Bài học về tình yêu triệt để của Tôi Tớ Chúa Dorothy Day
americamagazine.org, Connor Hartigan, 2024-11-15
Tôi Tớ Chúa Dorothy Day trong một bức ảnh không ghi ngày tháng. (Ảnh OSV News/Ảnh của Journey Films, CNS)
Suy niệm Tuần thường niên thứ 33
Khi họ thấy vậy, họ bắt đầu lẩm bẩm: “Ngài đã đến ở trong nhà một kẻ tội lỗi.” Nhưng Chúa Giêsu nói: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, vì người này cũng là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham. Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.”
Suy tư này tôi viết ngày thứ sáu 8 tháng 11, kỷ niệm 127 năm ngày sinh Tôi Tớ Chúa Dorothy Day. Bà là một trong những anh hùng hàng đầu của tôi, trong tuần qua, tôi đã nghĩ rất nhiều về bà, về sự cống hiến triệt để của bà cho Tin Mừng, cũng như sự tận tâm không mệt mỏi của bà với người nghèo, người bị gạt ra ngoài lề xã hội của thế giới chúng ta. Một cái nhìn sâu sắc đặc biệt của bà đọng lại trong tâm trí tôi, câu trích của tu sĩ Dòng Tên Mỹ gần đây nhắc tôi: “Chúa là người tôi thực sự yêu ít nhất.”
Ồ, đó không phải là một vấn đề lớn lao chút nào.
Chúa Giêsu cho chúng ta mẫu mực về tình yêu này trong bài Tin Mừng hôm nay. Để hiểu ý nghĩa này, chúng ta nên bước vào hoàn cảnh của đám đông. Theo quan điểm của họ, Giakêu không chỉ là người khó tính, ông là người thu thuế cho Đế quốc La Mã, góp phần tích cực trong việc đàn áp người Do Thái (Dorothy Day chắc chắn sẽ không chấp nhận việc này). Ông bị đám đông nghi ngờ và thù nghịch là điều hết sức bình thường. Tôi cũng sẽ giống họ.
Nhưng Chúa không làm việc theo những điều kiện này. Ân sủng của Chúa thường làm chúng ta bối rối và thất vọng. Con có thực sự phải yêu người này không, Chúa ơi? Người này đã làm hại rất nhiều người con yêu quý và quan tâm. Tại sao con không có được một chút hận thù chính đáng?
Gương của Chúa Giêsu với ông Giakêu cho chúng ta một câu trả lời rõ ràng: Chúng ta không bao giờ có thể ghét một ai đó, vì chúng ta không bao giờ biết liệu Thiên Chúa có hành động qua họ hay không. Yêu Chúa như người chúng ta yêu ít nhất không có nghĩa là tha thứ cho những gì chúng ta ghê tởm ở người đó. Điều đó không có nghĩa là nhượng bộ dù chỉ một phần nhỏ cho những hành vi và niềm tin có hại. Có nghĩa là cởi mở cho sự cứu chuộc cuối cùng của họ và nhớ rằng, theo lời Chúa Giêsu, người mà tôi ít yêu thương nhất – kẻ tội lỗi độc ác, người thu thuế bị khinh miệt, kẻ bắt nạt độc ác – cũng là hậu duệ của Áp-ra-ham, cũng là con cái của Chúa Giêsu. Trong trường hợp này, đám đông đã hiểu sai về ông Giakêu; người thu thuế giàu có đã trở lại thực sự để yêu mến Thiên Chúa và người nghèo, và Chúa Giêsu đã mời gọi ông tiến xa hơn vào ân sủng này.
Con Người đến để tìm và cứu những gì đã hư mất, chứ không phải để đẩy những gì hư mất vào vực thẳm diệt vong. Nếu quên điều này, liệu tôi có tốt hơn người mà tôi không thể chịu đựng được không? Trở lại quan điểm của Dorothy Day: Nếu chúng ta không cởi mở với khả năng – dù xa vời – về việc một người nào đó có thể chuyển từ ác sang thiện, thì chúng ta yêu mến Chúa đến mức nào?
Tôi không tuyên bố tôi tìm ra điều này trong chính cuộc sống của tôi. Thật khó để tôi sống theo gương Chúa Giêsu. Tôi thường cảm thấy tôi cũng như đám đông. Thành thật mà nói, tôi không biết làm thế nào để vượt lên. Tôi không có lời khuyên rõ ràng. Tôi thấy rất nhiều Giakêu không có dấu hiệu nào bên ngoài cho thấy họ sẽ trở lại. Đôi khi tôi ước gì đời sống theo Chúa Kitô dễ dàng hơn thế nhiều. Nhưng khó khăn trong việc sống Tin Mừng không ngăn được Dorothy Day. Thực tế tình yêu triệt để này dành cho mọi người đi ngược lại với sự thúc đẩy của chúng ta, có nghĩa điều này có thể xảy ra với Thiên Chúa.
Marta An Nguyễn dịch



























