Ronald Rolheiser, 2018-07-23
Mới đây, khi đọc tạp chí Commonweal, tôi bị đánh động bởi một dòng của Jerry Ryan, thuộc dòng Tiểu Đệ Chúa Giêsu: “Tôi đã mất liên lạc với rất nhiều người vốn có nhiều ý nghĩa với tôi trong nhiều giai đoạn cuộc sống, những người tôi yêu thương quý mến và thực sự quan tâm đến họ, những người đã cho tôi rất nhiều và làm nên con người tôi như hôm nay.”
Với tôi cũng thế, và tôi nghĩ là hầu hết chúng ta cũng thế. Người ta đi vào cuộc sống chúng ta, tình bạn ngày càng thắm thiết rồi một số bạn bè đó cứ thế biến mất khỏi cuộc đời chúng ta. Đôi khi là do chúng ta chuyển đi, có lúc là họ chuyển đi, có lúc là chuyện đời thay đổi và chúng ta xa rời nhau, hay có lúc mối dây giữa chúng ta tan rã dần và rồi chúng ta bước tiếp, tìm người khác. Và nếu nhạy cảm, chúng ta sẽ luôn thấy có nỗi đau và tội lỗi khi mất đi bạn bè như thế. Không có gì là không lành mạnh khi cảm thấy cô đơn và mất mát vì chuyện này hay cảm nhận rằng chúng ta đã làm người khác thất vọng, đã không quan tâm cho đủ.
Thật sự đôi lúc chúng ta thiếu trung tín, nhưng hầu như trong mọi trường hợp vấn đề là ở sự bất toàn vô tội của ta. Chỉ có Chúa toàn hảo. Chỉ có Chúa mới có trái tim đủ lớn để quan tâm riêng đến mọi người và mọi lúc. Chỉ có Thiên Chúa mới không bao giờ thay đổi và mệt mỏi. Và chỉ có Thiên Chúa mới đủ mạnh mẽ để luôn mãi trung tín. Chúng ta không thể toàn hảo.
Tôi đã đấu tranh dữ dội với sự bất toàn đó. Với công việc của một nhà truyền giáo, và với cá tính của mình, tôi luôn mãi yếu kém vì sự bất toàn trong chuyện gần gũi với gia đình và bạn bè, kể cả những người bạn quý mến. Việc này chẳng dễ dàng gì.
Trước hết, tôi có cả một đại gia đình đã mở rộng qua nhiều thế hệ. Giữ liên hệ với cả gia đình có thể không còn thời gian để tôi làm gì khác nữa. Thứ nữa, tôi đã làm mục vụ hơn bốn mươi năm và trong thời gian đó tôi đã sống trong nhiều nhà của Dòng Hiến sĩ cùng hơn hai trăm anh em khác nhau. Cộng đoàn là gia đình, và để giữ liên lạc với tất cả sẽ chiếm hết thời gian trong ngày làm việc. Rồi trong những năm tháng học tập, tôi đã có cơ hội kết bạn thâm tình với nhiều bạn học ở nhiều nơi trên thế giới. Cuối cùng, trong những năm tháng mục vụ, tôi đã gặp hàng trăm sinh viên trong lớp học và hàng ngàn người làm việc nghiên cứu và tĩnh tâm. Hầu hết những cuộc gặp gỡ đó chỉ là nhất thời và ngẫu nhiên, nhưng qua năm tháng tôi đã kết thân tình với khá nhiều người. Và tôi còn từng sống và làm việc ở bốn quốc gia khác nhau, đồng thời kết nhiều bạn ở những nơi đó.
Hơn nữa, ngày nay chúng ta còn phải cố gắng giữ liên hệ với những người quen biết trên mạng xã hội.
Làm sao để chúng ta giữ được mối liên hệ có ý nghĩa với tất cả mọi người đây? Làm sao để chúng ta không phản bội bạn bè, dù chỉ đơn thuần là vì sự xao nhãng bỏ bê?
Ngay cả khi tôi vô cùng biết ơn vì có cả một gia tài là người thân và bạn bè, tôi vẫn thường thấy việc giữ liên hệ có ý nghĩa với tất cả thật là chuyện quá sức với tôi, và những lúc đó tôi thấy có lỗi khi cứ luôn xa rời quá nhiều người mà tôi từng gắn bó. Đôi khi những người bạn lâu nay tôi không liên lạc nhắc nhở tôi, về việc tôi bỏ bê tình bạn, và không phải lúc nào cũng nhắc nhở nhẹ nhàng đâu. Nhưng khi thời gian trôi qua và vấn đề này ngày càng mở rộng, tôi lại thấy bình an hơn với sự bất toàn và cảm giác tội lỗi của mình, dù có thể một vài bạn bè bị bỏ bê của tôi không cảm thấy thế.
Và điều khiến tôi cảm thấy như vậy là một lời nhắc nhở liên tục về ơn lớn lao tôi có được là một gia đình lớn và rất nhiều người bạn. Ít có chuyện đáng để chúng ta tri ân như thế. Thứ nữa, tôi thực sự cố gắng giữ liên hệ có ý nghĩa với họ trong tầm mức thời gian, sức lực, và khoảng cách cho phép. Và điều quan trọng là, dù cho bất toàn, tôi vẫn cố gặp gỡ người thân và bạn bè theo một cách mà sự hiện diện thân thiết, gần gũi xóa nhòa thời gian, sức lực và khoảng cách. Có một cách để chúng ta không còn bất toàn, một cách để ta ở nhiều nơi một lúc và có thể yêu thương vô số người cách riêng tư và thân thiết, cách đó chính là ở trong Thân thể Chúa Kitô.
Kinh thánh cho chúng ta biết là chúng ta tạo thành một thân thể, một thân thể sống với những cơ quan sống thực sự, mọi phần cơ thể đều có tác động đến nhau. Trong thân thể đó, chúng ta hiện diện với nhau, dĩ nhiên không phải là hoàn hoàn có ý thức, nhưng thật sự sâu sắc và chân thực. Và nếu chúng ta sống đời mình một cách trung tín, chia sẽ tình bạn chân thành với những người đang ở quanh chúng ta ngay lúc này, thì chúng ta không chỉ sản sinh chất xúc tác lành mạnh cho thân thể khỏe mạnh, mà chúng ta còn hiện diện với nhau, theo một cách đánh động chúng ta đến mức độ sâu sắc nhất của linh hồn. Có một cách để chúng ta không quên lãng nhau.
Và như thế, các bạn thân mến của tôi, chúng ta vẫn bên nhau mà!
J.B. Thái Hòa dịch