Home Blog Page 649

Lần đầu tiên Đức Phanxicô mang khẩu trang  trong một sự kiện công cộng ở Rôma

Lần đầu tiên Đức Phanxicô mang khẩu trang  trong một sự kiện công cộng ở Rôma

ncronline.org, Joshua J. McElwee, 2020-10-20

Đức Phanxicô mang khẩu trang trong buổi họp đại kết ngày 20 tháng 10 tại Rôma (Ảnh từ màn hình NCR / Vatican Media)

Tham dự buổi họp đại kết đầu tiên kể từ đầu đại dịch với các nhà lãnh đạo tôn giáo khác ở Rôma, Đức Phanxicô đến buổi cầu nguyện liên tôn giáo gần tòa thị chính Rôma ngày 20 tháng 10 với chiếc khẩu trang trắng.

Đây là lần đầu tiên ngài mang khẩu trang trong một sự kiện công cộng. Ngài đã dùng khẩu trang tương tự trong buổi tiếp kiến chung hàng tuần ở Vatican, nhưng ngài bị chỉ trích, đặc biệt trên các trang mạng xã hội khi ngài tháo khẩu trang ra để đến với giáo dân.

Trước đó Vatican cũng cho biết, tuy ngài không dùng khẩu trang nhưng ngài giữ giãn cách xã hội khi tiếp xúc với giáo dân, số lượng giáo dân cũng đã ít lại để tuân thủ các quy trình phòng chống coronavirus nghiêm ngặt của Ý.

Sự kiện ngày 20 tháng 10 là sự kiện hàng năm của Cộng đồng Sant’Egidio tổ chức, bắt đầu bên trong Vương cung thánh đường Santa Maria ở Aracoeli của Rôma trước khi chuyển đến Quảng trường Campidoglio gần đó.

Đức Phanxicô và các nhà lãnh đạo tôn giáo khác ngày 20 tháng 10 tại Rôma. (Ảnh từ màn hình NCR / Vatican Media)

Trong số các nhà lãnh đạo tôn giáo tham dự có Thượng phụ Đại kết Bartholomew I; Đức Giám mục Heinrich Bedford-Strohm, chủ tịch Hội đồng Giáo hội Tin lành ở Đức; giáo sĩ Hạm Korsia, thượng giáo sĩ của Pháp, thượng tọa Shoten Minegishi, thuộc Thiền phái Soto.

Một số các chức sắc khác cũng có mặt, Tổng thống Ý Sergio Mattarella và Thị trưởng thành phố Rôma, bà Virginia Raggi.

Tất cả người tham dự đều mang khẩu trang, hiện nay luật pháp Ý buộc phải mang khẩu trang khi ra khỏi nhà, ngoại trừ những người có nhu cầu y tế cụ thể.

Như nhiều quốc gia khác ở châu Âu, tuần vừa qua nước Ý đã tăng các trường hợp nhiễm coronavirus một cách bất ngờ, với số lượng nhiễm hàng ngày vượt con số lúc cao điểm tháng ba. Ngày 20 tháng 10, Cơ quan bảo vệ dân sự Ý thông báo có 10.874 ca nhiễm mới trên toàn quốc.

Đức Phanxicô và Thượng phụ Đại kết Bartholomew vào cuối buổi lễ ngày 20 tháng 10 tại Rôma (Ảnh từ màn hình NCR / Vatican Media)

Trong bài giảng, Đức Phanxicô không nhắc đến đại dịch nhưng ngài suy gẫm về sự cám dỗ cố gắng “tự cứu mình” mà không nghĩ đến nhu cầu của người khác.

Ngài nói: “Đây là một cám dỗ lớn không trừ một ai, kể cả tín hữu kitô chúng ta. Cám dỗ chỉ nghĩ đến việc cứu lấy bản thân và trong vòng thân cận của mình. Chỉ tập trung vào lợi ích bản thân, như thể không có gì khác quan trọng. Đó là bản năng rất con người nhưng không đúng.”

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm: ĐTC nói trong giờ cầu nguyện đại kết: Chỉ có tình yêu là đường dẫn đến hòa bình và hiệp thông

Một vài hình ảnh buổi cầu nguyện đại kết ở Rôma ngày 20 tháng 10-2020.

Đức tính cao cả của các cuộc chiến gay go với chính mình

Đức tính cao cả của các cuộc chiến gay go với chính mình

Bài tập 4

Trích sách 41 Bài tập vệ sinh thiêng liêng, tác giả Damien Le Guay, (41 exercices d’hygiène spirituelle, nxb. Salvator)

Một ảo tưởng cần tránh: đó là nghĩ mình có sức khỏe tâm hồn tốt, để tránh không làm nặng thêm và không rơi vào nguy cơ bị đắm.

Tôi biết một số người này, ngay cả một số người chung quanh tôi, họ không bao giờ dám đối diện với ánh sáng, mặt tối trong họ quá nổi bật, nó phát triển mạnh để cuối cùng như cây thường xuân không bao giờ cắt tỉa, che khuất luôn họ. Bên ngoài, chúng ta không thấy gì khác. Họ có vẻ giống như tất cả mọi người. Thậm chí tôi còn biết một số người có “khuôn mặt tốt”, họ lừa gạt được những người họ gặp. Trên thực tế, nếu có bộ máy đo bức xạ bóng tối Geiger dùng để đo các i-ông ác tính tâm hồn thì chúng ta thấy những người này sẽ có tỷ lệ bức xạ cao, chúng ta sẽ phải cách ly họ như trong trường hợp có dịch. Các tâm hồn này bị bóng tối che phủ. Trong ngôn ngữ tâm lý học hoặc tâm thần học, chúng xuất hiện với một tập hợp các quy định rõ ràng: tâm thần phân liệt, thích thao túng tinh thần, tự mê bệnh lý, tự mê đồi bại, thờ ơ với đau khổ của người khác và có một dịu dàng vô hạn đối với các tổn thương tâm lý của chính mình, phịa ra một thực tế sai lầm đến mức trở thành giả dối, xa vời với bất cứ một thực tế được chia sẻ nào, nhắc đi nhắc lại hoài các sự việc cũ, nhai đi nhai lại để trở thành không thể chữa khỏi, giống như vết thương đầy mũ không bao giờ thành sẹo.

Các tâm hồn đen tối này giống như những con ma cà rồng hút máu, cẩu thả đi giữa đám đông để kiếm các con mồi mới. Họ đánh hơi được. Sau khi tìm thấy, họ triển khai chiến lược, chiến lược nào cũng hấp dẫn để họ được thỏa thích hơn và cuối cùng là hút máu những người ngây thơ! Và nếu chúng ta nói rõ: chúng ta bị “ma cà rồng” vây bủa, ma cà rồng tâm hồn, ẩn nấp trong bóng tối, rình chực để tha hóa các tâm hồn ngây thơ. Chúng liên tục quan sát, rình rập và hành động đúng lúc để chống lại con mồi mong manh!

Vì thế chúng ta phải xem phần đen tối này. Làm thế nào để chiến đấu chống nó, chống nó đang ở trong chúng ta?

Chúng ta được tạo ra từ sáng-tối, từ đầy ắp và trống rỗng, từ kiến thức một phần và hố thẳm u minh. Các chứng cứ cho thấy vực thẳm là không đáy.

Càng lớn tuổi, tôi càng ghi nhận, đức tính cao cả và cần thiết của các cuộc chiến đấu với bản thân này. Tôi không còn mong muốn chiến đấu bằng mọi giá. Tôi sẽ không khiêu khích ai tranh đấu, tôi sẽ không uốn nắn ai. Ồ, không! Những người không thể thay đổi, những người không có một ý muốn nào thay đổi, những người ngay cả họ cũng không thấy đâu là vấn đề, những người này phải được để yên.

Tôi không muốn đi trước chuyện gì – như thử tôi nghĩ mình mang một sứ mệnh. Tôi chỉ cần chờ, tăng lòng tin tưởng chiến đấu và biết đấu thủ – họ đã ở đó.

Đúng! Họ ở đó, trong tôi, sâu thẳm, tận sâu thẳm, ẩn mình trong bóng tối. Không cần thiết phải đi tìm nó hoặc khiêu khích nó. Nó ở đó, làm việc trong âm thầm để gỡ ra những gì đã được làm, để thoa xà phòng lên sàn, để làm chúng ta trượt về phía sai.

