Đức Phanxicô trong buổi nói chuyện với trẻ con ở giáo xứ San Pier Damiani thuộc vùng ngoại ô Rôma, ngày 21 tháng 5-2017
fr.zenit.org, Constance Roques, 2017-05-22
“Làm sao con có thể giúp Chúa Giêsu cứu thế giới?”. Đức Phanxicô trao đổi với các em bé câu hỏi này trong chuyến thăm giáo xứ San Pier Damiani thuộc vùng ngoại ô Rôma ngày chúa nhật 21 tháng 5-2017. Ngài đặc biệt nhắn nhủ các em tôn trọng tất cả mọi người “kể cả những người không thương mình, mình cũng phải tôn trọng họ”. Ngài nhắc đến “niềm vui khi giúp Chúa Giêsu cứu thế giới” và “các ơn gọi, mỗi giai đoạn của cuộc đời đều có nét đẹp của nó”.
Các câu hỏi và câu trả lời của Đức Phanxicô và các em bé:
Phần các con, các con có thể làm gì để cứu thế giới?
Cha làm gì để hiểu ơn gọi linh mục của cha?
Chúng con phải làm gì để theo Chúa tốt hơn?
Khi còn nhỏ như con, năm nay con 11 tuổi, cha thích môn thể thao nào. Con muốn biết cha có thích đá banh không và cha giữ vai nào trong đội banh?
Đức Phanxicô: Ồ, câu hỏi hay quá! Các con hỏi cha: “Còn các con, các con làm gì để cứu, để giúp… Con nói là giúp thế giới nhưng thế giới quá lớn? Một đứa bé như chúng con, chúng con suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nhé, một bé trai, bé gái như các con, em sẽ làm gì để cứu thế giới? Em có thể làm được hay không thể làm được?
Trẻ con: Em không làm được…
Đức Phanxicô: Em không làm được sao? Các con không quan trọng gì sao? Nào, em làm được hay không làm được?
Trẻ con: Em làm được!
Đức Phanxicô: Thấy không! các con nói mạnh lên nào, cha không nghe gì hết.
Trẻ con: (hét lên) Em làm được!
Đức Phanxicô: Và bây giờ cha muốn nghe, ai trong các con có thể trả lời được câu hỏi này, các con suy nghĩ kỹ nhé: làm sao các con có thể giúp Chúa Giêsu cứu thế giới? Ai muốn trả lời thì giơ tay lên. (Có một em trả lời: bằng lời cầu nguyện) Với lời cầu nguyện, chúng ta có thể giúp Chúa Giêsu cứu thế giới được không? Được hay không nào?
Trẻ con: Chúng con có thể làm được!
Đức Phanxicô: Nhưng chuyện gì xảy ra vậy, các con đang ngủ sao?
Trẻ con: Dạ không!
Đức Phanxicô: Vậy là vì mặt trời rồi, mặt trời làm cho chúng con ngủ. Với lời cầu nguyện. Rất đúng. Còn cái gì khác nữa không. Con…
Một em bé: Và phải tôn trọng mọi người.
Đức Phanxicô: Và phải tôn trọng mọi người. Phải tôn trọng mọi người sao?
Trẻ con: Dạ!
Đức Phanxicô: Tôn trọng cha mẹ, ông bà nội ngoại, phải tôn trọng sao?
Trẻ con: Dạ!
Đức Phanxicô: Cả những người mình không biết, những người ở trong khu phố của mình?
Trẻ con: Dạ!
Đức Phanxicô: Cả những người ở ngoài đường, những người vô gia cư nữa sao?
Trẻ con: Dạ!
Đức Phanxicô: Đúng, với tất cả mọi người, phải tôn trọng tất cả mọi người. Chúng ta cùng lặp lại với nhau!
Đức Phanxicô và trẻ con: Phải tôn trọng tất cả mọi người!
Đức Phanxicô: Và với người không thương mình, mình cũng tôn trọng nữa sao?
Trẻ con: Dạ!
