Mừng 50 năm linh mục

128

Mừng 50 năm linh mục

Ronald Rolheiser, 2022-10-17

Năm mươi năm trước, vào một ngày mùa thu giá lạnh, ở phòng học thể dục của một trường trung học, tôi được chịu chức linh mục. Ngoài bầu trời xám xịt, sự kiện hôm đó còn có một điều đặc biệt. Đây là khoảng thời gian khá mong manh với tôi và gia đình tôi. Cha mẹ tôi nối tiếp nhau qua đời (khi tuổi chưa cao) trong vòng một năm rưỡi trước ngày này, và chúng tôi đều đang rất mong manh. Trong bối cảnh đó, tôi được thụ phong linh mục.

Trong vài lời ngắn ngủi của một bài viết ngắn, tôi muốn nói điều gì nhất nhân kỷ niệm 50 năm ngày trọng đại đó? Tôi sẽ mượn câu của tiểu thuyết gia Morris West, ông đã mở đầu tiểu sử của mình như sau: Khi đến tuổi 75, trong từ vựng của bạn chỉ nên còn ba chữ này: cám ơn, cám ơn và cám ơn! Tôi vừa bước sang tuổi 75, và nhìn lại 50 năm linh mục, nhiều suy nghĩ và cảm giác bỗng hiện lên trong đầu, xét cho cùng, cuộc sống có những thời của nó. Tuy nhiên, cảm xúc lấn át tất cả chính là lòng biết ơn, cám ơn, cám ơn và cám ơn! Tạ ơn Thiên Chúa, biết ơn ân sủng, hội thánh, gia đình, dòng Hiến sĩ, những người bạn đã yêu thương và nâng đỡ tôi, những ngôi trường tuyệt vời tôi đã dạy, và hàng ngàn người tôi đã gặp trong 50 năm mục vụ.

Tiếng gọi ban đầu của tôi với chức linh mục và dòng Hiến sĩ không phải êm đẹp nên thơ cho lắm. Tôi không bước vào đời sống tu trì và chủng viện vì tôi thấy được cuốn hút. Ngược lại thì đúng hơn. Đó không phải là cái tôi đã muốn. Nhưng tôi cảm nhận mình được kêu gọi, mạnh mẽ và rõ ràng, và ở tuổi 17 còn non nớt, tôi đã quyết định đi tu. Ngày nay, nhiều người sẽ chất vấn về sự khôn ngoan và tính tự do của một quyết định lớn như thế ở tuổi 17, nhưng nhìn lại biết bao nhiêu năm sau ngày hôm đó, tôi có thể thành thật nói, đó là quyết định rõ ràng nhất, thuần túy nhất và quên mình nhất mà tôi đã có trong đời. Tôi không hối tiếc gì. Tôi lựa chọn cuộc sống này chỉ vì một tiếng gọi mạnh mẽ mà ban đầu tôi đã cố cự lại, và cho đến giờ, nó là lựa chọn đem lại sự sống nhất mà tôi có thể làm. Với ý thức hiểu mình và hiểu những vết thương của mình, tôi cũng hiểu, nếu sống theo những kiểu sống khác, tôi sẽ không thể nào mang lại thành quả hay sống hạnh phúc được gần như thế. Tôi đã nuôi dưỡng một vài vết thương sâu sắc, không phải về tinh thần mà là vết thương trong lòng, và những vết thương đó, nhờ ơn Chúa, đã thành nguồn hoa trái trong việc mục vụ của tôi.

Hơn nữa, tôi rất may mắn trong những việc mục vụ tôi được giao cho. Thời chủng sinh, tôi mơ làm linh mục quản xứ, nhưng chưa bao giờ được thế. Vừa chịu chức xong, tôi liền được cử đi học cao học rồi dạy thần học ở nhiều chủng viện và trường thần học trong gần 50 năm, trừ 12 năm tôi làm giám tỉnh cộng đoàn Hiến sĩ và tham gia Tổng công hội Hiến sĩ ở Rôma. Tôi mê giảng dạy! Tôi được định để làm giảng viên tôn giáo và nhà văn tôn giáo, và việc mục vụ của tôi đã làm tôi rất mãn nguyện. Tôi hy vọng nó sẽ đem lại ích lợi cho người khác.

Ngoài ra, tôi còn rất may mắn có những cộng đoàn Hiến sĩ mà tôi đã ở. Việc mục vụ của tôi thường giúp tôi sống trong những cộng đoàn lớn và qua 50 năm, tôi ước tính mình đã sống trong một cộng đoàn với hơn 300 người khác nhau. Đấy đúng là một kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, tôi luôn sống trong những cộng đoàn lành mạnh, hăng hái, quan tâm, nâng đỡ và thách thức về trí tuệ, từ đó cho tôi một gia đình nhân văn và thiêng liêng mà tôi cần. Nhiều lúc có những căng thẳng, nhưng căng thẳng đó luôn giúp đem lại sự sống. Cộng đoàn tu là điều độc nhất vô nhị. Nó không phải là gia đình theo ý thức tình cảm hay tâm sinh dục, nhưng nó là gia đình bén rễ trong một việc còn sâu đậm hơn sinh học và luật hấp dẫn – đó chính là đức tin.

Dĩ nhiên, có những đấu tranh, bao gồm cả những vấn đề tình cảm trong đời sống độc thân và sống trong cô đơn mà (như lời Merton) chính Chúa cũng lên án. Không tốt khi con người ở một mình! Chính ở điểm này, cộng đoàn Hiến sĩ đã là mỏ neo cho tôi. Có thể sống được lời khấn độc thân khiết tịnh và sinh hoa trái, nhưng nếu không có sự nâng đỡ của cộng đoàn thì không thể.

Xin cho tôi kết lại với một câu mà tôi đã nghe từ một cha mừng sinh nhật 85 và ngọc khánh linh mục. Khi được hỏi cha cảm thấy thế nào, cha bảo: “Không phải luôn dễ dàng! Luôn có những thời điểm cay đắng, cô đơn. Mọi người trong lớp của tôi đều đã từ bỏ chức linh mục, tất cả, và tôi cũng bị cám dỗ làm thế. Nhưng tôi đã ở lại, và giờ nhìn lại sáu mươi năm qua, tôi rất hạnh phúc với cuộc đời mình”.

Đấy cũng là tổng kết cảm giác của tôi sau 50 năm, – tôi rất hạnh phúc với cuộc đời mình – và vô cùng biết ơn.

J.B. Thái Hòa dịch

Bài đọc thêm: Viết cáo phó cho mình