Lúc nào cũng muốn điện thoại

224

Lúc nào cũng muốn điện thoại

Trích sách “Các cuộc gọi của Đức Phanxicô”, Rosario Carello, nxb. Fidélité 

 

Khen nghệ sĩ Benigni

Ngoài các cuộc gọi mà tôi đã kể, Đức Phanxicô còn nhiều cuộc gọi khác nữa. Như cuộc gọi cho nghệ sĩ Roberto Benigni, cuộc gọi chưa bao giờ được chính thức công nhận, nhưng cũng không ai phủ nhận. Theo hãng thông tấn ANSA, ngay lập tức sau phần đầu của chương trình I dieci comandamenti phát trên đài truyền hình Ý RAI I, Đức Phanxicô đã gọi để khen chương trình rất hay, cũng có thể Đức Phanxicô nói với nhà đạo diễn người Toscan Benigni là ngài đã phá lệ không xem truyền hình của mình.

Trong một cuộc phỏng vấn với nhật báo Argentina La Voz del Pueblo, Đức Phanxicô tuyên bố: “Kể từ năm 1990, đêm 15 tháng 7 năm đó, tôi đã hứa với Đức Mẹ Núi Camêlô là tôi sẽ không xem truyền hình nữa. Tôi tự nhủ: ‘Cái này không phải của mình’. Và từ đó tôi không xem một chương trình nào, kể cả chương trình đá banh của đội San Lorenzo là đội tôi rất thích, nhưng hàng tuần có một anh cận vệ Thụy Sĩ cho tôi biết kết quả và bảng sắp hạng của các đội”.

Cám ơn Napolitano

Ngày 24 tháng 4 – 2013, một trùng hợp lạ lùng của các ngày.

Đức Phanxicô mới được bầu chọn hơn một tháng nhưng cũng là ngày lễ của ngài và của Tổng thống Cộng hòa Ý Giorgio Napolitano thời đó, ông gởi cho Vatican một điện chúc mừng.

Nhưng ngày 24 tháng 4 cũng là ngày nước Ý bị cơn khủng hoảng chính trị chưa từng thấy. Được bầu từ 60 ngày qua nhưng nước Ý vẫn chưa thành lập được nội các, cũng chưa thống nhất để bầu Thủ tướng. Các nhân vật như Franco Marini và Romano Prodi được đề nghị, nhưng liền bị loại ra trong vòng vài giờ, Chủ tịch hội đồng Tham vấn đương nhiệm Pier Luigi Bersani thất bại trong việc thăm dò của mình. Sau đó ngày 20 tháng 4, bốn ngày trước bức điện tín của Đức Phanxicô, ông Napolitano chấp nhận một nhiệm kỳ thứ nhì, một sự kiện chưa từng có trong lịch sử nước Ý, Hiến pháp không cấm cũng không dự trù có trường hợp này. Đức Bergoglio ngưỡng mộ lòng can đảm của ông Napolitano, bằng sự ở lại của mình, ông đã phá vỡ các bế tắc của quy chế. Ngoài gởi điện thư, Đức Phanxicô còn gọi điện thoại.

“Allô, xin chào Tổng thống? Tôi gọi để cám ơn ông về tấm gương can đảm của ông. Ông là tấm gương của tôi. Qua hành vi của ông, ông đã làm sống lên nguyên tắc nền tảng của sự cùng tồn tại: đơn vị hiệp nhất thì lớn hơn là xung đột. Tôi rất cảm động về quyết định của ông”. Bản văn cuộc gọi đã được Văn phòng báo chí Tòa Thánh đăng.

Cầu nguyện với giáo hoàng Gioan XXIII

Năm 2013, Đức Phanxicô đã gọi cho Giám mục cựu thư ký của giáo hoàng Gioan XXIII, Loris Capovilla và xin giám mục: “Xin cha cầu nguyện với giáo hoàng Gioan XXIII để tôi trở nên người tốt hơn”. “Tốt hơn” đó là chữ Đức Phanxicô dùng. Ngày 22 tháng 2 năm 2014, Đức Phanxicô đã phong Giám mục Capovilla lên chức Hồng y lúc đã 98 tuổi. Giám mục qua đời ngày 26 tháng 5 – 2016, thọ 100 tuổi.

Gia đình Paolo và Iole

“Giáo hoàng Phanxicô thân mến, chúng con tình nguyện vác thánh giá trong lần đi đàng thánh giá sắp tới và nếu không thể được thì chúng con xin tham dự vào một dịp khác, để chúng con có thể cùng làm chứng với Cha nét đẹp của tình gia đình”. Paolo Budaci và vợ là Iole ở Catanzaro viết cho Đức Phanxicô một bức thư rất hay, họ nói cảm nghĩ của họ về gia đình kitô và họ xin làm chứng cho nét đẹp này. Hai tháng sau, tháng 1 năm 2016, vào ngày Thứ Hai Tuần Thánh, họ nhận điện thoại.

“Allô? Tôi là nữ tu Maria Pia của văn phòng phụng vụ Tòa Thánh. Đức Phanxicô đã nhận thư của ông bà và ngài rất thích, ngài cám ơn ông bà và rất vui được có ông bà bên cạnh trong lần đi đàng thánh giá sắp tới”.

Paolo khó tin: “Thật sao? Ngài đọc thư chúng tôi?”

“Có, có! – xơ Pia xác nhận. Ngài cũng rất thích tấm hình gia đình ông, ông có một gia đình thật đẹp. chính vì vậy mà Đức Phanxicô chọn, và nếu thuận tiện cho ông, ông sẽ vác thập giá ở chặng thứ tư, trong lần đi đàng thánh giá ở điện Colisê, ngày Thứ Sáu Tuần Thánh”.

Ngày hôm sau chuông điện thoại reo lại, lần này là Tổng Giám mục Vincenzo Bortolone, địa phận Catanzaro-Squillace gọi: “Ông bà thật dũng cảm”. Bốn ngày sau, ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, ông Paolo, bà Iole và hai cô con gái tuổi vị thành niên Chiara và Francesca đến Rôma.

Ông Paolo nhớ lại: “Trong tai tôi, tôi nghe tiếng gió, tôi ngữi mùi hương điện Colisê, hòn đá này đã có hai ngàn năm sự sống của các tín hữu kitô đã bị chết”.

Năm 1998, khi vừa mới lập gia đình, ông Paolo và bà Iole là cặp duy nhất người Ý tham dự buổi tiếp kiến với Đức Gioan-Phaolô II cùng các cặp khác trên thế giới.

Nỗi đau của Anna

Anna Bogari là bà mẹ ở Zignago, vùng Spezia, bà mất người con trai của mình ngày 31 tháng 7 – 2013: Andréa, 27 tuổi, chết trong một vụ lặn sâu. Vài tháng sau bà quyết định đến Rôma để cầu nguyện ở Đền thờ Thánh Phêrô, vì bà muốn tìm an ủi. Đó là ngày tiếp kiến chung, bà thấy xe giáo hoàng đi qua, bà đưa cho các nhân viên của ngài bức thư và hình con trai của mình. Một nhân viên hiến binh Vatican đề nghị bà viết thêm số điện thoại, ông nói thỉnh thoảng ngài có điện thoại. Bà viết vào.

Đức Phanxicô viết cho bà một bức thư, bà Anna trả lời lại và khi ngài nhận thư trả lời, ngài quyết định gọi cho bà.

“Allô?”, ngài bắt đầu câu chuyện.

“Tôi đến đây!”, bà trả lời và cúp điện thoại. Bà tưởng là bạn đồng nghiệp của mình gọi. Đức Phanxicô gọi lại. Lần này ngài cẩn thận giới thiệu trước.

“Xin chào, cha là Giáo hoàng Phanxicô”. 

Đôi chân trên ghế Nhà Thánh Marta

“Ignacio đâu rồi?”

Đức Phanxicô vào căn phòng khách nhỏ ở Nhà Thánh Marta vài phút sau khi gia đình Stella, Vincenzo và con của họ đến. Ngài biết hết. Ngài biết họ đến từ tỉnh Trani, họ đã bỏ công ăn việc làm, nhà cửa để đi theo con đến Rôma chữa trị: con họ bị một căn bệnh hiếm phải nằm bệnh viện 2 năm. Bây giờ em 8 tuổi và khá hơn. Vì vậy khi họ mới vào, ngài muốn biết tin tức của cháu.

“Ignacio đứng sau cột. Ignacio trốn và Đức Phanxicô giả bộ đi tìm, quay bên trái bên phải làm bộ tìm để bắt cho được. Ngài lập đi lập lại: “Nhưng Ignacio đâu rồi?”, chúng tôi có thể nói con chúng tôi bắt Đức Phanxicô chơi trốn tìm.

Stella cười. Sau nhiều năm căng thẳng đưa con đi chữa trị, rồi phải hóa trị, bây giờ khi thấy con mình chơi trốn tìm với Đức Giáo hoàng ngày 30 tháng 3 – 2016, thì đây đúng là món quà đẹp và bất ngờ nhất của gia đình.

“Chúng tôi gặp được Đức Giáo hoàng là nhờ cơ quan Unitalsi ở Rôma, gia đình biết ơn cơ quan này suốt đời, vì khi chúng tôi đến Rôma, chúng tôi không có chỗ nương tựa, cơ quan đón nhận chúng tôi và cho chúng tôi nhà ở suốt hai năm”.

“Rất nhiều người nói với tôi: ‘Chắc bà xúc động lắm’, nhưng không, tôi thật bình thản trước mặt Đức Phanxicô. Ngài lắng nghe chúng tôi. Tôi nói với ngài, trong khi con tôi đau, tôi như mất đức tin, tôi không thấy bàn tay che chở của Chúa đâu hết và tôi còn giận Chúa. Ngài giải thích, giận Chúa cũng là một lời cầu nguyện, từ lúc đó tôi mới bắt đầu cầu nguyện lại. Rồi Ignacio leo lên ghế ngồi, chồng tôi và tôi nói cháu xuống, nhưng Đức Phanxicô nói kệ nó, ngài muốn thấy nó nhảy lên nhảy xuống như nó đang làm, không sao đâu. Ngài còn nói với nó: “Nhảy lên ghế đi con, Ignacio, con không phải cổi giày, cứ nhảy lên từ từ”.

Chúng tôi ở với ngài từ 9 giờ đến 9h30, chúng tôi chụp hình với ngài bằng điện thoại cầm tay, ngài tặng cho chúng tôi quyển sách ngài viết cho trẻ em, rồi ngài chào chúng tôi vì đã đến giờ ngài phải ra buổi tiếp kiến chung. Khi chúng tôi ra khỏi Nhà Thánh Marta thì ngài đã ở trên xe giáo hoàng, Ngài chờ chúng tôi đi và ngài chào chúng tôi thêm một lần nữa”.

Luôn dịu dàng. Luôn luôn.

Tiếng nói của Đức Phanxicô

Đây là chứng từ của một người sau khi nghe điện thoại của Đức Phanxicô mô tả chính xác những gì họ cảm nhận: “Ngài nói với bạn với một giọng nồng ấm và thân tình, và bạn cảm thấy thoải mái ngay lập tức. Phải hiểu là sự ngạc nhiên đến sững sờ của người nghe, khi họ biết đầu giây bên kia là Đức Giáo hoàng, họ nhận ra, bằng mọi cách, ngài làm cho cuộc nói chuyện được tự nhiên, nhã nhặn và thân tình. Chung chung là ngài nói về một vấn đề chính xác chứ không nói chuyện bên lề, càng nói chuyện thì bạn càng cảm thấy gần với ngài, càng thấy ngài tập trung vào vấn đề. Tóm tắt lại, nếu ngài không phải là Giáo hoàng, nhưng nói chuyện điện thoại với Phanxicô là một trải nghiệm duy nhất và không có gì sánh được”, Chứng từ này được trang mạng ilsismografo.it do ông Luis Badilla điều khiển ghi lại. 

Sau trận động đất

Trận động đất lúc 3h36, ngày 24 tháng 8 – 2016 đã hủy các làng Amatrice, Accumoli, Arquata và nhiều làng khác ở miền Trung nước Ý, trận động đất mạnh đến mức ở Vatican cũng nghe rung chuyển. Như nhiều người Ý khác, đêm hôm đó Đức Phanxicô cũng thức giấc vì trận động đất này. Một nửa giờ sau ngài đã biết thông tin về trung tâm địa chấn và thêm vài phút sau ngài biết các thiệt hại và số nạn nhân phỏng chừng. Sáng hôm đó, khi nghe những lời của một thị trưởng trong các làng bị thiệt hại tuyên bố trên đài RAI I: “Làng Amatrice không còn nữa”, ngài đã quá xúc động. Lời tuyên bố này đã làm ngài chấn động.

Lễ sáng hôm đó là lễ cầu nguyện cho tất cả mọi người: những người bị thương, những người không còn nhà cửa, các nạn nhân và ngài quyết định, lần đầu tiên trong lịch sử, thay thế bài giáo lý hàng tuần trong buổi tiếp kiến chung sẽ diễn ra vài giờ sau đó, bằng lần chuỗi cầu nguyện cho các nạn nhân, cùng với tất cả các tín hữu có mặt ở quảng trường Thánh Phêrô sáng hôm đó.

Vào 7 giờ sáng, khi các hình ảnh đầu tiên được phát ra trên đài truyền hình, Đức Phanxicô điện thoại cho Giám mục Domenico Pompili, địa phận Rieti, giám mục vừa đi hành hương ở Lộ Đức về.

“Allô?”

“Allô, đây là Giáo hoàng Phanxicô”.

Giám mục Pompili nói với tôi: “Tôi cảm thấy ngay ngài rất rúng động vì thảm họa xảy ra cho chúng tôi. Ngài xin tôi ở gần người dân và khuyên tôi đừng sợ. Ngài đặc biệt lo lắng cho các trẻ em bỗng trở nên mồ côi, những người còn sống sót duy nhất trong thảm họa đã làm cho cha mẹ các em chết”.

Sau đó Giám mục Pompili chuyển lời hỏi thăm của Đức Giáo hoàng cho dân chúng trong vùng, những lời thăm hỏi gần gũi và khuyến khích của ngài.

Tuy nhiên, một cuộc gọi mang thêm sức mạnh và hy vọng. Nhiều ngày sau đó, Đức Phanxicô tiếp tục gọi để hỏi thăm tin tức, để chia sẻ đau khổ, để tỏ lòng thương xót. Với lời hứa qua điện thoại và được tuyên bố trong buổi Kinh Truyền Tin ngày 28 tháng 8: “Kính Giám mục Pompili, khi đi được, tôi sẽ đến thăm giám mục để củng cố đức tin và để ôm giám mục trong tình thân của người cha và người anh em”.

Và đó là tóm tắt cho sự âu yếm của Đức Phanxicô, của thái độ chưa từng có của một Giáo hoàng: sứ điệp điện thoại hàng ngày từ Nhà Thánh Marta đến toàn thế giới.

Marta An Nguyễn dịch

Xin đọc:  Các cuộc gọi của Đức Phanxicô

“Allô, Giulia? Con rất can đảm, con biết không?”“Allô, Antonio? Cha biết là con rất can đảm. Vững lên con.”

“Allô? Cha sẽ cầu nguyện cho dì của con”