aleteia.org, Elizabeth Scalia, 2016-09-30
Khóc ròng khi tắm, một ông chồng ở bên bờ vực thẳm quay về với Chúa, Ngài hé lộ cho ông một bí mật lớn…
Trên giấy tờ, Richard có tất cả để là một người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới. Cha của năm người con, tác giả của một lô sách bán chạy, thường xuyên đứng đầu danh mục các sách bán chạy của tờ New York Times… Ngắn gọn, ông có đủ tất cả để hạnh phúc. Tuy nhiên, dù có độc giả trung thành, dù các con dễ thương, dù có nhà cửa đẹp… ông cảm thấy đau khổ sâu đậm. Lý do? Ông có vấn đề vợ chồng rất lớn.
Gần đây đứa con gái đầu lòng thố lộ với ông: “Khi con còn nhỏ, nỗi sợ lớn nhất của con là ba mẹ ly dị. Rồi đến năm con 12 tuổi, ba mẹ gây nhau dữ dội, đến mức con nghĩ ba mẹ xa nhau thì tốt hơn.” Bây giờ thì cô bé vừa cười vừa nói thêm: “Con mừng là ba mẹ rồi thì cũng thu xếp mọi chuyện ổn thỏa.”
Đến được mức này thì không phải là dễ. Mới đầu thì Rihard và vợ thật sự không có vẻ “cân cặp”, nhanh chóng họ phải “chiến đấu” cho đôi cặp của mình.
“Chúng tôi đã sống ‘chật vật’ trong nhiều năm. Nhìn lại, thật sự tôi không biết cái gì đã thu hút chúng tôi ngay từ đầu. Dù sao, cá tính chúng tôi không phù hợp nhau. Thời gian càng trôi qua, các khác biệt của chúng tôi có vẻ như càng nặng hơn. Sự việc tôi được thành công và có tài sản không làm dễ dàng cho đời sống vợ chồng của tôi chút nào. Ngược lại các vấn đề như xáo trộn hẳn lên…”
Họ gây nhau nhiều đến mức mà Richard mong có chuyến đi cổ động sách. Ít nhất được ra khỏi nhà! Nhưng họ lại tiếp tục gây nhau trên điện thoại, Richard và vợ gần như ai cũng mãi mãi ở thế phòng vệ. Trong một lần gây gỗ đặc biệt hung dữ, bà vợ vừa hét vừa cúp điện thoại ngay mũi anh. Như thử một giấu chấm than khổng lồ đánh dấu hồi cuối của một chương không-gặp lại.
“Ngày hôm đó, tôi quay về với Chúa. Hay đúng hơn tôi “bật nút” bấm vào tầng sóng của Chúa. Tôi không biết có thể gọi đó là lời cầu nguyện không (hét lên Chúa, có phải là lời cầu nguyện?) nhưng dù sao, tôi dấn thân vào một chuyện mà tôi không bao giờ quên. Tôi ở trong khách sạn, tôi đang tắm dưới vòi nước hoa sen và tôi hét lên với Chúa. Trong tận sâu thẳm tâm hồn tôi, tôi biết vợ tôi là người tốt. Tôi cũng vậy, tôi là người nói chung là tốt. Vậy thì tại sao chúng tôi không nghe nhau? Có phải vì tôi lấy một người khác tôi? Vì sao nàng không thay đổi?
Và rồi tôi ngồi trong phòng tắm và tôi bật khóc. Tôi như ‘chết”, tôi không còn giọng. Khi đó tôi thật sự thất vọng, tôi có một cảm nhận.
Mình không thể nào thay đổi nàng… Nhưng mình, mình có thể thay đổi mình. Khi đó tôi bắt đầu cầu nguyện. Lạy Chúa, nếu con không thay đổi được nàng, thì xin Chúa cho con thay đổi. Tôi cầu nguyện cho đến rất khuya. Tôi tiếp tục cầu nguyện như thế trên chuyến bay về nhà. Tôi cầu nguyện cho đến lúc tôi mở cửa để thấy lại vợ, còn nàng, nàng nhìn tôi lạnh lùng như thử không thấy tôi. Đêm hôm đó, chúng tôi nằm gần nhau chỉ cách vài xăng ti mét mà tôi có cảm tưởng như xa hàng cây số, tôi có một cảm nhận. Tôi biết tôi sẽ phải làm gì.
Sáng sớm hôm sau, tôi quay về phía nàng và hỏi: “Anh có thể làm gì để ngày hôm nay em được vui hơn?”
Nàng giận dữ nhìn tôi:
– Sao?
– Anh có thể làm gì để ngày hôm nay em được vui hơn?
– Anh không thể làm gì được. Vì sao anh hỏi em vậy?
– Bởi vì thành thật mà nói, anh muốn biết cái gì có thể làm cho em vui hôm nay.
Nàng nhìn tôi với vẻ châm biếm và nói với tôi: “Anh thật sự muốn biết sao? Anh đi chùi bếp đi.”
Sáng hôm sau, Richard lại hỏi vợ cùng một câu đó. Nàng nhíu mày rồi trả lời: “Anh chỉ việc dọn lại nhà xe.” Và cứ thế mà tiếp tục. Sáng nào, Richard cũng hỏi vợ hôm nay mình làm gì để nàng vui, và sáng nào vợ anh cũng trả lời gần như quá mệt: “Anh không thể làm được, đừng có hỏi em câu này nữa”.
– Anh không thể. Anh đã tự hứa với mình là phải làm cho các ngày sống được tốt hơn.
– Tại sao anh phải làm như vậy?
– Bởi vì em rất quan trọng đối với anh. Bởi vì hôn nhân của chúng ta rất quan trọng.
Trong vòng hai tuần, Richard không để cho vợ yên và ngày nào anh cũng hỏi anh làm gì để làm cho nàng được hạnh phúc. Rốt cuộc Keri suy sụp, nàng vừa nói vừa khóc: “Xin anh đừng hỏi em nữa. Không phải chỉ anh mới có vấn đề, em cũng có lỗi. Em là một người khó để sống gần. Em cũng không biết vì sao anh ở với em.” Richard rất ngạc nhiên, khi đã lấy lại bình tĩnh Richard rất ngạc nhiên, anh nâng cằm vợ lên để nàng nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Bởi vì anh yêu em. Anh có thể làm gì để làm cho ngày hôm nay của em được tốt hơn?”
– Chính em bây giờ mới là người đặt câu hỏi đó cho anh.
– Đúng vậy. Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ chính anh là người phải thay đổi để chứng tỏ cho em biết, đối với anh, em quan trọng như thế nào.»
Lúc đó là giây phút chấp nhận lâu dài của cả hai, một giây phút nối mạch lại, đánh dấu bởi một mối thân tình thật sự, mối thân tình sinh ra khi chúng ta xin lỗi bằng lời, bằng hành động hay đơn giản bằng sự hiện diện của nhau. Khi Richard lại hỏi vợ, mình có thể làm gì để ngày hôm nay được tốt hơn, nàng trả lời: “Chúng mình có thể bỏ một ít thì giờ ra cho nhau không?” Anh trả lời, “anh rất vui lòng”.
Và đó là cái clic mong chờ từ lâu. Richard và vợ mình đi từ giai đoạn họ không muốn thấy nhau đến giai đoạn họ tìm lại sự hiện diện của nhau. Richard tiếp tục đặt câu hỏi đã trở thành thông lệ mỗi buổi sáng từ hơn một tháng nay. Họ không còn gây gỗ nhau và vợ anh bắt đầu hỏi anh: “Anh muốn em làm gì cho anh?”
“Các bức tường giữa chúng tôi bị rơi xuống, chúng tôi bắt đầu nói chuyện một cách sâu đậm hơn về những gì chúng tôi thật sự chờ trong cuộc đời và về cách nào để làm cho cả hai được hạnh phúc hơn. Không, chúng tôi chưa giải quyết tất cả các vấn đề của mình. Và tôi cũng không muốn khẳng định rằng chúng tôi không còn gây nhau. Nhưng nội dung các cuộc gây nhau không còn như trước. Không những chúng càng ngày càng hiếm hơn, nhưng nhất là chúng không còn gay gắt. Không còn gì để nuôi dưỡng chúng. Cũng không còn nhiều cách để chúng tôi làm tổn thương nhau.”
Hôn nhân là một cái gì rất khó. Rất hiếm cặp không biết chuyện này, Richard đã chứng nghiệm nó. “Có một người bạn đời cho suốt cả đời, đó là một may mắn rất lớn. Đời sống thiêng liêng, đức tin, phút hồi tâm, quy ước hôn nhân và lời hứa của nó là những dụng cụ để giúp chúng ta ‘chữa lành’ các thương tổn của cá tính không mấy được yêu thích của mình. Và chúng ta thì có tất cả.”
Câu hỏi mà Richard hỏi vợ mỗi buổi sáng là rất quan trọng. Thường thường, cả hai đều “kẹt” trong các vai trò và bổn phận khác nhau (gia đình, việc làm, con cái…) và họ thường quên các nhu cầu của những người chung quanh họ, ngay cả những người gần nhất của họ. “Anh/em có thể làm gì để làm cho cuộc sống của anh/em được dễ dàng hơn” là câu hỏi được đặt ra một cách nghiem túc và chân thành, nền tảng cho một quan hệ yêu thương. Nó cho phép mình tránh thói ích kỷ tự quy tất cả về mình và làm thuận lợi cho việc mở ra với người khác.
“Tình yêu thật, không phải là thèm muốn người kia, nhưng là mong cho người kia được hạnh phúc – đôi khi có thể gây thiệt hại cho mình, một cách tạm thời. Tôi cực kỳ biết ơn tôi đã hiểu được điều này cách đây nhiều năm.”
Richard cảm nghiệm được, lĩnh hội được, tình yêu đích thật là mong cho người kia hạnh phúc, đó là điều có được do cầu nguyện. Cảm nghiệm này đến từ Chúa Kitô, Đấng đã làm cho một người hiểu, và như thế là cho tất cả chúng ta, rằng tình yêu luôn dính liền với Thập giá.
Marta An Nguyễn chuyển dịch