carlo lan truyền, mang lại lợi ích trong các quan hệ xã hội. Ở giai đoạn niên thiếu, tuổi xem bản thân và thế giới nhỏ bé của mình trên hết, Carlo nồng hậu, niềm nở luôn đem bạn về nhà. “Chúng tôi cảm thấy Carlo quan tâm đến mọi người, Carlo tự nhiên nói chuyện với bạn bè.” Các bạn cùng lớp và các bạn khác đều thích tính tự phát, sẵn sàng và tốt bụng của Carlo.

Marta An Nguyễn dịch