Đức Phanxicô: “Một số người đem lời nói của tôi ra khỏi ngữ cảnh để đưa tôi đến nơi họ muốn”
Đức Phanxicô: “Một số người đem lời nói của tôi ra khỏi ngữ cảnh để đưa tôi đến nơi họ muốn”
Ngày mai, chúa nhật 18 tháng 12, nhật báo ABC của Tây Ban Nha sẽ đăng một bài phỏng vấn dài với Đức Phanxicô của tổng biên tập Julian Quiros và nhà vatican học Javier Martinez Brocal. Hôm nay chúng tôi công bố những đoạn trích từ cuộc phỏng vấn này, ngài lấy làm tiếc đôi khi những nhận xét của ngài bị lợi dụng: “Đôi khi tôi bị lợi dụng. Nhưng chúng ta còn lợi dụng Chúa nhiều hơn, vì vậy tôi im lặng và tiếp tục.”
vaticannews.va, Julián Quirós và Javier Martínez-Brocal, ABC, 2022-12-17
Đầu gối của cha bây giờ như thế nào?
Đức Phanxicô: Tôi đã đi bộ được rồi, quyết định không mổ hóa ra là một quyết định đúng.
Bây giờ cha khỏe nhiều…
(Cười) Đúng, tôi đã đến tuổi mà chúng ta phải nói “tôi rất khỏe!”.
Khi nhìn thấy cha ngồi xe lăn, tôi đã nghĩ lịch làm việc của cha sẽ giảm đi, thay vào đó các sinh hoạt của cha tăng gấp ba.
Chúng ta cai trị bằng cái đầu, không phải bằng đầu gối.
Ngày 13 tháng 3 – 2023, cha sẽ kỷ niệm 10 năm triều giáo hoàng. Việc cha được bầu chọn làm mọi người ngạc nhiên…
Tôi cũng ngạc nhiên. Tôi đã mua vé khứ hồi về Buenos Aires để kịp làm lễ chúa nhật Lễ Lá. Tôi rất bình tâm.
Cha đã học làm giáo hoàng như thế nào?
Tôi không biết tôi có học hay không… Lịch sử tóm mình khi mình ở đó.
Cha thấy điều gì khó khăn nhất khi làm giáo hoàng?
Không thể đi bộ ngoài đường phố, không thể đi ra ngoài. Ở Buenos Aires, tôi rất tự do. Tôi dùng phương tiện giao thông công cộng, tôi thích nhìn mọi người đi lại chung quanh.
Nhưng cha luôn thấy rất nhiều người…
Tiếp xúc với mọi người luôn tiếp thêm sinh lực cho tôi, đó là lý do vì sao tôi không bỏ một buổi tiếp kiến chung nào ngày thứ tư. Nhưng tôi nhớ những lần được ra ngoài vì tiếp xúc thành thực tế. Thực tế là giáo dân nghĩ họ sẽ “gặp giáo hoàng”. Khi tôi ra đường, không ai biết tôi là hồng y.
Ở đây cha gặp rất nhiều người. Một số dường như lợi dụng điều này để giả vờ nói họ là bạn của giáo hoàng và tìm lợi ích riêng cho họ…
Sáu hay bảy năm trước, một ứng viên người Argentina đến dự thánh lễ. Ông chụp một bức ảnh bên ngoài phòng áo và tôi nói với ông: ‘Xin ông đừng dùng hình này vì mục đích chính trị’. Ông trả lời tôi có thể yên tâm. Một tuần sau, bức hình này tràn ngập Buenos Aires, được chỉnh sửa để làm như thử đây là một tiếp kiến riêng. Đúng, đôi khi tôi bị lợi dụng. Nhưng chúng ta lợi dụng Chúa nhiều hơn, vì vậy tôi im lặng và tiếp tục.
Chắc hẳn cũng khó để cha cân nhắc từng câu nói…
Đôi khi như kiểu chú giải ngay cả trước khi tôi nói để đưa tôi đến nơi họ muốn tôi đến. ‘Giáo hoàng đã nói’… nhưng tôi nói trong một bối cảnh khác, nếu bạn lấy nó ra khỏi ngữ cảnh, nó có nghĩa khác.
Chưa có giáo hoàng nào tổ chức họp báo hoặc phỏng vấn mà phát biểu thoải mái như vậy.
Thời thế đã thay đổi.
Cha mong sẽ nhận quà gì cho lễ Giáng sinh?
Hòa bình trên thế giới. Có rất nhiều cuộc chiến tranh trên thế giới! Chúng ta cảm thấy gần với chiến tranh ở Ukraine nhưng cũng phải nghĩ đến chiến tranh ở những nơi khác như Miến Điện, Yemen, Syria, ở đó họ đã chiến đấu trong mười ba năm…
Marta An Nguyễn dịch
Bài đọc thêm: Một năm thứ 86 đầy chông gai của Đức Phanxicô
Một năm thứ 86 đầy chông gai của Đức Phanxicô
Một năm thứ 86 đầy chông gai của Đức Phanxicô
fr.aleteia.org, I. Media, 2022-12-16
Ngày thứ bảy 17 tháng 12, Đức Phanxicô mừng sinh nhật thứ 86. Trong năm ngài 86 tuổi, ngài bị chứng đau đầu gối, lần đầu tiên trong 9 năm giáo triều ngài phải ngồi xe lăn, phải hủy một số chuyến tông du đã dự trù. Nhưng vào cuối năm sức khỏe của ngài đã được cải thiện.
Kể từ khi ngài được bầu chọn năm 2013, ngài thường xuyên bị đau hông và đi lại khó khăn. Nhưng năm 2022 là năm ngài phải bị bất động. Từ đầu năm, ngài đã nói ngài bị đau ở chân phải. Ngày 17 tháng 1, trong buổi tiếp kiến riêng dành cho các nhà báo, ngài đã khó khăn khi đứng lên. Cũng vậy, ngày 3 tháng 2 ngài đã phải ngồi khi tiếp các cảnh sát Ý.
Vào cuối buổi tiếp kiến chung ngày 26 tháng 1, ngài đã xin lỗi vì không thể đi vòng quanh để chào giáo dân như thường lệ. Ngài giải thích ngài bị đau dây chằng đầu gối.
Dần dà, cái đau ngày càng thấy rõ, Tòa thánh cho biết ngài bị “đau đầu gối cấp tính”, ngài phải hủy chuyến đi Florence ngày 27 tháng 2 để dự Hội nghị Giám mục và Thị trưởng vùng Địa Trung Hải cũng như không cử hành Lễ Tro ngày 2 tháng ba. Bác sĩ đã buộc ngài phải nghỉ một thời gian và ngài phải uống thuốc.
Việc đi đứng của ngài đã trở thành khó khăn. Đầu tháng 4, trong chuyến đi Malta, lần đầu tiên ngài buộc phải dùng hệ thống bệ nâng để lên xuống máy bay. Trong nhiều tuần, ngài đã phải ngồi đọc bài giảng và tham dự thánh lễ và không thể chủ trì thánh lễ.
Hủy chuyến đi vào phút chót
Từ tháng 5, Đức Phanxicô luôn ngồi xe lăn. Đó là lần đầu tiên ở Vatican. Sau đó, ngày 10 tháng 6, một tin bất ngờ: Văn phòng Báo chí thông báo Đức Phanxicô buộc phải hoãn chuyến tông du đi Cộng hòa Dân chủ Congo và Nam Sudan dự kiến từ ngày 2 đến ngày 7 tháng 7, để “không ảnh hưởng đến kết quả điều trị đầu gối đang tiến hành”. Đây là lần đầu tiên ngài hoãn một chuyến tông du vì lý do sức khỏe.
Vài ngày sau, ngày 19 tháng 6, vẫn còn đau, ngài không thể cử hành thánh Lễ Kính Mình Máu Thánh Chúa. Những tin đồn từ chức ngày càng tăng, cũng như có tin đồn ngài có thể bị một chứng bệnh nghiêm trọng hơn, đặc biệt là trong thời gian ngài triệu tập công nghị để phong hồng y vào cuối mùa hè. Thêm nữa, ngài tuyên bố ngài muốn đến L’Aquila, thành phố của giáo hoàng Celestine V, vị giáo hoàng cuối cùng đã từ nhiệm trước khi Đức Bênêđictô XVI từ nhiệm năm 2013. Tuy vậy, ngài nói với một nhóm giám mục Brazil ngày 20 tháng 6: “Tôi muốn sống sứ mệnh của tôi cho đến khi nào Chúa cho phép.”
Trong một phỏng vấn với hãng Reuters ngày 4 tháng 7, lần đầu tiên ngài cho biết ngài bị “nứt xương đầu gối một chút” do bước nhầm khi một trong các dây chằng đã bị viêm. “Tôi đang dần khỏe lại,” ngài giải thích chỗ nứt xương đang lành nhờ liệu pháp laser và liệu pháp từ tính, một phương pháp dựa trên việc sử dụng từ trường.
Ngài bác bỏ tin đồn ngài bị ung thư phát hiện trong lần phẫu thuật ruột tháng 7 năm 2021, gọi đó là “chuyện tầm phào của triều đình”. Ca phẫu thuật “thành công tốt đẹp” nhưng ngài cho biết ngài không muốn mổ đầu gối vì gây mê toàn thân có tác dụng phụ tiêu cực.
Dấu hiệu cải thiện
Và cuối cùng ngài đã đi Canada từ ngày 24 đến 30 tháng 7. Ngài nói với các nhà báo trên chuyến bay từ Canada về Rôma, khi đó lúc nào ngài cũng ngồi xe lăn, một chuyến đi làm cho ngài nhận ra ngài không thể tiếp tục đi như trước,
Khi về Rôma, sau một thời gian nghỉ ngơi, ngài tiếp tục nhịp làm việc ổn định: ngài chủ trì một công nghị, đi L’Aquila. Vào mùa thu, ngài đi Kazakhstan, Matera, Assisi và Bahrain, Asti. Khi bắt đầu chuyến đi đến Bán đảo Ả Rập ngày 3 tháng 11, ngài tâm sự với các nhà báo trên chuyến bay, ngài vẫn còn đau đầu gối.
