Những ngày cuối đời đau thương của Chân phước Pier Giorgio Frassati
famillechretienne.fr, Marie de Varax, 2025-09-04
Trong quyển sách được tái bản, tác giả Luciana Frassati kể lại những ngày cuối đời của Pier Giorgio Frassati, em của bà đã qua đời chỉ một tuần sau khi mắc phải căn bệnh bại liệt cấp tính tại khu ổ chuột Turin, nơi Pier chăm sóc người nghèo. Giống như việc được phong thánh, căn bệnh này đã bị những người thân yêu của Pier lãng quên, Pier đã chịu đựng với một tinh thần anh hùng thầm lặng nhưng đầy xúc cảm.
Pier Giorgio Frassati qua đời năm 1925 khi 24 tuổi sau sáu ngày đau đớn, Pier sẽ được phong thánh ngày chúa nhật 7 tháng 9 năm 2025.
Không ai là tiên tri nơi chính đất nước mình. Ít ai thể hiện chân lý này của Chúa Giêsu rõ nét hơn Pier Giorgio Frassati, chàng trai trẻ người Ý qua đời năm 1925 khi 24 tuổi và sẽ được Đức Lêô phong thánh ngày chúa nhật 7 tháng 9. Cha mẹ và chị của Pier đã vô cùng sửng sốt khi thấy hàng ngàn người anh giúp đỡ đến dự tang lễ của anh. Với họ, anh là chàng trai bình thường, không vướng bận chuyện thế gian, có một chút gì đó “thánh thiện”… Căn bệnh bại liệt cấp tính tử vong, anh lâm phải khi đến giúp người nghèo ở Turin.
Cho đến giây phút cuối cùng, người thân của anh chỉ thấy anh có triệu chứng cúm nhẹ trong căn bệnh khủng khiếp đã cướp đi sinh mạng của chàng trai trẻ khỏe mạnh và năng động chỉ sau sáu ngày. Tổng Giám mục Jean-Paul Vesco của Algiers, ngài có một tình bạn đặc biệt với vị thánh trẻ này kể từ ngày ngài tình cờ thấy một trong những bức ảnh của Pier Giorgio, tay cầm rìu băng, khác với hình ảnh thường thấy của các thánh. Luciana, chị của Pier viết trong quyển sách đã xuất bản năm 1952 và tái bản vào tháng 6: “Phải nói căn bệnh đã giáng xuống Pier Giorgio như một cú sốc, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Những ngày cuối cùng của người em thánh thiện Pier Giorgio Frassati, tôi tràn ngập hối hận vì tôi đã không lường được mức độ nghiêm trọng của căn bệnh, hơn nữa, tôi đã không thấy viên kim cương thô ráp trong trái tim Pier, tôi đã sám hối về lỗi lầm này.” Theo bà, những ngày cuối đời của Pier và cách Pier anh hùng vượt qua bệnh tật theo đúng đường lối thánh thiện, tất cả đều ẩn giấu, can đảm và khiêm nhường.
“Các bác sĩ suy nghĩ như lừa!” Mọi chuyện bắt đầu vào ngày thứ hai, với một chuyện hoàn toàn bất thường: Pier Giorgio thường dậy rất sớm để đi lễ, làm nhiều việc khác nhau (thường là các việc từ thiện, mà gia đình không hay biết), cho đến 9 giờ sáng Pier đã không thức dậy. Điều này lẽ ra đã báo động cho người thân vì Pier là gương mẫu của đều đặn, nhưng không ai để ý đến vẻ xanh xao mệt mỏi của Pier. Chính Pier còn đùa, gạt đi câu hỏi của bà giúp việc, người duy nhất hỏi thăm tình trạng của anh. Trong suốt ngày 29 tháng 6, ngày lễ Thánh Phêrô và Phaolô, căn bệnh tiến triển, Pier bị đau lưng và đau đầu dữ dội, anh nói với bà đầu bếp, nhưng khi bà đề nghị anh đi khám bác sĩ, anh từ chối. Anh không muốn mẹ lo lắng, bà đang chăm sóc bà ngoại đang yếu dần.
Ngày thứ ba cũng như ngày hôm trước: một ngày dậy trễ một cách kỳ lạ mà không ai để ý, một ngày Pier đi thăm bạn, mà khi nhìn lại, chị của Pier xem đây là chuyến đi chia tay. Về thể tạng, Pier đã thay đổi rất nhiều; anh chỉ còn là cái bóng của Pier Giorgio, người đã leo lên ngọn núi Monte Viso và Grivole. Giám mục Vesco nhận xét: “Khi nào anh nhận ra tình trạng nghiêm trọng của mình? Có lẽ anh đã cảm nhận được điều này từ sớm, nhưng anh muốn theo đuổi sự tận tụy của mình đến cùng.” Đúng như bản tính, chàng trai trẻ không phàn nàn, lại còn nói đùa về tình trạng của mình: “Cậu không khỏe à? một người bạn hỏi khi thấy anh vụng về chống gậy và rất mệt mỏi. Chỉ ngộ độc cơ thôi, nhưng làm sao được, chúng ta già rồi! Người bạn khăng khăng ‘Đi khám bác sĩ đi’. Pier cười ‘bác sĩ suy nghĩ như lừa!’, anh cố gắng đứng thẳng và bước nhanh hơn.”
Từ ngày thứ tư trở đi, bệnh trở nên nặng hơn. Bị sốt, mọi người, kể cả bác sĩ, đều nghĩ anh bị ‘cúm nhẹ’. Không ai ngạc nhiên khi anh không thể nuốt bất cứ thứ gì mà không nôn mửa không kềm lại được, cũng không ai ngạc nhiên khi anh chưa hề chợp mắt. Nhưng chị của anh đã nói tình trạng kỳ lạ này cho mẹ. Bà nói: “Cứ để Pier được thanh lọc và đừng làm mọi thứ thành phức tạp lúc này”, bà đang lo lắng nhiều cho tình trạng của bà ngoại, đang ở giây phút cuối đời. Chị của Pier thừa nhận: “Chị cảm thấy nhẹ nhõm lúc đó, và Pier cũng vậy, như thể nghe lời mẹ là bổn phận bác ái cao cả.” Pier hiểu mình phải làm gì và không nói gì cả; anh vùi mình dưới chăn. Tối hôm đó, bà ngoại qua đời. Để chào bà lần cuối, Pier lê bước thay vì đi vào phòng ngủ nơi mọi người đang tụ tập, chứng liệt cơ của anh càng lúc càng trầm trọng. Nhưng nhờ một sự mù lòa kỳ lạ, không ai lo lắng về tình trạng đáng sợ này. Không thể nghỉ ngơi được chút nào, cả đêm Pier đau đớn đi đi lại lại từ phòng mình sang phòng bà ngoại. Như Chúa Kitô, ba lần trong đêm, Pier ngã ba lần, không ai đỡ anh dậy, một người giúp việc kể lại.
“Luciana, chị biết không, em đã mất ngủ ba đêm rồi.”
Vào ngày thứ năm, hai ngày trước khi qua đời, Pier Giorgio không thể che giấu nỗi đau của mình được nữa. Lúc quá đau đớn, Pier xin người giúp việc gọi bác sĩ lúc 4 giờ sáng, sau đó nhiều lần nữa vào buổi sáng, nhưng Pier bị đối xử như một người bệnh nhẹ và thất thường. Pier phải chờ, lại còn bị trách “thiếu kiên nhẫn”. Pier không bao giờ phàn nàn hay tức giận. Cuối cùng bác sĩ khám lúc 9 giờ sáng, “kết quả duy nhất là toa thuốc cho một viên thuốc ngủ”. Buồn hơn nữa là bị mẹ trách: “Ngày mai là đám tang của bà, con sẽ không ở đây để giúp mẹ, như thể con cố tình vắng mặt khi mẹ cần đến con.” Chị Luciana thân thiết cũng không hiểu tình trạng của anh, dù anh đã tâm sự với chị: “Luciana, em đã không ngủ suốt ba đêm rồi!” Tối hôm đó, Pier không thể đứng dậy, không thể ngồi dậy, Pier ngã xuống chân giường: các người giúp việc phải khó khăn mới đưa anh lên giường lại.
