Lucile: “Năm 12 tuổi, tôi gặp Chúa”

465

Lucile: “Năm 12 tuổi, tôi gặp Chúa”

famillechretienne.fr, Marie de Varax, 2018-11-22

Lucile làm chứng về cuộc gặp Chúa của mình ©M. DE VARAX

Lucile 16 tuổi, cô thiếu nữ làm chứng về kinh nghiệm lạ lùng cô gặp cách đây bốn năm, cô thấy được sự hiện diện của Chúa Kitô trong bí tích Thánh Thể.

 

Ngồi ở phòng ăn gia đình trong căn nhà ấm cúng ở vùng ngoại ô Paris, Lucile 16 tuổi, ngay thẳng, bình thản, cô không có nét rụt rè của thiếu nữ cùng tuổi. Từ nhiều năm nay cô đàn vĩ cầm ở Viện quốc gia âm nhạc nên cô có thói quen trình diễn trước công chúng, cô thoải mái trong khi nói chuyện. Từ cô toát ra một lực đến từ nơi khác, làm cho cô có sự điềm tỉnh đáng kinh ngạc. Một sự điềm tỉnh đã làm cho cô cầm bút viết và xuất bản quyển sách “Tôi 15 tuổi và tôi gặp Chúa” (J’ai 15 ans et j’ai rencontré Dieu, nxb. Éditions des Béatitudes), tuổi mà các bạn đồng tuổi mơ làm trang Youtube hay tạo thành tích trên các trang mạng xã hội. Nhưng cô lại viết sách, đơn sơ và thanh lịch kể quá trình tâm linh đã in sâu đậm vào tâm hồn cô từ bước đầu.

Mùa hè năm 2014. Khi 12 tuổi, mỗi mùa hè Lucile đều đến trung tâm công giáo Paray-le-Monial ở Paris. Nhưng năm nay, Lucille có các câu hỏi hiện sinh của một em bé trẻ vị thành niên: Đâu là ý nghĩa cho đời của tôi? Chúa thật sự có tồn tại không? Sau một năm cầu nguyện trong tình trạng khô héo, Lucile quyết tâm tìm cho được câu trả lời. Nhưng có vẻ như công cốc, cô tìm không ra. Chúa câm nín, như một sự vắng mặt. Không có dấu hiệu cho thấy có sự hiện diện của Chúa.

Buổi tối cuối cùng dành cho các em vị thành niên, Lucile cố quên nỗi buồn của mình để cùng các bạn nhảy hát theo các bài hát của nhóm Hopen. Dần dần bầu khí dịu xuống và mọi người lắng xuống tỉnh nguyện. Một linh mục đem Thánh Thể ra chầu. Đây là dịp may cuối cùng! Lucile van xin Chúa, hết lòng xin Chúa đến với mình. Không có gì. Đến cuối, linh mục nâng Thánh Thể lên để ban phép lành cho mọi người. Lòng buồn vô hạn, Lucile ngẫng đầu lên… và bỗng nhiên cô bị “choáng vì yêu”, xác tín có sự hiện diện của Chúa Kitô và tình yêu vô hạn của Ngài. Bốn năm sau, trưởng thành hơn, cô làm chứng: “Tình yêu mà tôi nhận lúc đó đã quá lớn, tình yêu này không thể đến từ tôi”. Không lẫn lộn với một cảm xúc nào dù cảm xúc đó có lớn đến như thế nào: “Đối với tôi là không nghi ngờ gì. Lúc đó là bước khởi đầu. Nó đã mang kết quả và tôi tự nhủ, đó không phải là chuyện không có gì.”

Năm sau, sau một năm khó khăn, Lucile lại có một kinh nghiệm sâu đậm khác, lần này là sức thổi của Thần Khí. Do một tiếng gọi bên trong thúc đẩy cô đến làm chứng ở trung tâm Paray-le-Monial. Rồi với sự chúc lành của bà hướng dẫn thiêng liêng của mình, Lucile xem lại các ghi chú cô đã ghi lại trong những năm vừa qua và xuất bản quyển sách để “chạm đến nhiều người nhất có thể”. Lucile đang học năm cuối bậc trung học, cô biết thật khó khăn để sống ngược dòng, là người công giáo giữa những người không phải là người công giáo. Tuy nhiên cô muốn làm chứng điều ngược lại “khi mình không đặt Chúa ở trọng tâm đời mình thì mình sẽ thiếu tình yêu”.

Với câu hỏi “Cô muốn nói gì với các bạn trẻ?”, Lucile trả lời: “Tôi nói với họ cố gắng tìm thì giờ cầu nguyện mỗi ngày. Dù lời cầu nguyện rất ngắn hoặc làm dấu thánh giá và nói một câu. Bởi vì như thế mình để Chúa Kitô vào trong đời sống của mình. Và nếu họ vẫn chưa gặp Chúa Kitô thì họ phải dám xin Chúa cho họ được gặp vì chắc chắn là sẽ được. Cuộc gặp này sẽ thay đổi cả một đời.”

Marta An Nguyễn dịch