Vài tuần gần đây sức khỏe của ngài khả quan, ngài bắt đầu đi lại bằng gậy. Ngày 8 tháng 12, sau buổi cầu nguyện tại quảng trường Tây ban Nha ngày Đức Mẹ Vô nhiễm Nguyên tội, ngài đã bước vài bước để chào giáo dân.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Bài đọc thêm: 12 ngày đánh dấu năm 2022 tại Vatican
12 ngày đánh dấu năm 2022 tại Vatican
12 ngày đánh dấu năm 2022 tại Vatican
cath.ch, I. Media, 2022-12-13
Năm 2022, đánh dấu năm Đức Phanxicô có vấn đề sức khỏe, ngài phải ngồi xe lăn một thời gian | © KEYSTONE/Mondadori Portfolio/Grzegorz Galazka
Chiến tranh ở Ukraine, lo ngại cho sức khỏe của Đức Phanxicô, chia rẽ và các vụ tai tiếng trong Giáo hội… Vatican đã bị ảnh hưởng bởi nhiều cuộc khủng hoảng trong năm 2022 đầy biến động.
Hãng tin I. Media chọn 12 ngày quan trọng trong năm 2022 của Tòa Thánh.
20 tháng 1: một báo cáo về Đức Bênêđictô XVI
Khởi đầu năm 2022 là việc thẩm vấn giáo hoàng danh dự về việc quản lý các vụ lạm dụng tình dục của bốn linh mục khi ngài còn là tổng giám mục giáo phận Munich, từ năm 1977 đến năm 1982. Đức Bênêđictô XVI đã bác bỏ từng điểm một trong một Tài liệu dài 82 trang có thể tham khảo trong các phụ lục của báo cáo.
Ba tuần sau, trong một bức thư, ngài bày tỏ “sự xấu hổ sâu sắc, nỗi buồn sâu đậm và chân thành xin các nạn nhân tha thứ nhưng phủ nhận ngài nói dối khi báo cáo. Ngài cám ơn Đức Phanxicô và người thân đã hỗ trợ”. Ngài viết: “Là kitô hữu mang lại cho tôi kiến thức, và hơn thế nữa, tình bạn với người quan tòa đời tôi, giúp tôi tự tin bước qua cánh cửa tăm tối của cái chết.”
25 tháng 2: Đức Phanxicô đến sứ quán Nga
Đây là hành động chưa từng có: một ngày sau khi Nga xâm chiếm Ukraine, Đức Phanxicô đến sứ quán Nga. Ngày 25 tháng 2, ngài đến sứ quán Nga tại Tòa thánh để xin gặp đại sứ trong vòng nửa giờ. Sau này ngài kể lại: “Đó là quyết định sau một đêm suy nghĩ đến Ukraine”, ngài mong muốn làm một cái gì có thể còn làm được “để không còn một cái chết nào nữa ở Ukraine”.
Chiến tranh ở Ukraine, Novoselivka, | Oleksandr Ratushniak / UNDP Ukraina CC-BY-SA-2.0
Động thái chưa từng có này đánh dấu cử chỉ đầu tiên trong một chuỗi dài những lời kêu gọi hòa bình, nói lên mong muốn Tòa thánh trở thành trung gian hòa giải khả dĩ trong cuộc khủng hoảng.
19 tháng 3: Vatican công bố hiến chế mới của Giáo triều
Không báo trước và trước sự ngạc nhiên của mọi người, Đức Phanxicô quyết định công bố hiến pháp mới của Giáo triều Rôma vào ngày lễ Thánh Giuse. Kết quả của chín năm làm việc, văn bản dài 54 trang có tên Praedicate Evangelium “Loan Báo Tin Mừng” thay thế hiến chế Pastor Bonus, do Đức Gioan Phaolô II ban hành năm 1988.
Một phần quan trọng của nội dung đã được biết đến, giáo hoàng đã tiến hành tái cấu trúc trong những năm qua. Do đó, việc sáp nhập một số cơ quan thành “siêu bộ” – bộ Truyền thông năm 2015, bộ Giáo dân, Gia đình và Sự sống năm 2016 hoặc bộ Phát triển Nhân bản Toàn diện năm 2017 – đã được ghi nhận. Một trong những quyết định mạnh của Đức Phanxicô là ngài đích thân lãnh đạo Bộ Truyền giáo mới, ngài muốn mang đến cho toàn thể Giáo triều và cho thế giới một động lực truyền giáo.
Mang lại nhiều không gian hơn cho giáo dân, hiến chế Praedicate Evangelium quy định tất cả các giáo sĩ làm việc ở giáo triều với nhiệm kỳ 5 năm, có thể gia hạn một lần. Một cuộc cách mạng nhằm ngăn chặn chủ nghĩa giáo sĩ hoặc tạo ra các trung tâm quyền lực ở Vatican. Nhưng trên thực tế, sáu tháng sau khi ban hành hiến chế, việc áp dụng nguyên tắc nhiệm kỳ 5 năm vẫn chưa rõ ràng.
Ngày 3 tháng 4: từ hang đá Thánh Phaolô ở Malta, Đức Phanxicô cầu nguyện cho người di cư
Với chuyến tông du đầu tiên trong năm bên ngoài nước Ý, Đức Phanxicô đến hòn đảo nhỏ Malta. Theo bước chân của Đức Gioan Phaolô II và Đức Bênêđictô XVI đã đến đây năm 1990 và 2010, nơi Thánh Phaolô đã ẩn trú khi bị đắm tàu, và bây giờ Đức Phanxicô đến đó để cầu nguyện cho người di cư ngày nay. Ngài đến trung tâm kitô giáo dành cho người tị nạn ở Hal-Far, phía nam Malta, để gặp gỡ 200 người di cư ở đó. Sau chuyến đi 9năm trước đến Lampedusa, thêm một lần nữa, ngài cảnh báo nhân loại về nguy cơ của một “nền văn minh bị đắm” trước cuộc khủng hoảng di cư.
3 tháng 5: Đức Cha Phanxicô chỉ trích thượng phụ Kyrill và cho biết ngài muốn đến Matxcova
“Putin không dừng lại, tôi muốn gặp ông ấy ở Matxcova”. Đó là tiêu đề của cuộc phỏng vấn sốc của Đức Phanxicô với báo Corriere della Sera ngày 3 tháng 5. Trên nhật báo Ý, Đức Phanxicô lấy làm tiếc, Vladimir Putin không trả lời về đề nghị xin gặp của ngài. Ngài đặt câu hỏi về động cơ của tổng thống Nga khi tiến hành cuộc chiến tàn bạo như vậy, và tự hỏi liệu “sự tức giận” của Maxcova có vì thái độ đáng ngờ của NATO hay không.
“Giáo hội không nên dùng ngôn ngữ chính trị, nhưng phải dùng ngôn ngữ của Chúa Giêsu”, Đức Phanxicô và thượng phụ Kyrill đều đồng ý | © Truyền thông Vatican
Qua lời lẽ rất bất thường, Đức Phanxicô cảnh báo thượng phụ Kyrill, người đứng đầu Giáo hội chính thống Nga đừng là “người giúp lễ của Putin”. Sau khi nối lại quan hệ lịch sử giữa Matxcova và Rôma năm 2016 với cuộc gặp giữa hai người ở Cuba, cuộc chiến ở Ukraine tạo một khủng hoảng trong quan hệ giữa Giáo hội chính thống Nga và Giáo hội công giáo. Hai kế hoạch dự định giữa Đức Phanxicô và thượng phụ Kyrill ở Giêrusalem và ở Kazakhstan bị thất bại trong năm.
5 tháng 5: Lần đầu tiên Đức Phanxicô ngồi xe lăn
Lần đầu tiên Đức Phanxicô ngồi xe lăn ở Hội trường Phalô VI trong buổi tiếp kiến với các nữ tu. Bị đau đầu gối phải, ngài bị “nứt xương nhẹ”, buộc phải bơm dịch vào đầu gối và trị liệu vận động. Nhưng cơn đau buộc ngài phải hủy bỏ một số sự kiện trong năm và phải dùng xe lăn trong các chuyến đi đến Canada cuối tháng 7, Kazakhstan giữa tháng 9 và Bahrain đầu tháng 11. Việc ngài ngưng chuyến tông du Cộng hòa Dân chủ Congo và Nam Sudan vào đầu mùa hè làm dấy lên tin đồn ngài sẽ từ chức vì lý do sức khỏe.
15 tháng 5: Đức Phanxicô phong thánh cho Charles de Foucauld và chín chân phước khác
Dưới cái nắng chói chang, 45.000 giáo dân từ khắp nơi trên thế giới về dự lễ phong thánh đầu tiên được Giáo hội công giáo cử hành sau đại dịch Covid-19 năm 2019. Trong dịp này, ngài tuyên thánh mười vị thánh mới, trong đó có Thánh Marie Rivier người Pháp, César de Bus và Charles de Foucauld, vị thánh ngài đặc biệt yêu quý. Được Đức Bênêđictô XVI phong chân phước năm 2005, tinh thần của Charles de Foucauld truyền cảm hứng cho Đức Phanxicô, đặc biệt trong thông điệp Fratelli tutti (2020) của ngài. Ban đầu Charles de Foucauld sống cuộc sống phóng đãng, sau đó ngài sống đời sống đức tin và truyền bá phúc âm bằng gương giữa người Tuaregs ở sa mạc Algérie vào đầu thế kỷ 20.
25 tháng 7: tại Canada, Đức Phanxicô xin lỗi người bản xứ
Đó là chuyến đi “sám hối”, Đức Phanxicô giữ lời hứa đến Canada cuối tháng 7 dù đầu gối của ngài còn đau. Một chuyến đi được các cộng đồng bản địa mong chờ, họ hy vọng Giáo hội xin lỗi vì những ngược đãi trong các trường nội trú được giao phó cho các dòng công giáo từ năm 1831 đến năm 1996. Trước hết Đức Phanxicô cầu nguyện ở Nghĩa trang Ermineskin, nơi có thể có hài cốt của các em bé thổ dân.
Đức Phanxicô xin tha thứ cho các hành động của Giáo hội công giáo ở Canada với người bản địa | Ảnh: Đức Phanxicô nói chuyện với một đại diện của người Inuit ở Iqaluit, ngày 29 tháng 7 năm 2022, © Nathan Denette/The Canadian Press qua AP/Keystone
Trong chuyến đi Canada, ngài xin được tha thứ “vì tội ác mà nhiều tín hữu kitô đã phạm phải với người dân bản địa”.
