lavie.fr, Philippe Clanché, 2017-08-18
Cách đây 20 năm, tháng 8 năm 1997, Paris là thành phố đứng ra tổ chức Ngày Thế giới Trẻ lần thứ XII (JMJ). Ba tham dự viên nhớ lại sự kiện đã chạm đến cá nhân họ và đã ghi dấu lại cho Giáo hội.
“Tôi ý thức tính phổ quát của Giáo hội”
Nathalie Becquart, nữ tu Dòng Xaviê, giám đốc toàn quốc về phúc âm hóa giới trẻ và ơn gọi của Hội đồng Giám mục Pháp.
“Năm 1997, tôi 28 tuổi, tôi đang là tập sinh ở Meudon. Cộng đoàn Xaviê của chúng tôi tiếp đón một nhóm thanh niên Ý. Ở bên cạnh chúng tôi, các cha Dòng Tên tiếp các thanh niên đến từ Siberia. Tôi được đánh động bởi một thiếu nữ trẻ sống đức tin công giáo của mình trong bối cảnh đặc biệt như vậy. Tôi thán phục các bạn trẻ đến từ các nước Đông Âu, họ đi xe buýt nhiều ngày, cắm trại bên cạnh chúng tôi. Tôi nhớ mãi bầu khí ở Paris, xe điện ngầm đầy những người, từng vòng người tham dự kết vòng đến tận vùng ngoại vi.
Tôi chưa sống các ngày JMJ trong nhóm người trẻ, nhưng tôi có tham dự vài sinh hoạt như Trường Lời Chúa do Hồng y Martini hướng dẫn ở nhà thờ Thánh I-Nhã. Tôi cũng có tham dự một vài buổi lễ lớn. Trong buổi canh thức ở Longchamps, đặc biệt tôi còn nhớ Kinh Cầu Các Thánh đọc trước nghi thức rửa tội. Buổi phụng vụ thật đẹp: hình ảnh các thánh của mọi thời được treo lên. Nhạc sĩ dương cầm Jean-Michel Dieuaide đệm đàn, âm nhạc này tạo khung cảnh cận đại cho một nghi thức cổ điển của Giáo hội. Giữa sự phối hợp của truyền thống và hiện đại, tôi thấy được sự hội nhập của sứ điệp đức tin và con đường rao giảng Tin Mừng cho ngày nay. Tôi ý thức hơn mình là người thừa hưởng di sản này, đến lượt tôi, tôi được gọi để truyền di sản này. Trong ngày khấn trọn của tôi, tôi chọn bản nhạc kinh cầu các thánh này, một bản nhạc đã làm cho tôi rất xúc động.
Tôi ý thức được tính phổ quát của Giáo hội. Một khả năng phi thường mà đức tin có thể quy tụ các người trẻ ở nhiều môi trường, ngôn ngữ và văn hóa khác nhau trên thế giới về gặp nhau. Tôi khám phá vị mục tử Gioan-Phaolô II là vị mục tử của hiệp nhất.
Sau này tôi có trách nhiệm tổ chức ngày JMJ ở Sydney cho địa phận Créteil, rồi các Ngày Thế giới Trẻ ở tầm mức quốc gia. Tôi sẽ không mạnh dạn nói “vâng” với các lời kêu gọi này nếu tôi chưa từng sống các ngày JMJ ở Paris và nhìn hoa quả của nó. Trước năm 1997, các ngày JMJ ở Pháp chính yếu là cho các cộng đoàn mới. Sau Paris, các địa phận được huy động và đã biến đổi sự kiện này thành một sự kiện tôn giáo có tầm mức rộng hơn. Công việc tôi làm là thừa hưởng cuộc gặp ở Paris, một cuộc gặp thật sự đã phát triển một văn hóa làm việc chung trong mục vụ dành cho giới trẻ”.
“Chúng tôi trở thành thế hệ JMJ”
Linh mục Pierre Brugidou, phụ trách mục vụ giới trẻ ở địa phận Montpellier và là cha xứ.
“Mùa hè năm 1997, tôi 21 tuổi. Tôi là chủng sinh và năm đó là năm tôi đi quân dịch ở địa phận. Cùng với Đức ông Dubost, người phụ trách các ngày JMJ, tôi tham dự vào việc chuẩn bị. Lần đầu tiên, tất cả các địa phận đón các thanh niên trẻ từ ngoại quốc đến ở một tuần. Ở địa phận Montpellier chúng tôi, chúng tôi đón các thanh niên hành hương từ Liban, Mali, Tiệp. Họ sống cùng chúng tôi ở Hérault và chúng tôi cùng đi xe lửa tốc hành TGV về Paris. Trong dịp này, tôi biết có các tín hữu kitô người Ả rập và Giáo hội của họ không phải là Giáo hội La Mã. Lúc đó chúng tôi ít nghe nói đến các tín hữu kitô Đông phương.
Dĩ nhiên, một tuần ở Paris, tôi giữ trong đầu kỷ niệm của Đức Gioan-Phaolô II. Một cử chỉ của ngài đã đánh động tôi. Vào chiều thứ bảy, Đức Giáo hoàng rửa tội cho các thanh niên trẻ, ngài xin họ đứng thẳng theo dấu chỉ của sự Sống Lại, chứ không cúi đầu xuống giếng rửa tội. Tôi giữ cách làm này khi tôi rửa tội cho người lớn trong đêm Phục Sinh. Ở Longchamp, đêm thứ bảy rạng sáng chúa nhật mang khía cạnh của một “khu ổ chuột nhỏ”. Các phương tiện vệ sinh, nước, an ninh: tất cả ít nhiều được tổ chức tốt, dù hơi lộn xộn một chút. Nhưng mọi sự đều xảy ra tốt đẹp. Năm 1997, tôi hơi vô tư, ngược với ngày JMJ ở Krakow năm 2016, lúc này tôi là người phụ trách của giáo phận.
Năm sau, tôi vào chủng viện năm thứ nhì. Cùng với một nửa chủng sinh của vùng đã có mặt ở Paris năm 1997, chúng tôi trở thành thế hệ JMJ. Tôi nói với những người chung quanh về ngày JMJ, tôi cho họ xem hình nhất là các em trẻ. Các câu chuyện này làm cho các em trẻ mong muốn đi các ngày JMJ tổ chức ở Âu châu. Các ngày JMJ không phải chỉ dành cho các em trẻ nhưng còn cả cho phụ huynh, họ khuyến khích con mình đi, cho các ông bà nội ngoại, họ tài trợ cho chuyến đi của các cháu và cuối cùng là cho cả cộng đoàn”.
“Là thanh niên công giáo trẻ, tôi cảm thấy đỡ cô lập”
Erwan Le Morhedec, luật sư, người viết blog với bút hiệu Koz.
“Mùa hè năm 1997, tuổi 22 tuổi, tôi đang là sinh viên luật. Trong chuyến Hành hương quốc gia ở Lộ Đức, tôi lo cho các em bé từ 12 đến 14 tuổi, lành mạnh hay bị khuyết tật. Từ Lộ Đức, bầu khí quốc tế đã thấy rõ hơn bình thường, các giáo dân hành hương đủ mọi nước, người Bắc Hàn, người Libya… Rồi chúng tôi đi tiếp ngày JMJ, sau một ngày dài đi xe buýt.
Tại Paris, tôi có cảm nhận chúng tôi, các thanh niên trẻ công giáo, chúng tôi tồn tại. Thật là ngạc nhiên. Ít người nghĩ đến ngày JMJ đã thành công lớn, đã có một tầm ảnh hưởng lớn như vậy, bầu khí lại diễn ra trong tinh thần vui vẻ, tương thân tương ái. Tôi nhớ nhiều nhất là việc tranh nhau hát trong toa xe điện ngầm, cứ hai nhóm hành hương gặp nhau, là họ thi nhau hát.
Mới 22 tuổi, tôi nghĩ đạo công giáo chưa biến mất ở Pháp, ngược với nhiều lời tiên đoán bi quan. Tôi cảm thấy mình đỡ cô lập hơn. Thành thật mà nói, hai mươi năm sau, tôi không giữ các kỷ niệm thiêng liêng nào chính xác hay lời của Đức Giáo hoàng. Tôi chỉ còn nhớ, chúng tôi, những người trẻ, chúng tôi phải có nhiệm vụ che chở “người ông thiêng liêng” đang đau yếu này. Tôi còn giữ các cảm nhận của nhóm, các giây phút hân hoan. Tôi có cảm nhận chúng tôi có thể nói mà không vướng một tinh thần chinh phục nào: “Paris là của chúng tôi”. Giống như thế giới mà chúng tôi đang sống trong vài ngày được thấy trong một tinh thần huynh đệ thật sự.
Các ngày JMJ không làm đảo lộn đời sống kitô của tôi. Sau này, tôi cảm thấy mình thuộc về Giáo hội nhiều hơn. Nhưng các ngày này cho tôi cảm nhận, luôn có một lực thiêng liêng công giáo trẻ rất mạnh, sống động và vui vẻ trong cả nước”.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch