Xin được ơn thông cảm và công minh
Trích sách “Phanxicô, giáo hoàng của người nghèo”, Andrea Tornielli, nxb. Novalis
Đã xa cái ngày xưng tội 21 tháng 9, ngày cảm nhận mình được thương xót và được chọn để sống đời sống tu trì, bây giờ con người ấy sống đời sống cầu nguyện như thế nào?
“Đối với tôi, cầu nguyện là một hình thức buông bỏ,” Bergoglio kể trong quyển sách phỏng vấn El Jesuita (Tôi tin tưởng ở con người), “theo đó, mình đặt trọn con người mình trong sự hiện diện của Chúa. Đó là lúc đối thoại, lắng nghe, biến đổi. Nhìn Chúa nhưng trước hết để Chúa nhìn mình. Đối với tôi, đó là khi tôi lần chuỗi, khi đọc Thánh Vịnh hay khi dâng thánh lễ ca tụng Bí Tích Thánh Thể. Tuy nhiên tôi phải nói, giây phút tôi sống trải nghiệm sâu đậm nhất là lúc có thì giờ ngồi chầu Mình Thánh Chúa lâu dài. Đôi khi tôi ngồi ngủ, cứ để Chúa ở với mình. Tôi có cảm tưởng như tôi thuộc về một người khác, như Chúa đang cầm tay tôi. Tôi nghĩ phải đến được sự chân tình siêu việt của Thiên Chúa, là Đấng toàn năng nhưng lúc nào cũng tôn trọng tự do của chúng ta.”
Jorge Mario Bergoglio tiếp tục xem mình trước tiên là người cần lòng thương xót ấy, lòng thương xót mà cha rao giảng và làm chứng. “Sự thật tôi là người có tội mà lòng thương xót Chúa đã gọi tôi một cách ưu đãi. Từ khi còn trẻ, cuộc sống đã đưa đẩy tôi đến chỗ lãnh nhận những công việc mà tôi ở chức vụ điều khiển – từ khi chịu chức, tôi được đặc trách làm giáo tập, hai năm sau làm Giám tỉnh – tôi phải vừa làm vừa học, đi từ những sai lầm của mình, tôi phải nói thật, tôi phạm rất nhiều lỗi lầm. Các sai lầm, các tội lỗi. Sẽ đạo đức giả nếu bây giờ tôi nói: “Tôi xin tha thứ về những tội và những tấn công mà tôi đã có thể phạm. Hôm nay, tôi xin tha thứ về những tội và những tấn công mà tôi đã thật sự phạm.”
Bergoglio kể cho hai ký giả: “Điều làm cho tôi khổ là có những lúc, tôi đã không thông cảm và không công minh. Trong kinh cầu nguyện buổi sáng, khi đến lời nguyện, tôi xin được ơn thông cảm và công minh, sau đó tôi xin một số những chuyện khác có liên quan đến những yếu kém trên con đường phục vụ của tôi.”
Phanxicô, Giáo hoàng của người nghèo, chương 7, Andrea Tornielli, Nguyễn Tùng Lâm dịch