Xã hội chúng ta đang chết dần chết mòn vì thiếu một đời sống tâm linh đích thực

21

Xã hội chúng ta đang chết dần chết mòn vì thiếu một đời sống tâm linh đích thực

la-croix.com, Cécile Renouard, Nữ tu Dòng Đức Mẹ Lên trời, Giáo sư tại Khoa Loyola Paris

Nữ tu Cécile Renouard, tiến sĩ triết học, đồng sáng lập và chủ tịch Cơ sở Chuyển tiếp Franck Ferville. Sơ vừa ra mặt quyển sách Thời của những kẻ săn mồi (L’Ère des prédateurs, nhà xuất bản Gallimard). Trong chuyên mục hàng tuần của sơ trên báo La Croix, sơ mạnh mẽ lập luận: “Đời sống tâm linh vẫn có chỗ đứng trong thế giới chúng ta, một thế giới bị đánh dấu bởi sự tàn bạo kinh tế không nương tay, không biết xấu hổ của các nhà lãnh đạo.”

Trong quyển sách này, ông Giuliano Da Empoli đề cập đến một buổi họp ra mắt Quỹ Obama: chương trình gồm các buổi hội thảo ăn tối về các chủ đề được định sẵn, do các điều phối viên chủ trì; trình bày các sáng kiến địa phương, một buổi hòa nhạc, một cuộc gặp với Hoàng tử Harry; tham gia một buổi thiền buổi sáng (tùy ý). Tác giả nhấn mạnh đến đề xuất này, ông mô tả là “thức tỉnh”, có phần ngây thơ và lạc lõng với các hoạt động kiểu Borg của các nhà lãnh đạo thế giới, những người chỉ quan tâm đến chiến thắng của chủ nghĩa tư bản vô độ và tàn bạo, nhưng không quan tâm đến dân chủ và công bằng xã hội.

Quyển sách rất hấp dẫn, và những lời phê bình đã ngắm đúng mục tiêu, nhưng bài phân tích có thể bị cường điệu hóa, khi những người như tôi đã chứng kiến rất nhiều dự án kinh tế và văn hóa trên thực địa được thực hiện bởi các bên liên quan quan tâm đến việc nuôi dưỡng gắn kết và đoàn kết lãnh thổ: những sáng kiến đa dạng này chỉ là muối bỏ bể so với làn sóng phản sinh thái và xã hội, nhưng dù sao sáng kiến này củng cố năng lực và sức mạnh để chúng ta cùng hành động, chính xác hơn, chúng đòi hỏi sự phối hợp tốt hơn của chính phủ để tạo điều kiện cho việc mở rộng quy mô. Hơn nữa, việc cố gắng tách rời hành động chính trị khỏi bất kỳ tham chiếu tâm linh nào, như các nhà khoa học chính trị dường như đang làm, cũng là một hoạt động đáng ngờ.

Những cuộc đấu tranh cho tự do và công lý do Gandhi và Ambedkar ở Ấn Độ, Mandela và Desmond Tutu ở Nam Phi, Vaclav Havel và Lech Walesa ở Đông Âu, Aimé Césaire và Léopold Sédar Senghor, Jean Moulin và Simone Weil lãnh đạo, tất cả đều nhờ đức tin mạnh mẽ và chiều sâu nội tâm của những người truyền cảm hứng cho họ. Thiền định có thể bị cho là phương pháp phát triển cá nhân vị kỷ; nó có thể bị lợi dụng, hời hợt và xuyên tạc. Nhưng ngoài những nghiên cứu cho thấy lợi ích của thiền và các phương pháp giúp kết nối với bản thân và thiên nhiên đối với sức khỏe tâm thần, vốn tự nó đã là một luận cứ cho một công việc tốt, nhưng chúng ta phải nhận ra xã hội chúng ta đang chết dần chết mòn vì thiếu một linh đạo sâu sắc và chân chính, một con đường tâm linh mà tu sĩ Dòng Tên Benjamin Buelta mô tả là “sự huyền bí của đôi mắt mở”, một tâm linh không dung túng cho đau khổ và bất công, nhận ra giới hạn của năng lực hành động cá nhân, khai thác nguồn lực bên trong để tiếp tục, ngày này qua ngày khác, cuộc chiến hàng ngày nhằm kết nối sự sáng suốt và hy vọng. Vì vậy, hơn bao giờ hết, chúng ta nên thiền để nuôi dưỡng những cam kết chính trị của mình!

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch