Home Blog Page 17

Gabriel Ringlet: “Chưa bao giờ nỗi khát khao tâm linh và nghi lễ lớn như thế”

Gabriel Ringlet: “Chưa bao giờ nỗi khát khao tâm linh và nghi lễ lớn như thế”

Làm thế nào chúng ta có thể chúc phúc cho một kết hiệp “xa Giáo hội?” Làm thế nào chúng ta có thể có một nghi lễ chung quanh một cái chết an tử? Liệu chúng ta có thể làm mới các nghi lễ và bí tích truyền thống không?

Trong quyển Các nghi thức cho Cuộc sống (Des rites pour la Vie, nhà xuất bản Albin Michel), linh mục kiêm nhà văn Bỉ Gabriel Ringlet giải thích cách tái tạo các nghi lễ và chia sẻ cảm xúc của cha trong tư cách là linh mục cử hành nghi lễ.

 

cath.ch, Carole Pirker, 2025-08-29

Linh mục Gabriel Ringlet được nhiều cơ quan mời nói chuyện, từ các cộng đoàn công giáo đến các tín hữu đã ly khai khỏi Giáo hội hoặc những người không có đức tin. Dù ngày càng bất mãn với các giáo hội, nhưng tất cả đều khao khát muốn hiểu các tiến trình trong cuộc đời của họ. Vì thế năm 2020 ngài thành lập Trường Nghi lễ thuộc Tu viện Malèves-Sainte-Marie, Bỉ.

Cùng với nhóm, ngài đã nhận ra khoảng 40 dịp để ăn mừng: thụ tinh trong ống nghiệm, nhận con nuôi, tự nguyện chấm dứt thai kỳ, hiến xác cho khoa học, cái chết của trẻ sơ sinh, hay an tử… Tất cả đều khác xa với bảy bí tích của Giáo hội. Nhưng ngoài môi trường này được cho là phòng thí nghiệm tôn giáo nơi những nghi lễ mới được phát minh, quyển sách của cha là câu chuyện về những gì cha cảm nhận, kể cả những lúc cha rất buồn trong suốt buổi lễ. Theo cha, bất kỳ giai đoạn hạnh phúc hay đau khổ nào trong cuộc đời đều có thể được hòa nhập, đào sâu và nâng cao khi được tôn vinh.

Theo cha, việc mừng lễ có ý nghĩa gì?

Linh mục Gabriel Ringlet: Nó bắt đầu từ cuộc sống bình thường, nhưng như nhà văn Rainer Maria Rilke đã nói: “Với điều này ở đây, nó đã tạo ra một cái gì đó vượt ra ngoài.” Ví dụ, một người gọi cho tôi, ông nói ông vừa bị cắt cụt một chân, ông cho biết ông nhận được săn sóc y tế rất tốt, gia đình bạn bè yêu thương hỗ trợ, nhưng ông vẫn thấy thiếu một cái gì đó để vượt qua nỗi mất mát này. Ông nói với tôi: “Tôi không thể sống thiếu nghi lễ.” Đó là một điều rất cụ thể cho thấy chúng ta có thể đưa “hiện tại” này tiến xa hơn và tạo ra thế giới bên kia.

Nhưng làm thế nào chúng ta có thể tái tạo lễ mừng?

Tôi tin nghi lễ và lễ mừng là hoàn toàn cơ bản, nhưng chỉ khi chúng ta nói ngôn ngữ của người đương thời. Cũng như chủ nghĩa nghi lễ có thể giết chết mọi thứ, thì nghi lễ cũng có thể tái tạo mọi thứ. Tôi không bao giờ chấp nhận việc cử hành lễ mừng mà không xem xét lại và viết lại tất cả các văn bản. Cùng một lời cầu nguyện, bằng ngôn ngữ phụng vụ truyền thống, giờ đây không còn ý nghĩa gì với giáo dân nam nữ, nhưng phải được viết lại hoàn toàn, phải thay đổi mọi thứ.

“Cũng như chủ nghĩa nghi lễ có thể giết chết mọi thứ, thì nghi lễ cũng có thể tái tạo mọi thứ.”

Và làm thế nào chúng ta có thể làm cho các nghi lễ trở nên hấp dẫn hơn?

Theo tôi, chúng ta phải kết hợp nhiều nguồn: lời nói, cử chỉ, âm nhạc và bài hát. Tôi muốn nhấn mạnh đến sự hiện diện của các nghệ sĩ. Tôi không bao giờ mừng lễ Giáng sinh, Tuần Thánh hay Thứ Tư Lễ Tro mà không có các nghệ sĩ và nhân chứng đã trải qua những gì chúng ta đang nói đến.

Xin cha một ví dụ cụ thể.

Trong Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, các nhân chứng có mặt đã trải qua những giai đoạn đau khổ to lớn. Chẳng hạn tôi đã đứng trước một cặp vợ chồng có con trai vừa tự tử. Hoặc trước hai người mẹ ở hai thái cực đối lập: một người có con trai tham gia thánh chiến ở Syria và trở thành kẻ giết người thực sự, người kia có con gái bị thương nặng trong vụ tấn công của phiến quân Hồi giáo vào tàu điện ngầm Brussels. Cả hai đều đồng ý chia sẻ nỗi đau của mình và cách họ đang cố gắng tha thứ. Đó là những sự kiện thời sự chúng ta có thể nhắc trong lễ kỷ niệm.

“Theo tôi, chúng ta cần kết hợp nhiều nguồn: lời nói, cử chỉ, âm nhạc và bài hát.” © Pixabay

Cha cũng đã đề cập đến buổi lễ liên quan đến người đàn ông trẻ tự tử…

Đúng, với cha mẹ của anh ấy, tôi đã chọn một bài hát của Stromae nói về tự tử. Cuộc đối thoại giữa cha mẹ và bài hát này rất ấn tượng. Cha mẹ nói với tôi họ chưa bao giờ nghĩ họ sống trong hoàn cảnh này.

Trường Nghi lễ Bỉ hiện đang mở rộng sang Thụy Sĩ vùng nói tiếng Pháp

Tiếp nối thành công, Trường Nghi lễ Bỉ hiện đang mở rộng sang Pháp, Paris và Thụy Sĩ nói tiếng Pháp, đến Morges và Crêt-Bérard, một nơi chào đón và có đời sống tâm linh ở Puidoux.

Mục sư Marie Cenec ở Geneva, người dẫn đầu dự án cho vùng Thụy Sĩ mói tiếng Pháp giải thích: “Trước đây người Pháp và người nói tiếng Pháp phải đi đến tận Bỉ. Giờ đây chúng tôi đến với họ.”

Cha có làm các nghi lễ an tử…

Có, trong nghi lễ, bác sĩ là giáo sư tại Đại học Liège và là người không theo đạo, đã khóc. Ông giải thích hiếm khi ông có dịp thực hiện hành động cực kỳ khó khăn này, trong bối cảnh đã mang lại cho nó một ý nghĩa sâu sắc đến như vậy. Tôi thấy mình ở đó, trước một gia đình kitô hữu, trước một bác sĩ không có đức tin, trong một hành động vô cùng tế nhị, và chúng tôi đã trải nghiệm một điều gì đó rất mạnh, mà tôi nghĩ đã giúp cho chúng tôi trưởng thành hơn.

Việc an tử được hợp pháp ở Thụy Sĩ cũng như ở Bỉ, nhưng Giáo hội Công giáo kiên quyết phản đối. Cha xem đây là một vi phạm pháp luật chính đáng… Cha cảm thấy thế nào về điều này?

Giáo hội Công giáo Bỉ ngày càng đặt câu hỏi về vấn đề này. Mười lăm năm trước, các giám mục không mấy thiện cảm với cách tôi tham gia vào lãnh vực này. Hôm nay, họ nhờ tôi giải thích với các linh mục về sự hỗ trợ tôi đã làm. Vài tháng trước, Giám mục Antwerp còn công khai tuyên bố có những trường hợp không thể tránh khỏi việc an tử. Điều này có nghĩa có những uyển chuyển trong Giáo hội. Cá nhân tôi, những gì tôi trải nghiệm trong chính thể xác tôi rất choáng ngợp. Tôi cố gắng trải nghiệm hành trình này, một hành trình không bỏ sót ai, dù người đó là bác sĩ hay người chủ lễ là tôi, qua các cử chỉ như đặt tay và xức dầu. Nghe có vẻ nghịch lý, nhưng chính trong những khoảnh khắc này, tôi nhận ra sự vĩ đại của nhân loại.

“Chúng ta nhất định phải tạo ra một con đường thứ ba, giữa một bên là Giáo hội, vốn đang bị lãng quên, và bên kia là một nghi lễ có nguy cơ bị giao phó hoàn toàn cho thương mại.”

Theo cha, các Giáo hội đã không đo lường được sự thay đổi nhân học đang diễn ra trên chính mảnh đất của mình. Chúng ta đang nói đến những thay đổi nào?

Theo tôi, đây là yếu tố cơ bản, bởi vì một mặt, chúng ta phải thấy các nhà thờ đang dần dần vắng bóng người. Ở Bỉ, chỉ có 5% dân số còn thực hành nghi lễ. Mặt khác, hàng ngày tôi đều chứng kiến cơn khát tâm linh và nghi lễ chưa bao giờ lớn như bây giờ. Có một sự mất kết nối hoàn toàn. Tôi nghĩ chúng ta nhất thiết phải tìm một con đường thứ ba, một bên là con đường của các Giáo hội, vốn đang bị lãng quên, và bên kia là một nghi lễ có nguy cơ bị giao phó hoàn toàn cho lãnh vực thương mại.

Làm thế nào chúng ta có thể hiểu được nhu cầu ngày càng tăng về các nghi lễ trong một xã hội thế tục hóa?

Tôi nghĩ mỗi chúng ta trong cuộc sống hàng ngày, đều cần nâng mọi thứ lên một tầm cao hơn một chút so với cuộc sống thường nhật. Nhưng điều này không nhất thiết phải liên quan đến việc giữ ngày chúa nhật. Đó là con đường hoàn toàn mới, và đang ngày càng phổ biến. Tôi vừa cử hành bốn lễ rửa tội tại Liège trong cùng một buổi lễ. Những cha mẹ này không giữ đạo, nhưng khi có sự kiện xảy ra trong cuộc đời, họ cảm thấy cần lời nói soi sáng. Điều này hoàn toàn phản ánh bản chất đang thay đổi của xã hội: những người xung quanh chúng ta bị ám ảnh bởi những câu hỏi về ý nghĩa nhiều hơn chúng ta nghĩ, nhưng họ cần những người đóng vai trò là người soi sáng hoặc người đỡ đầu. Đối với người cử hành nghi thức, đó là mang đến cho họ những gì họ đã có sẳn trong mình.