Nó hy vọng gì? Hy vọng cuộc sống chúng ta thành trống rỗng. Bôi bẩn cảm nhận chúng ta. Làm nhiễm trùng cảm xúc chúng ta. Bôi đen mọi thứ có thể. Và một khi nội tâm đã làm cho trống rỗng, bạc nhược, ngập trong nỗi lo âu chết người, chúng ta sẽ phải xin nó cho chúng ta một ân huệ, mà nếu nó không cho, thì chúng ta chỉ còn xin nó một “ân xá cuối cùng” là chất đá đầy túi để giúp chúng ta đi tự tử ở một cái hồ nào đó gần nhất.

Bài tập nho nhỏ về vệ sinh thiêng liêng

Nếu kẻ thù ở đó, điều quan trọng là nhận ra nó. Vì hắn muốn gì? Muốn làm hại tôi, kéo tôi về “phía xấu” của thế giới và của chính tôi. Hận thù đánh thức hận thù. Cái ác đánh thức cái ác. Vì vậy chúng ta phải cẩn thận với những người dữ. Chúng ta hãy để chúng cách ly khỏi quả tim. Chúng ta phải dám làm. Chúng ta sẽ dám không?

Nó là tiêu cực, phát ra các làn sóng độc hại, nó làm tôi kiệt sức và làm cho tôi thêm mệt mỏi. Vậy làm sao để giữ khoảng cách với nó? Làm sao bảo vệ mình khỏi các bức xạ có hại? Làm thế nào để tránh xa những người, cố ý hoặc ngoài ý muốn của họ, phát các “bức xạ đen tối, các i-ông ác tính?”

Làm sao chúng ta có thể tự bảo vệ mình khỏi những người muốn kéo chúng ta về “phía xấu.” – của chính họ và sau đó là của chính chúng ta? Làm thế nào để có thể cự lại với quyền lực thu hút đen tối của con người?

Đừng nghĩ mình có sức khỏe nội tâm tốt

Tự xem xét bản thân là nhận ra phần sức khỏe không tốt của mình. Không cần phải ở trong tư thế “bệnh tưởng tâm linh” nhưng phải xa các tư thế anh hùng và ý tưởng bắt buộc phải có sức khỏe tốt. Đâu là các bệnh tâm hồn cần phải canh chừng? Làm sao định lượng được sức khỏe quả tim tôi? Và sức khỏe tinh thần tôi? Và sức khỏe tâm hồn tôi? Tất cả đều liên hệ với nhau.

Thu mình lại đôi khi cũng là một cách để sống còn

Khi cuộc chiến chống những kẻ muốn làm hại mình dường như không thể, nếu tôi cần những lực vô nhân đạo mà tôi không có thì sao?

Tốt hơn là bỏ cuộc chiến, đi nơi khác, bỏ đi xa. Thà từ bỏ cuộc chiến còn hơn là đi từ xấu ít đến xấu nhiều, đi vào đầm lầy đen của nó. Có một màu đen khác trong bức tranh. Và màu đen này đẹp. Cũng có một màu đen trong nhân loại. Và nó độc hại. Làm thế nào để phát hiện nó? Làm sao tôi có thể tin tưởng vào “lý trí” của tôi? Phải làm gì với “cảm nhận” này khi một số người phát nhiều bóng tối hơn ánh sáng, phát hận thù nhiều hơn niềm vui?

Đừng quá tốt bụng cũng đừng ngây thơ

Những người là ma cà rồng tâm hồn vẫn luôn có đó, họ khi nào cũng còn. Phải biết dứt khoát cắt một số quan hệ nào đó – như người ta nói đôi khi phải cưa một cánh tay để cơ thể không bị ung hoại hoàn toàn. Sự thương hại, thói quen, lo duy trì các mối quan hệ đôi khi là các cố vấn tồi. Tôi có quá tốt với người này hay người kia không? Sự hiện diện này bên cạnh tôi có quá tiêu cực không?

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Hãy chiến đấu từng bước với mặt tối của chúng ta

Ông Hoàng Nói dối

Ông Hoàng Nói dối

Nói dối và sự thật

Ronald Rolheiser, 2020-10-19

Nhìn vào thế giới của chúng ta ngày nay, điều làm cho tôi lo sợ và lo lắng hơn cả mối đe dọa Covid, hơn cả bất bình đẳng ngày càng tăng giữa người giàu và người nghèo, hơn cả nguy hiểm biến đổi khí hậu, và thậm chí hơn cả sự căm ghét cay đắng hiện đang chia rẽ chúng ta, đó là việc chúng ta mất đi không còn cảm giác nào về sự thật, sự từ chối thẳng thừng của chúng ta đối với bất kỳ sự thật nào mà chúng ta cho là không thuận lợi, cũng như câu cửa miệng của chúng ta về “tin tức giả”, “sự thật dối lừa” và các âm mưu ảo tưởng. Mạng xã hội, với tất cả những gì tốt đẹp nó mang lại, lại tạo ra cơ sở để cho ai cũng có thể nói lên sự thật của riêng mình và sau đó làm xói mòn các sự thật kết nối chúng ta và neo giữ sức khỏe tinh thần chúng ta. Hiện nay chúng ta sống trong một thế giới mà hai cộng hai thường không còn là bốn nữa. Điều này tác động trên sức khỏe tinh thần chúng ta và đã tạo ra một số chuyện điên rồ trong xã hội. Các sự thật neo giữ cuộc sống chung của chúng ta không còn được neo giữ.

Rõ ràng đây là điều xấu, và Chúa Giêsu đã cảnh báo chúng ta, Ngài nói với chúng ta Satan là Vua Dối trá tiêu biểu nhất. Nói dối là mối nguy hiểm tối hậu cuối cùng của thiêng liêng, đạo đức và tâm lý. Nó có gốc rễ trong điều Chúa Giêsu gọi là “tội chống Đức Chúa Thánh Thần là tội không thể tha thứ”. Tội này là tội gì và vì sao nó không thể tha thứ?

Đây là bối cảnh Chúa Giêsu cảnh báo chúng ta về tội này: Ngài vừa trừ quỷ. Các nhà lãnh đạo tôn giáo thời đó tin như tín điều rằng: chỉ ai đến từ Chúa mới có thể đuổi quỷ. Chúa Giêsu vừa trừ quỷ, nhưng lòng hận thù của họ đối với Ngài làm cho họ xem đây là sự thật khó nuốt trôi. Vì thế để phủ nhận thực tế, họ chọn cách phủ nhận những gì họ biết là đúng. Họ chọn nói dối, khẳng định (dù họ đã biết rõ) Chúa Giêsu đuổi quỷ nhờ quyền lực của Ben-dê-bút. Mới đầu Chúa Giêsu cố gắng vạch ra lập trường phi lô-gích của họ, nhưng họ vẫn ngoan cố. Sau đó Chúa đưa ra lời cảnh báo tội không thể tha thứ là tội chạm đến Chúa Thánh Thần. Lúc đó Ngài không buộc tội họ phạm tội này, nhưng cảnh báo nếu họ đi theo con đường này, nếu họ không sửa đổi thì sẽ dẫn họ đến tội đó. Về bản chất, Ngài đang nói điều này: nếu chúng ta nói dối đủ lâu, cuối cùng chúng ta sẽ tin vào điều đó và điều này làm lương tâm chúng ta bị xói mòn đến mức chúng ta bắt đầu coi sự thật là giả dối và giả dối là sự thật. Tội sau đó trở thành không thể tha thứ vì chúng ta không còn muốn được tha thứ và cũng sẽ không sẵn sàng để nhận tha thứ. Thiên Chúa sẵn sàng tha thứ nhưng chúng ta không sẵn sàng chấp nhận tha thứ vì chúng ta thấy tội là điều tốt và điều tốt lại thành tội. Thế thì chúng ta muốn được tha thứ để làm gì?

Có thể chúng ta sẽ rơi vào trạng thái này, một trạng thái trong đó chúng ta cho rằng các ơn của Chúa Thánh Thần (bác ái, vui vẻ, hòa bình, nhẫn nại, tốt lành, kiên trì, trung thành, dịu dàng, khiết tịnh) là giả dối, là chống lại sự sống, là sói đội lốt cừu. Và bước đầu để đi đến tình trạng này là nói dối, không chịu thừa nhận sự thật. Các bước tiếp theo cũng là nói dối, có nghĩa là tiếp tục từ chối chấp nhận sự thật để rồi tin lời nói dối của chính mình và chúng ta xem chúng là sự thật và sự thật là dối trá. Nói thẳng, đó là những gì tạo ra địa ngục.

Địa ngục không phải là nơi con người đau buồn, ăn năn và cầu xin Chúa cho thêm cơ hội để sửa đổi mọi thứ cho đúng đắn. Địa ngục cũng không bao giờ là điều bất ngờ tà ác chực chờ người lương thiện. Nếu có ai trong địa ngục, thì là họ ở đó với lòng kiêu ngạo, than phiền những người ở trên thiên đàng, xem thiên đàng là địa ngục, bóng tối là ánh sáng, giả dối là chân lý, xấu xa là tốt, hận thù là tình yêu, thiện cảm là yếu đuối, kiêu ngạo là sức mạnh, sáng suốt là điên rồ, và Chúa là ma quỷ.

Một trong các bài học trọng tâm trong Tin Mừng là: nói dối là nguy hiểm, là tội nguy hiểm nhất trong các tội. Và điều này không chỉ diễn ra trong mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa và Chúa Thánh Thần. Khi nói dối, chúng ta không những chỉ có tác động nhanh và  lỏng lẻo với Chúa, chúng ta còn tác động nhanh và lỏng lẻo với chính sức khỏe tinh thần của chúng ta. Sức khỏe tinh thần của chúng ta tùy  thuộc vào điều mà thần học cổ điển gọi là “hiệp nhất” của Chúa. Điều này có nghĩa Chúa là nhất quán. Không có mâu thuẫn nào bên trong Thiên Chúa và do đó, thực tế cũng có thể được cho là nhất quán. Sức khỏe tinh thần của chúng ta tùy thuộc vào niềm tin này. Chẳng hạn nếu một ngày mà hai cộng hai không còn là bốn, thì các nền tảng sức khỏe tinh thần của chúng ta sẽ không còn trụ được nữa; chúng ta thực sự sẽ không có gì để neo giữ bản thân nữa. Sức khỏe tinh thần của chúng ta và sức khỏe tinh thần của xã hội tùy thuộc vào sự thật, khi chúng ta thừa nhận sự thật, khi chúng ta nói sự thật, và dựa trên hai cộng hai mãi mãi vẫn là bốn.

Martin Luther đã nói: hãy phạm tội thật táo bạo! Ông muốn nói rất nhiều về điều này, nhưng chắc chắn điều ông muốn nói là mối nguy hiểm tối hậu đối với tinh thần và đạo đức của chúng ta là che đậy yếu điểm của mình bằng cách nói dối, vì Satan là Vua của Dối trá!

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài đọc thêm:Linh đạo và nửa sau của cuộc đời

Bộ mặt ẩn giấu của cái ác

Một trường hợp dương tính Covid ở Nhà Thánh Marta

Một trường hợp dương tính Covid ở Nhà Thánh Marta

lanacion.com, Elisabetta Piqué, 2020-10-17

Hiện nay chính phủ của Thủ tướng Ý Giuseppe Conte đang nghiên cứu việc giới nghiêm lúc 10 giờ tối để hạn chế các trường hợp nhiễm coronavirus ở Ý gia tăng theo cấp số nhân. Làn sóng thứ hai làm tình trạng của Vatican trở nên phức tạp. Ngoài số cận vệ Thụy Sĩ từ 4 tăng lên 11 trường hợp nhiễm coronavirus, bây giờ một trường hợp mới đã được phát hiện tại Nhà Thánh Marta, nơi Đức Phanxicô ở.

Ông Matteo Bruni, giám đốc Phòng báo chí Vatican hôm nay cho biết: “Bệnh nhân khi đó không có triệu chứng đã được cách ly và những người tiếp xúc trực tiếp với ông cũng đã được cách ly và tạm thời rời Nhà Thánh Marta, nơi họ cư trú”. Ông Bruni cho biết thêm: “Các quy định do Tòa thánh và Chính quyền Thành phố Vatican ban hành tiếp tục được tuân thủ và sức khỏe của mọi người ở Nhà Thánh Marta đang được theo dõi liên tục.” Ngài sẽ bước sang tuổi 84 ngày 17 tháng 12.

Với lời phát biểu này, phát ngôn viên ngôn của giáo hoàng ngụ ý nói điều chưa bao giờ được chính thức nói ra, nhưng mọi người đều biết: từ đầu đại dịch đến nay, sức khỏe Đức Giáo hoàng tốt – dù năm 21 tuổi ngài bị viêm phổi nặng và phải cắt bỏ một phần nhỏ phổi –  và bây giờ họ đã thực hiện nhiều xét nghiệm trên ngài.

Vào tháng 3, một trường hợp dương tính khác đã được ghi nhận ở Nhà Thánh Marta.

Mười một cận vệ đã thử nghiệm dương tính trong thời gian gần đây. Đội bảo vệ Đức Giáo hoàng mọi lúc, kể cả ở tầng thứ nhì của Nhà Thánh Marta nơi Đức Phanxicô tiếp kiến riêng cũng như chung. Cũng vì ngài đã gặp nhiều người trong các buổi tiếp kiến nên phải tôn trọng các biện pháp đo nhiệt độ và việc dùng khẩu trang ở Vatican là bắt buộc ở Vatican, cả trong nhà và ngoài trời.

Chiều ngày 5 tháng 10, Đức Giáo hoàng đã tiếp nhà làm phim nổi tiếng Fernando “Pino” Solanas và hiện là đại sứ Argentina tại UNESCO, ông đang nhập viện ở Paris vì coronavirus, chính ông đã đưa tin hôm qua qua Twitter.

Trong một câu Đức Phanxicô đăng trên tài khoản Instagram, ngài nói: “Như thường lệ, tôi muốn đi xuống để chào anh chị em; nhưng với quy định mới thì nên giữ khoảng cách. Và tôi xin chân thành chào các bệnh nhân ở đây. Anh chị em ở một khoảng cách an toàn và phải như vậy. Nhưng khi tôi đi xuống thì mọi người cùng đến và ở sát nhau:  như thế có nguy cơ lây lan. Mỗi người đều phải mang khẩu trang, tôn trọng khoảng cách, như thế chúng ta có thể tiếp tục các buổi tiếp kiến. Xin anh chị em thứ lỗi cho tôi nếu hôm nay tôi phải chào từ xa, nhưng tôi tin, với tư cách là công dân tốt, tất cả chúng ta tuân theo các quy định của chính quyền thì sẽ giúp chấm dứt đại dịch này. ”. Ngài không mang khẩu trang khi tiếp kiến riêng cũng như chung.

Marta An Nguyễn dịch

Đàng sau cửa sổ, ánh mắt của Đức Giáo hoàng thầm cầu nguyện cho chúng ta

Đàng sau cửa sổ, ánh mắt của Đức Giáo hoàng thầm cầu nguyện cho chúng ta

Đức Phanxicô tâm sự, mỗi buổi sáng, ngài nhìn Quảng trường Thánh Phêrô và thành phố Rôma từ cửa sổ phòng làm việc của ngài, nơi ngài đọc Kinh Truyền Tin nỗi chúa nhật: đó là ánh mắt trở thành lời cầu nguyện và phép lành cho nhân loại.

vaticannews.va, Sergio Centofanti, 2020-10-17

Hôm nay, Đức Phanxicô gặp các hiến binh thuộc Đại đội Hiến binh Ý khu vực Rôma-Vatican ở sảnh Clementina trong Dinh Tông Tòa, ngài nói một tâm sự riêng tư làm cho ngài gần gũi thêm với chúng ta:

Mỗi buổi sáng khi tôi đến văn phòng của tôi ở Thư viện, tôi cầu nguyện với Đức Mẹ và sau đó tôi đến bên cửa sổ để nhìn Quảng trường Thánh Phêrô và thành phố Rôma, cuối quảng trường, tôi thấy các bạn. Mỗi buổi sáng, tôi chào các bạn với trái tim của tôi và tôi cám ơn các bạn.

Thật đẹp và cảm động khi nghĩ rằng mỗi buổi sáng, Đức Giáo Hoàng nhìn qua màn cửa phòng làm việc để nhìn Quảng trường Thánh Phêrô và thành phố Rôma, ban phép lành, cầu nguyện cho tất cả chúng ta, cho toàn thể nhân loại. Ngài âm thầm nhìn, không ai thấy, qua cửa sổ mà mỗi chúa nhật ngài đọc Kinh Truyền Tin để truyền đi cho tất cả mọi người, ngài nghĩ đến các cố gắng và nỗi đau của chúng ta và cám ơn những người làm điều tốt, những người chăm sóc những người yếu đuối nhất.

Chúng ta cùng cầu xin để ơn của Chúa Thánh Thần, chúng ta cầu nguyện với “Đức Mẹ dịu dàng” của chúng ta để Mẹ đem các nhu cầu, các mong chờ của chúng ta đến với Con Mẹ: “Mẹ là người mẹ và như tất cả người mẹ, Mẹ  bảo vệ, che chở và giúp đỡ con cái.”