Sáng sớm ngày thứ sáu, một ngày trước khi qua đời, cả nhà chuẩn bị đi dự đám tang bà ngoại, họ vẫn chưa biết tình trạng cực kỳ nghiêm trọng của Pier Giorgio. May mắn vào phút cuối, bà Frassati hủy chuyến đi vì quá mệt, vì thế hai mẹ con có nhiều giây phút trao đổi với nhau. Đây là khoảnh khắc an ủi duy nhất của Pier Giorgio trong cơn bạo bệnh, trước khi bác sĩ đến và sự thật cuối cùng được phơi bày. Bác sĩ Alvazzi nói: “Vừa mới bắt đầu khám bệnh thì mọi thứ đã thay đổi đột ngột…Anh đứng dậy đi đi.” Nhưng như lời thú tội của một người tử đạo, câu trả lời vang lên: “Tôi không thể đi được nữa.” Đột nhiên, mẹ và bác sĩ gia đình nhận ra tình trạng tuyệt vọng của anh: chân và tay trái của anh bị liệt hoàn toàn, cơ hoành bắt đầu yếu làm anh khó thở. Chiều hôm đó, hai chuyên gia xác nhận anh bị bại liệt. Hy vọng duy nhất nằm ở huyết thanh được Viện Pasteur ở Paris gởi, nhưng dường như thời tiết đã ngăn mọi khả năng cứu sống Pier Giorgio: một cơn bão trên dãy Alps đang chặn mọi phương tiện giao thông.
“Chúa sẽ tha thứ cho con. Lạy Chúa, xin tha thứ cho con.”
Trong ngày cuối cùng, Pier Giorgio đã vén bức màn che giấu lòng bác ái của anh, anh nhờ người chị chuyển cho một người bạn tờ giấy nợ của một người đàn ông nghèo, xin người này thanh toán hộ bằng vài chữ mà anh khó nhọc viết nguệch ngoạc bằng bàn tay không bị liệt. Giám mục Vesco nhận xét: “Thông thường, khi bệnh nhân cảm thấy căn bệnh nghiêm trọng, họ sẽ tập trung lại. Nhưng Pier Giorgio thì không: anh che giấu mức độ nghiêm trọng của bệnh tật để tiếp tục cho đi tất cả những gì anh có. Chúa Giêsu trên thập tự giá, đã trao Đức Maria cho người môn đệ Ngài yêu thương, như một buông bỏ cuối cùng. Chắc chắn có điều gì đó tương tự trong cơn hấp hối của Pier Giorgio.”
Đêm đó, Pier đi vào những giờ phút cuối đời. Những lời cuối cùng có thể hiểu được của anh là: “Chúa sẽ tha thứ cho con. Lạy Chúa, xin tha thứ cho con.” Pier được xức dầu. Ngày hôm sau, Pier đau suốt ngày. Cuối cùng huyết thanh đến lúc 4 giờ chiều, ba giờ sau, Pier phó linh hồn mình cho Chúa. Hôm đó là ngày thứ bảy 3 tháng 7 năm 1925, và những người thân yêu của Pier vẫn chưa biết họ vừa chứng kiến một vị thánh bước vào Thiên Đàng.
Marta An Nguyễn dịch
Phong thánh cho Carlo Acutis, thiếu niên của “thế hệ thiên niên kỷ”
Chân phước Pier Giorgio Frassati luôn mang bài Tụng ca Đức ái của Thánh Phaolô trong người
Đức Lêô chú giải đoạn Phúc âm “Ta khát”
Các tem mới nhân lễ phong thánh của Carlo Acutis và Pier Giorgio Frassati
Cô bảo mẫu Beata dìu dắt Carlo Acutis trên hành trình đức tin





