27 tháng 8: Đức Phanxicô mở công nghị phong 20 tân hồng y và họp hồng y đoàn
Công nghị bất thường cuối tháng 8 tại Vatican với việc phong 20 tân hồng y. Trong số này có 16 hồng y dưới 80 tuổi, họ sẽ là những người sẽ bầu chọn giáo hoàng khi có mật nghị – một trong số các tân hồng y, hồng y người Ghana Richard Baawobr qua đời vài tuần sau tại Rôma vì bệnh. Việc phong các tân hồng y củng cố sự có mặt của các hồng y châu Á, với sáu cử tri mới, nâng tỷ lệ của họ trong hồng y đoàn lên 16% – so với 9% năm 2013. Nếu châu Âu giữ được nhóm hồng y lớn nhất với 42% cử tri nhưng châu Âu mất 10 người kể từ năm 2013.
Hai ngày sau công nghị, Đức Phanxicô họp các hồng y trong hai ngày, làm việc sau những cánh cửa đóng kín để suy nghĩ về việc thực hiện hiến chế mới của Giáo triều. Một số hồng y nói đây như một bầu khí trước mật nghị.
27 tháng 10: công bố tóm tắt giai đoạn cấp giáo phận của thượng hội đồng về tương lai Giáo hội
Một năm sau khi Thượng Hội đồng về Tương lai Giáo hội khai mạc, Vatican công bố Tài liệu Làm việc cho Giai đoạn Lục địa. Được phát triển nhờ 112 tổng hợp của các Hội đồng Giám mục – trong số 114 – văn bản dài 46 trang là khuôn khổ cho giai đoạn lục địa của quá trình chưa từng có, nhằm làm cho Giáo hội trở nên truyền giáo hơn, tham gia và chào đón hơn, ít tập trung hóa và giáo sĩ hơn.
Con đường đồng nghị của Đức muốn thay đổi luân lý tình dục của Giáo hội | ảnh: giám mục Georg Bätzing, Chủ tịch Hội đồng Giám mục Đức gặp những người biểu tình ủng hộ LGBT tại Frankfurt, ngày 3 tháng 2 năm 2022 © KEYSTONE/DPA/Sebastian Gollnow
Vị trí của phụ nữ và giới trẻ trong Giáo hội, đau khổ của các linh mục, các cuộc tranh luận xung quanh phụng vụ hoặc các tình huống nhạy cảm trong đời sống của các Giáo hội địa phương – tái hôn ly dị, đa thê, LGBT, lạm dụng, v.v. -, văn bản không tránh khỏi những khó khăn nhưng chưa đưa ra được câu trả lời. Các hội đồng lục địa gom lại trước khi đưa bản sao của họ cho giai đoạn Rôma của thượng hội đồng có thể bắt đầu vào tháng 10 năm 2023.
4 tháng 11: tại Bahrain, Đức Phanxicô ca tụng lòng can đảm của thượng giáo sĩ của Viện hồi giáo Al-Azhar
Trong chuyến tông du thứ tư trong năm, Đức Phanxicô đã đến Bahrain để tham dự một diễn đàn vì hòa bình và đối thoại giữa Đông và Tây. Cơ hội để ngài gặp “người anh em” của ngài là giáo sĩ Ahmed al-Tayyeb, người đã cùng ký với ngài năm 2019 tại Abu Dhabi một tuyên bố lịch sử ủng hộ tình anh em của con người. Trong thời gian ở vương quốc Sunni nhỏ bé, ngài cám ơn giáo sĩ vĩ đại của Viện Al-Azhar vì đã kêu gọi “người anh em Shiite” của ông bắt đầu “cuộc đối thoại cho tình huynh đệ hồi giáo”. Ngài tuyên bố: “Hôm nay anh thật dũng cảm khi nói về cuộc đối thoại giữa những người hồi giáo.”
18 tháng 11: trao đổi gay gắt giữa Giáo triều và các giám mục Đức
Vatican là nơi diễn ra cuộc đối đầu rất gay gắt giữa các giám mục Đức và những người đứng đầu Giáo triều. Về vấn đề: những thôi thúc cải cách của Giáo hội công giáo ở Đức. Trong một cuộc họp kín, bộ trưởng Bộ Giám mục, hồng y Marc Ouellet, đã đưa ra nguy cơ về một “sự ly giáo tiềm tàng” được thấy trong một số đề xuất từ đường lối đồng nghị của Đức năm 2019 để đối phó đặc biệt với cuộc khủng hoảng lạm dụng. Trong tầm nhắm của hồng y Ouellet: các đề xuất nhằm bãi bỏ luật độc thân bắt buộc đối với linh mục, phong chức cho phụ nữ hay sửa đổi luân lý tính dục và học thuyết của Giáo hội về đồng tính.
Một việc chưa từng có, bài phát biểu của ngài cũng như của bộ trưởng Bộ Tín Lý và của của giám mục Georg Bätzing chủ tịch hội đồng giám mục Đức đã được Vatican công bố.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Bài đọc thêm: Mười lăm nhân vật của Giáo hội đánh dấu năm 2022
Sinh nhật 86 của Đức Phanxicô qua bốn câu chuyện về ngài
Sinh nhật 86 của Đức Phanxicô qua bốn câu chuyện về ngài
Đức Phanxicô mừng sinh nhật lần thứ 86 của ngài với Hội Thừa Sai Bác Ái, vinh danh ba người quan tâm đến “những người nghèo nhất trong số những người nghèo” với Giải thưởng Mẹ Têrêxa ngày 17 tháng 12 năm 2022. | Truyền thông Vatican.
catholicnewsagency.com, Hannah Brockhaus, 2022-12-17
Năm 2017, trong một phát biểu về Đức Mẹ, Đức Phanxicô nói: “Chỉ có một điều thực sự làm chúng ta già đi, già đi trong nội tâm: không phải tuổi tác, mà là tội lỗi.”
Đức Phanxicô bước sang tuổi 86 ngày 17 tháng 12-2022, đây là sinh nhật lần thứ 10 của ngài trong tư cách là giáo hoàng, và sau đây là bốn câu chuyện của ngày hôm nay.
1. Năm 2022, Đức Phanxicô đã giải quyết nhiều vấn đề sức khỏe.
Phần lớn thời gian 10 năm triều giáo hoàng, sức khỏe của Đức Phanxicô tương đối tốt cho đến khi phẫu thuật đại tràng tháng 7 năm 2021. Trong các cuộc họp tháng 1 năm nay, ngài cho biết ngài đau đầu gối. Những tháng sau đó, ngài phải hủy chuyến tông du đi Châu Phi vì bị đau dây chằng ở đầu gối phải. Đầu tháng 5 ngài phải ngồi xe lăn, và chỉ đi được một đoạn ngắn bằng gậy. Tuy nhiên, ngài không để các vấn đề đi đứng làm chậm công việc – ngài vẫn tiếp tục có các buổi tiếp kiến chung hàng tuần ngày thứ tư, đọc Kinh Truyền Tin ngày chúa nhật và lên kế hoạch đi Cộng hòa Dân chủ Congo và Nam Sudan đầu năm 2023.
Tháng vừa qua, bác sĩ trưởng của một đội bóng đá Madrid, là bác sĩ ở trong nhóm chuyên gia điều trị đầu gối cho Đức Phanxicô, ông cho biết Đức Phanxicô là một “bệnh nhân rất bướng bỉnh”, ngài từ chối mổ và muốn chữa trị theo các phương pháp bảo thủ hơn.
2. Năm của những tin đồn từ nhiệm
Tháng 9 vừa qua, trong một phỏng vấn với CNN Bồ Đào Nha, Đức Phanxicô cho biết ngài lên kế hoạch dự Ngày Thế Giới Trẻ năm 2023 tại Lisbon vào tháng 8 năm 2023, ngài còn nói đùa: “Tôi sẽ đi. Hoặc tôi hoặc giáo hoàng Gioan XXIV, nhưng một giáo hoàng sẽ đi.”
Lời nói đùa được đưa ra sau nhiều tháng đồn đoán trên các phương tiện truyền thông ngài có thể sắp từ nhiệm. Tháng 7, trên máy bay từ Canada về Rôma, ngài nói với các nhà báo, ngài “để ngỏ” khả năng từ nhiệm nếu ngài nhận ra đó là ý Chúa.
Cuộc phỏng vấn được phát sóng một tuần sau khi ngài đi thăm Aquila, một thị trấn miền bắc nước Ý để mở Cửa Thánh vương cung thánh đường thế kỷ 13.
Chuyến đi trong ngày đã làm dấy lên tin đồn ngài có thể từ nhiệm vì Đức Bênêđíctô XVI cũng đã đi thăm vương cung thánh đường này 4 năm trước khi ngài tuyên bố từ nhiệm. Trong chuyến đi năm 2009, Đức Bênêđíctô XVI đã để lại dây pallium của ngài trên mộ Giáo hoàng Celestine VI, một hành động giải thích cho thấy ngài đã có ý định từ nhiệm.
Cuối cùng, Đức Phanxicô không đưa ra bất kỳ thông báo bất ngờ nào tại Aquila, dù ngài không loại trừ khả năng ngài sẽ từ nhiệm trong tương lai.
3. Đức Phanxicô chưa bao giờ về thăm quê hương Argentina của mình với tư cách là giáo hoàng.
Mặc dù đã đi 59 quốc gia khác nhau trong 39 chuyến tông du quốc tế, nhưng ngài chưa về thăm mục vụ Argentina, đất nước nơi ngài sinh ra năm 1936. Dù ngài không loại khả năng một ngày nào đó sẽ về thăm quê hương, nhưng ngài cho biết ngài có ý định kết thúc những ngày cuối đời ở Rôma. Trong một phỏng vấn cho quyển sách được xuất bản vào đầu năm nay, ngài nói với nhà báo và nhà thần kinh học người Argentina Nelson Castro, ngài không có ý định về sống ở Argentina.
Vào cuối cuộc phỏng vấn quyển sách “Sức khỏe của các giáo hoàng”, bác sĩ Castro hỏi ngài: “Cha nghĩ cái chết của cha sẽ như thế nào?” Ngài trả lời: “Tôi sẽ là giáo hoàng, dù tại vị hay danh dự. Và ở Rôma. Tôi sẽ không về lại Argentina.”
4. Trong các ngày sinh nhật, ngài lo cho người khác.
Năm 2013, sinh nhật đầu tiên của ngài trong tư cách là giáo hoàng, ngài cử hành thánh lễ buổi sáng như thường lệ, sau đó ngài tiếp bốn ông bà vô gia cư sống ở khu vực Vatican.
