Những phản ánh chưa đúng lúc về vụ Abbé Pierre

159

Những phản ánh chưa đúng lúc về vụ Abbé Pierre

Abbé Pierre ở Esteville năm 1991.

fr.aleteia.org, Paul Airiau, 2024-07-19

Cựu thành viên của Ủy ban Độc lập về các vụ Lạm dụng tình dục trong Giáo hội Pháp (Ciase), sử gia Paul Airiau xác nhận các cáo buộc tấn công tình dục chống Abbé Pierre và sự im lặng đồng tình của những người đã không thực thi quyền lực của họ trên ông. Ông nói, khi nói đến những điều ghê tởm của con người, người công giáo không nên ngạc nhiên, nhưng nên biết công lý đến từ sự thật.

Kinh hoàng và run rẩy. Địa ngục và thối rữa. Abbé Pierre. Đúng, Abbé Pierre! Ông cũng là một con heo dâm ô. Một tên lưu manh. Một kẻ tấn công. Tôi sẽ không nói tôi ngạc nhiên. KHÔNG. Vì tôi biết. Không phải tự nhiên mà tôi là thành viên nhóm nghiên cứu lịch sử xã hội của Ủy ban Độc lập về Lạm dụng trong Giáo hội Pháp (2019-2021). Tôi đã học. Tôi đã biết.

Một trong những đồng nghiệp của tôi đã lục tìm các tài liệu lưu khố của những năm 50 và đầu những năm 60 của Trung tâm Lưu trữ Quốc gia của Giáo hội Pháp liên quan đến Abbé Pierre, tên thật là Henri Grouès. Một số giám mục rất lo lắng về các báo cáo liên quan đến Abbé Pierre trong quan hệ với phụ nữ. Họ muốn kiểm soát ông, họ đưa ông đi điều trị ở Thụy Sĩ, trong tuyệt vọng họ gởi ông đến sa mạc Sahara. Rõ ràng là không có kết quả.

Các lời chứng nhất quán

Về phần tôi, tôi đọc. Trong số khoảng 1.200 lời khai bằng văn bản mà Ủy ban Ciase nhận được, có ba biên bản liên quan đến Abbé Pierre. Một ghi các sự kiện năm 1980, một ghi các sự kiện tháng 2 năm 1981 và một từ năm 1989-1990. Hai trường hợp cưỡng bức tình dục (hung bạo túm ngực), trường hợp thứ ba khống chế tình dục, thỏa mãn dục vọng bốc đồng của ông. Ba chứng từ mạch lạc, được xác minh qua các tài liệu lưu trữ và thông tin đã có. Người ta đặt vấn đề ngày tháng các sự việc, cho rằng sự việc xảy ra năm 1981 nhưng rất có thể đã xảy ra năm 1984. Điều này không làm mất giá trị nội dung: ai không phạm lỗi về ngày tháng với các sự kiện trong cuộc đời, ngay cả khi nó liên quan đến sự kiện quan trọng. Chúng ta phải luôn cảnh giác với trí nhớ, ngay cả khi mình nghĩ mình nhớ đúng.

Vì vậy, sự việc dường như không thể vô hiệu, một linh mục gặp khó khăn khi kiểm soát xung năng bốc đồng, trở thành kẻ tái phạm tội tình dục. Và cho đến cuối đời. Vậy chúng ta có nên ngạc nhiên không? Có những xung năng, những cấu trúc tâm lý hay những biện minh thần học-tâm linh không bao giờ mất đi và hóa đá với tuổi. Trong những trường hợp khác, có những sự kiện bất ngờ chận đứng sự nghiệp lâu dài của kẻ tấn công. Nhưng đây không phải là trường hợp của Abbé Pierre.

Trong tất cả các “lãnh vực” và không có hình phạt

Henri Grouès sẽ không bao giờ được phong thánh, chúng ta nhìn tiểu sử ông với một con mắt khác, chúng ta sẽ không đọc sách của ông nữa. Chúng ta phẫn nộ. Chúng ta tiên đoán, chúng ta  than van, chúng ta tranh luận, chúng ta gật đầu hiểu biết, chúng ta khóc, chúng ta suy sụp. Chúng ta để qua một bên thực tế hiển nhiên các chọn lựa thần học, tâm linh và giáo hội học ít quan trọng: những kẻ bị ám ảnh, những kẻ dò dẫm, những kẻ sờ soạng, những kẻ hiếp dâm đều có mặt ở mọi nơi, mọi khuynh hướng của giới giáo sĩ. Bên mặt, bên trái, ở giữa, khắp nơi. Về sự lệch lạc tình dục, không có đồi trụy hay không bị tổn hại bởi nguyên tắc hay tiên nghiệm. Không phải ai cũng chết, nhưng tất cả có thể bị tác động.

Không ai có đủ can đảm để công khai nói nhà vua ở truồng. Rằng nhà vua đang huy động đám đông, đúng, vì một mục đích cao cả, và điều đó là cần thiết, nhưng nhà vua có một vấn đề lớn.

Chúng ta không biết, không ai có thể kiểm soát Abbé Pierre kể từ đầu những năm 1950, không ai thực sự cố gắng tạo cho mình phương tiện để làm việc này, rằng bề trên của ông không bao giờ dùng hình phạt giáo luật, rằng những người chịu trách nhiệm Hiệp hội Ê-mau không bao giờ quyết định làm như vậy. Cố gắng vô hiệu hóa ông, để không ai có đủ can đảm công khai nói nhà vua đang ở truồng. Rằng nhà vua đang huy động đám đông, đúng, vì một mục đích cao cả, và điều đó là cần thiết, nhưng nhà vua có một vấn đề lớn.

Có quá nhiều lợi ích bị đe dọa: làm thế nào lại có thể làm hoen ố biểu tượng bác ái công giáo ở thế giới đang bị tục hóa, làm thế nào làm suy yếu sự tiếp nối một ảnh hưởng như vậy, làm thế nào lại cố tình phá hủy những gì ông đã góp phần xây dựng? Làm sao chúng ta có thể chạm vào nhân cách của nhân vật được người Pháp yêu mến. Ông đã làm cho người Pháp cảm thấy lòng bác ái, tình huynh đệ, tình đoàn kết không phải là những lời nói suông, vì Nhà nước đã không thực sự làm những gì người dân mong muốn? Không có gì mới dưới ánh sáng mặt trời. Chúng ta sẽ coi thường việc này.

Nơi tội lỗi tràn ngập

May mắn thay, có thời sự chính trị và các tin tức khác làm chúng ta giải trí, đánh lạc hướng chúng ta về những chuyện này. Đường lối của Thiên Chúa thật khó hiểu… Nhưng người công giáo chúng ta sẽ nói đây là “sốc”, “cả ông ấy nữa sao!” Đúng, cả ông ấy nữa! Cũng như mọi người!

Nơi người công giáo chỉ có một Thánh duy nhất, đó là Chúa đã chiến thắng sự dữ, vì điều tốt chúng ta không làm, chúng ta lại đi làm điều xấu, quyền năng của Chúa bộc lộ trong những yếu đuối, nơi tội lỗi lại tràn ngập ơn Chúa. Dường như trong đạo công giáo, chúng ta hiểu con người không minh bạch với chính mình, được cứu nhưng lại là kẻ có tội, cần thời gian để hòa hợp cuộc sống của mình với đức tin. Có vẻ như trong đạo công giáo và cũng nhờ Freud, chúng ta biết điều này nói lên nội tâm chúng ta, cho đến khi nó nhận chìm bản ngã và siêu ngã của chúng ta. Dường như không có điều gì tiết lộ liên quan đến tấn công tình dục làm cho người công giáo phải ngạc nhiên.

Khôn ngoan của nhà sử học

Trừ khi chúng ta quên những gì đạo công giáo tin. Trừ khi chúng ta không còn tin vào đạo nữa. Trừ khi chúng ta không tin vào điều đó. Khi đó sẽ không có an ủi nào có thể có được. Nếu thực sự chúng ta cần được an ủi. Thế là đủ để làm nên lịch sử. Điều đã có, rồi ra sẽ có, chuyện đã làm, rồi lại sẽ làm ra, không có gì mới dưới ánh sáng mặt trời (Gv 1, 9). Nó vẫn còn đó. Đó là khôn ngoan cổ xưa. Đó là khôn ngoan của sử gia. Và tôi không nói như thế là không công chính. Tôi nói đây là sự nhẹ nhõm – một chút. Điều này làm tương đối hóa mọi chuyện, làm vấn đề bớt nóng bỏng. Nó đã như thế rồi.

Và đó là cần thiết nếu chúng ta hy vọng vào công lý.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch