Hồi ký của Đức Phanxicô: một Giáo hoàng ra đời
Đức Phanxicô và thân sinh của ngài. © AFP / AFP
parismatch.com, Caroline Mangez, 2025-01-14
“Hy vọng”: Quyển tiểu sử Đức Phanxicô cùng viết với tác giả Carlo Musso, nxb. Albin Michel © DR
Ngày 15 tháng 1, nhà xuất bản Albin Michel phát hành quyển tiểu sử Hy vọng của Đức Phanxicô. Báo Paris Match độc quyền trích một số đoạn. Trong quyển tiểu sử Hy vọng, Đức Phanxicô kể chuyện khi ngài sinh ra, chuyện các em của ngài và hình ảnh khi ngài vài tháng tuổi.
* * *
Ngài kể: “Tôi thích đúng giờ, đó là đức tính tôi rất trân trọng. Tôi xem việc đúng giờ là một trong những bổn phận của tôi, dấu hiệu của lịch sự và tôn trọng. Nhưng đó là lần đầu tiên, tôi đi trễ! Dù đã quá một tuần, tôi vẫn chưa quyết định. Tôi thích ở với mẹ tôi. Nhưng may mắn tôi có được bà đỡ Palanconi, bà là bà đỡ rành nghề đã đỡ đẻ cho hàng ngàn em bé ra đời. Khi bà biết bà không thể chờ lâu hơn, bà gọi bác sĩ gia đình. Khi bác sĩ đến, mẹ tôi đang nằm trên giường: bác sĩ Scanavino nhìn mẹ tôi, bà còn tĩnh táo… và đây là câu chuyện lý thú thường được kể trong gia đình mỗi khi chúng tôi gặp nhau: ông ngồi trên bụng mẹ tôi, ấn xuống và “nhảy” để mẹ tôi chuyển dạ. Đó là cách tôi ra đời, vào ngày lễ Thánh Ladarô, Bêtania 17-12-1936, người được Chúa Giêsu đem từ cõi chết sống lại. Khi mới sinh, tôi nặng gần năm kílô, còn mẹ tôi khoảng bốn mươi bốn kí: một cố gắng phi thường của bà…
Bà Maria Luisa Palanconi “đỡ” cho các em tôi, sau này bà còn đỡ cho người con của em gái tôi.
* * *
Đức Phanxicô và mẹ. © Hình ảnh gia đình
Tôi không nhớ gì về ngày sinh của em trai Oscar Adrián, 30 tháng 1 năm 1938, tôi mới một tuổi. Tuy nhiên tôi nhớ ngày 24 tháng 8 năm 1940, ngày em gái Marta Regina ra đời. Và đặc biệt là em thứ tư, tôi còn nhớ như in, như mới ngày hôm qua. Lúc đó ba anh em tôi bị cúm. Oscar và tôi ở trong phòng chúng tôi, em Marta ở phòng của em. Bác sĩ Rey Sumai đến và khám cho cả ba chúng tôi, sau đó ông vào phòng mẹ tôi, ông đặt tay lên bụng và kêu lên: “Ồ, nó sắp ra rồi!” Vài giờ sau, bà Palanconi đến với một chiếc túi lớn. Cha tôi và chú tôi ở trong bếp. Cánh cửa phòng mẹ tôi đóng lại, mẹ tôi và bà đỡ ở trong phòng. Chúng tôi đứng gần cánh cửa, dán chặt tai vào cửa để nghe, để bắt lấy khoảnh khắc em trai tôi khóc chào đời. Người lớn kể cho chúng tôi nghe về con cò, loại cò bay từ Paris đem em bé đến, nhưng Oscar và tôi đã hiểu rồi, chúng tôi biết biết trẻ sơ sinh được sinh ra như thế nào. Và buổi tối hôm đó, ngày 16 tháng 7 năm 1942, Alberto Horacio chào đời.
Đội quân chúng tôi đã thành lập xong. Một gia đình bình thường, đàng hoàng. Giáo lý về phẩm giá là kim chỉ nam trong lời nói và hành động của cha mẹ chúng tôi.
* * *
Từ năm 20 đến năm 21 tuổi, tôi sống ở 531 phố Calle Membrillar. Ngôi nhà một tầng với ba phòng ngủ, một phòng tắm, một nhà bếp, một phòng ăn lớn và một sân thượng. Cha mẹ tôi một phòng, chúng tôi chia nhau hai phòng. Ngôi nhà và con phố này là gốc rễ của tôi ở Buenos Aires, Argentina. Nhà đơn sơ trong khu phố khiêm tốn, các nhà đều thấp; bầu khí khu phố yên bình, thanh thản, an toàn. Nếu mẹ tôi về nhà trễ không đón chúng tôi được, bà sẽ gởi chìa khóa cho cảnh sát địa phương ở góc phố, thật ra thì chúng tôi có thể về nhà, nhà không đóng cửa. Một khu phố trung lưu ở một thành phố luôn náo động. Kiểm tra dân số của thành phố năm 1869 chưa đến 2 triệu, khi tôi sinh ra năm 1936, dân số đã là mười hai triệu, một con số tăng theo cấp số nhân và sau đó tăng gấp ba lần. Buenos Aires là một trong những đô thị lớn nhất hành tinh. Một đất nước trẻ, sinh ra trên một đồng bằng rộng lớn, lạc lõng trên biên giới của đế chế Tây Ban Nha rộng lớn – không có sức hấp dẫn lấp lánh của kim loại quý – nhưng có một lịch sử phức tạp, bi thảm và kỳ diệu chỉ trong hơn hai thế kỷ với một vài thế hệ. Tôi luôn yêu quê hương với một tình yêu bất biến, mãnh liệt và sâu đậm. Tôi cầu nguyện mỗi ngày cho người dân quê tôi, cho cha mẹ tôi, những người chuẩn bị hành trình cho tôi…
Đức Phanxicô, mẹ và các em. © Hình ảnh của gia đình
Khi Maria Elena chào đời ngày 17 tháng 2 năm 1948, chúng tôi vẫn ở ngôi nhà Membrillar. Tôi không thể không nhắc đến Churrinche, một chú chó nhỏ con thuộc giống chồn, chúng tôi đặt tên để vinh danh một loài chó ở vùng đồng cỏ pampas.
Mẹ tôi thường nói năm chúng tôi giống như các ngón tay của một bàn tay: tất cả đều khác nhau, nhưng tất cả đều là con của bà vì nếu một ngón bị chích thì bà cảm thấy như các ngón khác cũng bị chích.
* * *
“Hy vọng”: Quyển tiểu sử Đức Phanxicô cùng viết với tác giả Carlo Musso, nxb. Albin Michel © DR
Marta An Nguyễn dịch