Đức Phanxicô: Các con có chắc không?
Trẻ con: Dạ chắc!
Đức Phanxicô: Nhưng không phải tốt hơn là đánh họ một phát sao?
Trẻ con: Dạ không!
Đức Phanxicô: Thật không?
Trẻ con: Dạ thật!
Đức Phanxicô: Như thế ngay cả người không thích mình, mình cũng phải tôn trọng họ.
Đức Phanxicô và trẻ con: Ngay cả người không thích mình, mình cũng phải tôn trọng họ.
Đức Phanxicô: Và với người đối xử không tốt với mình, các con suy nghĩ để trả lời nghe: mình phải làm gì? Nếu một người đối xử không tốt với mình, mình đối xử không tốt lại với họ hay sao?
Trẻ con: Dạ không!
Đức Phanxicô: Không. Mình có gọi điện thoại cho mafia để họ làm một cái gì không?
Trẻ con: Không…
Đức Phanxicô: Các con trả lời yếu ớt vậy… Mình có thể gọi điện thoại không?
Trẻ con: Dạ không…
Đức Phanxicô: Mình thỏa thuận với mafia không?
Trẻ con: Dạ không!
Đức Phanxicô: Không! Ngay cả những người đối xử không tốt với mình, mình cũng phải tôn trọng họ. Các con đã trả lời đúng. Các con đã biết, mình có bao nhiêu chuyện tốt để giúp Chúa Giêsu cứu thế giới. Rất tốt. Rất tốt! Và nếu các con làm xong bài vở, mẹ cho phép các con ra ngoài chơi với bạn bè, như vậy là tốt phải không?
Trẻ con: Dạ!
Đức Phanxicô: Chơi – các con suy nghĩ kỹ nghe, chơi có giúp Chúa Giêsu cứu thế giới không?
Trẻ con: Dạ có!
Đức Phanxicô: Có vẻ các con chưa tin chắc mấy…
Trẻ con: Dạ có!
Đức Phanxicô: Có! Bởi vì niềm vui giúp Chúa Giêsu cứu thế giới. Chúng ta cùng lặp lại với nhau!
Đức Phanxicô và trẻ con: Niềm vui giúp Chúa Giêsu cứu thế giới.
Đức Phanxicô: Niềm vui là một chuyện rất đẹp. Hôm nay các con có vui không?
Trẻ con: Dạ có!
Đức Phanxicô: Các con có vui không?
Trẻ con: Dạ có!
Đức Phanxicô: Các con rất giỏi. Và cha nghĩ như thế là cha đã trả lời “chúng ta có thể làm gì để giúp Chúa Giêsu cứu thế giới”. Còn các con, các con nghĩ đến chuyện này sau này nhé, luôn nghĩ về nó nhé. Còn khi cha ở tuổi các con, cha chơi đá banh. Các con biết, cha đá banh không giỏi, ở nước của cha, ai đá banh không giỏi thì họ gọi người đó là người “chân cứng”. Cha là người chân cứng, vì thế cha thường được giao làm thủ thành, để khỏi chạy nhiều…
Còn câu hỏi làm sao cha biết mình có ơn gọi. Mỗi người chúng ta có một chỗ đứng trong cuộc sống. Chúa Giêsu muốn người này lập gia đình, người kia đi tu làm linh mục, người nọ làm nữ tu. Nhưng mỗi người có một con đường của mình. Và đa số là những người như các con, như mọi người, như cha mẹ các con: là tín hữu xây dựng gia đình, giáo dục con cái, nuôi dạy con cái lớn lên trong đức tin… Còn cha, cha ở trong một gia đình có năm anh chị em, gia đình cha sống hạnh phúc. Cha của cha đi làm, khi về nhà ông chơi với các con. Cha kể cho các con nghe một chuyện sẽ làm các con cười, nhưng các con đừng làm theo như cha kể nhé! Anh em cha làm một cuộc thi nhảy dù, rồi mình lấy cái dù, mình leo lên sân thượng và một trong các em của cha nhảy đầu tiên, nhảy từ sân thượng xuống. Xém chết! Đó là trò chơi nguy hiểm. Nhưng anh em của cha hạnh phúc. Vì sao? Vì cha mẹ của cha giúp anh em cha đi tới, được đi học và săn sóc con cái. Các con nghe kỹ: lập gia đình là một đời sống rất đẹp, rất đẹp. Thật hạnh phúc khi có một gia đình, có cha mẹ, ông bà, cô chú… Các con hiểu chứ? Rất đẹp và đó là một ơn. Mỗi chúng con đều có cha mẹ, ông bà, cô chú, có một gia đình. Vậy vì sao bây giờ mình không vỗ tay mừng? Chúng ta cùng vỗ tay mừng cha mẹ, ông bà (mọi người vỗ tay). Cha mẹ các con hy sinh cho các con, giúp các con lớn lên, đó là một điều rất đẹp: họ xây dựng một gia đình.
