Địa ngục và đức tin

97

Địa ngục và đức tin

Trích sách “Trao truyền đức tin theo cách Carlo Acutis, con chúng tôi”, Antonia Salzano và Andrea Acutis  (Transmettre la foi à l’école de notre fils Carlo Acutis, Antonia Salzano et Andrea Acutis, nxb. Salvator). Linh mục Giorgio Maria Carbone phỏng vấn ông bà Andrea Acutis và Antonia Salzano.

Chúng ta trở lại với quan điểm sai lầm nhưng lại được phổ biến rộng rãi mà Antonia đã đề cập, đó là địa ngục trống rỗng. Bà nghĩ quan điểm này có thể có những ảnh hưởng nào đến đức tin?

Đơn giản là có tác dụng tàn phá. Chấp nhận nó có nghĩa là vào cuối cuộc đời mọi thứ sẽ có kết quả như nhau với người yêu Chúa, yêu người anh em hay người ghét Chúa, ghét người anh em, cuối cùng mọi người đều có phần thưởng thiên đàng. Như thế hối cải, hoán cải không có ý nghĩa gì. Việc làm của lòng thương xót cũng không có ý nghĩa. Và như thế đi ngược với lời dạy của Tin Mừng.

Khi chuẩn bị các buổi dạy giáo lý về chủ đề này, Carlo nghĩ đến những người cho rằng địa ngục không tồn tại hoặc trống rỗng, Carlo chép lại một đoạn trích từ Nhật ký của Thánh Faustina Kowalska, Thánh của Lòng Thương Xót Chúa:

Hôm nay, được thiên thần hướng dẫn, tôi đã đi vào vực thẳm địa ngục. Đó là nơi của những đau khổ ở mức độ kinh khủng nhất của nó. Đây là những nỗi đau tôi đã chứng kiến: nỗi đau đầu tiên tạo nên địa ngục là mất mát Thiên Chúa; thứ hai là lương tâm ăn năn; thứ ba là hiểu số phận này sẽ không bao giờ thay đổi; thứ tư là cực hình ngọn lửa xuyên thấu linh hồn nhưng lửa lại không bị hủy diệt, một ngọn lửa thuần túy thiêng liêng bị cơn thịnh nộ của Thiên Chúa đốt lên; hình phạt thứ năm là bóng tối vĩnh viễn, mùi hôi thối ngột ngạt khủng khiếp; và dù trời đã tối nhưng lũ quỷ và những linh hồn bị nguyền rủa vẫn nhìn thấy nhau và nhìn thấy mọi tội ác của người khác và của chính mình; hình phạt thứ sáu là Satan liên tục đi theo; cuối cùng, hình phạt thứ bảy là tuyệt vọng khủng khiếp, hận thù, lăng mạ, chửi bới, phạm thượng Thiên Chúa. (…)

Nếu quyền năng Thiên Chúa không nâng đỡ tôi, tôi có thể đã chết khi thấy những cực hình khủng khiếp này. Kẻ có tội phải biết nếu mình phạm tội, họ sẽ bị hành hạ đời đời. Tôi viết điều này theo lệnh của Chúa, để không linh hồn nào có thể biện minh rằng địa ngục không tồn tại hoặc chưa từng có ai ở đó và không ai biết nó như thế nào. Tôi, nữ tu Faustina, theo lệnh của Chúa xuống vực thẳm địa ngục, để có thể nói với các linh hồn và làm chứng rằng địa ngục tồn tại. Chúa xin tôi viết lại điều này. Lũ quỷ rất căm ghét tôi, nhưng theo lệnh của Chúa, chúng phải vâng lời tôi. Những gì tôi viết ra chỉ là cái bóng mờ nhạt của những điều tôi đã thấy. Một điều tôi nhận thấy là đa số các linh hồn ở đó đều đã không tin vào sự tồn tại của địa ngục. Khi tỉnh lại, tôi vẫn còn sợ khi nghĩ ở đó có những linh hồn đang đau khổ vô cùng. Vì thế tôi hết lòng lo cho người có tội được hoán cải, tôi không ngừng cầu xin lòng thương xót Chúa Giêsu, tôi thà chịu đau khổ cho đến tận thế với những cực hình khủng khiếp nhất, còn hơn phạm đến Chúa dù với tội nhỏ nhất.

Hai câu chuyện về Fatima và Thánh Faustina đều nói đến các thị kiến: dù thế nào đi nữa, ba trẻ Fatima và nữ tu Faustina đã học được những điều này qua hình ảnh. Chúng ta cũng học qua  trải nghiệm giác quan, qua hình ảnh chúng ta thấy bằng mắt hoặc qua hình ảnh chúng ta tưởng tượng. Cả hai câu chuyện đều nói đến các địa điểm. Nhưng chúng ta biết ngọn lửa chỉ mang tính tâm linh chứ không thể xác, đây là những lần hiện ra để nhắc mọi người hoán cải và có đức tin vào Thiên Chúa là Đấng có Lòng Thương Xót, Đấng yêu thương và cứu rỗi.

Marta An Nguyễn dịch