Các tiết lộ về Abbé Pierre: “Xung năng tình dục của hàng giáo sĩ công giáo dường như là chuyện hiển nhiên”

205

Các tiết lộ về Abbé Pierre: “Xung năng tình dục của hàng giáo sĩ công giáo dường như là chuyện hiển nhiên”

lemonde.fr, Ban biên tập, 2024-07-20

Bốn nhà nghiên cứu của nhóm nghiên cứu lịch sử xã hội trong Ủy ban Độc lập về Lạm dụng Tình dục trong Giáo hội (Ciase), do nhà sử học Philippe Portier đứng đầu đã viết trên báo Le Monde các yếu tố mới buộc tội Abbé Pierre.

Ông Philippe Portier, nhà khoa học chính trị, giám đốc nghiên cứu tại Ecole Pratique des Hautes Études;

Ông Paul Airau, nhà sử học, giáo sư CPGE;

Ông Thomas Boullu, nhà sử học pháp lý, giảng viên Đại học Strasbourg;

Bà Anne Lancien, nhà khoa học chính trị, nhà nghiên cứu tại Đài quan sát tôn giáo quốc tế.

Báo cáo của Hiệp hội Ê-mau Quốc tế và Hiệp hội Ê-mau Pháp về các vụ tấn công tình dục của Abbé Pierre đã không làm cho các cựu thành viên của nhóm nghiên cứu lịch sử xã hội của Ủy ban Ciase ngạc nhiên. Trong quá trình điều tra (2019-2021) họ đã có thông tin xác nhận Henri Grouès – Abbé Pierre có những hành vi vi phạm văn minh và luân lý thông thường, vi phạm luật hình sự và giáo luật.

Kho lưu trữ của Trung tâm Lưu trữ Quốc gia của Giáo hội Pháp có các tài liệu từ những năm 1950-1960 về xung năng tình dục của Abbé Pierre, đã được bà Axelle Brodiez-Dolino trình bày trong quyển sách Hiệp hội Ê-mau và Abbé Pierre (Emmaus et l’abbé Pierre, Press of Sciences Po, 2009) ). Góc độ của những bạo lực buộc chúng ta đọc dữ liệu và một số tình tiết trong cuộc đời của Abbé Pierre dưới một khía cạnh khác. Từ năm 1954-1955, thông tin đã đến tai các giám mục về các hành động này.

Lợi dụng tình trạng sức khỏe của Abbé Pierre, các giám mục hiểu vấn đề, họ đã áp dụng các phương pháp điều trị y tế cho ông, sau đó là điều trị tâm thần ở Thụy Sĩ (1957-1958). Các linh mục lệch lạc thường được tổ chức Secours sacerdotal của Pháp chăm sóc, vì vậy việc đi Thụy Sĩ chữa cho thấy vấn đề nghiêm trọng đến như thế nào. Chữa trị ở Béni Abbès (1961) tuân theo phương pháp được Giáo hội áp dụng cho các linh mục lệch lạc và những kẻ tấn công tình dục.

Trong số khoảng 1.200 lời khai được nhóm nghiên cứu xử lý, có ba lời khai liên quan đến Abbé Pierre. Theo lời kể đầu tiên, vào khoảng năm 1980, Abbé Pierre đã túm lấy ngực một phụ nữ làm việc ở Hiệp hội Ê-mau và tựa đầu lên vai cô. Khoảng 15 năm sau, ông làm lại.

Theo lời khai thứ hai, vào tháng 2 năm 1981, sau một hội thảo ở Namur (Bỉ), một phụ nữ lên nhận lời khen của Abbé Pierre. Khi cô đọc lời khen, ông lao vào cô, ôm lấy ngực cô, dùng lưỡi hôn miệng cô và bỏ chạy.

Theo lời khai thứ ba, vào năm 1989-1990, một phụ nữ có hoàn cảnh cá nhân khó khăn đến tu viện Saint-Wandrille (Seine-Maritime) xin Abbé Pierre giúp đỡ. Ông giúp cô vật chất, sau đó lợi dụng cô: quan hệ tình dục, thủ dâm trước mặt cô, tán tỉnh, đánh đập, đề nghị làm tình tay ba với một phụ nữ khác.

Các thông tin trùng khớp

Ba lời chứng này đều nhất quán. Các nạn nhân cho danh tính và chi tiết để liên lạc, họ không có bàn tính với nhau trước. Thông tin này phù với những gì đã nói về các tấn công tình dục của Abbé Pierre (cưỡng bức, tập trung vào ngực). Tuy nhiên cần được xác minh chính xác.

Lời khai đầu tiên của Ciase rất có thể tương ứng với lời khai B của báo cáo Ê-mau nhưng có khác biệt về năm: khoảng năm 1980 trong lời khai của Ciase, 1977-1980 trong báo cáo. Phần còn lại giống nhau. Lời khai thứ hai của Ciase cho rằng vụ tấn công xảy ra vào năm 1981, mặc dù rất có thể là năm 1984, ngày Abbé Pierre tổ chức hội thảo ở Namur. Những khác biệt này không có khả năng làm giảm độ tin cậy những gì được báo cáo – sai sót trong việc xác định đời sống cá nhân là phổ biến.

Cuối cùng, xung năng tình dục của Abbé Pierre dẫn đến hành vi gây hấn tái diễn dường như không thể nhầm lẫn được. Dữ liệu lưu trữ và lời chứng rất nhiều và nhất quán. Xung năng này chưa bao giờ thực sự dừng lại. Abbé Pierre cũng xác nhận, nếu cần thiết thì sự lệch lạc tình dục trong giới giáo sĩ công giáo rất đồng đều trên mọi khuynh hướng, tiến bộ hay không khoan nhượng.

Bí mật đã được chia sẻ

Nếu Abbé Pierre có khả năng và biết xây dựng tính cách, trang bị cho mình một chức vụ và phát triển sức thu hút thì đó cũng nhờ ông đã đáp ứng được mong chờ, làm cho ông tăng tiếp xúc với phụ nữ cả trẻ lẫn lớn tuổi. Ông tấn công khi có dịp và ngẫu nhiên, như hồ sơ của Giáo hội cho thấy. Chúng ta chỉ biết một trường hợp bị khống chế.

Sức thu hút này bảo vệ ông, vì những người biết sự việc không thể hoặc không sẵn sàng chất vấn ông công khai – nạn nhân của ông thường chết điếng, những người khác bị thể chế khống chế. Trên thực tế, các giám mục biết thông tin và những người có trách nhiệm trong Hiệp hội Ê-mau che lấp sự việc. Việc che giấu tạo một bí mật chung, gây bất lợi cho nạn nhân, họ không được xem trọng. Logic quen thuộc của việc bảo vệ thể chế: đặt vấn đề cho những gì cho phép và được phép làm.

Các giám mục của những năm 1950 đã không chấp nhận một trừng phạt theo giáo luật nào, họ điều tra xem liệu thông tin đó có được truyền đi hay biết đến sau năm 1961 hay không. Lời chứng của Ciase đã làm cho một người trong chúng tôi đặt câu hỏi về giáo phận Grenoble, nơi Abbé Pierre ở dưới quyền. Ông thừa nhận có dữ liệu nhưng không thông báo. Các nhà lãnh đạo Hiệp hội Ê-mau bằng lòng với việc cảnh báo một cách không chính thức và rõ ràng: đã có các phụ nữ làm việc cho Hiệp hội Ê-mau.

Vì vậy, ngoài việc được các phương tiện truyền thông đưa tin, trường hợp của Abbé Pierre khá bình thường xét theo quan điểm lịch sử. Tuy nhiên, vụ này có điểm tích cực là tóm tắt nhiều đặc điểm của việc tấn công tình dục của các giáo sĩ công giáo kể từ những năm 1950.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch