Làm điếm: thảm kịch của nạn bán thân

235

Cao mien-lam diem 23-1-2015 (2)petitapetitour.com, Sihanoukville, 23-1-2015

Đã đến giờ chúng tôi lên đường đi làm một sứ mệnh hơi đặc biệt. Cũng như tất cả mọi chiều thứ sáu, chiều nay chúng tôi đi đến các quán bar. Với ý tưởng là đến nơi làm việc của các «cô» để có mặt ở đó, để giới thiệu trung tâm Nguồn Sống (Fountain of Life) do các nữ tu Dòng Chúa Chiên Lành phụ trách và các lớp dạy Anh văn. Chiều hôm đó chúng tôi đến tiệm. Chưa có bao nhiêu người vì còn quá sớm.

Khoảng 23 giờ, bầu khí sốt nóng lên, chợ đêm bắt đầu. Bên cạnh tôi là một anh ngồi một mình đã hơn một giờ, anh giơ ngón tay lên chỉ một cô gái trẻ duyên dáng, anh chọn cô này. Như ở các gian hàng buôn bán, có điều là ở đây anh không cần đứng dậy di chuyển. Trò đóng kịch chiêu dụ bắt đầu. Đầu tiên hết là với các cô trinh nữ hoảng sợ, sau đó là cuộc mặc cả, cô ngồi xuống. Khách là một người phương Tây khoảng năm mươi tuổi, cô là một cô gái Cao Miên khoảng hơn hai mươi tuổi.

Nếu cuộc gặp gỡ này mà mọi người nghĩ rằng theo kiểu vẫn có xưa nay thì nó không thể giải thích được sự phức tạp của tình huống cũng như đủ kiểu lợi tức nơi những người liên hệ trong thực trạng của nạn làm điếm này. Trên thực tế, tình trạng của các cô có nhiều hoàn cảnh khác nhau. Có những cô như cô tôi vừa gặp, họ tự đi tìm khách. Buổi chiều đến, họ đi dọc các quán bar chờ khách chọn. Các cô làm việc cho các cô. Các cô khác hợp tác hay làm việc cho chủ bar. Có một số cô trả tiền thuê đầu cho chủ bar để được mời khách; công việc của họ là mời gọi tiêu thụ. Chủ bar thu một số, phần còn lại là của các cô. Các cô còn trinh chỉ ở đó để nói chuyện với khách, khách không có quyền đụng đến các cô. Các cô khác mang số, khách chọn theo số, trả tiền trực tiếp ở quầy và đem các cô đi.

Và nếu có nhiều kiểu các cô thì cũng có nhiều hạng khách. Có những người đàn ông đi một mình, đi nghỉ hè hay mới dọn tới, những người về hưu, những đám bạn trẻ vô tư đi chơi. Mới đầu tôi khó mà không phán xét các khách hàng này. Một mặt do cả ngày chúng tôi ở bên cạnh các cô, mặt khác vì có một vài cô kể cho chúng tôi nghe thỉnh thoảng họ bị hành hạ bằng bạo lực. Rồi với một độ lùi và sau nhiều buổi nói chuyện với các nữ tu, tôi hiểu không có chuyện người tốt một bên, người xấu một bên, cũng như các lý do thúc đẩy các cô vào nạn bán thân thì có rất nhiều lý do: ra khỏi vòng gia đình mà thường là ở đây có nhiều nạn lạm dụng tình dục, làm điếm để trả tiền học, hoặc tìm một người ngoại quốc để giúp đỡ và đem các cô ra khỏi đây. Như vậy có một vài khách rất đàng hoàng, họ kết hôn với các cô này, xây dựng gia đình hay đem các cô về xứ với họ.

Dù có sự phức tạp trong các tình huống và điều cần thiết là không nên bao giờ phán xét ai, thực tế của nạn bán thân ở Cao Miên cho thấy làm điếm là một sự xấu. Một sự xấu mà không ai muốn vướng vào. Tôi không nghĩ người ta cảm thấy tội lỗi hay đồng tình với tình huống tuyệt vọng của các cô. Họ không bán thânï để đi tìm khoái lạc. Tôi vẫn phẫn nộ khi nhìn các ông khách hàng này, nó làm cho tôi rất buồn. Chợ mua bán thân xác, cảnh chiêu dụ trước mắt mà đánh lừa là thấy trước, những cử chỉ hung bạo thì khó mà chịu đựng được.

Có một lúc khuya, tôi ở giữa đám đông nơi sàn nhảy và một thanh niên trẻ người Canada khêu tôi: «Bạn thấy đó, ở đây bạn chỉ cần búng một ngón tay là cô đó thuộc về bạn.» Chính anh cũng đang cọ sát một cách tuyệt vọng với một cô trong hy vọng có một chút yêu thương. Anh này đã làm tôi buồn. Tôi có cảm tưởng đang nhìn một người bị khựng ở tuổi vị thành niên. Giai đoạn mà người ta chưa thật sự tin tưởng vào mình, bị mất thăng bằng và ngạc nhiên khi lần đầu tiên khám phá giới kia, người ta nhìn và có những cử chỉ vụng về. Thực chất trước hết người ta đi tìm sự chú ý và một chút sự dịu dàng. Các cô bán thân biết rõ trò chơi này và để mặc cho ảo tưởng  lôi cuốn trong một trò chơi mà tiền bạc là vua. Tiền bạc làm đảo lộn các giá trị, con người không còn ở trọng tâm trong các quan hệ, nó mất nhân phẩm. Tiền bạc làm cho Con người ở trong ảo tưởng rằng mình mạnh, cho một cảm giác sai lầm là mình có thể làm được mọi sự. Tôi muốn khoái lạc lúc nào là được lúc đó, tôi có thể mua thân xác người kia và buộc họ phải yêu tôi dù chỉ trong một đêm.

Chiều hôm đó tôi rất buồn trước tình cảnh thảm thương này, những người chung quanh tôi có vẻ như không để ý. Với tất cả những người đi tìm vui ở những nơi tuyệt vọng này, tôi chỉ muốn nói chuyện với họ, muốn cho họ lại niềm tin tưởng, tôi muốn làm cho họ cảm nhận phẩm giá con người họ và những người họ lợi dụng một cách trái phép, tôi muốn họ nhận ra họ được Một Người Nào Đó yêu thương, người đó biết tất cả trong tâm hồn họ. Người không bao giờ lên án nhưng nâng họ dậy. Người thương họ trong sự yếu đuối của họ. Nhưng chiều hôm nay, tôi không thể làm được.

Quentin

Marta An Nguyễn dịch