Khi đi ở Quảng trường Thánh Phêrô, chúng ta thường ngước nhìn khung cửa sổ nơi có biết bao giáo hoàng đã xuất hiện ở đây và biết bao kỷ niệm hiện về. Ngày nay chúng ta có thể hình dung Đức Phanxicô cũng đang nhìn chúng ta đàng sau các tấm màn này, để chăm sóc chúng ta, để cầu nguyện cho chúng ta.

Nhưng ngài cũng xin chúng ta cầu nguyện cho ngài. Sau mỗi buổi họp, ngài đều xin: “Xin nhớ cầu nguyện cho cha.” Đức Giáo hoàng cần lời cầu nguyện, nhất là trong giai đoạn khó khăn mà Giáo hội và nhân loại đang trải qua này.

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: ĐTC mời gọi đại đội hiến binh Ý khu vực Vatican giúp đỡ những người già yếu

 

Hãy chiến đấu từng bước với mặt tối của chúng ta

Hãy chiến đấu từng bước với mặt tối của chúng ta

Bài tập 3

Trích sách 41 Bài tập vệ sinh thiêng liêng, tác giả Damien Le Guay, (41 exercices d’hygiène spirituelle, nxb. Salvator)

Kể từ tuổi niên thiếu đầu tiên của tôi, tôi chưa bao giờ từ bỏ tham vọng cá nhân thân thiết nhất này: chiến đấu chống lại bóng tối của mình, nhìn nó, soi xét bản thân để thấy nó rõ ràng. Bốn mươi năm nay tham vọng này vẫn trong tôi –dù không phải lúc nào tôi cũng dành đủ thì giờ cần thiết cho nó. Nhiều tuần tôi rất xem trọng nó, xa các khuấy động bên ngoài, rồi nhiều tháng tôi bỏ bê nó. Sau đó, với một chút nhói lòng, tôi lại xem trọng nó, cầm cây viết lên. Tôi lắng nghe bản thân, để nghe tận đáy lòng, tận sâu thẳm tâm hồn, không để nội tâm xáo trộn trồi lên bề mặt.

Giữa tiếng kêu vang từ lòng dạ, với các mối bất hòa nhỏ nhoi trong tâm hồn, tôi thực hành bài tập trị liệu lắng nghe này, nó mang lại cho tôi cảm giác hài lòng rõ ràng – hài lòng tựa như đi khám bác sĩ, cuối cùng bác sĩ cho biết các lý do bệnh và kê toa thuốc để uống.

Chúng ta luôn mơ mình có sức khỏe tốt hơn. Có phải, trong âm thầm, không làm dáng, không tô điểm, chúng ta biết con người thật của mình chăng? Là con người thật của tôi, là một loại sự thật của ánh sáng lướt qua để phân biệt rõ hơn giữa các điểm yếu bị phớt lờ và các điểm mạnh giả định, giữa các điểm yếu ngấm ngầm và sự kiêu ngạo thay thế cho sự chắc chắn. Làm gì với nó đây? Chúng không có ở đó à? Có nên đánh giá chúng mà không quá nhân nhượng không? Và một khi công việc kiểm tra này xong, đối với chúng và đối với tôi, tôi phải thẳng thắn nhất có thể. Tôi nợ sự thẳng thắn này. Tốt hơn: nó có lợi. Nếu không, hiểm nguy mắc bệnh là rất lớn mà không thể biết tên bệnh và chữa trị nó một chút. Và khi căn bệnh này là nỗi buồn kéo dài, hơi hướm của gian ác hoặc lãnh vực của bóng tối mở rộng, không đối phó với nó là để cho nó có cơ sở, là thể xác và tâm hồn từ chức.

Cuối cùng, chúng ta nói về nữ nhà văn Anh Virginia Woolf (1882-1941), bà bị nỗi buồn đeo dai dẳng nhiều năm cho đến lúc bà không buồn chống lại nữa, cuối cùng bà bị nỗi buồn tràn ngập. Bóng tối quá mạnh. Bà đã chết đuối ở đó. Vì vậy, để tránh cái chết từ từ do nước dâng, cái chết gặm nhắm từ bên trong, cái chết ăn mòn ăn lần như căn bệnh ung thư của những suy nghĩ quái quỷ, cuối cùng một buổi sáng, Virginia Woolf đã kết thúc đời mình bằng cách bỏ các viên đá lớn vào túi và đi đến một cái hồ gần nhất. Bà bước xuống, túi nặng trĩu, đi xa hơn về phía trước. Bà muốn tự tử ư? Thực sự là không – mặc dù trông là như vậy. Trước tiên bà muốn giải thoát mình khỏi cái chết nội tâm khủng khiếp đã ở trong bà, đến mức nó chiếm hết chỗ và trục xuất chính bà. Đến một lúc nào đó, bà xa lạ với chính mình, với những cơn gió điên cuồng này thổi vào người. Tất nhiên, bà đã quen với tất cả những suy nghĩ đen tối. Cho đến lúc đó, bà đã sống với chúng. Nhưng đến một thời điểm, bà biết, với một xác quyết không lay chuyển, bà không thể giữ chúng lại được nữa – như một người giữ con chó giận dữ cho đến khi dây xích bị đứt. Nỗi thống khổ của việc bị nuốt chửng đã trở nên phổ biến. Nỗi lo âu bị nghiền nát thắng thế. Sắp tới đây, nỗi lo này sẽ thích thú ăn tim, ăn gan, ăn tâm hồn bà. Nếu bà không đi ra ngoài để gặp cái chết, thì các nút thắt độc địa này nuốt trọn bà, đến tận cùng các hỗn loạn vô tận của một số lý do làm xáo trộn.

Các câu chuyện về cân bằng bấp bênh của các nhà văn thì không thiếu, họ đi trên bờ vực và dễ dàng gục ngã bất cứ lúc nào. Nguồn gốc: một lay động tâm hồn, một vết nứt tâm trí không ngừng lớn lên. Vết nứt bí mật bị chôn vùi dưới đáy sâu, dưới cái chóng mặt của các vực thẳm và của cái hố đen tối, họ sợ nhưng lại cuốn hút họ.

Bài tập nho nhỏ về vệ sinh thiêng liêng

Làm thế nào để sửa chữa hoặc, ít nhất, bít lại phần đen tối thân thiết này? Làm thế nào chúng ta phân biệt được phần nào làm chúng ta yếu đuối khi nó bị lòng thù hận cai trị và phần nào nó làm chúng ta nhạy cảm với các mảnh mờ ảo hiện diện trong từng con người, khi họ được hương vị của huyền nhiệm các sự vật cai trị?

Làm thế nào để cự lại với phần xấu này trong tôi? Làm thế nào để thắng thế?

Tâm hồn tựa chiếc lông

Giáo phụ Cassien nói với chúng ta. Tất cả tùy thuộc chúng ta, chúng ta có để chiếc lông phất phơ trong gió, bị ướt vì độ ẩm xấu không. Vậy chúng ta tìm cách làm sao giữ nó luôn được nhẹ nhàng, khô ráo để có thể bay. Tôi có xem xét tâm hồn tôi, nó có quá nặng nề, quá ẩm ướt, chất chứa quá nhiều đam mê xấu xa không?

Xem xét mớ lộn xộn trong hóc hẻm tâm hồn

Mớ lộn xộn là chế độ tồn tại bình thường của chúng ta. Sự lẫn lộn ngự trị. Nhưng để nhẹ nhàng và để tránh phần độc hại cai trị, hồi tâm là việc cần thiết. Làm thế nào để tôi xem xét mà không tự hài lòng? Làm thế nào để tôi phân biệt được các hạt mầm lành mạnh và bóng tối đang kéo tôi vào cảnh khốn cùng?

Từng bước chống các bóng đen nặng nề của chúng ta

Một tu sĩ đáng kính nói, “Tôi xin bạn, chúng ta nhận chìm các suy nghĩ (xấu) cũng như chúng ta nhận chìm các hành động (xấu)”. Các suy nghĩ thấp hèn dính chúng ta vào các đam mê xấu, vào bóng tối độc hại và chúng phải bị đánh bại. Tôi phải làm gì để chống lại chúng?

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Lời nói đầu quyển sách 41 Bài tập vệ sinh thiêng liêng

Sức mạnh của kinh Kính Mừng đã thay đổi cuộc đời họ

Sức mạnh của kinh Kính Mừng đã thay đổi cuộc đời họ

famillechretienne.fr, Noémie Bertin, 2020-10-13

Gia đình Poidevin và hai chiếc xe ba bánh tiện dụng của họ. © DR

Gia đình Poidevin rời Blois ngày 15 tháng 8, anh  Benoît, 31 tuổi và vợ là cô Alix Poidevin, 29 tuổi  cùng ba đứa con đi liên miền Tây nước Pháp trên chiếc xe ba bánh kỳ lạ của họ để đến Lộ Đức. Mục đích của họ là để khám phá lời cầu nguyện của Đức Mẹ trong Ba kinh Kính Mừng.

Đạp xe dưới bầu trời dịu nhẹ và tiếp tục đi khi mùa thu đến. Trông cậy vào Chúa Quan phòng để làm chứng cho những điều kỳ diệu của Chúa. Sau khi rời đền thờ Đức Bà Ba ngôi ở Blois, ngày 15 tháng 8, gia đình Poidevin đi liên miền Tây nước Pháp, Montligeon, Alençon, Pontmain, Pontivy, Nantes … Điểm cuối cùng: Lộ Đức. Sau hai chiếc xe ba bánh tiện dụng của họ là Sixte, 4 tuổi, Étienne, sắp 3 tuổi và François-Xavier, 6 tháng tuổi. Anh Benoît giải thích: “Chúng tôi làm chứng cho sự đơn giản và hiệu quả của lòng kính mến “Ba kinh Kính Mừng. Ba Kinh làm cho chúng ta sống và chúng tôi thích nói về Ba Kinh với những người chung quanh”. Cô Alix tươi cười dưới chiếc mũ kết: “Đây là Tin mừng mà chúng tôi muốn truyền bá!”

Truyền thống kính Đức Mẹ này có từ thế kỷ 13 do Đức Mẹ truyền cho Thánh Mechtilde, nữ tu Dòng Xitô người Đức. Đức Mẹ chỉ xin đọc Ba kinh Kính Mừng để kính Chúa Ba Ngôi. Vào đầu thế kỷ 20, truyền thống này cắm rễ ở Blois… Sau đó rơi vào quên lãng, cho đến năm 2017 khi anh Benoît, cùng với cha quản nhiệm của thánh đường tìm tài liệu trong thư khố. Anh nhớ lại: “Sau đó tôi đọc các lời chứng cho biết Đức Mẹ mở cửa thiên đàng!” Ba kinh Kính Mừng mang đến hoa trái cho sự hoán cải, thể xác và tâm hồn được thanh khiết, và là tường thành trong các cuộc chiến đấu hàng này.”

Từ đó gia đình anh đọc ba kinh Kính Mừng vào buổi sáng và buổi chiều.

Sau đó họ đọc ba kinh Kính Mừng vào buổi sáng và buổi tối. Cô Alix kể: “Một buổi tối, tôi quá mệt vì ba đứa nhỏ lăng xăng, tôi gởi tin nhắn cho Benoît: xin anh đọc Ba Kinh! Ba Kinh thật ngắn ngủi, chúng ta khi nào cũng có thì giờ để đọc! Tôi thấy được sự dịu dàng và sức mạnh thực sự đã trở lại. Chúng tôi cam kết duy trì đọc Ba Kinh, chúng tôi học để hiểu, tự sức chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm được gì. Tôi cần lời cầu nguyện của chồng tôi, của Đức Trinh Nữ Maria, người dẫn tôi đến với Chúa Kitô.”

Mỗi tối họ đều xin chỗ trọ

Bây giờ hai vợ chồng làm việc ở đền thánh Blois. Benoît  là tổng biên tập tạp chí Ba Kinh Kính Mừng, Alix thiết kế trang cho hiện đại. Tờ báo xuất bản từ 118 năm nay. Linh mục Jean-Baptiste de Chemery, tu sĩ dòng Capuxinô ở Blois là nhà sáng lập. Năm 1900 khi cha xem các bài viết của các thánh, cha khám phá sức mạnh của lòng sùng kính Đức Mẹ mà cha không biết. Khi đó cha làm tuần cửu nhật kính Đức Mẹ và sốt sắng cổ động cho việc kính mến Đức Mẹ, cha là tông đồ nhiệt thành trong các đại hội Đức Mẹ.

Trên chiếc xe ba bánh của mình, gia đình Poidevin tiếp tục ngọn đuốc này. Ngọn lửa không thể dập tắt trên miếng đất truyền giáo của Pháp. Để kinh trong túi, anh Benoît hăng say: “Đạp xe là một cách rất hay để truyền giáo! Chúng tôi không có lều, đêm nào chúng tôi cũng đi xin trọ, sống dựa vào người khác”. Kiên trì, hai người có nhiều chuyến phiêu lưu đáng nhớ. Nhưng mục đích không phải là để có thành tích thể thao. Alix cười: “Mục đích của chúng tôi là nói về Đức Trinh Nữ Maria, không phải là hành hương trong tinh thần hành khất. Ngày nào mưa quá chúng tôi sẽ ăn pizza ở nơi trú ẩn!” Buổi sáng chúng tôi cầu nguyện xin Đức Mẹ cho chúng tôi gặp những người Mẹ muốn nói chuyện. Chúng tôi làm chứng cho Sự Quan Phòng! Hành trình của chúng tôi phát triển không ngừng theo nhu cầu.”

Nước mắt lưng tròng

Chủ trọ vui vẻ, những người quen thuộc của đền thánh, các giáo dân bình thường hay người đi dạo ngày chúa nhật… Tất cả đều có một điểm chung: “Tâm hồn rộng mở!”

“Một buổi tối nọ, chúng tôi xin trọ ở một quán bar trong làng. Một phụ nữ cùng bàn đồng ý đón chúng tôi về nhà bà. Buổi tối là dịp tốt đẹp để nói về Ba kinh Kính Mừng và cách chúng tôi đã cụ thể thay đổi cuộc sống, rồi chủ nhà – là những người không tin – xin chúng tôi kể con đường đức tin cá nhân của chúng tôi. Tâm hồn họ rộng mở. Chúng tôi mời họ cùng cầu nguyện với chúng tôi và họ xin chúng tôi cầu nguyện cho cháu của họ.”

Một câu chuyện khác, anh Benoît kể: “Đó là buổi trưa, Alix đi mua thức ăn trưa. Một người đàn ông tò mò về các chiếc xe đạp của chúng tôi, ông bắt chuyện với tôi. Alix về, chúng tôi đi dã ngoại. Chúng tôi thấy người đàn ông đi cùng với vợ: họ ở ngay bên cạnh chúng tôi ở khu cắm trại. Họ mang cà phê tới, sau đó chúng tôi nói chuyện về sức mạnh của “Ba kinh Kính Mừng”. Bà rơm rớm nước mắt khi nghe chúng tôi nói Đức Mẹ là chỗ dựa trong những lúc chúng tôi gặp thử thách. Cuối cùng họ lấy thiệp và tượng để cho các cháu gái của họ.”

Trong thời gian cách ly, cô dùng “cách của những người hàng xóm”

Làm sao chúng tôi lại không vui trong các buổi gặp này? Các cuộc gặp khơi dậy niềm khát khao Tin Mừng của hai vợ chồng. Cả hai tốt nghiệp Học viện Triết học So sánh và quen thuộc với môi trường giảng dạy, bây giờ họ xây căn nhà của họ trên tảng đá của Cộng đồng Priscilla và Aquila. Anh Benoît  giải thích: “Cộng đồng tập họp các cặp vợ chồng có ơn gọi truyền giáo, chúng tôi học cách loan báo Chúa Kitô một cách rõ ràng và chính xác. Với các anh chị em này, chúng tôi nhìn lại sứ mệnh của mình và cùng nhau cầu nguyện. Cộng đồng cũng giúp chúng tôi  chìa khóa để phân định; vợ chồng là trước hết, sau đó là gia đình và cuối cùng là sứ mệnh”. Alix bổ túc: “Trên đường đi, chúng tôi làm chứng về những gì Chúa Kitô đã làm cho chúng tôi trong cuộc sống, trước khi nói về lòng tôn kính”.

Trung thành mỗi ngày với Ba kinh Kính Mừng đã mang lại hoa trái. Một độc giả của tạp chí, đau khổ vì cuộc sống đã làm chứng về ân sủng bình an họ nhận được. Cũng có cặp vợ chồng bây giờ đã có thể cầu nguyện chung với nhau; một gia đình khác, anh chị em trong nhà căng thẳng bây giờ đã dịu bớt. Cô Alix nói thêm: “Trong thời gian cách ly, một cô hàng xóm không có đạo, cô có hoàn cảnh khó khăn. Cô ấy nghĩ: mình sẽ áp dụng cách của những người hàng xóm này. Cô tìm giải pháp cho các lo lắng của mình trong vòng một giờ. Bây giờ cô đọc kinh Kính Mừng mỗi ngày và cho biết cô được thanh thản hơn. Chúng tôi biết Đức Mẹ sẽ không dừng lại ở đây.

Ở Blois, người ta đã nói, lòng sùng kính thế tục này gần như rơi vào quên lãng. Khi hai vợ chồng dọn về Blois năm 2015, vương cung thánh đường không còn nhắc đến lòng sùng kính này. Nhưng tất cả như đều ca ngợi Đức Mẹ, từ các tấm kiếng cao phủ các mầu nhiệm Đức Mẹ đến các bức khảm ở vòm nhà thờ. Anh Benoît giải thích: “Chúng tôi biết ơn cha Clovis, người kế vị cha Jean-Baptiste Dòng Xitô. Cha đào sâu về mặt thần học tương quan giữa Đức Mẹ và Chúa Ba Ngôiø. Chính ở đây phát sinh thuật ngữ “Đức Mẹ Ba ngôi” được các giáo hoàng công nhận. Quả tim của “Ba kinh Kính Mừng” đưa chúng ta đến gần hơn với mầu nhiệm Ba Ngôi.”

Cùng kết hiệp với vợ, anh Benoît lặp lại “sức mạnh phi thường” của lòng kính mến này. “Nâng đỡ các cặp vợ chồng, gia đình, các ơn gọi, Mẹ mở mở tâm hồn ra với tràng chuỗi, với việc xưng tội, với Bí tích Thánh Thể.”

“Maria, xin gìn giữ con khỏi mọi nguy cơ phạm tội hôm nay, sau đó đọc Ba kinh Kính Mừng. Cô Alix nói: ‘Lời cầu nguyện này giúp chúng tôi nhạy cảm hơn với những gì hướng chúng tôi về Thiên đàng, và tránh những gì làm chúng tôi xa Chúa trong các cuộc chiến hàng ngày’. Trầm ngâm, cô nhớ đến Đức Trinh Nữ bằng đá trang trí ở bức khảm của vương cung thánh đường Blois. Một bàn tay hướng về Thiên Chúa Ba Ngôi, tay kia với giáo dân thường. Trước đây, khi kết thúc các sứ mệnh rao giảng, giáo dân có thói quen nói lời cam kết của mình, như đọc ba kinh Kính Mừng mỗi ngày. Khi rước lễ lần đầu hoặc khi thêm sức, trẻ em cũng mở lòng đọc lời cam kết này. quý vị làm cho con cái, cháu chắt trung thành với ba lần đọc này! Hãy có đức tin. Dù cuộc sống của họ như thế nào, một ngày nào đó, Đức Trinh Nữ sẽ đến gặp họ.”

Marta An Nguyễn dịch

Đức Giám mục Grech: việc cách ly cho thấy một “mức độ mù chữ về mặt thiêng liêng”

Đức Giám mục Grech: việc cách ly cho thấy một “mức độ mù chữ về mặt thiêng liêng”

fr.aleteia.org, I. Media, 2020-10-15

Đức Phanxicô chào Đức Giám mục Mario Grech trong một buổi tiếp kiến năm 2019.

Đức Giám mục Mario Grech, tân tổng thư ký của Thượng Hội Đồng Giám mục đã có cái nhìn rất phê phán về thái độ của nhiều người công giáo trong cuộc khủng hoảng Covid-19. Trong một cuộc phỏng vấn dài với tạp chí Văn minh Công giáo Civiltà Cattolica đăng ngày 14 tháng 10, ngài đánh giá “sự mù chữ về mặt thiêng liêng”, về “giáo quyền” và về “đức tin chưa trưởng thành” của một số người.

Theo ngài, Giáo hội phải học hỏi từ sự cách ly bằng cách thay đổi các “mô hình mục vụ” và phục hồi “Giáo hội tại gia.”

Ngài là cựu chủ tịch Hội đồng Giám mục Malta từ năm 2013 đến năm 2016 và từ tháng 10 năm 2019 ngài được bổ nhiệm làm phụ tá Tổng thư ký Thượng Hội đồng Giám mục và từ tháng 9 vừa qua, ngài là Chủ tịch Hội đồng giám mục. Với chức vị này, ngài được Đức Phanxicô đặc biệt giao trách nhiệm chuẩn bị Thượng hội đồng về tính đồng nghị sẽ được tổ chức năm 2022.

Trong cuộc phỏng vấn với tạp chí Văn minh Công giáo, ngài lấy làm buồn: “Trong đại dịch, chúng ta thấy một chủ nghĩa giáo quyền nào đó đã xuất hiện. Trên mạng xã hội, chúng ta chứng kiến một hình thức phô trương và kiểu sùng bái áp đặt, đó là ma thuật hơn là thể hiện đức tin trưởng thành”. Theo đó, ngài mô tả một Giáo hội không phải lúc nào cũng ở tầm cao của sự kiện và bị chia rẽ vì việc không thể đến được với các phép bí tích.

Ngài lấy làm tiếc: “Có một số người thậm chí còn còn nói đời sống của Giáo hội đã bị gián đoạn! Đúng là không tưởng tượng được. Trong tình trạng chúng ta không thể cử hành các bí tích, chúng ta đã không nhận ra có nhiều cách khác để trải nghiệm Thiên Chúa”, ngài nói thêm “nhiều linh mục và giáo dân bị khủng hoảng vì đột nhiên họ thấy mình không thể cử hành Thánh Thể cho giáo dân, một chuyện rất quan trọng”.

Đi xa hơn nữa, ngài nói: “Nhiều người phàn nàn họ không thể rước lễ và cử hành tang lễ ở nhà thờ nhưng họ lại không quan tâm đến việc phải hòa giải với Chúa và người anh em để lắng nghe, cử hành Lời Chúa và sống đời sống phục vụ.”

Bí tích Thánh Thể không phải là khả năng duy nhất để gặp Chúa Giêsu

Đức Giám mục Grech nhấn mạnh: “Bí tích Thánh Thể là nguồn và đỉnh cao của đời sống Kitô nhưng Bí tích Thánh Thể không phải là khả năng duy nhất để gặp Chúa Giêsu”, ngài trích dẫn lời Đức Phaolô VI đã dạy, “trong Bí tích Thánh Thể, sự hiện diện của Chúa Kitô là ‘có thật’, nhưng không loại trừ như thử những người khác không ‘có thật’.”

Theo ngài, “đáng lo là người nào cảm thấy mình lạc lõng bên ngoài bối cảnh Thánh Thể.” Điều này cho thấy “sự thiếu hiểu biết về các cách khác nhau để tham dự vào mầu nhiệm”, là “một sự mù chữ nào đó về mặt thiêng liêng” và “việc thực hành mục vụ hiện tại là chưa thích ứng.”

Sau đó ngài phân tích “rất có thể trong thời gian gần đây, hoạt động mục vụ của chúng ta đã tìm cách dẫn đến các bí tích chứ không dẫn – qua các bí tích – đến đời sống kitô hữu.”

“Sẽ là tự sát nếu sau đại dịch chúng ta trở lại với các mô hình mục vụ cũ”

Theo đường hướng của Đức Phanxicô, tân tổng thư ký Thượng Hội đồng Giám mục cho rằng đại dịch coronavirus phải trở thành cơ hội cho Giáo hội, mang đến cho Giáo hội “một thời điểm đổi mới.” Ngài nói: “Sẽ là tự sát nếu sau đại dịch chúng ta trở lại với các mô hình mục vụ đã làm từ trước đến nay.”

Hơn nữa, theo ngài, cuộc khủng hoảng đã giúp khám phá một “nền giáo hội học mới, ngay cả một nền thần học mới, và một mục vụ mới.” Trước hết, nó khẳng định, việc phục vụ người bệnh và người nghèo là cách hữu hiệu để giáo dân sống đức tin của mình và “phản ánh một Giáo hội hiện diện trong thế giới ngày nay chứ không còn là “Giáo hội phòng thánh”, đi ra khỏi đường phố, hoặc chỉ thích chiếu phòng thánh ra đường phố”.

Tình trạng cách ly phải giúp cho các gia đình nắm bắt ơn gọi, phát triển “tiềm năng” riêng của mình. Theo nghĩa này, ngài cho rằng cuộc khủng hoảng phải dẫn đến việc “phục hồi Giáo hội tại gia và mang đến nhiều chỗ cho gia đình.” Theo ngài, “sống Giáo hội trong gia đình là tiền đề thích ứng cho việc tân phúc âm hoá”. Ngài nhấn mạnh: “Nếu Giáo hội tại gia thất bại thì Giáo hội không thể tồn tại. Nếu không có Giáo hội tại gia thì Giáo hội không có tương lai!”

