Chúa đi với chúng ta qua những thung lũng tăm tối cuộc đời

388

Trong thánh lễ ban sáng ngày thứ hai 14-03 tại Nguyện đường Nhà trọ Thánh Marta, Đức Giáo hoàng tưởng nhớ một người vô gia cư vừa chết vì lạnh ở Roma, nhớ về các xơ dòng Nữ tử Bác ái bị giết hại ở Yemen, ngài tiếp tục nghĩ đến nhiều người đang bị mắc căn bệnh ‘tam giác tử thần’ ở vùng Campania miền Nam nước Ý, nơi việc đốt hóa chất thải độc hại đã gây nên bệnh ung thư và nỗi tuyệt vọng lan tràn.

Đức Phanxicô nói rằng, ‘Khi phải đối mặt với những thung lũng tối tăm của thời đại chúng ta, câu trả lời duy nhất là tín thác nơi Chúa. Ngay cả khi chúng ta không hiểu, chẳng hạn như khi con cái bị đau nặng, thì hãy phó thác mình nơi Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi dân Ngài.’

OSSROM24565_ArticoloSuy niệm về bài đọc một, kể chuyện bà Susanna, một phụ nữ công chính bị hai thẩm phán đồi bại cáo gian, nhưng đã phó thác vào Chúa hơn là chịu theo ý muốn xấu xa của hai kẻ này, Đức Phanxicô nói rằng,

‘Ngay cả khi thấy mình đang đi trong thung lũng tối tăm, chúng ta cũng không cần phải sợ sự dữ.

‘Biết bao nhiêu thung lũng tối tăm trước mắt chúng con, lạy Chúa, Chúa ở đâu?’

Chúa luôn đi cạnh chúng ta, yêu thương và không bỏ rơi chúng ta. Và thời đại này, có biết bao thung lũng tăm tối.

Khi nhìn vào quá nhiều bất hạnh, quá nhiều người chết vì đói, chiến tranh lan tràn, quá nhiều trẻ em tật nguyền …và hỏi cha mẹ các em thì biết được các em mắc ‘bệnh hiếm’…và còn những chuyện do tay chúng ta mà ra nữa, như các ca ung thư do ‘tam giác thần chết’ ở Ý …khi nhìn vào tất cả những điều này, chúng ta tự hỏi: ‘Chúa ở đâu? Chúa ở đâu?’ ‘Chúa có còn đi với con không?’ Đây cũng là cảm nghĩ của bà Susanna. Và cũng là của chúng ta. Nhìn vào các chị em bị tàn sát của chúng ta đi, họ đã phục vụ trong yêu thương, cuối cùng họ bị giết vì thù hận. Khi nhìn vào những cánh cửa đóng sầm lại, bỏ mặc người ta chơi vơi ngoài trời lạnh cóng, bạn nói: ‘Lạy Chúa, Chúa ở đâu?’

Làm sao chúng ta có thể phó thác cho Chúa, khi đang tận mắt thấy tất cả những chuyện này? Và khi chuyện như thế xảy đến với chính chúng ta, thì chắc chắn mỗi người sẽ nói: ‘Làm sao con phó thác cho Chúa được?’ Có một câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng không thể nào giải thích.

Tại sao trẻ con lại phải đau khổ? Cha không biết, với cha đây là mầu nhiệm, là bí ẩn.

Và nhớ lại Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu, dù cho đang đau khổ, Chúa Giêsu vẫn tin tưởng nơi Chúa Cha, và biết rằng tất cả sẽ không kết thúc nơi cái chết, nơi thập giá.

Những lời cuối cùng của Chúa Giêsu trên thập giá là, ‘Lạy Cha, Con xin phó linh hồn con trong tay Cha.’ Tin tưởng rằng Thiên Chúa đồng hành với mình, đi cùng dân Ngài, đi cùng Giáo hội, chính đó là hành động đức tin. Phó thác bản thân. Biết nói lên rằng, ‘Con không thể giải thích, nhưng con đặt bản thân con trong tay Chúa. Chúa biết tại sao.’

Đau khổ và sự dữ không phải là chung cục, Thiên Chúa luôn đi cùng chúng ta mà.

Ngay cả khi thấy mình đang đi trong thung lũng tối tăm, người đó biết rằng đau khổ chỉ trong một thời, và Chúa ở cùng với mình. ‘Côn của Người, gậy của Người làm tôi an dạ.’ (Tv 23) Đây là ơn mà chúng ta phải xin: ‘Lạy Chúa, xin dạy con biết đặt thân con nơi tay Chúa, tin tưởng Chúa hướng dẫn, ngay cả trong những thời gian khó khăn, tăm tối, trong giờ sinh tử.’

Chúng ta ngày hôm nay, hãy nghĩ về đời mình, về các vấn đề đang có, và xin ơn đặt mình trong bàn tay Chúa.

Và cũng hãy nghĩ về rất nhiều người nam nữ không được chăm sóc trong giờ hấp hối. Ba ngày trước, có một người vô gia cư chết trên đường, ở Roma này, ông chết vì lạnh. Ngay giữa Roma, thành phố có đủ mọi khả năng để chu cấp cho ông. Nhưng tại sao, lạy Chúa, tại sao?  Thậm chí một chút chăm sóc cũng không …

Nhưng mà, hãy cầu nguyện, ‘Con tin nơi Chúa, bởi Chúa không bao giờ làm con thất vọng. Lạy Chúa, con không hiểu được. Con không hiểu, nhưng con đặt thân con trong tay Chúa.’

J.B. Thái Hòa chuyển dịch từ Vatican Radio Eng