Năm 2014, sinh nhật 78 tuổi của ngài nhằm ngày thứ tư, ngày của các buổi tiếp kiến chung hàng tuần. Buổi tiếp kiến chung tại Quảng trường Thánh Phêrô diễn ra bình thường, ngài dừng lại để thổi nến trên chiếc bánh của một nhóm chủng sinh mang đến cho ngài.
Năm 2016, Đức Phanxicô bắt đầu sinh nhật lần thứ 80 với một nhóm các ông bà vô gia cư ở phòng ăn Nhà Thánh Marta và năm 2017, ngài tổ chức bữa tiệc pizza cho trẻ em bị bệnh.
Năm 2018 ngài mừng sinh nhật và thổi bánh với các trẻ em bị bệnh đang được điều trị tại một phòng khám miễn phí bên trong Vatican.
Năm nay nhân ngày sinh nhật của ngài, ngài trao giải Mẹ Têrêxa cho linh mục Hanna Jallouf, tu sĩ dòng Phanxicô, đã xả thân vì người nghèo ở Syria trong thời kỳ chiến tranh khốc liệt liên miên; ông Gian Piero, được biết đến với tên Wué, ông là người vô gia cư, hàng ngày ông chia sẻ số tiền nhận được để giúp những người nghèo hơn ông và nhà công nghiệp Silvano Pedrollo ở Verona, ông dùng một phần lợi tức đáng kể trong công việc kinh doanh để hỗ trợ và giúp đỡ những người nghèo nhất ở các quốc gia khác nhau ở châu Phi, Ấn Độ và Châu Mỹ Latinh, xây dựng trường học, giếng nước và các công trình vệ sinh.
Hình Đức Phanxicô với ông Gian Piero ngày 17 tháng 12-2022.
Hình các chủng sinh giáo phận Rôma mang bánh sinh nhật đến cho Đức Phanxicô hôm nay.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Bài đọc thêm: Một năm thứ 86 đầy chông gai của Đức Phanxicô
Ngày sinh nhật 86 tuổi của ngài, Đức Phanxicô theo bước chân của Mẹ Têrêxa
Tình dục: và Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp!
Tình dục: và Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp!
Chương 6 sách Công giáo trong tự do
Trích sách Công giáo trong tự do (Catholique en liberté, nxb. Salvator, 2019)
renepoujol.fr, René Poujol, 2021-19-12
Vào thời điểm mà báo cáo Ciase cho thấy sự cần thiết Giáo hội công giáo phải “sàng lọc học thuyết của mình về tình dục” vốn có thể liên quan đến các lệch lạc của tội phạm ấu dâm trong hàng ngũ giáo sĩ thì chúng ta cần phải tự hỏi. Làm thế nào chúng ta có thể giải thích sự bất lực không có được cái nhìn tin tưởng, nhân từ về tình dục của con người, mở rộng tầm nhìn cho sự khác biệt và cho vấn đề sinh sản, nếu cần?
Và Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp
Nói cách khác, tình dục từ lâu đã trở thành mấu chốt bất hòa giữa Giáo hội và xã hội. Chắc chắn luôn là như vậy. Không cần phải là giáo sĩ vĩ đại – có người sẽ nói họ tốt nghiệp trường danh tiếng Cao đẳng Hành chánh ENA – để thấy rằng việc giảng dạy của họ trong lãnh vực không làm nhiều người quan tâm. Và chắc chắn họ đã đóng góp, ở một mức độ lớn lao trong suốt hậu bán thế kỷ 20, để loại ra khỏi nhà thờ hàng triệu người đàn ông, đàn bà thiện chí, quyết không để mình bị sai khiến, bị cấm đoán bởi những giáo sĩ chọn lựa cho mình bậc sống độc thân… để kiềm chế. Và không phải những vụ tai tiếng ấu dâm lặp đi lặp lại, được gán cho hàng giáo phẩm sẽ sửa chữa mọi thứ. Khi việc đào tạo dành cho các linh mục trong vấn đề này, bị ám ảnh bởi ý tưởng tội lỗi, không cho phép họ phân biệt giữa các mối quan hệ mật thiết, giữa sự đồng thuận của người lớn và bạo lực tình dục đối với trẻ vị thành niên hoặc những người dễ bị tổn thương… thì khi đó khái niệm “chuyên ngành về nhân loại” mà Giáo hội thích dùng đã trở nên không thể chấp nhận được. Và những người đương thời của chúng ta tự nhiên tìm thấy ở đây, liên quan đến tình dục, câu trả lời người Athêna nói với Thánh Phaolô khi ngài cố gắng thuyết phục họ về sự phục sinh của Chúa Giêsu: “Để khi khác chúng tôi sẽ nghe ông nói về vấn đề ấy.”
Một lời dạy chỉ được một thiểu số nghe.
Yếu tố làm nặng thêm: sự phân chia giữa những người “vâng lời” và những người “thờ ơ” với huấn quyền về những vấn đề luân lý tình dục này, vượt qua chính các tín hữu. Thật đáng thương khi thấy các giám mục của chúng ta ngạc nhiên và cảm thấy khó hiểu đến mức nào, khi họ thấy trong cuộc thăm dò về tình dục, ý kiến của người công giáo cũng ở mức trung bình với người Pháp. Vì thế có một cám dỗ rất mạnh đổ lỗi cho sự suy sụp về phong tục tập quán trong xã hội chúng ta. Tôi không phủ nhận chủ nghĩa khoái lạc đang thành công với chúng ta như nó đã thành công ở những nơi khác, vào những thời điểm khác trong lịch sử các nền văn minh; cũng không phải nội dung khiêu dâm nuôi dưỡng từ những năm đầu tuổi trẻ lâm nghiện, là điều hoàn toàn trái ngược với những say mê của tình yêu. Nhưng hãy tưởng tượng, đứng trước thực tế này cũng như nhiều thực tế khác, chỉ cần nói đến “đúng thời hoặc ngược thời” và rút ra những đoạn thích hợp trong giáo lý của Giáo hội công giáo là không có một hiệu quả nào và thường đưa ra quá nhiều chất vấn, chính xác là tính thích đáng với những gì chúng ta tiếp tục dạy.
Giáo hội từ dè chừng giới tính… đến nghi ngờ
Bi kịch, nếu có một bi kịch, là Giáo hội vẫn kiên trì, bất chấp mọi trở ngại, không chịu chấp nhận những đòi hỏi nào đó của một nền nhân học với mục đích phổ quát, nơi mà đa số người dân chỉ đơn thuần cố gắng sống với thực tế của họ. Không phải là không có đòi hỏi về đạo đức. Bởi vì cuối cùng: khẳng định lại với sự kiên định – tôi sẽ viết: với sự cứng đầu – rằng chỉ những mối quan hệ tình dục trong khuôn khổ của một cuộc hôn nhân dị tính không thể phân ly mới hợp pháp về mặt đạo đức, với điều kiện vẫn để ngỏ cho sự truyền giống… đây đúng là sự phủ nhận ghê gớm nhất, không chỉ của thực tế mà còn cả với đạo đức thông thường được chấp nhận. Và không ai phản đối tôi làm chứng cho các cặp vợ chồng, trung thành với huấn quyền, sống theo đòi hỏi này như con đường nên thánh… Tôi có lòng kính trọng họ sâu xa, nhưng điều này không thuyết phục tôi về giá trị của kỷ luật họ tự ràng buộc. Giáo hội dè chừng với giới tính! Chắc chắn họ có một vài lý do. Nhưng đến mức tự phát nuôi dưỡng nghi ngờ với tình dục thì điều đó vượt ra ngoài suy nghĩ thông thường. Một ngày nọ tôi còn nghe hồng y Decourtray nói trước đông đảo cử tọa nơi tôi ở, rằng ngài vừa trải qua một trong những niềm vui lớn nhất trong đời linh mục của ngài. Một cặp vợ chồng sắp năm mươi tuổi, cả hai nói với ngài, từ nay họ quyết định sống như anh chị em với nhau… Một thiên thần bay qua… ở đây là hai!
Ngoài hôn nhân, không có lạc thú!
Mùa hè năm 2012, cảm nhận được cơn bão sẽ khuấy động cuộc tranh luận của quốc hội về dự luật Taubira mở ra cho hôn nhân đồng giới – tôi không lường được tầm rộng lớn của nó – tôi đăng trên blog của tôi một số suy nghĩ về tình dục, và tôi đã nhận các phản hồi công kích từ môi trường công giáo. Họ tiếp tục suy diễn suy nghĩ của tôi một cách trung thực, đến mức tôi phải trích chúng ra ở đây. Từ ý tưởng, nay đã bị khoa học phủ nhận, rằng động vật chỉ giao cấu để sinh sản, luân lý công giáo đã kết luận, đây cũng là ý của Chúa đối với tạo vật hoàn chỉnh nhất, được yêu thương nhất của Ngài: nhân loại, đàn ông và đàn bà. Nhân danh “đạo lý tự nhiên”, không có tình dục ngoài truyền giống. Và hôm nay cũng như hôm qua: không có khoái cảm đơn độc, tình dục vị thành niên, sống thử ngoài hôn nhân, đồng tính luyến ái tích cực, cái gọi là tránh thai nhân tạo… “Nghĩa vụ vợ chồng” duy nhất, may phước, không phải không có tình yêu hay quyền được hưởng lạc, một lần nữa không cần phải đào bới quá nhiều để tìm ra những điều cấm!
Nếu Kinh thánh rõ ràng lên án thói thủ dâm và thói tình dục hậu môn, đến mức cho đến ngày nay vẫn là cơ sở cho những “điều cấm” của sách giáo lý… thì nó cũng mô tả một số tình huống, tất cả đều “không phải là công giáo cho lắm.” Điều này không có nghĩa là Giáo hội chấp thuận chúng. Chính Chúa đã xin tiên tri Ô-sê cưới một cô gái điếm; chính hai cô con gái của bà Lốt đã chui vào giường của cha mình; đó là chế độ đa thê tổng quát hóa giữa các tộc trưởng đến mức mười hai con trai ông Gia-cốp – từ đó là mười hai chi tộc Israel – thuộc bốn giường “cùng một lúc”: hai vợ và hai thê thiếp của ông. Ai mà chẳng bao giờ tự hỏi, cũng hơi xấu hổ, làm sao Ca-in có thể có con, nếu không ngủ với Ê-va, mẹ của mình?
Với người dân Do thái, liên kết giữa tình dục và khả năng sinh sản là điều kiện để sống còn
Nếu tất cả những điều này có ý nghĩa, điều tôi tin chắc sẽ là điều này: làm thế nào một dân tộc nhỏ bé như dân tộc do thái, dân được chọn, dân của một Chúa duy nhất, đang sống dưới sự đe dọa thường xuyên của nạn đói, dịch bệnh, của tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh, của sự thù địch của các bộ tộc lân cận, được sống sót nếu tình dục của người này người kia ra khỏi nhiệm vụ duy nhất là sinh nhiều con cháu? Theo tôi, điều này đủ giải thích cho những cấm đoán (thủ dâm, quan hệ đồng tính), những dung thứ (loạn luân, đa thê…). Và chúng ta có thể thấy những mệnh lệnh tương tự, thường có tính chất tôn giáo trong các xã hội khác trước các mối nguy hiểm tương tự.
Nếu “đạo đức tự nhiên” và đơn giản có ý thức chung – dù dường như nó không còn được mọi người chia sẻ – tiếp tục nói với chúng ta vào đầu thiên niên kỷ mới, rằng cần phải có một người nam và một người nữ để mang sự sống đến cho một em bé hoặc ít nhất có những đóng góp sinh học của nam giới và nữ giới, họ khó có thể biện minh cho hành vi tình dục bị cho là vô đạo đức khi hành vi này loại cùng đích sinh sản nào ngay lập tức. Có phải trong bản chất con người, được tạo ra bởi Thiên Chúa, cho phép mình bị nhốt trong hình thức thuyết sinh học đến mức quên họ được kêu gọi để biến đổi tình trạng của mình và mang lại ý nghĩa cho sự tồn tại của mình không? Điều chúng ta gọi là văn hóa! Mặt khác Tin Mừng không phải là lời mời liên tục vượt ra ngoài bản chất đơn thuần để hình thành một nền đạo đức đó sao? Điều gì có thể ít “tự nhiên” hơn mệnh lệnh yêu kẻ thù của mình.
Tôi hiểu rõ dù nhân loại không bị đe dọa tuyệt chủng, nhưng một số quốc gia, nhất là các nước Tây Âu đang trải qua nạn suy giảm nhân khẩu trầm trọng và dân số già đi gấp đôi. Đối diện với giới trẻ của thế giới hồi giáo, một số không ngần ngại cho rằng Giáo hội công giáo, “dân được chọn mới” – một luận điểm được gọi là “thay thế” ngày nay bị Giáo hội từ bỏ – sẽ bị đe dọa về mặt thể lý, biện minh qua việc duy trì các chuyện cấm. Bị đe dọa về số lượng và trong chính cấu trúc giáo hội của mình. Tôi vẫn còn nghe, trong căn phòng êm dịu của Vatican, một Đức ông bình tĩnh giải thích với tôi việc hợp pháp hóa các biện pháp tránh thai cho các cặp vợ chồng công giáo, thì cũng như việc từ bỏ các gia đình đông con, những gia đình duy nhất có thể có ơn gọi linh mục và tu sĩ. Đúng, đó là sự thật của thế kỷ trước…
Tất nhiên, người ta có thể tự hỏi quyền nào mà một “dân tộc công giáo nhỏ bé” cho rằng mình bị đe dọa bởi chính sự tồn tại của mình, lại áp đặt đạo đức sống còn cho một thế giới thế tục hóa, để trước hết, lo lắng kiểm soát các nguy cơ dân số quá đông, cho phép mỗi người có một sự tồn tại xứng đáng. Mặc dù, như chúng tôi đã nói, một tuyên bố như vậy, nếu nó vẫn tồn tại, hoàn toàn là viển vông. Nhưng điều nghiêm trọng nhất là ở chỗ khác. Đối với người công giáo, việc tiếp tục tê cứng trong tầm nhìn về tính dục này sẽ lên án họ: thu mình vào bè phái, kỳ thị hoặc thậm chí loại trừ những người trong số họ – đặc biệt là những người đồng tính – những người không nhận ra trong đạo đức giảng dạy Tin Mừng này. Bằng cách đặt ở đây một loại văn hóa phản văn hóa, bằng cách bác bỏ mọi ý tưởng phát triển học thuyết của mình, Giáo hội có làm cho mình mất cơ hội có thể chia sẻ với những người cùng thời với chúng ta, ý nghĩa sâu xa của tình dục trong kế hoạch của Chúa, vốn suy diễn từ việc đọc Kinh thánh theo trào lưu chính thống không?
Những điều cấm đã trở nên không thể hiểu nổi
Ngày nay, tôi thấy sự lên án điên rồ về mặt đạo đức đối với quan hệ tình dục trước hôn nhân ở các quốc gia chúng ta, khi trung bình tuổi kết hôn ở đây là ba mươi – và chúng ta vẫn làm vậy – trong khi độ tuổi trưởng thành về tình dục của thanh niên vẫn không thay đổi. Từ hàng ngàn năm nay, chưa bao giờ yêu cầu tiết dục trước hôn nhân, thời gian trung bình bây giờ là mười lăm năm, lại nặng nề như vậy. Thế giới do thái vào thời Chúa Giêsu, người dân kết hôn lúc mười ba tuổi. Romeo và Juliet chưa quá mười lăm tuổi khi người anh Laurent công nhận họ là vợ chồng trẻ. Như thế tuổi dậy thì và hôn nhân đã trùng hợp trong nhiều thế kỷ và vẫn trùng hợp trong một số xã hội, không phải là không có vấn đề. Liệu ngày nay, nhân danh đạo đức trừu tượng, chúng ta có thể bỏ qua thực tế xã hội và sinh học này không? Chúng ta biết ở các vùng đất hồi giáo, các vụ tấn công tình dục gia tăng rất nhiều với phụ nữ, xuất phát từ sự thất vọng của giới trẻ phải kết hôn cho được với một cô còn trinh. Và đồng tính “bù trừ” là điều phổ biến ở đó.
Cũng như việc cấm các biện pháp tránh thai nhân tạo một cách điên rồ. Ngay cả khi một thế hệ phụ nữ trẻ mới, tham gia vào cuộc chiến sinh thái, bày tỏ sự chọn lựa hàng đầu của họ là các phương pháp tự nhiên, họ từ chối ba chuyện: không giao cuộc sống riêng tư của mình cho chế độ độc tài y học và khoa học; làm ô nhiễm nguồn nước ngầm khi thải nội tiết tố; làm mập các công ty dược phẩm. Nhưng khi một cặp vợ chồng chấp nhận hình thức sinh sản có một không hai này là quà tặng của cuộc sống, thì vì sao đòi hỏi mỗi hành vi tình dục phải có tiềm năng mở ra? Có phải đúng hơn là để họ tự quyết định làm thế nào để điều chỉnh mức sinh này theo những ràng buộc của sự tồn tại của chính họ?
Nghĩa vụ luân lý điên rồ buộc những người đồng tính phải sống tiết dục suốt đời. Tình dục “trái tự nhiên” nếu người ta cho rằng nó phải duy trì, cho tất cả, có khả năng mở ra cho sinh sản, dù đó không phải là cùng đích duy nhất của nó. Nhưng chúng ta có thể đoán, ngoài việc đọc theo chủ nghĩa chính thống các lời lên án trong Kinh thánh và mệnh lệnh nhân khẩu học đã được đề cập, điều gì làm thể chế giáo hội sợ hãi. Chúng ta biết vị trí trọng tâm của bậc sống độc thân. Chắc chắn sẽ dễ dàng hơn để có được sự tiết dục mong chờ nơi các linh mục, khi tính dục của các giáo dân bị “đóng khung” trong quan niệm hôn nhân dị tính sinh sản và đòi hỏi khiết tịnh. Thừa nhận một hình thức “khả năng sinh sản xã hội” cho các cặp đồng tính; để tắt tiếng lên án các hành vi khi họ đã sống trong mối quan hệ ổn định, chẳng phải là đã đưa con sâu vào quả không? Ngày nay, một nỗi sợ hãi đã được khẳng định – không phải là vượt quá – qua những tiết lộ trong cuốn sách Sodoma của tác giả Frédéric Martel, về đồng tính trong Giáo hội.
“Xin thương xót mọi tội lỗi”… còn phải có tội thật sự ở đây!
Đối diện với những thực tế này, sự cởi mở về mục vụ của Đức Phanxicô bao gồm việc làm sống lại câu ngạn ngữ công giáo cũ “xin thương xót mọi tội lỗi”. Ngoại trừ, những gì là tội lỗi trong luật Giáo hội không còn được những người trong cuộc nhận thức và sống như vậy: kể cả những người trẻ chọn cách bày tỏ tình yêu của họ không chỉ bằng lời, các cặp vợ chồng dùng biện pháp tránh thai, cũng như những người đồng tính. Làm phai nhạt ý thức đạo đức? Không nhất thiết ! Vì vậy, khi nói đến cuộc khủng hoảng mà Giáo hội và tương lai công giáo phải đối diện, vấn đề – điều cấm kỵ cho đến ngày nay – được nêu ra cho một cải tổ học thuyết, trong thực tế, bao gồm một cái nhìn khác về tính dục con người không chỉ từ Kinh thánh mà còn từ những gì người tín hữu sống, mà qua đó chúng mang lại ý nghĩa.
Hãy nhìn xung quanh chúng ta. Trong khi giáo huấn của Giáo hội về tình dục chỉ còn được một nhóm nhỏ tôn trọng, các xã hội phương Tây chúng ta đã “hàng hóa hóa” tình dục và thúc đẩy chủ nghĩa khoái lạc đến một cách tàn khốc. Tuy nhiên, trước nguy cơ tôi phải lặp lại, việc tưởng tượng chiến đấu hữu ích chống lại chủ nghĩa tiêu thụ và chủ nghĩa tự do, đơn giản bằng cách quay trở lại chủ nghĩa đạo đức kitô giáo là điều không tưởng. Ưu tiên của Giáo hội là gì, hay chính xác hơn, Giáo hội đứng ở đâu nhất trong sự thật sứ mệnh của mình: bất chấp mọi thứ, duy trì chống lại mọi cấm đoán mà nền tảng thần học của chúng đôi khi có vẻ không chắc chắn, hoặc đặt cược hào phóng để kêu gọi mỗi người đến với tự do và trách nhiệm của tình dục “trưởng thành”, phù hợp với sự sáng tạo này mà sách Sáng thế ký nói với chúng ta “Thiên Chúa thấy thế là điều tốt đẹp”?
Tôi không sống trên hành tinh nào khác ngoài “ngôi nhà chung” của chúng ta, tôi quan sát chung quanh tôi, rằng người trẻ các thế hệ, có sử dụng hoặc không sử dụng biện pháp tránh thai, có sống chung hoặc không sống chung trước hôn nhân, hiếm khi họ có quan hệ tình dục bông lông, nhưng họ đi tìm sự chung thủy và một tình yêu sinh sản; Tôi quan sát thấy rằng những người đồng tính mà tôi biết thường gắn bó với nhau nhất, sâu sắc và lâu dài, tôn trọng bản thân và người khác, trên hết họ mong được công nhận trong tình anh em và xã hội đi kèm, với một số người trong số họ, điều này là đúng và tôi sẽ trở lại nói về vấn đề này, về tình trạng hôn nhân thực sự và đôi khi là tình cảm cha mẹ.
Chúng ta chỉ chia sẻ toàn những chuyện cấm thôi sao?
Chẳng phải người công giáo chúng ta nên cống hiến cho nhau, cho xã hội mà chúng ta đang sống, hơn là chỉ lặp đi lặp lại những chuyện cấm đã trở nên khó hiểu và vô hiệu đó sao? Phải chăng, đã không có gì khi nói với mọi người, dưới ánh sáng của Tin Mừng, rằng hãy tin tưởng vào người khác, lòng trung thành, sự đoàn kết, vượt qua sự hữu hạn của bản thân bằng món quà của sự sống hoặc tất cả những hình thức sinh sản quãng đại khác, từ bỏ hoàn toàn trong niềm vui được cho và nhận, hay tự nguyện lựa chọn tiết chế trong món quà của chính mình, mang đến trải nghiệm hoàn hảo nhất về tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta không? Con người, đàn ông và đàn bà, không bao giờ ngừng xây dựng mình trong tự do, miễn là họ biết nhìn đúng, cao và xa? Và ước gì họ được giúp!
Marta An Nguyễn dịch
Bài đọc thêm: Nói lên đức tin của tôi hay đức tin của Giáo hội?
Phong chức cho các ông đã lập gia đình: một giải pháp đã lỗi thời?
Phong chức cho các ông đã lập gia đình: một giải pháp đã lỗi thời?
renepoujol.fr, René Poujol, 2022-12-12
Ở đâu chúng ta có thể khám phá hai cách để đọc về thái độ của Đức Phanxicô khi ngài đối diện với khủng hoảng ơn gọi: bảo thủ hay thực sự nhìn xa trông rộng?
Sự lão hóa của các giáo sĩ, sự sụt giảm ơn gọi đến chóng mặt – mỗi năm giảm đến hàng trăm – viễn cảnh sa mạc hóa miền quê nước Pháp thường xuyên làm sống lại ý tưởng về việc có thể phong chức cho các ông đã lập gia đình, thậm chí có thể phong chức cho phụ nữ. Trong những ngày này, chúng ta thấy các đề xuất trong các cách tiếp cận đồng nghị khác nhau, nhưng lại gây chia rẽ sâu sắc trong quan điểm công giáo vì bị hàng giáo phẩm đánh giá là “trái với truyền thống”. Chính trong bối cảnh này, tôi tình cờ đọc bài báo của linh mục người Áo Ivan Illitch, nhà tư tưởng phê phán vĩ đại xã hội hiện đại, xuất bản năm 1967 trên tạp chí Esprit. Một suy nghĩ phản biện gởi những người ủng hộ và những người phản đối việc phong chức cho các ông đã lập gia đình. Để phác học các câu trả lời khác!
Ngày 3 tháng 11, khi khai mạc Hội nghị toàn thể mùa thu của các giám mục Pháp tại Lộ Đức, tổng giám mục chủ tịch Hội đồng Giám mục Pháp Éric de Moulins Beaufort đã tuyên bố với đồng hữu: “Phần lớn công việc của chúng ta là để cống hiến cho việc biến đổi các Giáo hội địa phương và Giáo hội Pháp. Sự chuyển đổi này là cần thiết do bây giờ có ít linh mục trong các giáo phận và nói chung là các linh mục ở Pháp, ơn gọi gỉm không phải là ít nếu chúng ta thêm Cộng đoàn Thánh Máctinô, các ơn gọi linh mục hoặc tu sĩ ngay cả trong thế giới truyền thống.” Một chẩn đoán hẳn đã làm cho một số người phải nghiến răng, những người chính xác thấy trong một số cộng đoàn này “giàu ơn gọi”, sợi dây cứu sinh cho phép Giáo hội tiếp tục con đường của mình mà không cần đặt lại vấn đề.
Cầu nguyện cho ơn gọi hay tự hỏi về các câu trả lời khác để đối phó với khủng hoảng?
Trong bài diễn văn khai mạc, tổng giám mục nói tiếp: “Chúng ta phải tìm ra phương tiện cho một đời sống giáo hội mạnh mẽ, truyền giáo, rạng rỡ, phù hợp với tông huấn Niềm vui Tin mừng Evangelii Gaudium, một tông huấn tuyệt vời của Đức Phanxicô với ít linh mục, tu sĩ nam nữ hay những người thánh hiến, với các thế hệ giáo dân dấn thân đang vắt kiệt sức lực và những người khác, ít hơn về số lượng và rất khác biệt, với lòng nhiệt thành và quảng đại thường cảm hóa chúng tôi.”
Từ bao nhiêu đời nay, những lời cầu nguyện cho ơn gọi hầu như không lay chuyển được Thiên đàng. Năm 2009, khi còn là tổng giám mục giáo phận Poitier, tổng giám mục Albert Rouet nói: “Chúng tôi đã tuyệt vọng cầu nguyện cho ơn gọi và dường như Chúa đang chỉ cho chúng tôi những con đường khác, mở ra những cánh cửa khác. (…) Xin Chúa ban cho chúng ta phương tiện để chăm sóc mục vụ ngày nay.” Các phương tiện nào, các cánh cửa nào? Làm cho bậc sống độc thân của linh mục là tùy chọn, phong chức cho các ông đã có gia đình, mở chức linh mục thừa tác cho phụ nữ?
Mở rộng khả năng tiếp cận chức tư tế thừa tác?
Cho đến ngày nay, nếu thẩm quyền của Giáo hội công giáo vẫn giữ nguyên hiện trạng, thì đây là những đề xuất lặp đi lặp lại trong tất cả các thượng hội đồng, dù ở cấp giáo phận (ngay cả khi Rôma cấm thảo luận về một vấn đề thuộc trách nhiệm duy nhất của phẩm trật Giáo hội), những tiền đề như thượng hội đồng hiện tại ở Đức hoặc Thượng hội đồng ở Amazon năm 2019 do Đức Phanxicô triệu tập, hoặc như Thượng hội đồng về tính đồng nghị, trong những tháng tới, sẽ bước vào giai đoạn lục địa trước khi kết thúc các phiên họp ở Rôma vào mùa thu năm 2023 rồi 2024 để đưa ra các quyết định có thể có vào năm 2025. Chúng ta biết, vấn đề chức tư tế thừa tác cho phụ nữ đã bị Đức Gioan-Phaolô II “đóng cửa mãi mãi”; nghĩa vụ sống độc thân của linh mục vẫn là một quy tắc kỷ luật của giáo hội mà Đức Phanxicô đã nói, ngài không muốn bãi bỏ và triển vọng phong chức viri probati (các ông đã chín chắn) đã không được giữ lại vào cuối thượng hội đồng về Amazon, mà những người tham gia đã bỏ phiếu trên nguyên tắc…
Khi linh mục triết gia Illitch “nói tiên tri” về sự biến mất của các linh mục và giáo xứ…
Ở đây, thật hữu ích khi đọc lại văn bản này của triết gia Ivan Illitch, nhà tư tưởng về sinh thái chính trị, người mãnh liệt công kích sự hiện đại kỹ thuật mà các thế hệ trẻ kitô giáo ngày nay sử dụng rất nhiều. Cần phải nhấn mạnh, chỉ hai năm sau khi Công đồng Vatican II kết thúc, bài viết được đặng trên tạp chí tiếng Pháp Esprit do linh mục Dòng Tên Emmanuel Mounier thành lập. Bài viết này được thai nghén trong nhiều năm.
Linh mục Illitch nói gì? Ước mong Công đồng này nuôi dưỡng hy vọng cho nhiều người vào một Mùa xuân Giáo hội, trên thực tế là một phần của việc mở rộng thể chế tập trung hóa của cuộc cải cách Gregorian vào thế kỷ 11 “Giáo hội la-mã muốn trở thành dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của Chúa Kitô trên thế giới, đã trở thành chính quyền phi chính phủ lớn nhất trên thế giới. (…) Một số người công giáo thấy đây là lý do để họ tự hào. Những người khác thấy sự phức tạp ngày càng tăng trong việc quản lý, đe dọa sức sống và khả năng mặc khải Thiên Chúa cho con người.” Theo linh mục: “Một hướng đi tập trung đe dọa các sáng kiến đổi mới và tự phát của các giáo hội địa phương. Và cuộc khủng hoảng mà Giáo hội (đã) đang trải qua bắt nguồn từ “một tình trạng giáo quyền đã hấp thụ chức năng thừa tác của Giáo hội”. Nhận xét theo cách của linh mục, khiêu khích, lo lắng được đề cập ở trên trước sự sút giảm ơn gọi, linh mục viết: “Người ta xin chúng tôi cầu nguyện để Chúa gởi thêm nhân viên đến các văn phòng và xin Ngài nhắc giáo dân trả hóa đơn.”
Cuộc ra đi hàng loạt của hàng giáo sĩ mà linh mục chứng kiến trong những năm sau Công đồng làm cho linh mục nghĩ ngày mai Giáo hội sẽ khan hiếm giáo sĩ. Thừa tác sẽ thay thế giáo xứ để trở thành đơn vị thể chế cơ bản của Giáo hội. Một giáo dân trưởng thành sẽ chủ trì cộng đồng kitô giáo của họ. “Tôi dự trù sẽ có cuộc gặp cá nhân của các gia đình xung quanh bàn thờ. Đó sẽ là lễ thánh hóa phòng ăn hơn là các tòa nhà được thánh hiến để thánh hóa lễ kỷ niệm.” Và linh mục Illitch ủng hộ cho các “giáo dân-linh mục”, nghĩa là những người đã rửa tội nhưng không phải là giáo sĩ, sẽ được giám mục ủy thác và dưới trách nhiệm của họ như một thừa tác viên bí tích, bán thời gian hoặc tạm thời để giữ cho cộng đoàn khả năng sẵn sàng phục vụ. Các linh mục độc thân sẽ phục vụ cho động lực mới này của giáo hội.
Tái đánh giá lại chức tư tế chung của những người đã được rửa tội
Linh mục Illitch biết trước các tranh luận hiện tại của chúng ta, ngài viết: “Chúng ta phải tự an ủi: cuộc ra đi hàng loạt của hàng giáo sĩ sẽ dừng lại với sự biến mất của hệ thống giáo sĩ hiện nay. Trong khi chờ đợi, việc truyền chức linh mục cho các ông đã lập gia đình sẽ là một sai lầm đáng tiếc. Kết quả là sự nhầm lẫn chỉ có thể trì hoãn những cải cách triệt để cần thiết.” Ngắn gọn, một viễn cảnh cải cách được một số người cho là “tiến bộ” (nếu tính từ này ở đây có thể có một ý nghĩa) bị nhà tư tưởng của chúng ta xếp vào loại giảm nhẹ mà mục đích duy nhất – và vì tác động có hại – là duy trì một hệ thống đã hết hơi.. Nói tóm lại, tương lai sẽ không nằm ở việc mở rộng vào chức tư tế mà nằm ở việc đánh giá lại chức tư tế chung của những người đã được rửa tội cho đến khi hội nhập họ vào các chức năng bí tích.
Mặc dù thật thú vị khi nhấn mạnh rằng suy tư này đã có từ những năm 1960, nhưng sự trung thực buộc chúng ta phải thừa nhận, chống lại những người ủng hộ quan điểm dù họ bảo thủ hay sáng tạo, đã được một số giám mục Pháp trong đó có giám mục Rouet đã trích dẫn ở trên hình thành. Với câu hỏi hơi bất ngờ cho ngày hôm nay: liệu thái độ ngập ngừng của Đức Phanxicô cho phép tiếp cận chức tư tế viri probati, bắt nguồn từ việc duy trì một hình thức độc quyền chỉ dành cho các giáo sĩ độc thân hay từ trực giác mở rộng vai trò giáo dân phục vụ cộng đồng, mà chúng ta sẽ thoát khỏi cuộc khủng hoảng lâu dài này từ trên cao? Tóm lại: Đức Phanxicô bảo thủ hay thực sự nhìn xa trông rộng? Một cách đưa ra một quan điểm khác cho câu này, dù tầm thường, của Tài liệu cho giai đoạn lục địa của Thượng hội đồng về tính đồng nghị: “Trong số những thành quả của kinh nghiệm đồng nghị, một số tổng hợp làm nổi bật việc tăng cường cảm giác thuộc về Giáo hội và nhận thức, trên một mức độ thực tế, rằng Giáo hội không giảm thiểu vì con số các linh mục và giám mục.”
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Giáo hoàng có cần biên tập viên không?
Giáo hoàng có cần biên tập viên không?
Đức Phanxicô trả lời phỏng vấn trang America tháng 11-2022. (America/Antonello Nusca)
ncroline.org, Thomas Reese, 2022-12-13
Cuộc phỏng vấn của Đức Phanxicô với trang America Dòng Tên tháng 11 vừa qua là một ví dụ điển hình vì sao Vatican không muốn giáo hoàng có các cuộc phỏng vấn. Ngài đã chọc vào mũi con gấu Nga, đưa ra câu trả lời phức tạp về lý do vì sao phụ nữ không thể làm linh mục và thậm chí còn có câu trả lời lộn xộn cho câu hỏi về phân biệt chủng tộc ở Hoa Kỳ.
Nếu tôi là tùy viên báo chí của ngài, tôi sẽ vò đầu bức tai cho phần lớn cuộc phỏng vấn này. Tôi phải biên tập lại trước khi đăng.
Một số câu trả lời của ngài không tạo tranh cãi mà còn tạo cảm hứng – như cách ngài nói về vui vẻ và hạnh phúc giữa những khủng hoảng và rắc rối. Phân tích của ngài về việc phân cực chính trị không mang tinh thần kitô giáo là hoàn toàn đúng. Và ngài cũng công nhận Giáo hội đã sai lầm khi ít minh bạch với giám mục lạm dụng hơn là với các linh mục.
Là cựu biên tập viên của trang America, tôi rất vui khi các biên tập viên mới và các biên tập viên sắp mãn nhiệm của tờ báo đã có cuộc phỏng vấn độc quyền với giáo hoàng và họ đã đưa ba đồng nghiệp giáo dân, trong đó có hai phụ nữ đi cùng. Các câu hỏi của họ rất chuyên nghiệp, với một số câu hỏi không cho phép giáo hoàng né tránh các câu hỏi. Hoan hô họ.
Về cuộc chiến Nga-Ukraine, nhà báo Mỹ Gerard O’Connell của Vatican đã hỏi ngài vì sao ngài không muốn “trực tiếp chỉ trích Nga về hành vi xâm lược Ukraine, mà thích nói cách chung chung hơn về sự cần thiết phải chấm dứt chiến tranh, chấm dứt đánh thuê hơn là các cuộc tấn công của Nga và buôn bán vũ khí.”
Theo truyền thống, Vatican cố gắng tránh tham gia vào các cuộc chiến tranh với hy vọng mình có thể trở thành trung gian hòa giải. Trong lịch sử, phương pháp này hiếm khi thành công. Dù trong cuộc chiến này, Vatican đã tạo điều kiện trao đổi danh sách tù nhân và thậm chí trao đổi một số tù nhân, chính phủ Ukraine và Mỹ đã chỉ trích giáo hoàng vì đã không lên án tổng thống Nga Vladimir Putin và nước Nga.
Ngài tuyên bố: “Khi tôi nói về Ukraine, tôi nói về một dân tộc đã tử đạo. Nếu bạn có một dân tộc tử đạo, bạn có một ai đó đã giết họ”. Ngài nói ngài đã không cụ thể nêu tên Putin trong những lời lên án chiến tranh vì “điều đó là không cần thiết; ai cũng biết.” Ngài cũng có thể nói Putin là bạo chúa Neron của thế kỷ 21.
Ngài cố gắng tránh cáo buộc lính Nga phạm tội ác chiến tranh, nhưng nói những đội quân tàn ác nhất là người Chechnya và người Buryat, những người đang chiến đấu cho nước Nga.
Những bình luận này chắc chắn làm hài lòng Ukraine, Hoa Kỳ và các đối tác NATO của họ, nhưng sẽ làm cho Phủ Quốc vụ khanh nhức đầu vì phải đối phó với sự phẫn nộ của Nga.
Ban biên tập America phỏng vấn Đức Phanxicô tháng 11 tại Vatican. (Truyền thông America /Antonello Nusca)
Bà Kerry Weber tổng biên tập America thừa nhận việc giáo hoàng đề cao phụ nữ ở Vatican, bà hỏi: “Cha sẽ nói gì với một phụ nữ đã phục vụ trong đời sống Giáo hội và họ cảm thấy được kêu gọi để làm linh mục?”
Điều tốt là giáo hoàng đã tránh nói về “sự bổ túc” và không xem phụ nữ là trái dâu trang hoàng trên chiếc bánh. Ngài học. Nhưng ngài đã kéo theo thần học gia cầu kỳ người Thụy Sĩ Hans Urs von Balthasar, mô tả các khía cạnh Maria và Phêrô của Giáo hội.
Theo phân tích của ngài, Phêrô là nam và ít quan trọng hơn Maria là phối ngẫu, là nữ. Chỗ đứng của giáo dân tương hợp với phân tích này là không rõ ràng. Nếu giáo dân được bao gồm trong nguyên tắc Maria thì vì sao phụ nữ lại không thể được bao gồm trong nguyên tắc Phêrô?
Thần học của Von Balthasar sẽ không thuyết phục ai ủng hộ việc phong chức cho phụ nữ.
Bà Gloria Purvis, người dẫn chương trình “The Gloria Purvis Podcast” hỏi về nạn phân biệt chủng tộc trong Giáo hội Mỹ: “Cha sẽ nói gì bây giờ với người công giáo da đen ở Hoa Kỳ, họ bị phân biệt chủng tộc, đồng thời không có tiếng nói trong Giáo hội cho những lời kêu gọi công bằng chủng tộc?”
Giáo hoàng dường như không chuẩn bị cho câu hỏi. Ngài trả lời, ngài thông cảm và cho biết “Giáo hội có các giám mục là người Mỹ gốc Phi.”
Bà Purvis không để ngài thoát câu này. “Đúng, nhưng đa số chúng tôi đi lễ ở các giáo xứ không có các linh mục người Mỹ gốc Phi, và hầu hết những người khác không phải là người Mỹ gốc Phi, và họ dường như không nhạy cảm với nỗi đau của chúng tôi. Nhiều khi họ phớt lờ nỗi đau của chúng tôi. Vậy làm sao chúng tôi có thể khuyến khích người công giáo da đen ở lại?”
Giáo hoàng lan man một chút nhưng cuối cùng ngài cũng nói những gì cần nói. Ngài nói: “Những người công giáo da đen nên chống lại và không bỏ đi. Phân biệt chủng tộc là tội chống Chúa không thể dung thứ. Giáo hội, các mục tử và giáo dân phải tiếp tục chiến đấu để triệt nó và để có một thế giới công bằng hơn.”
Đức Phanxicô cần một cách tốt hơn để nói về các hội đồng giám mục. Đúng, Chúa Giêsu không tạo ra các giám mục, nhưng Ngài cũng không tạo ra nhiều thứ khác trong Giáo hội, kể cả các công đồng đại kết và Vatican.
Bà Weber đã hỏi về các giám mục Hoa Kỳ, nhưng giáo hoàng đã khôn ngoan tránh tranh luận công khai về hội đồng giám mục. Tuy nhiên, ngài đã ném các hội đồng giám mục vào gầm xe buýt một cách đáng ngạc nhiên. Ngài nói: “Chúa Giêsu không tạo ra các hội đồng giám mục, Chúa Giêsu đã tạo ra các giám mục, và mỗi giám mục là mục tử của dân tộc mình.”
Những người cấp tiến Hoa Kỳ có trí nhớ ngắn có thể hoan nghênh việc hạ bệ này, nhưng họ nên nhớ Đức Joseph Ratzinger đã hạ thấp vai trò thần học của các hội đồng giám mục trong thời kỳ vàng son của hội đồng giám mục Hoa Kỳ, khi ngài viết những lá thư mục vụ về hòa bình và nền kinh tế. Vatican luôn lo sợ các hội đồng giám mục vì khó đối phó với các giám mục với tư cách một nhóm hơn là với tư cách cá nhân.
Đức Phanxicô cần một cách tốt hơn để nói về các hội đồng giám mục. Đúng, Chúa Giêsu không tạo ra các giám mục, nhưng Ngài cũng không tạo ra nhiều thứ khác trong Giáo hội, kể cả các công đồng đại kết và Vatican.
Mọi người đều biết tôi yêu mến giáo hoàng và tôi sẽ bảo vệ ngài cho đến ngày tôi chết. Cuộc phỏng vấn đầu tiên ngài trả lời trong tư cách là giáo hoàng là cuộc phỏng vấn với trang America, là kiệt tác về truyền thông và truyền giáo.
Cuộc phỏng vấn gần đây của ngài là bản nháp đầu tiên cần chỉnh sửa. Có lẽ do nghề biên tập viên có trong người tôi nên tôi muốn làm cho văn bản tốt hơn. Nhưng trong việc biên tập, luôn có nguy cơ bóp nghẹt tiếng nói của tác giả.
Có lẽ tốt hơn nên để Phanxicô là Phanxicô. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ thích mọi điều ngài nói hay cách ngài nói, nhưng tôi sẽ tiếp tục thích ngài và chú ý đến từng lời ngài nói.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Bài đọc thêm: Hậu trường cuộc phỏng vấn của trang America với Đức Phanxicô
World Cup: đội tuyển Pháp mắc căn bệnh bí ẩn
World Cup: đội tuyển Pháp mắc căn bệnh bí ẩn
la-croix.com, AFP, 2022-12-16
Ngày thứ sáu 16 tháng 12, hai ngày trước trận chung kết, một số cầu thủ đội tuyển Pháp bị nhiễm một loại virus bí ẩn.
Đội tuyển Pháp tập luyện tại Doha, Qatar, thứ sáu ngày 16 tháng 12. Mike Egerton/HIỆP HỘI BÁO CHÍ HÌNH ẢNH/MAXPPP
Ngày thứ sáu 16 tháng 12, bóng đen của virus bao trùm đội Les Bleus hai ngày trước trận chung kết World Cup giữa đội tuyển Pháp gặp Argentina ngày chúa nhật 18 tháng 12. Trong cuộc họp báo chiều thứ sáu, tiền đạo Randal Kolo Muani của Les Bleus giải thích: “Có một chút bệnh cúm đang lan rộng nhưng không nặng.” 48 giờ trước khi trận đấu bắt đầu (4:00 chiều chúa nhật, ngày thứ tư nhà huấn luyện Didier Deschamps thừa nhận có một loại virus đang ở trong khách sạn.
“Hội chứng virus nhỏ”
Thứ sáu, ông Deschamps phải để các cầu thủ nghỉ ấm, hơn là để các hậu vệ Raphael Varane, Ibrahima Konaté, cầu thủ chạy cánh Kingsley Coman đi luyện tập vào cuối buổi chiều, có lẽ họ bị một cơn lạnh.
Theo lời giải thích của Liên đoàn bóng đá Pháp, Coman đã vắng mặt trong buổi tập được tổ chức ngày thứ năm vì bị hội chứng virus nhỏ. Tình trạng của Coman không làm lo lắng đặc biệt, ông sẽ đá trong trận chung kết.
Điều hòa không khí là phổ biến ở Qatar, có thể đó là lý do làm cho một số cầu thủ kém phong độ. Ông Didier Deschamps giải thích: “Nhiệt độ thấp, điều hòa không khí hoạt động hết công suất. Có người bị sốt.”
Một số phương tiện truyền thông đưa ra đồn đoán, có thể các cầu thủ đội tuyển Pháp bị tác động của “virus lạc đà”, một loại virus corona. Bộ Y tế Úc cảnh báo những ai từ FIFA World Cup 2022 về nên biết về Hội chứng hô hấp Trung Đông (MERS).
Rabiot và Upamecano khỏe hơn
Sự lo lắng trong đội Les Bleus là không biết các cầu thủ khác có thể bị ảnh hưởng ngày chúa nhật này hay không. Tuy nhiên ông Deschamps yên tâm vì cầu thủ Adrien Rabiot và Upamecano đã tập luyện lại, họ bị ốm trong trận đấu với Maroc.
Sự trở lại của Rabiot là tin vui cho nước Pháp khi tiền vệ của Juventus Turin là một trong những trụ cột của một đội bóng đã sa sút rất nhiều ở các tuyến: thủ môn số 2 Mike Maignan, hậu vệ Presnel Kimpembe, Paul Pogba và N’Golo Kanté ở giữa, Karim Benzema và Christopher Nkunku phía trước.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
World Cup 2022: Đức Phanxicô, fan tuyển của đội Argentina
World Cup 2022: Đức Phanxicô, fan tuyển của đội Argentina
Trận chung kết bóng đá ngày 18 tháng 12 ở Qtar giữa quê hương Argentina của ngài với nước Pháp, rõ ràng trái tim của ngài sẽ nghiêng về đôi chân thần sầu của Lionel Messi.
la-croix.com, Arnaud Bevilacqua, 2022-12-16
Những người ủng hộ Argentina vẫy cờ đại diện cho Đức Phanxicô, tiền đạo Lionel Messi và huyền thoại bóng đá Diego Maradona trong World Cup ở Qatar ngày 22 tháng 11 năm 2022. JUAN MABROMATA/AFP
Trong Ngày Thế giới Trẻ tại Krakow, Ba Lan năm 2016, một bạn trẻ hỏi Đức Phanxicô, ai là cầu thủ bóng đá xuất sắc nhất mọi thời: Diego Maradona của Argentina hay Pelé của Brazil? Trước câu hỏi khó khăn này, Đức Phanxicô, người nổi tiếng mê bóng đá, trả lời ngắn gọn: “Với cha là Messi!”
Chắc chắn cuối tuần này ngài sẽ dồn hết sức để ủng hộ Lionel Messi, với bảy lần đoạt Quả bóng vàng, Messi là người Argentina nổi tiếng nhất thế giới. Messi và Đức Phanxicô ít nhất cũng đã gặp nhau một lần ở Vatican trong dịp giao hữu giữa Ý và Argentina tổ chức tại Rôma năm 2013 để vinh danh giáo hoàng.
Messi, “vị thần với quả bóng trên sân cỏ”
Là cổ động viên nhiệt tình của đội San Lorenzo, một câu lạc bộ bóng đá ở vùng ngoại ô nổi tiếng của Buenos Aires, ngài theo dõi kết quả các trận đấu qua người cận vệ Thụy Sĩ. Những người ngưỡng mộ Messi đôi khi so sánh anh với Chúa, Đức Phanxicô bực mình trả lời trên kênh La Sexta của Tây Ban Nha năm 2019: “Đây là biểu hiện của người ái mộ một vị thần trên sân bóng. Thật tuyệt khi xem cách Messi đá. Nhưng đó không phải là Chúa.”
Đam mê bóng đá đã cho giáo hoàng có nhiều dịp nhận quà từ các khách… thường xuyên đến đấu ở Vatican. Tháng 10 năm 2021, thủ tướng Jean Castex hồi đó đã tặng ngài chiếc áo có chữ ký của Paris SG mang tên Lionel Messi, một trong những cầu thủ xuất sắc nhất của World Cup 2022 tại Qatar.
Nếu thắng đội Pháp, đội tuyển Argentina sẽ vô địch World Cup lần thứ ba sau các năm 1978 và 1986. Trong quyển sách xuất bản bằng tiếng Pháp tháng 12, Một thời để thay đổi (Un temps pour changer, nxb Flammarion), ngài ám chỉ ngày đó vào tháng 6 năm 1986 khi Argentina giành ngôi sao thứ hai trong trận chung kết với Tây Đức.
Vinh danh Diego Maradona
Khi đó linh mục Jorge Mario Bergoglio đang ở Đức, ngài đang làm luận án thần học, ngài kể: “Tôi không muốn xem trận đấu và tôi chỉ biết chúng tôi đã thắng vào ngày hôm sau nhờ đọc báo. Không ai trong lớp học tiếng Đức của tôi nói về chuyện này, nhưng khi có một cô gái trẻ người Nhật viết “Hoan hô Argentina” lên bảng, mọi người cười. Giáo sư bước vào, ông nói xóa và không ai bàn đến chuyện này nữa. Đó là nỗi cô đơn khi chiến thắng một mình, vì không có ai để chia sẻ.”
Sau khi là giáo hoàng, Đức Phanxicô đã hai lần gặp một “thần tượng” khác ở Argentina, cựu cầu thủ bóng đá Diego Maradona. Chỉ vài giờ sau khi Diego qua đời, ngài vinh danh Maradonna trong một thông điệp do Vatican công bố: “Giáo hoàng trìu mến nghĩ lại những dịp gặp gỡ trong những năm gần đây, và ngài nhớ đến ông trong lời cầu nguyện, như ngài đã làm trong những ngày gần đây khi biết tình trạng sức khỏe của ông yếu dần.”
Rất khó để biết liệu giáo hoàng, ngài sẽ 86 tuổi ngày hôm trước trận chung kết (17-12) có theo dõi trận đấu hay không. Ngược với những gì trong phim Hai Giáo hoàng, The Two Popes phát sóng trên Netflix, trong đó có một cảnh khó có thể xảy ra, Đức Bênêđictô XVI và hồng y Bergoglio xem trận chung kết World Cup giữa hai quốc gia Đức và Argentina, Đức Phanxicô cho biết ngài không bao giờ xem truyền hình. Tuy nhiên, chúng ta biết, sáng thứ hai 19 tháng 12 khi thức dậy ngài sẽ biết kết quả.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch























Đức Phanxicô và linh mục Arturo Sosa, bề trên tổng quyền Dòng Tên trong cuộc gặp với ban biên tập và nhân viên của tạp chí Dòng Tên Văn minh Công giáo, La Civilta Cattolica tại Vatican ngày 9 tháng 2 năm 2017. (Ảnh CNS/L’Osservatore Romano)