Giáo hội tại gia, nạn nhân của chủ nghĩa giáo quyền trong lịch sử?

Theo ngài, Giáo hội tại gia dù được Công đồng Vatican II nhấn mạnh đến đâu nhưng chắc chắn là nạn nhân của một chủ nghĩa giáo quyền sai quấy. Ngài nhắc đến “bước ngoặt tiêu cực” này trong quan niệm Giáo hội tại gia vào thế kỷ thứ 4, khi “việc thánh hóa các linh mục và giám mục diễn ra, làm phương hại đến chức tư tế chung của người được rửa tội”. Theo ngài, “thể chế hóa Giáo hội càng đẩy mạnh thì bản chất và sức lôi cuốn của gia đình với tư cách là Giáo hội tại gia càng giảm sút”.

Cuối cùng, dù “nhiều người vẫn chưa tin chắc” về đặc sủng truyền giáo và về “sáng tạo truyền giáo” của gia đình nhưng Đức Giám mục Grech lại nghĩ ngược lại. Cha mẹ luôn có “khả năng tìm ra một ngôn ngữ mới cho thần học-giáo lý để nói về Tin Mừng cho gia đình”. Và trích lời Đức Phanxicô: “Thiên Chúa giao phó cho gia đình không phải trách nhiệm tối hậu như một cùng đích nhưng là một dự án cao đẹp làm cho thế giới thành ‘tại gia’.”

Marta An Nguyễn dịch

Trau dồi đời sống nội tâm và bảo vệ nó khỏi sự thù hận

Trau dồi đời sống nội tâm và bảo vệ nó khỏi sự thù hận

Bài tập 2

Trích sách 41 Bài tập vệ sinh thiêng liêng, tác giả Damien Le Guay, (41 exercices d’hygiène spirituelle, nxb. Salvator)

Đâu là tham vọng của tôi kể từ khi tôi nguệch ngoạc viết và cố gắng mở lòng ra với sự khuấy động này trong tôi, để tôi có kỷ luật tốt hơn, để giáo dục tôi ư? Để sự khuấy động này kết tinh, như nước ngọt cuối cùng để lại cặn tinh thể đường dưới đáy ly và đối diện với chính tôi, tôn trọng các bí mật, tôi trút hết nỗi niềm. Đúng vậy, tôi thích nghĩ tôi đến đây để trút hết cái túi xắc, kiểm kê một phần và theo từ ngữ diễn đạt đẹp đẽ này, để “vét rỗng cái xắc”.

Đây có phải là một tham vọng hão huyền không? Hoàn toàn đúng. Hãy chân thành làm. Vừa huyễn hoặc vừa huyền diệu. Cái xắc được làm trống, cái túi ý thức của tôi giống như cái túi của các nhà ảo thuật: bề ngoài thì trống nhưng thật sự nó luôn đầy. Một người mới vào nghề thò tay vào cả trăm lần sẽ không thấy gì. Còn tôi, sau bốn mươi năm rèn luyện, tôi tìm được con thỏ biết bay, con chim bồ câu hòa bình, các hòn đá tảng, các cảm xúc lên xuống chỉ chực bay đi trong cơn lốc mê hoặc. Cái túi xắc này của tôi, với lượng nước dồi dào dưới đáy luôn xuất hiện trở lại, tôi nghĩ phải thường xuyên đổ nó đi.

Điều này cần phải thẳng thắn kiểm kê và phải luôn khám phá lại. Sự giả vờ luôn ở khắp nơi, khi nói với chính mình, nói các gì có thể nói về mình, một cái tôi vừa đang hình thành, vừa ở dưới đáy túi. Xa cái tôi, rất xa cái tôi, ảo ảnh của những thẳng thắn cũng trong như nước trong vắt. Không. Sự trong sáng của mình về mình là điều không thể.

Nếu không biết mình, phải giữ một tham vọng: phải thẳng thắn chân thực nhất có thể. Tham vọng có hạn nhưng rất lớn.

Tôi nói thêm, thẳng thắn nhất có thể, tham vọng này càng cần thiết với tôi khi tôi phải đương đầu, xung quanh tôi, trong gia đình tôi, với các người khác, các người mà tôi phải chia sẻ ít nhất một phần thời thơ ấu, và theo thời gian, đã phát triển nơi họ một một sự ghen tị tàn phá khốc liệt. Nói một cách lịch sự, chúng ta nói họ đau khổ của một sự dửng dưng thù địch trên bề mặt nhưng bên dưới ẩn chứa mong muốn tiêu diệt một cách bệnh hoạn. Khi đó sự đồng cảm không còn. Khi họ ở đó, tôi phải luôn đề phòng – điều này làm mất rất nhiều năng lượng, căng thẳng liên tục. Bất cứ điều gì tôi có thể nói hoặc làm đều có thể trở ngược chống lại tôi. Chúng ta không còn ở trong lòng nhân từ tự nhiên (ôi phẩm chất cần thiết biết bao, nhất là ở giai đoạn đầu tiên), nhưng đúng hơn là ở trong bầu khí nội chiến gia đình tiềm tàng. Mọi thứ trở thành cớ để giao tranh. Cuối cùng thì mọi thứ luôn ập vào tôi – ngay cả các điều nhỏ nhặt của hiện sinh. Mọi thứ sẽ là cơ hội để làm tôi mất thăng bằng, làm tôi chới với.

Khi tôi còn nhỏ, tôi không bao giờ hình dung có ngày tôi đối diện với các tình huống khó khăn như vậy ở nơi mà tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi, gia đình tôi. Nhưng nó là như vậy! Vậy phải làm gì? Chắc chắn là đáng tiếc cho tình trạng này! Phàn nàn nó, sao lại không! Tuy nhiên, nó chẳng có ích gì. Trước hết, phải tự bảo vệ mình.

Hận thù là lây lan. Tôi thường có kinh nghiệm này. Có phải là bảo vệ mình để khỏi bệnh không? Đúng, một cách nào đó, thêm nữa đây là căn bệnh chết người. Vì tôi phải phơi mình với các hơi hướm hận thù, với các kẻ thù dai dẳng không khoan nhượng này, với các lời nói gây tổn thương, trước sự khô cằn của quan hệ anh chị em là có nguy cơ chết từ từ. Vì vậy, ngoài bản năng sinh tồn, tôi không muốn bị “nhiễm” bởi sự thù địch lạnh lùng này. Không. Nó quá nặng để mang. Nặng hơn nữa là không thể nhổ bứt nó khi nó đã chạm đến mình. Làm gì khi buổi tối, khi các giấc mơ trở thành ác mộng?

Tôi phải bảo vệ tôi khỏi sự lây lan của hận thù này! Vấn đề không phải là vấn đề vệ sinh thiêng liêng, nhưng trước hết phải tự động giúp tâm hồn đang gặp nguy hiểm. Tôi phải dạn dày chống lại bất cứ gì có thể giết chết tôi từ bên trong. Tôi phải giữ khoảng cách với các kẻ độc hại – với các suy nghĩ tiêu cực, các suy nghĩ độc hại gàn dở, đầy axit của họ. Tôi phải đặt mình ở nơi che khuất – phía mặt trời mang lại mùa xuân, của một không khí trong sáng từ xa.

Bài tập nho nhỏ về vệ sinh thiêng liêng

Làm thế nào để tôi bảo vệ mình khỏi các kẻ độc hại? Làm thế nào để làm điều này vì đó là nhu cầu thiết yếu? Làm thế nào để tránh các chuỗi địa ngục này, dẫn tôi đến điều xấu xa nhất trong các điều xấu xa nhất trong tôi? Làm thế nào để tránh, như người rơi vào đống bùn lầy lội không thể nào rút chân ra được, để rồi rời vào vực thẳm ác độc không cứu được? Làm thế nào để bảo vệ tôi khỏi quyền lực của chua cay vô hạn, khi nó hoạt động, nó sẽ phá hủy mọi thứ như thể không có gì có thể tồn tại.

Các câu hỏi được đặt lui đặt tới không ngừng. Lặp lại ở đây và bây giờ. Suốt cuộc đời tôi. Làm thế nào tôi có thể tự bảo vệ mình?

Chọn cho mình một guồng máy cai trị bên trong

Một lựa chọn luôn hiện hữu trong tôi: cái gì sẽ cai trị nội tâm tôi? Chúng ta bị cai trị bởi cùng nguyên tắc, bởi một cấu thành tâm hệ, thiêng liêng, tình cảm. Cho đến một lúc, tôi phải chọn. Có thể là tích cực vì nghiêng về lòng tốt, hoặc tiêu cực vì không nhường bước trước cám dỗ xấu. Nhiệm vụ đầu tiên trong tất cả các nhiệm vụ là phải chọn guồng máy cai trị nội tâm. Tôi chọn guồng máy, tôi thực hiện, cùng lắm là để cự lại với các khuynh hướng thù hận. Và nếu được, ngay đầu tiên tôi lên dự án các động lực của tôi. Với tất cả sáng suốt, động lực của tôi là gì? Làm cách nào để cập nhật chúng – tránh xa các lời ngụy biện?

Thực hành “bài tập quả tim” để điều chỉnh đam mê của bạn

Các Giáo phụ sa mạc nhấn mạnh đến sự hiểu biết và làm chủ các đam mê – đặc biệt là các đam mê có thể hủy hoại chúng ta. Giáo phụ Cassien ở giữa thế kỷ 4 và 5 ở Marseille, cha nhấn mạnh đến “dòng tư tưởng” đi qua đầu chúng ta: “Tất cả tùy chúng ta, chúng ta đẩy nó đi hay giữ nó lại.” Có rất nhiều “bài tập cho quả tim” để xay hạt xấu, hoặc chỉ xay hạt tốt. Vì sao chúng ta không thực hành thường xuyên các “bài tập cho quả tim”? Các bài tập để lọc lúa với cỏ lùng?

Không làm gì, thù hận sẽ thắng thế

Ai nói guồng máy là nói, rồi thì guồng máy cai trị tôi. Nếu nghĩ mình không thể làm gì là sai. Không làm gì là để cho cỏ lùng mọc. Các tư tưởng xấu, các đam mê xấu. Nếu chúng ta không canh chừng, sự thù nghịch luôn gờm chừng, chúng núp trong bóng tối, chúng sẽ kiểm soát cái đầu chúng ta. Hồi tâm là tự hỏi: tôi để cho thấu cảm hay thù nghịch, cho thiện cảm hay thù hận cai trị tôi?

Marta An Nguyễn dịch

Bài đọc thêm: Lời nói đầu quyển sách 41 Bài tập vệ sinh thiêng liêng

1- Đời sống nội tâm là dòng nước chúng ta thường ít lui tới

 

Những người tình nguyện thử vắc-xin chống Covid: “Đối với tôi, đây là ý thức của người công dân“

Những người tình nguyện thử vắc-xin chống Covid: “Đối với tôi, đây là ý thức của người công dân”

lejdd.fr, Anne-Charlotte Dusseaulx, 2020-10-15

Hình minh họa

Ở Pháp đã có 25.000 người tình nguyện tham gia thử nghiệm lâm sàng ở Pháp để tìm ra vắc-xin chống Covid-19. Ba người trong số họ giải thích vì sao họ làm.

Ông Yannig V. (*) 43 tuổi ở trong số 25.000 người tình nguyện vào chương trình phát triển vắc-xin chống Covid. Ông giải thích với trang JDD: “Đối với tôi, đây là ý thức của người công dân, một chuyện tốt phải làm”, ông là nhân viên dịch vụ công cộng sống ở Seine-Saint-Denis, khu vực bị ảnh hưởng virus khá nặng. Các chị của ông bị Covid nhẹ, nhưng ông biết có nhiều người nhập viện và có bạn của bạn bị chết. Cách đây hai năm ông bị ho gà, bị “suy hô hấp nặng” và ông “không muốn ai bị bệnh như mình, dù đó là kẻ thù của ông.”

Bà Beatrice M. (*) cho biết: “Đây là ý thức của người công dân”, bà ghi tên ở Covireivac, do Viện Nghiên cứu Y tế và Sức khỏe Quốc gia (Inserm) quản lý.

Bà nói tiếp: “Để có vắc xin, chúng ta cần  người thử nghiệm”. Bà Béatrice, 58 tuổi  hiệu trưởng một trường học ở Val d’Oise, gần đây bà bị nhiễm bệnh, bà vẫn còn mất vị giác và người cha lớn tuổi của bà vừa được xuất viện.

Tuy nhiên chúng tôi vẫn tiếp tục huy động cho những ai mong muốn

Ngày 1 tháng 10, công ty Inserm phát động lời kêu gọi tình nguyện viên trên toàn quốc, họ cần 25.000 người và trong vòng chưa đầy hai tuần, họ đã có được con số này. Bà Odile Launay, chuyên gia về bệnh truyền nhiễm tại Bệnh viện Cochin (AP-HP) ở Paris, giải thích: “Tuy nhiên chúng tôi vẫn tiếp tục huy động cho những ai mong muốn để có thể tuyển dụng trong các thử nghiệm trong tương lai”.

Không có tình nguyện viên, không có vắc xin

Để đăng ký, bạn phải đủ tuổi và trả lời các câu hỏi về sức khỏe, bảng câu hỏi này sau đó sẽ giúp các nhà nghiên cứu lựa chọn tình nguyện viên theo nhu cầu của các thử nghiệm đã lên kế hoạch. Những người từ 65 tuổi trở lên hoặc có các yếu tố nguy cơ (như tiểu đường, mập, cao huyết áp, suy thận) sẽ là những người được ưu tiên tiêm chủng. Sau đó, một số tình huống có thể có: được gọi và nhận vắc-xin thật hoặc vắc-xin giả dược (cả bác sĩ và bệnh nhân đều không biết liều lượng nào khi tiêm); không bao giờ được gọi lại; hoặc hủy đăng ký. Những người đã phát triển kháng thể chống coronavirus mới không bị loại trừ khỏi các thử nghiệm.

Hiện tại, chỉ có một thử nghiệm của giai đoạn 1 (thử nghiệm đầu tiên trên một số ít người khỏe mạnh, từ 10 đến 100 người) đang tiến hành tại Pháp, đó là của Viện Pasteur. Nền tảng này có quy mô để tiến hành tối đa năm thử nghiệm ở giai đoạn 2 và ba thử nghiệm giai đoạn 3,khi đó cần hàng ngàn người đánh giá liệu vắc- xin có an toàn và chống được Covid-19 hay không.

Rủi ro rất hạn chế

Bác sĩ tổng quát Antoine Dolovici, 55 tuổi, ở Bastia (Corsica) cũng đã đăng ký trên nền tảng này cho biết: “Điều này là tự nhiên với tôi. Sức khỏe cộng đồng là quan trọng. Là bác sĩ, chúng tôi điều trị cho từng cá nhân, nhưng chúng tôi cũng phải phòng ngừa. Còn gì có thể phòng bệnh hơn vắc xin?” Cả Antoine, Yannig hay Béatrice, không ai sợ hãi về thử nghiệm và các theo dõi sau đó mà họ tham dự. Đây là lần đầu tiên họ thử nghiệm. Bà Béatrice cười nói: “Tôi tin tưởng vào y khoa. Nếu họ làm xét nghiệm trên người, là họ đã khá chắc chắn về liều thuốc của họ”. Ông Yanning nói thêm: “Rủi ro là rất hạn chế. Có thể nói đó là rủi ro tôi có thể đo lường được nhưng tôi không sợ”.

Không có gì là anh hùng trong hành động tình nguyện, đơn thuần đây là nghĩa cử của người công dân

Chúng ta có thể đọc trong phần câu hỏi thường gặp của trang Covireivac: “Các phản ứng phụ khi chích liều thử nghiệm thì cũng giống như khi tiêm vắc-xin, đa số là không nghiêm trọng.” Bệnh nhân sẽ được theo dõi từ ba đến mười hai tháng; sau đó trong 1 hoặc 2 năm sau khi kết thúc thử nghiệm lâm sàng.

Về việc tình nguyện này bác sĩ Antoine Dolovici không muốn xem đây là “một  loại hy sinh hoặc ngay cả là một hành động dũng cảm. Không có gì là anh hùng trong hành động tình nguyện, đơn thuần đây là nghĩa cử của người công dân. Bác sĩ “trấn an” về một vài thử nghiệm lâm sàng bị đình chỉ, thời gian để đánh giá các phản ứng phụ có thể xảy ra ở những người tham gia. Bác sĩ nhấn mạnh: “Có quá nhiều vấn đề, cần phải đề phòng rất nhiều”.

Một lời kêu gọi lớn như vậy (25.000) là chưa từng có ở Pháp. Các thử nghiệm lâm sàng dự kiến sẽ bắt đầu trong những tuần tới.

(*) Những người tham dự không muốn để tên thật.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Bài mới nhất