Như cha nói, giáo dân đã tiếp nhận nghi lễ. Cha đề xuất một con đường thứ ba, phi thương mại, năm năm trước, cha đã thành lập và lãnh đạo Trường Nghi Lễ. Chính xác trường này là gì?

Chúng tôi đào tạo nam nữ thuộc mọi tín ngưỡng, đón nhận những người theo chủ nghĩa thế tục triết học, Hội Tam Điểm, và những người thuộc các tôn giáo khác ngoài Kitô giáo. Chúng tôi cung cấp một loạt các bài học về cách bước vào cuộc sống, hôn nhân và lời từ biệt cuối cùng. Có sáu người trong chúng tôi đang dự khóa đào tạo này, và có nhiều người tham gia, chúng tôi sẽ có  mười người. Chúng tôi làm việc theo nhóm khoảng hai mươi người, chúng tôi giới thiệu cho họ các nghi thức kỷ niệm. Tôi rất vui khi thấy cứ bốn người nộp đơn vào trường thì có một người nói họ có ơn gọi để tôn vinh và họ bắt đầu làm điều đó trong cộng đồng và trong gia đình họ.

Nếu có người xin cha cử hành bí tích thì sao?

Trong trường hợp này, tôi sẽ liên hệ với cha xứ hoặc một linh mục, chuyện này là bình thường. Nhưng không phải mọi yêu cầu đều nhất thiết phải mang tính bí tích, vì thế lãnh vực này rộng mở cho mọi người.

Vậy không phải các bí tích đều nên dành riêng cho giáo sĩ sao?

Không, và đây cũng là một cuộc chiến mà tôi đang tiến hành thông qua quyển sách này. Tôi thấy việc giáo dân được rửa tội là bình thường. Trong truyền thống công giáo, họ có thể làm như vậy trong trường hợp khẩn cấp, nhưng nên được mở rộng hơn. Việc họ có thể cử hành bí tích xức dầu cho người bệnh cũng là điều bình thường. Là người luôn ở trong bệnh viện, tôi thấy có những đội ngũ tuyệt vời đồng hành cùng gia đình và bệnh nhân, họ tránh sang một bên khi linh mục đến, họ không quen biết gia đình, dù tuyên úy đã đồng hành với họ nhiều tuần. Họ được ủy quyền để thực hiện những hành động này. Christophe Théobald, một trong các thần học gia vĩ đại đương đại, nói: “Không gian của ân sủng phải rộng lớn hơn nhiều và mọi người có thể đến với ơn.”

Gabriel Ringlet, Viện trưởng Công giáo Tự do. Sinh ngày 16 tháng 4 năm 1944 tại Pair, Brussels. Linh mục Ringlet là nhà văn, nhà thơ, thần học gia Bỉ, thành viên Viện Hàn lâm Hoàng gia Bỉ. Linh mục là tác giả của khoảng hai mươi tác phẩm, từ Phúc Âm của một Nhà Tư Tưởng Tự Do (1998) đến Vết thương và Ân Sủng (2023). Sau khi làm linh mục giáo xứ và tuyên úy bệnh viện, linh mục đã làm hơn mười năm trong lãnh vực chăm sóc giảm nhẹ. Linh mục là nhà báo, giáo sư danh dự về báo chí và dân tộc học tại Đại học Công giáo Louvain. Được biết đến với những quan điểm cởi mở về hôn nhân, về việc phong chức cho phụ nữ và an tử, ngài ủng hộ các kết luận của báo cáo Sauvé về trách nhiệm hệ thống của Giáo hội Công giáo, liên quan đến các trường hợp ấu dâm trong Giáo hội Bỉ.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Tinh thần anh hùng của thầy giáo và học sinh trước vụ nổ súng ở Minneapolis

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy chúng ta nhiều điều

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy chúng ta nhiều điều

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy chúng ta nhiều điều

Andrea Gagliarducci, mondayvatican.com, 2025-08-25

 Đức Lêô, những nét nổi bật đầu tiên

Khi một giáo hoàng được bầu, mọi người mong chờ những quyết định đầu tiên của guồng máy. 100 ngày đầu tiên là những ngày sẽ định hình toàn bộ triều của một thể chế, chúng ta thường nghe khi các cơ quan truyền thông nói về các nhà lãnh đạo được bầu. Tuy nhiên, 100 ngày đầu tiên của Đức Lêô không được đánh dấu bằng các quyết định của guồng máy của ngài. Sự bình lặng ngự trị và đặc trưng 100 ngày đầu của ngài hoàn toàn trái ngược với 100 ngày đầu của Đức Phanxicô. Triều của ngài khác với triều của Đức Phanxicô.

Điều này đã rõ ràng. Các đặc điểm khác nhau cũng đã thấy rõ.

Đặc điểm đầu tiên là tinh thần đồng đoàn. Đức Lêô là người anh em, theo nghĩa thuần túy nhất của từ này. Ngài là Bề trên Tổng quyền Dòng Augustinô. Khi còn là giám mục truyền giáo, hồng y và Bộ trưởng bộ Giám mục, ngài xem ngài là người anh em. Khi có thể, ngài ăn ở Học viện Augustinô và thường đi thăm các tu sĩ của Dòng.

Ngài sẽ không sống một mình ở Dinh Tông Tòa, ngài sẽ có “bạn cùng phòng”. Điều này không hoàn toàn mới. Đức Bênêđictô XVI có “gia đình giáo hoàng” của ngài, gồm các nữ giáo dân thánh hiến Memores Domini, sau này khi ngài từ nhiệm, họ sống với ngài ở Tu viện Mẹ Giáo hội.

Đức Gioan Phaolô II cũng không bao giờ để nhà trống, ngài tổ chức các bữa ăn sáng, trưa và tối, chung quanh ngài luôn có nhiều người, ngài xin lời khuyên của họ.

Tóm lại, các giáo hoàng không vào Dinh Tông Tòa một mình.

Và không phải ngẫu nhiên mà Đức Phanxicô – tu sĩ Dòng Tên, nhưng phần lớn cuộc đời ngài ở ngoài cộng đồng Dòng Tên – ngài không ở Dinh Tông tòa vì “lý do tâm lý” như ngài đã nói, đơn giản ngài không có “gia đình”, ngài thay đổi thư ký nhiều lần, ngài sẽ thấy ngài cô đơn trong Dinh Tông Tòa, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài và không có người bạn đáng tin cậy nào để làm người lắng nghe, ngài chính là người lắng nghe, bộ lọc riêng của ngài.

Vì vậy, Đức Lêô XIV thành lập một cộng đồng nhỏ gồm các tu sĩ anh em, một nhóm người tin cậy ở Dinh Tông tòa với ngài. Một số người lo ngại, sống theo cách này ngài có thể bị ảnh hưởng, nhưng thật ra, mọi người đều bị ảnh hưởng bởi những người họ tin tưởng. Nhưng việc xây dựng cộng đồng, cảm giác ổn định và đối thoại liên tục cũng là một cách tốt để duy trì sự tự chủ. Cộng đồng giúp ngài bảo vệ mình khỏi sự bốc đồng nhất thời. Tinh thần đồng đội giúp ngài cân nhắc các quyết định của mình. Dường như Đức Lêô XIV quyết tâm chọn con đường này.

Đặc điểm thứ hai là tập trung mọi sự vào Phúc Âm và loan báo Lời Chúa. Đức Lêô hiểu rõ thế giới Châu Mỹ la-tinh, ngài đã sống ở đó với tư cách nhà truyền giáo và sau đó là giám mục. Tuy nhiên, ngài cũng nhận thức về những nguy cơ của thế giới Châu Mỹ la-tinh, nơi Đức Phanxicô khởi xướng các thử nghiệm, và Đức Lêô đã xác định, ngài tìm cách tránh những hậu quả trái với đức tin Công giáo.

Hai ví dụ minh họa cho điểm này. Gần đây nhất là bức điện tín của Hồng y Parolin ký thay mặt ngài, được gởi đến cuộc họp của các giám mục vùng Amazon, tổ chức tại Bogotá từ ngày 17 đến ngày 20 tháng 8. Bức điện có nội dung không thể bỏ qua. Ngài kêu gọi đặt Chúa Giêsu Kitô vào vị trí trung tâm, vì bằng cách này, bất công sẽ đảo ngược, sau đó ngài xác định “quyền và nghĩa vụ chăm sóc ngôi nhà chung của chúng ta, để không ai vô trách nhiệm phá hủy các tài sản tự nhiên minh chứng cho lòng nhân từ và vẻ đẹp của Tạo Hóa”.

Ngài trích dẫn Thánh I-Nhã: “Con người không được xem thiên nhiên là nô lệ hay thờ phượng thiên nhiên, vì thiên nhiên được ban cho chúng ta để chúng ta ca ngợi Thiên Chúa và qua đó linh hồn được cứu rỗi.”

Vào đầu Thượng Hội đồng Amazon ngày 4 tháng 10 năm 2019, Đức Phanxicô đã dự buổi lễ trồng cây bản địa trong vườn Vatican. Buổi lễ này đã đi quá xa, đến mức chính ngài đã khó chịu và rời đi càng nhanh càng tốt. Đó là rủi ro khi chúng ta khởi động các tiến trình: khi đó chúng ta không còn kiểm soát được chúng. Từ đó nảy sinh tranh cãi xung quanh Pachamama, xuất phát từ việc ngài chân thành mong muốn làm nổi bật và thúc đẩy các nền văn hóa bản địa.

Đức Lêô XIV chọn cách tiếp cận khác, ngài xác định các vấn đề ngay từ đầu, nhưng đây là hành động gián đoạn với các phương pháp của Đức Phanxicô, chứ không phải với các chủ đề.

Dấu hiệu thứ hai ở trong thông điệp của Đức Lêô gởi Đại hội thường kỳ lần thứ 40 của Hội đồng Giám mục Mỹ La-tinh được tổ chức từ ngày 26 đến ngày 30 tháng 5. Ngài viết: “Trong hoàn cảnh lịch sử hiện tại, khi một số lượng lớn giáo dân phải chịu đựng đau khổ và nghèo đói do các cuộc khủng hoảng dai dẳng trên quy mô lục địa và toàn cầu gây ra, chúng ta phải khẩn thiết nhớ chính Đấng Phục sinh, hiện diện giữa chúng ta, là Đấng bảo vệ và dẫn dắt Giáo hội, hồi sinh Giáo hội trong hy vọng.”

Đức Lêô XIV không bác bỏ tầm nhìn xã hội cũng như thần học về con người của Đức Phanxicô. Tuy nhiên, ngài nhấn mạnh đến tính trung tâm của Chúa Giêsu Kitô, một chủ đề trọng tâm trong các cuộc tranh luận về thần học giải phóng hay các phong trào xã hội Công giáo ở Châu Mỹ la-tinh. Nguy cơ luôn hiện hữu là các vấn đề xã hội trở nên nổi trội và Thiên Chúa bị lãng quên.

Vì thế Đức Lêô thấy ngài là giáo hoàng gián đoạn trong sự liên tục. Ngài tìm kiếm một hài hòa không phá vỡ triều giáo hoàng trước, nhưng đồng thời mang lại sự rõ ràng và định hướng.

Đây chính là lúc đặc điểm thứ ba xuất hiện: tính thể chế.

Là cựu bề trên của một Dòng tu, ngài hiểu việc quản trị không thể đạt được qua sự gián đoạn. Cho đến nay, ngài chưa tạo ra các chia rẽ lớn trong Giáo triều – ngài ca ngợi công việc của Giáo triều -, khó có khả năng ngài sẽ tạo những biến động tương tự như đã xảy ra ở triều Đức Phanxicô. Với ngài, thể chế luôn chiếm ưu thế. Đó là lý do vì sao ngài bắt đầu giải quyết các trường hợp ngoại lệ – đưa Ủy ban Ngày Thiếu nhi Thế giới vào Bộ Giáo dân, Gia đình và Sự sống – mà không tạo gián đoạn hay xáo trộn.

Chúng ta không nên kỳ vọng ngài sẽ cách mạng hóa Giáo triều, sửa đổi Tông hiến mà Đức Phanxicô mong muốn, hay đột ngột đảo ngược một số quyết định. Ngài sẽ tiếp thu một số quyết định và đưa ra những quyết định khác, ngài luôn tìm kiếm sự cân bằng.

Đặc điểm thứ tư là điều Ngài chia sẻ không chỉ với Đức Phanxicô mà còn với tất cả các Giáo hoàng khác. Ngài muốn đến nơi nào cần đến Thiên Chúa. Một loạt các điểm dừng chân được lên kế hoạch xung quanh chuyến đi đến Nicaea nhân kỷ niệm 1700 năm Công đồng Chung đầu tiên, điều này nói lên rất nhiều điều về thông điệp ngài muốn truyền đi. Điểm dừng chân trước đó có thể là Algeria, theo bước chân Thánh Augustinô, đây là nơi ngài muốn khởi hành một cách tượng trưng, nhấn mạnh đến nguồn gốc thiêng liêng của ngài. Sau Nicaea, có thể ngài sẽ đi Liban – Hồng y Bechara Rai đã cho thấy khả năng này, đây là chuyến đi Đức Phanxicô muốn thực hiện ba năm trước. Liban là biểu tượng của Trung Đông bị chia cắt, một dấu hiệu cho thấy những người thuộc các tôn giáo khác nhau có thể cùng nhau làm việc vì lợi ích chung.

Tóm lại, triều của Đức Lêô là triều truyền giáo, mang tính thể chế, tập trung vào các vùng ngoại vi, nhưng không bỏ rơi trung tâm là Chúa Kitô. Ngài sẽ từ từ có quyết định. Xét trên một số khía cạnh, triều của ngài sẽ mang tính truyền thống.

Đó chính là bài học 100 ngày đầu tiên Đức Lêô XIV lãnh đạo Giáo hội đã dạy chúng ta.

Marta An Nguyễn dịch

Tinh thần anh hùng của thầy giáo và học sinh trước vụ nổ súng ở Minneapolis

Gabriel Ringlet: “Chưa bao giờ nỗi khát khao tâm linh và nghi lễ lớn như thế”

Tinh thần anh hùng của thầy giáo và học sinh trước vụ nổ súng ở Minneapolis  

Tinh thần anh hùng của thầy giáo và học sinh trước vụ nổ súng ở Minneapolis

aleteia.org, Christine Rouselle và Cécile Séveirac, 2025-08-28

Ngày 27 tháng 8, trong vụ nổ súng ở Trường Công giáo Annunciation, hai học sinh bị thiệt mạng và 17 người bị thương. Trong tình trạng khẩn cấp, học sinh và thầy giáo đã bảo vệ nhau, người lớn chăm sóc người nhỏ, một hành động dũng cảm và vị tha đã giúp làm giảm được nhiều nạn nhân.

Trong những trường hợp đau thương, tinh thần anh hùng đã nổi bật. Ngày thứ tư 27 tháng 8, một vụ nổ súng xảy ra ở Trường Công giáo Annunciation, Minneapolis. Hai học sinh 8 và 10 tuổi thiệt mạng và 17 người bị thương gồm 14 học sinh từ 6 đến 15 tuổi và ba giáo dân ngoài 80 tuổi. Hung thủ đã tự sát sau đó.

Hai học sinh 8 và 10 tuổi thiệt mạng trong vụ nổ súng ở Minneapolis

Trong bóng tối, các giáo viên, nhân viên và học sinh đã dũng cảm đứng lên. Ông hiệu trưởng Matt DeBoer đã ca ngợi phản ứng anh hùng của nhân viên và học sinh. Trong buổi họp báo chiều thứ tư bên ngoài Giáo xứ Annunciation, giọng run run xúc động, ông nói: “Từ đầu thảm kịch, các giáo viên, các học sinh chúng tôi đã là anh hùng. Ngay lập tức các học sinh lớn bảo vệ các em nhỏ. Victor bảo vệ bạn cùng lớp, em nằm đè lên bạn và bị trúng đạn, em hiện còn nằm bệnh viện. Nếu không có những hành vi anh hùng này, số người thiệt mạng sẽ cao hơn nhiều.”

Ông nhấn mạnh: “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể hành động vì tương lai. Cộng đồng nhà trường đã mất đi hai thiên thần. Năm học mới vừa bắt đầu ngày thứ hai, với chủ đề trích từ sách Giêrêmia: ‘Một Tương lai tràn đầy Hy vọng’. Chúng ta phải hành động để hỗ trợ trẻ em, gia đình và nhân viên. Chúng ta phải đoàn kết và cảnh giác để những thảm kịch như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Gabriel Ringlet: “Chưa bao giờ nỗi khát khao tâm linh và nghi lễ lớn như thế”

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy chúng ta nhiều điều

Vụ linh mục Spina: Giáo hội đối diện với vấn đề gai góc của các linh mục bị kết án

Vụ linh mục Spina: Giáo hội đối diện với vấn đề gai góc của các linh mục bị kết án

la-croix.com, Heloise de Neuville, 2025-08-20

Từ nhiều năm nay, Giáo hội đang phải đối diện với bài toán cân bằng phức tạp giữa việc phục hồi chức năng, bảo vệ các cộng đồng Công giáo và lắng nghe tiếng nói của các nạn nhân bạo lực tình dục. Laurent Ferriere / Hans Lucas

Việc từ chức dưới áp lực của vị chưởng ấn giáo phận Toulouse, người bị kết án hiếp dâm năm 2006, đã khơi lại một cuộc tranh luận nhạy cảm: các linh mục bị kết án bạo lực tình dục có thể giữ vị trí nào trong Giáo hội? Câu hỏi này vẫn chưa thực sự được giải quyết vì tổ chức này đang loay hoay giữa các thực hành được kế thừa và việc quản lý khủng hoảng.

Lòng thương xót cho tất cả… ngoại trừ các linh mục? Mười năm trước, Đức Giám mục Danh dự của Nanterre, Gérard Daucourt, đã đặt ra trở ngại này trong khuôn khổ của Giáo hội. Tham gia sâu sắc vào việc hỗ trợ các linh mục liên quan, ngài bảo vệ quan điểm rằng Giáo hội không thể bỏ rơi các thừa tác viên của mình vì lỗi lầm của họ. Hay thậm chí là vì tội ác của họ.

Một thập kỷ sau, câu hỏi lại được đặt ra một lần nữa: phải làm gì với các linh mục bị kết án bạo lực tình dục, khi họ chưa bị sa thải khỏi hàng giáo sĩ? Vụ việc ở giáo phận Toulouse đã làm rõ thêm nỗi bất an này. Bốn năm sau khi báo cáo CIASE được đệ trình, Giáo hội vẫn đấu tranh để giải quyết vấn đề này, và đằng sau cảm xúc của giáo dân khi họ phát hiện, thường là tình cờ, một linh mục bị kết án đang thi hành sứ vụ, ẩn chứa một câu hỏi sâu sắc về thần học, tâm linh và mục vụ.

Theo nhận xét của ông Bertrand Galichon, thành viên của nhóm công tác thuộc Hội đồng Giám mục Pháp về việc hỗ trợ các linh mục phạm tội bạo lực tình dục: “Trong một số trường hợp, các linh mục này đôi khi có thể trở lại mục vụ giáo xứ với những hạn chế. Ngày nay, phần lớn làm các dịch vụ hành chính giáo phận, chăm sóc người lớn tuổi hoặc các cộng đồng tôn giáo, tùy thuộc vào hồ sơ của họ.” Tuy nhiên, một số ít không còn chức vụ hoặc không còn hoạt động.

Một tư duy công giáo đang thay đổi

Nhưng các giải pháp được áp dụng cho đến nay kém hiệu quả. Thứ nhất, vì “các vị trí kín đáo” đang hiếm hoi, đặc biệt ở các giáo phận nhỏ, các dịch vụ hành chính đôi khi không còn tuyển người. Nhưng cũng vì các giám mục có thể bị các cộng đồng từ chối, họ nhận thức có những rủi ro nếu nhận các người này. Báo La Croix hỏi một luật sư giáo luật, ông cho biết: “Vụ Chưởng ấn Toulouse cho thấy các nạn nhân không còn muốn nhìn thấy một người xúc phạm đến họ ở vị trí có trách nhiệm.” Diễn biến này phản ánh một thay đổi sâu sắc về quan điểm trong thể chế công giáo. Như Hội đồng Giám mục Pháp viết trong thông cáo báo chí ngày 10 tháng 8 về vụ việc Toulouse, ưu tiên đã thay đổi: “Bây giờ là nhìn nhận những sự kiện này ở góc nhìn của các nạn nhân thay vì từ góc nhìn của linh mục bị kết án.” Sự thay đổi này đang dần làm cho các thông lệ cũ trở nên lỗi thời và giải thích cho số lượng ngày càng tăng các tuyên bố công khai chỉ trích các cuộc bổ nhiệm gần đây. 

“Các nạn nhân không còn muốn nhìn thấy người đã xúc phạm họ ở vị trí có trách nhiệm.”

Một luật sư giáo luật được báo La Croix liên hệ giải thích.

Tuy nhiên, câu hỏi cơ bản vẫn còn đó. Luật sư Alain Christnacht, người đứng đầu ủy ban liên ngành chịu trách nhiệm tư vấn cho các giám mục về tương lai của các linh mục phạm tội bạo lực tình dục, phân : “Điều này chỉ có thể được xem xét dựa trên từng trường hợp cụ thể. Vì đằng sau nhãn hiệu linh mục lạm dụng là những đặc điểm tâm lý và tội phạm học rất khác nhau. Một số người thực sự mắc chứng loạn dục ấu dâm – rối loạn hành vi tình dục đặc trưng bởi sự hấp dẫn dai dẳng với trẻ em – với nguy cơ tái phạm cao. Những người khác đã có các hành vi kiểm soát, tấn công tình dục cơ hội, hoặc các loại hành vi tình dục không phù hợp nghiêm trọng nhưng khác nhau, trong đó việc phát triển nhân cách và theo dõi có thể làm giảm đáng kể nguy cơ tái phạm. Và chúng ta phải cẩn thận về ảo tưởng không có rủi ro. Đây chính là toàn bộ sự mơ hồ của Ủy ban tôi lãnh đạo: các giám mục muốn có một hướng dẫn để không tái phạm. Nhưng chúng ta chỉ có thể lý luận theo xác suất, giảm thiểu rủi ro mà không bao giờ đưa ra bất kỳ một đảm bảo nào.”

Việc tìm kiếm một con đường phía trước là mối quan tâm của tất cả chúng ta.

Đối với một số nạn nhân, một thế giới đang sụp đổ: một giáo sĩ của Mission de France làm tuyên úy nhà tù, đã đồng hành với khoảng mười linh mục bị giam giữ trong nhiều năm cho biết: “Mọi thứ sụp đổ cùng một lúc với họ: sự nghiệp, cuộc sống cá nhân…, một số bị ung thư sau khi được thả ra.”

Cú sốc này càng thêm nghiêm trọng vì toàn bộ cuộc đời của họ được xây dựng xung quanh Giáo hội. Cha Bruno Gonçalves, người thúc đẩy công lý tại Tòa án Hình sự Giáo luật Quốc gia, giải thích: “Khi một bác sĩ mất quyền hành nghề, ông mất bản sắc nghề nghiệp nhưng chỉ ảnh hưởng đến một phần con người của ông: vẫn còn một điều gì đó khác ngoài nghề nghiệp của ông. Với linh mục thì khác: chức linh mục không phải là nghề nghiệp nhưng là một thực tại bản thể được sinh ra từ bí tích truyền chức. Đức Cha Jacques Turck giải thích: ‘Chạm đến chức linh mục là chạm đến toàn bộ con người, nếu lòng trắc ẩn dành cho nạn nhân, thì lòng thương xót trước hết và quan trọng nhất dành cho người có tội.’”

Sự mất phương hướng hoàn toàn này phần nào lý giải những bi kịch có thể xảy ra. Một linh mục ở Hội Truyền giáo Pháp cho biết: “Các linh mục bị liên lụy và tự tử làm tôi suy nghĩ: sự thiếu hy vọng này là một hố đen, một sự biến mất. Liệu tình trạng này có cho thấy sự thiếu suy tư tập thể không?”

Đức Cha Jacques Turck lập luận: “Việc tìm kiếm một con đường phía trước là mối quan tâm của tất cả chúng ta, dù trách nhiệm của chúng ta trong Giáo hội như thế nào vì sự loại trừ xã hội và sự loại trừ trong Giáo hội không phải là những lời có trong Phúc âm.” Vị linh mục đồng hành với các linh mục chờ xét xử, nhấn mạnh: “Nếu lòng trắc ẩn dành cho các nạn nhân, thì lòng thương xót trước hết và quan trọng nhất dành cho những kẻ phạm tội. Chúng ta phải kêu gọi họ tham dự vào việc tái thiết các nạn nhân.”

Bà Natalia Trouiller, nhà báo tố cáo bạo lực tình dục trong Giáo hội nhấn mạnh: “Chúng ta xin thương xót cho những linh mục này, nhưng họ đang làm gì để đền đáp cho các nạn nhân?” Thuật ngữ sám hối đã bị lạm dụng; thường bị nhầm lẫn với án tù. Tuy nhiên, nếu chúng ta nói về việc tái hòa nhập vào Giáo hội, chúng ta không thể bỏ qua nó. Chúng ta cũng phải giúp các linh mục này trưởng thành, yêu cầu họ tham gia vào việc tái thiết các nạn nhân.

“Chúng ta cầu xin lòng thương xót cho các linh mục này, nhưng họ đang làm gì để đền đáp cho các nạn nhân?”

Bà Natalia Trouiller, nhà báo và người tố giác trong Giáo hội nhấn mạnh: “Yêu cầu bồi thường tích cực này được lặp lại trong các nỗ lực đưa công lý phục hồi vào Giáo hội. Cách tiếp cận này ưu tiên các cuộc gặp gỡ có giám sát giữa nạn nhân và thủ phạm, bên cạnh các biện pháp trừng phạt.”

Sơ Thérèse de Villette, một nữ tu dòng Xaviê, nhà tội phạm học, đã yêu cầu nhiều giám mục liên lạc với các linh mục bị kết án để tổ chức các buổi hội thảo, nhưng không được. Sơ đau buồn: “Họ nói với tôi, tất cả các linh mục của họ đều phủ nhận sự thật, hoặc đã quá già. Chỉ vậy thôi. Tôi nghĩ các giám mục vẫn chưa ý thức được vấn đề này. Nhưng những bước đi này không giải quyết được vấn đề tương lai thừa tác của các linh mục chưa bị sa thải khỏi hàng giáo sĩ. Giữa việc thừa nhận sai lầm đã phạm và khả năng được thi hành thừa tác trở lại, Giáo hội phải đối diện với một hành động cân bằng phức tạp giữa việc phục hồi, bảo vệ các cộng đồng Công giáo và lắng nghe tiếng nói của các nạn nhân. Vì thế phải có một suy tư về những hình thức mới trong việc thi hành chức linh mục.” 

Các tiêu chuẩn để sa thải khỏi hàng giáo sĩ

Trong Bộ Giáo luật, sa thải khỏi hàng giáo sĩ là hình phạt nghiêm khắc nhất, là hình phạt “đền tội”, hình phạt này nhằm mục đích khôi phục công lý, sửa chữa tai tiếng và cải tạo người có tội.

Việc tuyên bố hình phạt này phụ thuộc vào một số tiêu chuẩn: trước hết là mức độ nghiêm trọng của hành vi, nhưng cũng là mức độ tai tiếng công gây ra, hoàn cảnh cá nhân của linh mục – tuổi tác, địa vị xã hội – và mức độ nguy hiểm của linh mục. Một số thẩm phán tin việc sa thải có thể làm tăng nguy cơ một cách nghịch lý, vì khi đó Giáo hội mất toàn bộ thẩm quyền đối với linh mục vi phạm.

Không có số liệu tổng thể về số vụ sa thải, vì các quyết định được đưa ra bởi các cơ quan khác nhau (Bộ Giáo lý Đức tin, Tòa án Hình sự Giáo luật Quốc gia, v.v.) và không được hợp nhất ở cấp quốc gia.

Các chức vụ trong bóng tối

Một linh mục của Hội Truyền giáo Pháp trả lời phỏng vấn của báo La Croix: “Giáo hội có thể phát minh ra những hình thức mới của cái gọi là chức vụ trong “bóng tối” để các linh mục này tiếp tục ”cống hiến cuộc đời của họ” Linh mục giải thích đã có những ví dụ một cách không chính thức: “Một linh mục bị kết án, ông được một cơ quan dịch vụ cá nhân thuê giao hàng. Linh mục cử hành thánh lễ riêng buổi sáng. Ông làm việc có lương. Sự gần gũi với những người lớn tuổi khi ông đi giao hàng đã giúp cho ông rất nhiều. Cũng vậy với các linh mục lao động, một cách kín đáo, họ được công nhận khi trở về đời sống dân sự, tìm một nghề phù hợp với khả năng, chức vụ linh mục được sống một cách kín đáo.”

Bà Natalia Trouiller đồng ý: “Họ là linh mục vĩnh cửu, nhưng không phải là viên chức phụng tự vĩnh cửu”.

“Họ là linh mục vĩnh cửu, nhưng không phải là viên chức phụng tự vĩnh cửu”. Natalia Trouiller

Giáo hội Pháp nhận thức được tầm quan trọng của công việc sắp tới. Các giám mục vẫn chưa tiếp thu các khuyến nghị của nhóm công tác hậu Ủy ban Độc lập về các vụ Lạm dụng tình dục trong Giáo hội Pháp (CIASE) chuyên hỗ trợ các linh mục phạm tội, được ban hành vào mùa xuân năm 2023. Họ nêu bật những suy tư trực tiếp liên quan đến việc giám mục thực hiện sự phân định trong những tình huống này.

Như nhóm công tác nhấn mạnh, giám mục kết hợp với linh mục “mối quan hệ ba chiều: là bạn (anh em), quyền đồng hành (cha), và quyền kỷ luật (người đứng đầu). Vì thế có một đề nghị chính: “Giám mục không thể đơn độc ở tuyến đầu, vừa là thẩm phán vừa là bồi thẩm đoàn.” Nhưng sự ủy thác cần thiết này cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền hạn truyền thống của giám mục. Ủy ban do ông Alain Christnacht, một viên chức cao cấp Pháp chủ trì, được giao nhiệm vụ tư vấn cho các giám mục về những vấn đề nhạy cảm, vẫn còn thiếu nguồn lực, cho thấy sự miễn cưỡng của các giám mục trong việc tìm lời khuyên từ giáo dân về những vấn đề này.

Theo những người liên quan, một cuộc cách mạng thực sự về nguồn lực cũng là điều cần thiết. Giám mục Jacques Turck phụ trách Burning Bush, nơi trú ẩn cho các linh mục gặp khó khăn cho biết: “Chúng ta cần tăng số lượng nơi trú ẩn để cầu nguyện, suy ngẫm, lao động chân tay, hỗ trợ tâm lý và y tế. Nơi trú ẩn có thể tồn tại tới ba năm, trong khi chờ phán quyết dân sự, nhưng không tiếp nhận các linh mục sau khi họ bị kết án.” Một người am hiểu vấn đề cho biết: “Một số giáo phận đang băn khoăn liệu họ có nên mở một nơi trú ẩn cho các linh mục bị kết án hay không. Đây là vấn đề đang tranh luận sôi nổi. Chúng ta sẽ phải sống chung với họ, đây không phải là chuyện nhất thời vì sẽ luôn có những linh mục phạm pháp.”

 “Vụ Spina”: Từ chức và những câu hỏi

Qua việc công bố quyết định bổ nhiệm chưởng ấn giáo phận của linh mục Spina, bị kết án mười chín năm trước về tội hiếp dâm trẻ vị thành niên, Tổng Giám mục Toulouse tìm cách thảo luận về các điều kiện có thể có để tái hòa nhập các giáo sĩ phạm tội bạo lực tình dục. Ngài đặt câu hỏi: “Làm thế nào để công lý và lòng thương xót có thể hòa giải. Nước Pháp đã bãi bỏ án tử hình; Công lý tin vào khả năng thay đổi của tội phạm và hướng tới việc tái hòa nhập họ.”

Công lý đặt ra giới hạn cho việc loại trừ người có tội, ngoại trừ trong những trường hợp cực đoan liên quan đến những người nguy hiểm. Tổng Giám mục giải thích: “Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đã đi rất xa trong việc phục hồi những người có tội. Tôi muốn chúng ta tiếp tục suy ngẫm về chủ đề quan trọng này, để không bị vướng trong cảm xúc, điều hiếm khi dẫn đến công lý thực sự, là tín hữu kitô, chúng ta có thái độ công bằng nhất có thể để phù hợp với Phúc âm.”

Têrêxa Trần Tuyết Hiền dịch

Đức Lêô: “Trong cuộc sống, kiểm soát mọi thứ đều vô ích.”                                                        
Nỗi đau của Đức Lêô khi nghe tin vụ xả súng ở Trường Truyền tin Minneapolis, Hoa Kỳ
Đức Lêô XIV: Một ngoại giao kín đáo

 

Đức Lêô: “Trong cuộc sống, kiểm soát mọi thứ đều vô ích.”   

Đức Lêô: “Trong cuộc sống, kiểm soát mọi thứ đều vô ích.”                                                         

cath.ch, I.Media, 2025-08-27

Đức Lêô trong buổi tiếp kiến chung ngày thứ tư 27 tháng 8: “Trong cuộc sống, kiểm soát mọi thứ đều vô ích; tất cả những gì chúng ta làm mỗi ngày là chọn yêu thương một cách tự do.”

Ngài nhấn mạnh: “Trước những khó khăn của cuộc sống, niềm hy vọng đích thực không nằm ở việc cố gắng tránh đau khổ, nhưng ở niềm tin chắc chắn chỉ có tình yêu không điều kiện mới có thể khôi phục niềm tin, ngay cả khi mọi thứ dường như đã mất.”

Trong bài giáo lý ở Hội trường Phaolô VI, Đức Lêô suy ngẫm về cảnh Chúa Giêsu bị bắt trong Vườn Ô-liu vào đầu Cuộc Khổ Nạn. Ngài nhấn mạnh: “Là người tự do, Chúa Kitô đã đồng ý đầu hàng và bị quân lính bắt đi xét xử, Ngài xin họ không bắt giữ các môn đệ của Ngài. Chúa Giêsu không phải là nạn nhân của một vụ bắt giữ, nhưng là tác giả của một ơn.”

Đức Lêô giải thích: “Quyết định này của Chúa Giêsu thể hiện niềm hy vọng cứu rỗi cho nhân loại. Điều này cho thấy dù trong những giờ phút đen tối nhất, chúng ta vẫn có thể tự do yêu thương đến cùng. Hy vọng đích thực không nằm trong nỗ lực tránh né nỗi đau, nhưng ở niềm tin, ngay cả trong những đau khổ bất công nhất, vẫn ẩn chứa hạt giống của sự sống mới.”

Trước hàng ngàn giáo dân hành hương, ngài cảnh báo về thái độ phòng thủ có hệ thống, như thế cuối cùng sẽ cô lập những người tìm cách bảo vệ sự chắc chắn và kế hoạch của họ. Ngài khẳng định: “Chỉ những gì được ban tặng mới phát triển, chỉ có tình yêu trở nên vô điều kiện mới có thể khôi phục niềm tin, ngay cả khi mọi thứ dường như đã mất. Và chính trong những khoảnh khắc khó khăn nhất, chúng ta dễ bị cám dỗ từ bỏ con đường Phúc âm, vì tình yêu dường như là con đường bất khả thi. Nhưng trước các thử thách, niềm hy vọng vẫn còn vì Thiên Chúa không bao giờ ngừng tha thứ và khuyến khích chúng ta bước theo Ngài.”

Đức Lêô nhấn mạnh: “Chúng ta tin vào thánh ý Chúa, biến cuộc sống thành lời đáp trả cho những điều tốt đẹp chúng ta đã nhận được. Trong cuộc sống, việc kiểm soát mọi thứ là vô ích; chúng ta chỉ cần chọn yêu thương một cách tự do. Đây là niềm hy vọng đích thực: biết rằng, ngay cả trong bóng tối của thử thách, tình yêu của Thiên Chúa vẫn nâng đỡ chúng ta và cho phép hoa trái của sự sống vĩnh cửu chín muồi trong chúng ta.”

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch                                                 

Nỗi đau của Đức Lêô khi nghe tin vụ xả súng ở Trường Truyền tin Minneapolis, Hoa Kỳ

Đức Lêô XIV: Một ngoại giao kín đáo

Vụ linh mục Spina: Giáo hội đối diện với vấn đề gai góc của các linh mục bị kết án

Đức Lêô XIV: Một ngoại giao kín đáo

Đức Lêô XIV: Một ngoại giao kín đáo
lepelerin.com, Jean-Louis de la Vaissière, 2025-08-27
Nhà báo, nhà văn Jean-Louis de La Vaissière xây dựng sự nghiệp tại AFP (Agence France-Presse). Ông phụ trách nhiều vị trí ở nước ngoài, từ Đức đến Iran, kể cả Vatican. © Bruno Lévy
Hai người Mỹ, hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau: Donald Trump muốn có mặt khắp nơi và áp đặt quan điểm của mình, Đức Lêô XIV kín đáo và cẩn thận. Các Giáo hội và giáo dân vẫn còn ảnh hưởng tiếng nói của giáo hoàng đang nóng lòng chờ các sáng kiến quan trọng của ngài trong thế giới hỗn loạn. Ngài sẽ làm gì để hướng tới “một hòa bình không có vũ khí và giải trừ vũ khí” ngài đã chủ trương khi đắc cử?
So với Đức Phanxicô, cách tiếp cận của ngài khác. Theo chuyên gia Vatican François Mabille, ngài trở lại với một “ngoại giao chuyên nghiệp hơn”. Ngài được đào tạo từ kinh nghiệm truyền giáo ở Peru và nhiều chuyến công du với tư cách là người đứng đầu Dòng Augustinô, ngài rất am hiểu những phức tạp và cạm bẫy của tình hình quốc tế.
Đức Lêô tham vấn và đưa ra lời kêu gọi hòa bình nhưng không nêu đích danh bất kỳ bên nào, cho phép mạng lưới ngoại giao rộng lớn, hoạt động trơn tru và kín đáo của Tòa thánh được tự do hoạt động, điều mà Đức Phanxicô đôi khi đã bỏ qua với những tuyên bố giật gân như kêu gọi binh sĩ Ukraine “giương cờ trắng”.
Với “đất nước Ukraine tử đạo”, Đức Lêô ủng hộ các nỗ lực hòa bình của một hòa bình “công bằng và lâu dài” Liệu ngài lên án cuộc xâm lược của Nga trước khi đắc cử có giải thích được lý do vì sao Điện Cẩm Linh từ chối lời đề nghị làm trung gian hòa giải của Tòa thánh vào mùa xuân hay không? Liệu ngài có còn là một ứng viên tiềm năng cho các đàm phán hòa bình không? Về vấn đề Gaza, ngài biết mình phải “đi nhẹ nói khẽ”.
Lời kêu gọi của ca sĩ Madonna mời ngài đến Ukraine khá viển vông! Giống như Đức Phanxicô, ngài lên án “sự man rợ” của cả hai bên với những hình phạt tập thể, những cuộc di dời cưỡng bức.
Nhưng với Đức Lêô, cuộc chiến vì hòa bình bao gồm cuộc chiến sinh thái, tiến bộ trong đối thoại đại kết và liên tôn, quản lý di cư nhân đạo, hồi sinh chủ nghĩa đa phương và các thể chế quốc tế, vốn bị những người có quyền lực, chủ yếu là Donald Trump, ngược đãi. Đây là chính sách ngoại giao kiên nhẫn, kín đáo nhưng kiên quyết.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Đức Lêô: “Trong cuộc sống, kiểm soát mọi thứ đều vô ích.”                                                        

Nỗi đau của Đức Lêô khi nghe tin vụ xả súng ở Trường Truyền tin Minneapolis, Hoa Kỳ

Vụ linh mục Spina: Giáo hội đối diện với vấn đề gai góc của các linh mục bị kết án

Nỗi đau của Đức Lêô khi nghe tin vụ xả súng ở Trường Truyền tin Minneapolis, Hoa Kỳ

Nỗi đau của Đức Lêô khi nghe tin vụ xả súng ở Trường Truyền tin Minneapolis, Hoa Kỳ

vaticannews.va, I.Media, 2025-08-27

Nhà thờ Truyền tin ở Minneapolis, Hoa Kỳ.

Trong một điện tín do Hồng y Quốc vụ khanh Pietro Parolin ký, Đức Lêô chia buồn về “thảm kịch khủng khiếp” xảy ra tại Nhà thờ Truyền tin ở Minneapolis, Hoa Kỳ. Vụ tấn công xảy ra trong thánh lễ tại nhà thờ ở trong khuôn viên trường học. Những phát súng bắn qua cửa kiếng đã làm hai học sinh thiệt mạng và 17 người bị thương.

Đức Lêô XIV vô cùng đau buồn khi nghe tin. Hồng y Quốc vụ khanh Pietro Parolin đã gởi điện phân ưu đến Tổng Giám mục Bernard Hebda của Saint Paul và Minneapolis. Cho đến nay, số người thiệt mạng trong thảm kịch là hai trẻ em – 8 và 10 tuổi – và 17 người bị thương, trong đó có 14 trẻ em, 7 người ở trong tình trạng nguy kịch. Hung thủ đã nổ súng qua cửa sổ vào các học sinh đang ngồi trên ghế dài dự thánh lễ. Sau đó hung thủ đã tự sát.

Lời cầu nguyện của Đức Lêô

Đức Lêô chia buồn với tất cả những ai bị tác động của thảm kịch khủng khiếp này, đặc biệt các gia đình của các em bé. Ngài phó dâng linh hồn của các em cho tình yêu Thiên Chúa Toàn Năng và cầu nguyện cho những người bị thương, những người cứu hộ, nhân viên y tế và các mục tử đang chăm sóc cho các nạn nhân và gia đình của họ.

Điện tín kết thúc với Phép lành Tòa thánh của Đức Lêô gởi đến cộng đồng Trường Công giáo Truyền tin, Tổng giáo phận Saint Paul và Minneapolis, và toàn thể người dân khu vực đô thị Twin Cities.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Đức Lêô: “Trong cuộc sống, kiểm soát mọi thứ đều vô ích.”                                                        

Đức Lêô XIV: Một ngoại giao kín đáo

Vụ linh mục Spina: Giáo hội đối diện với vấn đề gai góc của các linh mục bị kết án

Nhà thờ Truyền tin ở Minneapolis

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy cho chúng ta nhiều điều

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy cho chúng ta nhiều điều

Andrea Gagliarducci, mondayvatican.com, 2025-08-25

Đức Lêô, những nét nổi bật đầu tiên

Khi một giáo hoàng được bầu, mọi người mong chờ những quyết định đầu tiên của guồng máy. 100 ngày đầu tiên là những ngày sẽ định hình toàn bộ triều của một thể chế, chúng ta thường nghe khi các cơ quan truyền thông nói về các nhà lãnh đạo được bầu. Tuy nhiên, 100 ngày đầu tiên của Đức Lêô không được đánh dấu bằng các quyết định của guồng máy của ngài. Sự bình lặng ngự trị và đặc trưng 100 ngày đầu của ngài hoàn toàn trái ngược với 100 ngày đầu của Đức Phanxicô. Triều của ngài khác với triều của Đức Phanxicô.

Điều này đã rõ ràng. Các đặc điểm khác nhau cũng đã thấy rõ.

Đặc điểm đầu tiên: tinh thần đồng đoàn. Đức Lêô là người anh em, theo nghĩa thuần túy nhất của từ này. Ngài là Bề trên Tổng quyền Dòng Augustinô. Khi còn là giám mục truyền giáo, hồng y và Bộ trưởng bộ Giám mục, ngài xem ngài là người anh em. Khi có thể, ngài ăn ở Học viện Augustinô và thường đi thăm các tu sĩ của Dòng.

Ngài sẽ không sống một mình ở Dinh Tông Tòa, ngài sẽ có “bạn cùng phòng”. Điều này không hoàn toàn mới. Đức Bênêđictô XVI có “gia đình giáo hoàng” của ngài, gồm các nữ giáo dân thánh hiến Memores Domini, sau này khi ngài từ nhiệm, họ sống với ngài ở Tu viện Mẹ Giáo hội.

Đức Gioan Phaolô II cũng không bao giờ để nhà trống, ngài tổ chức các bữa ăn sáng, trưa và tối, chung quanh ngài luôn có nhiều người, ngài xin lời khuyên của họ.

Tóm lại, các giáo hoàng không vào Dinh Tông Tòa một mình.

Và không phải ngẫu nhiên mà Đức Phanxicô – tu sĩ Dòng Tên, nhưng phần lớn cuộc đời ngài ở ngoài cộng đồng Dòng Tên – ngài không ở Dinh Tông tòa vì “lý do tâm lý” như ngài đã nói, đơn giản ngài không có “gia đình”, ngài thay đổi thư ký nhiều lần, ngài sẽ thấy ngài cô đơn trong Dinh Tông Tòa, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài và không có người bạn đáng tin cậy nào để làm người lắng nghe, ngài chính là người lắng nghe, bộ lọc riêng của ngài.

Vì vậy, Đức Lêô XIV thành lập một cộng đồng nhỏ gồm các tu sĩ anh em, một nhóm người tin cậy ở Dinh Tông tòa với ngài. Một số người lo ngại, sống theo cách này ngài có thể bị ảnh hưởng, nhưng thật ra, mọi người đều bị ảnh hưởng bởi những người họ tin tưởng. Nhưng việc xây dựng cộng đồng, cảm giác ổn định và đối thoại liên tục cũng là một cách tốt để duy trì sự tự chủ. Cộng đồng giúp ngài bảo vệ mình khỏi sự bốc đồng nhất thời. Tinh thần đồng đội giúp ngài cân nhắc các quyết định của mình. Dường như Đức Lêô XIV quyết tâm chọn con đường này.

Đặc điểm thứ hai: tập trung mọi sự vào Phúc Âm và loan báo Lời Chúa. Đức Lêô hiểu rõ thế giới Châu Mỹ la-tinh, ngài đã sống ở đó với tư cách nhà truyền giáo và sau đó là giám mục. Tuy nhiên, ngài cũng nhận thức về những nguy cơ của thế giới Châu Mỹ la-tinh, nơi Đức Phanxicô khởi xướng các thử nghiệm, và Đức Lêô đã xác định, ngài tìm cách tránh những hậu quả trái với đức tin Công giáo.

Hai ví dụ minh họa cho điểm này. Gần đây nhất là bức điện tín của Hồng y Parolin ký thay mặt ngài, được gởi đến cuộc họp của các giám mục vùng Amazon, tổ chức tại Bogotá từ ngày 17 đến ngày 20 tháng 8. Bức điện có nội dung không thể bỏ qua. Ngài kêu gọi đặt Chúa Giêsu Kitô vào vị trí trung tâm, vì bằng cách này, bất công sẽ đảo ngược, sau đó ngài xác định “quyền và nghĩa vụ chăm sóc ngôi nhà chung của chúng ta, để không ai vô trách nhiệm phá hủy các tài sản tự nhiên minh chứng cho lòng nhân từ và vẻ đẹp của Tạo Hóa”.

Ngài trích dẫn Thánh I-Nhã: “Con người không được xem thiên nhiên là nô lệ hay thờ phượng thiên nhiên, vì thiên nhiên được ban cho chúng ta để chúng ta ca ngợi Thiên Chúa và qua đó linh hồn được cứu rỗi.”

Vào đầu Thượng Hội đồng Amazon ngày 4 tháng 10 năm 2019, Đức Phanxicô đã dự buổi lễ trồng cây bản địa trong vườn Vatican. Buổi lễ này đã đi quá xa, đến mức chính ngài đã khó chịu và rời đi càng nhanh càng tốt. Đó là rủi ro khi chúng ta khởi động các tiến trình: khi đó chúng ta không còn kiểm soát được chúng. Từ đó nảy sinh tranh cãi xung quanh Pachamama, xuất phát từ việc ngài chân thành mong muốn làm nổi bật và thúc đẩy các nền văn hóa bản địa.

Đức Lêô XIV chọn cách tiếp cận khác, ngài xác định các vấn đề ngay từ đầu, nhưng đây là hành động gián đoạn với các phương pháp của Đức Phanxicô, chứ không phải với các chủ đề.

Dấu hiệu thứ hai ở trong thông điệp của Đức Lêô gởi Đại hội thường kỳ lần thứ 40 của Hội đồng Giám mục Mỹ La-tinh được tổ chức từ ngày 26 đến ngày 30 tháng 5. Ngài viết: “Trong hoàn cảnh lịch sử hiện tại, khi một số lượng lớn giáo dân phải chịu đựng đau khổ và nghèo đói do các cuộc khủng hoảng dai dẳng trên quy mô lục địa và toàn cầu gây ra, chúng ta phải khẩn thiết nhớ chính Đấng Phục sinh, hiện diện giữa chúng ta, là Đấng bảo vệ và dẫn dắt Giáo hội, hồi sinh Giáo hội trong hy vọng.”

Đức Lêô XIV không bác bỏ tầm nhìn xã hội cũng như thần học về con người của Đức Phanxicô. Tuy nhiên, ngài nhấn mạnh đến tính trung tâm của Chúa Giêsu Kitô, một chủ đề trọng tâm trong các cuộc tranh luận về thần học giải phóng hay các phong trào xã hội Công giáo ở Châu Mỹ la-tinh. Nguy cơ luôn hiện hữu là các vấn đề xã hội trở nên nổi trội và Thiên Chúa bị lãng quên.

Vì thế Đức Lêô thấy ngài là giáo hoàng gián đoạn trong sự liên tục. Ngài tìm kiếm một hài hòa không phá vỡ triều giáo hoàng trước, nhưng đồng thời mang lại sự rõ ràng và định hướng.

Đây chính là lúc đặc điểm thứ ba xuất hiện: tính thể chế.

 Là cựu bề trên của một Dòng tu, ngài hiểu việc quản trị không thể đạt được qua sự gián đoạn. Cho đến nay, ngài chưa tạo ra các chia rẽ lớn trong Giáo triều – ngài ca ngợi công việc của Giáo triều -, khó có khả năng ngài sẽ tạo những biến động tương tự như đã xảy ra ở triều Đức Phanxicô. Với ngài, thể chế luôn chiếm ưu thế. Đó là lý do vì sao ngài bắt đầu giải quyết các trường hợp ngoại lệ – đưa Ủy ban Ngày Thiếu nhi Thế giới vào Bộ Giáo dân, Gia đình và Sự sống – mà không tạo gián đoạn hay xáo trộn.

Chúng ta không nên kỳ vọng ngài sẽ cách mạng hóa Giáo triều, sửa đổi Tông hiến mà Đức Phanxicô mong muốn, hay đột ngột đảo ngược một số quyết định. Ngài sẽ tiếp thu một số quyết định và đưa ra những quyết định khác, ngài luôn tìm kiếm sự cân bằng.

Đặc điểm thứ tư là điều Ngài chia sẻ không chỉ với Đức Phanxicô mà còn với tất cả các Giáo hoàng khác. Ngài muốn đến nơi nào cần đến Thiên Chúa. Một loạt các điểm dừng chân được lên kế hoạch xung quanh chuyến đi đến Nicaea nhân kỷ niệm 1700 năm Công đồng Chung đầu tiên, điều này nói lên rất nhiều điều về thông điệp ngài muốn truyền đi. Điểm dừng chân trước đó có thể là Algeria, theo bước chân Thánh Augustinô, đây là nơi ngài muốn khởi hành một cách tượng trưng, nhấn mạnh đến nguồn gốc thiêng liêng của ngài. Sau Nicaea, có thể ngài sẽ đi Liban – Hồng y Bechara Rai đã cho thấy khả năng này, đây là chuyến đi Đức Phanxicô muốn thực hiện ba năm trước. Liban là biểu tượng của Trung Đông bị chia cắt, một dấu hiệu cho thấy những người thuộc các tôn giáo khác nhau có thể cùng nhau làm việc vì lợi ích chung.

Tóm lại, triều của Đức Lêô là triều truyền giáo, mang tính thể chế, tập trung vào các vùng ngoại vi, nhưng không bỏ rơi trung tâm là Chúa Kitô. Ngài sẽ từ từ có quyết định. Xét trên một số khía cạnh, triều của ngài sẽ mang tính truyền thống.

Đó chính là bài học 100 ngày đầu tiên Đức Lêô XIV lãnh đạo Giáo hội đã dạy chúng ta.

Marta An Nguyễn dịch

Đức Lêô XIV, “tu viện trưởng” kín đáo của Vatican

“Khoảnh khắc kỳ diệu”: Niềm vui của các em giúp lễ Pháp được Đức Lêô XIV tiếp kiến

Đức Lêô XIV, “tu viện trưởng” kín đáo của Vatican

Đức Lêô XIV, “tu viện trưởng” kín đáo của Vatican

famillechretienne.fr, Antoine Pasquier và Samuel Pruvot, 2025-08-26

Thẩm quyền, kín đáo, tôn trọng Truyền thống… 100 ngày sau Thánh lễ nhậm chức, Đức Lêô XIV đã hé lộ phong cách điều hành mang đậm dấu ấn của tinh thần giáo dục Augustinô. Các bài viết học thuật, kinh nghiệm làm Bề trên Tổng quyền đã làm sáng tỏ cách ngài định hình triều của ngài.

Trong những tháng đầu tiên trên cương vị giáo hoàng, ngài đã có nhiều dịp thể hiện tình phụ tử của ngài với Giáo triều Rôma và với các nhân viên Vatican.

Hình ảnh ANGELO CARCONI – AFP

Lời lẽ nghiêm túc và trang trọng, nhưng tối hôm đó, giọng điệu và cử chỉ của ngài toát lên một niềm vui khôn tả. Ngày 29 tháng 7, trên bục giảng tại Quảng trường Thánh Phêrô, lòng ngài hân hoan. Trước mặt ngài, 120.000 giáo dân tụ họp để khai mạc Năm Thánh Giới Trẻ, họ đứng dậy vỗ tay hoan nghênh ngài. Sự xuất hiện của ngài không được lên lịch chính thức, cũng như bài phát biểu của ngài. Ngài muốn tạo hiệu ứng bất ngờ, ngài đi xe giáo hoàng qua đám đông dưới ánh mắt sững sờ và say mê của các bạn trẻ. Trên bục, ngài ứng khẩu vài lời, ngài liên tục chuyển từ tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý: “Chúa Giêsu nói với chúng ta: ‘Các con là muối của đất! Các con là ánh sáng của thế gian! Ustedes son la sal de la tierra! La luz del mundo!’” Đám đông như bị cuốn hút.

Sống trong lời cầu nguyện

Ngài sinh ra ở Chicago, ngài chưa bao giờ đi chệch khỏi nghi thức dường như ngài đã thiết lập kể từ khi được bầu vào tối ngày 8 tháng 5: không ứng biến, không kịch tính, không khoa trương. Gần bốn tháng sau khi nhậm chức, ngài đã xây dựng hình ảnh một mục tử điềm tĩnh, với giọng nói đều đều và cử chỉ chừng mực. Một thái độ của nhà tu, phù hợp với những năm tháng ngài là Bề trên Tổng quyền Dòng Thánh Augustinô, chức vụ ngài giữ trong 12 năm, từ năm 2001 đến năm 2013.

Linh mục người Mỹ, vào Dòng năm 17 tuổi, luận án giáo luật của ngài về Vai trò và thẩm quyền của Bề trên Tổng quyền. Đó là năm 1987, tại Đại học Angelicum ở Rôma. Một chủ đề, khi nhìn lại, đã nói lên rất nhiều điều. Theo nhiều cách, ngày nay dường như Đức Lêô cai quản Giáo hội như một bề trên lãnh đạo cộng đoàn: kín đáo, đậm tình phụ tử, thấm nhuần lời cầu nguyện, trung thành với linh đạo của Dòng, tôn trọng Luật Dòng nhưng không gò bó bởi Luật, sẵn sàng lắng nghe, khích lệ, phân định, không vội vàng.

Phong cách của ngài là giản dị

Giáo sư lịch sử đương đại tại Đại học Bordeaux Charles Mercier giải thích: “Ngay từ những ngày đầu, ngài đã tìm cách ẩn mình sau chức vị Phêrô, thay vì thể hiện một cách quá cá nhân. Ngài trở về với chiếc áo choàng mosette – một chiếc áo choàng ngắn che từ vai đến khuỷu tay – trở lại căn hộ của giáo hoàng, nghỉ hè ở Castel Gandolfo, và cho phép giáo dân hôn nhẫn ngư ông – tất cả là dấu hiệu hữu hình của chức vụ giáo hoàng”. Giáo sư Roberto Regoli, tại Đại học Giáo hoàng Gregorian ở Rôma cho biết: “Đức Phanxicô có sức hút cá nhân, ngài nhấn mạnh rất nhiều qua tính cách của ngài. Đức Lêô muốn hòa nhập vào thể chế, vào chức vụ giáo hoàng. Phong cách của ngài giản dị: hiện diện của ngài không áp đặt lên người khác. Với ngài, không có bề ngoài, chúng ta phải tập trung vào nội dung.” 

Tuy nhiên, những lựa chọn này không phản ánh mong muốn phá vỡ phong cách của người tiền nhiệm, mà là một phần của việc duy trì một khuôn khổ – khuôn khổ mô tả sứ vụ Phêrô – được điều chỉnh bởi các biểu tượng và nghi lễ đã hình thành qua nhiều thế kỷ. Trong việc này, Đức Lêô XIV hành động như một bề trên: ngài không sáng tạo từ con số không; ngài tiếp nhận, gìn giữ và truyền lại một truyền thống. Cha Alejandro Moral Antón, hiện là Bề trên Tổng quyền Dòng Thánh Augustinô và là cựu phó xứ của Cha Prevost trong mười hai năm giải thích: “Vai trò của bề trên là đảm bảo sự hiệp nhất của Dòng và tôn trọng Luật Dòng. Luật Dòng Thánh Augustinô cấu trúc đời sống cộng đoàn, quy định nhịp độ cầu nguyện, điều chỉnh các mối quan hệ và hướng dẫn sự phát triển đời sống tâm linh của tu sĩ – các cử chỉ phụng vụ và nghi lễ của Đức Lêô XIV không phải là chiếc áo bó sát thừa hưởng từ quá khứ, nhưng là những dấu mốc của Giáo hội có mục đích để sự hiệp thông trở nên khả thi và hỗ trợ sự hiệp nhất. Giáo sư Charles Mercier giải thích: “Đây là mối quan tâm đến việc tái cân bằng mang tính biểu tượng, để tái hợp đàn chiên Công giáo.”

“Xóa mình để Chúa Kitô hiện diện”

Ngay khi ngài nhậm chức, Đức Lêô đã rất kín đáo. Một ngày sau khi được bầu, ngài diễn đạt cách thức thực thi mọi trách nhiệm trong Giáo hội, và ngay lập tức ngài áp dụng những lời này cho chính ngài: “Hãy xóa mình để Chúa Kitô hiện diện”. Theo ngài, quyền bính là để phục vụ, trong đó hy sinh và bổn phận phụ tử hòa quyện vào nhau. Trong Thánh lễ khai mạc triều, trước hàng trăm nguyên thủ quốc gia và chính phủ, ngài tuyên bố: “Tôi được chọn mà không có công trạng gì (…), với tư cách là  người anh em muốn trở thành người phục vụ đức tin của anh em.” Linh mục Thomas Joseph White, Dòng Đa Minh, Viện trưởng Học viện Angelicum ở Rôma, là người am hiểu sâu sắc về học thuật của tu sĩ trẻ Prevost giải thích: “Ngài có tầm nhìn về vai trò của ngài liên quan đến luận án tiến sĩ của ngài: ‘Làm bề trên là quy chiếu về Chúa Kitô và Luật Dòng, áp dụng lối sống vị tha để phục vụ lợi ích chung.’ Tóm lại, ngài là tu sĩ Dòng Augustinô thuần khiết, theo luật Dòng, người lãnh đạo anh em không tự cho mình hạnh phúc khi thống trị bằng quyền lực, nhưng phải phục vụ bằng đức ái.”

Tình Phụ tử nhân từ

Linh mục Antón giải thích việc thực thi quyền bính này là điển hình của dòng Augustinô: “Có một cách thực thi quyền bính trong trường phái của Thánh Augustinô. Bắt đầu từ chương 7 của Luật Dòng, Thánh Augustinô khuyên nên vâng lời bề trên như vâng lời người cha. Bề trên thực thi quyền của người cha.” Khi là Bề trên Dòng tại Rôma, Cha Prevost đã thực thi điều này, Linh mục Antón làm chứng: “Chúng tôi đã trải nghiệm tình phụ tử nhân hậu này. Đức Lêô cho phép chúng tôi nói, tâm sự với ngài như người cha nhân từ, ngài luôn cho chúng tôi được tự do.”

Trong những tháng đầu tiên làm giáo hoàng, nhiều lần Đức Lêô đã thể hiện tinh thần làm cha của ngài. Bắt đầu từ Giáo triều Rôma, nơi tinh thần phụ tử đã được cảm nhận. Hành lang Vatican đã xác nhận: “Bầu khí thật thanh thản, tự tin. Và có lý do chính đáng: hầu hết nhân viên đều thừa nhận Giáo ‘cảm thấy bị bỏ rơi, bị gạt sang một bên dưới triều giáo hoàng trước. Câu nói của Đức Lêô trong cuộc gặp với các nhân viên Vatican vào tháng 5 đã để lại ấn tượng sâu sắc: ‘Giáo hoàng đến rồi đi, Giáo triều vẫn ở lại’. Có nghĩa: ‘Tôi cần các bạn.’ Một nhân viên khẳng định: ‘Bài phát biểu này đã chạm đến trái tim chúng tôi. Đức Phanxicô nói chuyện với chúng tôi về bệnh tật của chúng tôi, còn Đức Lêô ‘cám ơn chúng tôi.’”

Tại Vatican, “chúng tôi đang ở giai đoạn ‘liệu pháp âu yếm’”

Bài phát biểu của ngài tại Nhà thờ Thánh Gioan Latêranô, trong đó ngài cám ơn các linh mục ở Rôma được cho là một ‘liệu pháp âu yếm’. Một nguồn tin ngoại giao Châu Âu bình luận với hãng tin AFP vào giữa tháng 7: “Chúng tôi có thể thấy rõ chúng tôi đang ở giai đoạn ‘liệu pháp âu yếm’”. Một nhà ngoại giao Châu Âu nói với AFP vào giữa tháng 7: “Đức Lêô ở trong tinh thần hiệp nhất. Tất cả chúng tôi hợp tác với ngài vì đại nghĩa hiệp nhất và yêu thương. Ngài kêu gọi chúng tôi hãy là ‘người thợ thủ công của hiệp nhất’. Đó là cái nhìn rất Augustinô về vâng phục dựa trên tình yêu thương. Trong một cộng đồng tu trì, cũng như trong việc quản trị Giáo hội, về nguyên tắc, tất cả các thành viên đều nỗ lực kết hợp với Thiên Chúa qua đức ái và phục vụ tha nhân vì tình yêu Chúa Kitô, và nhờ ân sủng của Chúa Kitô.”

Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để biết tiến trình này có kéo dài hay không. Ngài vẫn chưa đưa ra bất kỳ quyết định hay bổ nhiệm quan trọng nào. Về mặt nội bộ, mọi người hy vọng ngài sẽ thực hiện cải cách Giáo triều do Đức Phanxicô quyết định. Đây là những thách thức, nhưng ở một mức độ khác – mà vị cựu bề trên Dòng Augustinô đã từng trải qua trong quá khứ. Linh mục White phân tích: “Mỗi cựu bề trên của một Hội Dòng quốc tế, lúc này hay lúc khác, đều phải đối diện với sự đa dạng về quan điểm ý thức hệ trong Hội Dòng mình, cũng như các cách diễn giải văn hóa khác nhau về đặc sủng và lối sống của Dòng. Trong bối cảnh này, nhà lãnh đạo giỏi được đánh giá cao qua khả năng lắng nghe chăm chú và xem xét các quan điểm đa dạng trước khi đưa ra quyết định có thể ảnh hưởng đến tất cả các thành viên của Hội Dòng. Với kinh nghiệm làm bề trên của ngài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cách ngài lắng nghe, phân định và đưa ra quyết định.”

Luôn là người đầu tiên cầu nguyện vào buổi sáng

Một phân định ngài có thể tìm kiếm trong lời cầu nguyện. Những người biết ngài trước khi ngài được bầu đều khẳng định: ngài là người có đời sống thiêng liêng sâu đậm. Linh mục Antón khẳng định: “Ngài có đức tin kiên quyết. Cầu nguyện và thinh lặng là thiết yếu với ngài.” Để xác tín điều này, chỉ cần quan sát ngài trong Thánh lễ hoặc khi ngài ở trước Thánh Thể. Tôi đã thấy điều này ở ngài trong đêm canh thức bế mạc Năm Thánh Giới Trẻ tại Tor Vergata.

Dù chúng ta chưa biết thói quen thiêng liêng của ngài, nhưng ngài đã cầu nguyện trong suốt 42 năm nên về bản chất đã ăn sâu trong đời ngài. Các tu sĩ Dòng Thánh Augustinô đọc Kinh Phụng Vụ, thinh lặng cầu nguyện buổi sáng và buổi tối, mỗi buổi từ ba mươi đến bốn mươi lăm phút. Linh mục Antón tin chắc: “Bây giờ ngài là Giáo hoàng, ngài sẽ tiếp tục cầu nguyện như vậy. Khi ngài còn là Tổng Trưởng Bộ Giám mục, ngài luôn đến cầu nguyện với các tu sĩ Dòng Thánh Augustinô. Ngài luôn là người đầu tiên đến cầu nguyện trước 7:30 sáng. Ngài là tấm gương cho chúng tôi. Tôi là người sống trong tu viện, ngài từ ngoài đến, nhưng ngài đến trước tôi! Với ngài, cầu nguyện là điều kiện để có thể tận hiến cho tha nhân. Chính Chúa là Đấng ban sức mạnh để yêu thương, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Đây là điều cốt lõi ngài rút ra từ Luật Thánh Augustinô.” 

Người am hiểu sâu sắc về “Tiến sĩ Ân sủng”

Đức Lêô đã nói trên ban-công Đền thờ Thánh Phêrô: “Tôi là con của Thánh Augustinô” và ngài trích dẫn Thánh Augustinô một cách có hệ thống. Trong gần năm mươi bài phát biểu, sứ điệp, thư từ và bài giảng của ngài, ngài đều dựa trên tư tưởng của Thánh Augustinô, nguồn tham khảo của đời sống đức tin và thần học của Đức Lêô.

Linh mục White khẳng định, hai trong số các ý tưởng chủ chốt của Thánh Augustinô thường được Đức Lêô nhắc đến: “Trái tim không ngơi nghỉ”, một cảm nhận lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn và bất mãn sâu đậm: “Với Đức Lêô chính việc khám phá ra Thiên Chúa và ân sủng của Chúa Kitô mới thực sự lấp đầy trái tim con người. Và việc con người được tạo ra cho chân lý, con người tự do đón nhận chân lý vì tình yêu, và đi tìm chân lý thì cũng ngầm đi tìm Thiên Chúa, một viên mãn của chân lý.”

Nhưng vì sứ vụ phổ quát của ngài, Đức Lêô sẽ phải tách mình, ít nhất là một phần, khỏi tư tưởng Augustinô mà ngài đã thấm nhuần sâu sắc. Là người kế vị Thánh Phêrô, ngài không thể chỉ dựa vào một truyền thống duy nhất, dù truyền thống đó có nền tảng đến đâu.

Linh mục Antón cho biết: “Gần đây, ngài nói với tôi cuộc đời ngài đã thay đổi hoàn toàn. Ngài biết giờ đây ngài thuộc về tất cả mọi người. Thuộc về toàn thể Giáo hội.”

Marta An Nguyễn dịch

“Khoảnh khắc kỳ diệu”: Niềm vui của các em giúp lễ Pháp được Đức Lêô XIV tiếp kiến

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy cho chúng ta nhiều điều

“Khoảnh khắc kỳ diệu”: Niềm vui của các em giúp lễ Pháp được Đức Lêô XIV tiếp kiến

“Khoảnh khắc kỳ diệu”: Niềm vui của các em giúp lễ Pháp được Đức Lêô XIV tiếp kiến

fr.aleteia.org, Camille Dalmas, 2025-08-25

Ngày thứ hai 25 tháng 8, Đức Lêô tiếp 360 em giúp lễ Pháp, các em có một ngày đặc biệt ở Vatican. Giữa niềm vui, mệt mỏi và xúc động, các em cảm thấy được khích lệ trong công việc phục vụ khi các em được Đức Lêô mời gọi suy ngẫm về ơn gọi linh mục. Em Teedji, 16 tuổi ở Vincennes, mệt mỏi nhưng em rất vui, em chia sẻ: “Hôm nay là một ngày dài. Chúng con thức dậy lúc 4 giờ sáng, chúng con vào vương cung thánh đường, đi qua Cửa Thánh, chúng con chờ gần hai tiếng đồng hồ trong một căn phòng tuyệt đẹp ở Vatican, và cuối cùng Đức Lêô đến.”

Teedjy là một trong 360 em giúp lễ người Pháp được Đức Lêô tiếp ngày 25 tháng 8. Sau buổi tiếp kiến, các em dự Thánh lễ tại vương cung thánh đường và khi tiếng chuông của Quảng trường Thánh Phêrô báo hiệu 3 giờ chiều, em háo hức chờ giờ ăn trưa và ngủ trưa theo lịch trình. Em cho biết: “Chúng con đã leo rất nhiều cầu thang, đi qua rất nhiều phòng, nhưng thật đáng công.” Linh mục Maxence Leblond, cha xứ Cambrai đồng hành cùng các em, cha công nhận lịch trình khá dày đặc. Trong ba ngày, các em đi thăm Turin, Bologna và Assisi. Em Teedjy chia sẻ: “Nhưng sáng nay, khoảnh khắc này đặc biệt sâu sắc, một khoảnh khắc khó quên.”

Đức Lêô tiếp các em ở Hội trường Clementine. Trong bài phát biểu, ngài cám ơn các em đã dự Thánh lễ, “sự kiện quan trọng nhất của đời sống người tín hữu kitô”. Ngài nhắc các em, Bí tích Thánh Thể là khoảnh khắc Chúa Giêsu cứu thế giới ngày nay, Ngài hiến thân cho tất cả chúng ta.

“Khi dự Thánh lễ, con cảm thấy thích Thánh lễ”

Marie, 16 tuổi, đặc biệt cảm kích lời khích lệ của Đức Lêô: “Việc tham dự Thánh lễ dạy con cầu nguyện sâu sắc hơn, vì đôi khi con ít cầu nguyện và cảm thấy ít gần với Chúa Giêsu, nhưng khi dự Thánh lễ, con thấy con gần gũi với Chúa hơn. Con thích Thánh lễ khi con dự Thánh lễ.”

Em chia sẻ tiếp: “Con không nhớ gì đặc biệt của bài phát biểu, nhưng với con, điều quan trọng nhất là được nhìn thấy ngài. Có nhiều người công giáo chưa thấy Giáo hoàng trong đời.”

Em Pierre, 11 tuổi của giáo phận Créteil nói: “Ngài nhấn mạnh đến Bí tích Thánh Thể, ngài cũng nhấn mạnh đến hy vọng, đó là chủ đề của Năm Thánh. Con ngạc nhiên thấy ngài đọc bài phát biểu bằng tiếng Pháp. Biết nhiều ngôn ngữ như ngài để nói chuyện với mọi người thật là lý thú.”

Đức Lêô gióng lên tiếng chuông cảnh báo về sự suy giảm số lượng linh mục ở Pháp: “Việc thiếu linh mục ở Pháp, ở trên thế giới là một bất hạnh lớn!” Ngài xin các em không nên quên chức linh mục khi xem xét ơn gọi của mình.

Làm linh mục sau khi giúp lễ?

Liệu các em giúp lễ có cân nhắc việc phục vụ Giáo hội như một mục tử không? Pierre giải thích: “Con không biết! Ở tuổi con, con chưa đặt câu hỏi này.” Teedjy cảm thấy hơi khó chịu vì bị áp lực, em giải thích em chưa thực sự muốn dấn thân vào con đường này, dù em rất thích phục vụ Thánh lễ.

Ngược lại với Garris, chuyến hành hương này giúp em chuẩn bị cách đón nhận lời mời gọi, em hăng hái: “Con suy nghĩ về chuyện này. Con có những người bạn sẽ vào chủng viện năm tới. Chúng con là thế hệ tiếp theo, chúng con trẻ, chúng con phải năng động!”

Linh mục Maxence Leblond lo ơn gọi cho giáo phận giải thích: “Có nhiều bạn trẻ đang tìm hiểu ơn gọi linh mục, các em tham gia giúp lễ. Nhưng không chỉ vậy, đây là việc phục vụ cụ thể Giáo hội, không phải để giúp các linh mục, nhưng để cống hiến mình cho cộng đồng cầu nguyện. Bài phát biểu của Đức Lêô rất phù hợp, mang tính giáo dục và rõ ràng. Ngài kết nối với Bí tích Thánh Thể bằng ngôn ngữ dễ hiểu với các bạn trẻ.”

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Đức Lêô XIV, “tu viện trưởng” kín đáo của Vatican

100 ngày đầu tiên của Đức Lêô XIV đã dạy cho chúng ta nhiều điều

Các em giúp lễ của giáo phận Lille và Cambrai trong chuyến hành hương Rôma.

Bài mới nhất