Nhưng cũng có một ơn gọi khác: làm nữ tu, làm linh mục. Còn cha, khi cha 16 tuổi, một ngày nọ, bỗng cha cảm nhận Chúa muốn cha làm linh mục. Và cha nói với Chúa: Con đây! Và cha làm linh mục. Đó là câu trả lời của cha. Mình cảm nhận trong lòng: khi người con trai thấy trong lòng mình có thiện cảm và thiện cảm này lớn dần, và anh cảm thấy mình có tình yêu cho một cô, rồi sau đó họ đính hôn, họ làm đám cưới, thì cũng một cách như vậy, lòng mình cũng cảm nhận khi nghe Chúa nói: “Con phải tiến bước trên con đường làm linh mục”. Và đó là điều cha cảm nhận. Như khi mình cảm nhận những chuyện đẹp trong cuộc đời. Bởi vì đó là một cái gì rất đẹp! Các con hiểu chứ!
Ồ, các con đang mệt ở đây, trời nóng quá…
Trẻ con: Dạ không!
Đức Phanxicô: Bây giờ có một chút gió, nhưng… Cha không còn nhớ nữa: người nào không thích mình, mình có đánh họ không?
Trẻ con: Dạ không!
Đức Phanxicô: A! Cha quên. Mình có phải cầu nguyện cho người mình ghét không?
Trẻ con: Dạ có!
Đức Phanxicô: Đúng, cầu nguyện cho người không thích mình, với người đó, mình phải cầu nguyện. Và mình có phải vâng lời cha mẹ không?
Trẻ con: Dạ có!
Đức Phanxicô: Cha, hay người bên cạnh?
Trẻ con: Tất cả!
Đức Phanxicô: Bây giờ mỗi các con phải nói “tôi”
Trẻ con: Tôi!
Đức Phanxicô: Các con lặp lại: Tôi phải vâng lời cha mẹ!
Trẻ con: Tôi phải vâng lời cha mẹ.
Đức Phanxicô: Các con hiểu chứ?
Trẻ con: Dạ hiểu!
Đức Phanxicô: Rất tốt, và bây giờ chúng ta làm gì? Bây giờ chúng ta cầu nguyện. Trong câu hỏi đầu tiên, chúng ta đã nói đến cầu nguyện. Bây giờ chúng ta đọc một kinh để cầu nguyện cho nhau. Mọi người cầm tay nhau, như anh em, như bạn bè. Chúng ta cùng tầm tay và cầu nguyện với Đức Mẹ: Kính mừng Maria…
Cha sẽ ban phép lành cho các con. Trong thinh lặng, mọi người chúng ta nghĩ đến cha mẹ mình, gia đình mình, bạn bè mình và ngay cả kẻ thù của mình, những người ghét mình, những người không thích mình. Cầu xin phép lành này cũng xuống trên họ, trên tất cả mọi người.
Đức Phanxicô ban phép lành.
Cha xin cám ơn các con.
Marta An Nguyễn dịch